Chương cuối : C...
Vụ Thỉ Dực
2024-11-11 20:57:57
Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn anh, im lặng một lúc.
Đàm Mặc cũng im lặng nhìn cô chăm chú, giống như kiên nhẫn chờ cô hỏi, mặc kệ cô hỏi cái gì anh cũng đều sẽ nghiêm túc trả lời.
Anh như này làm cô đột nhiên cảm thấy không biết mở miệng như nào.
Không phải cô không phát hiện dị thường của anh, nhưng chỉ bởi vì thích anh cho nên cô lựa chọn xem nhẹ nó, coi như anh là một người bình thường. Nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc cô vẫn sẽ lo lắng, lo lắng anh có bệnh thật sự hay không, hay là anh ở tình trạng nào đó mà cô không biết.
Nhưng cô lại không muốn tin rằng anh có bệnh, trong lòng cô, anh là một người hoàn toàn bình thường, chỉ là tính cách của anh đôi khi có chút cứng đầu thôi.
Nhìn anh một lúc, Lâm Bảo Bảo nhịn không được sờ vào tay anh, cô cảm nhận được tay anh rất lạnh dù trong phòng mở điều hòa vô cùng ấm áp, khiến cô lạnh tới mức rùng mình nhưng vẫn kiên định không buông tay.
"Đàm Mặc, em. . ." Cô cẩn thận sắp xếp ngôn từ, "Anh có nguyện ý nói cho em biết không?"
Trên mặt Đàm Mặc nở ra một nụ cười: "Đương nhiên, không có gì không thể nói cho em."
Lâm Bảo Bảo đang rất vui mừng, nhưng lại nghe anh nói thêm: "Có thể sẽ làm em sợ một chút."
"Em sợ?" Sắc mặt Lâm Bảo Bảo thay đổi, đầu óc cô không thể khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô đã suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chưa chắc đã làm em sợ được đâu?"
Đàm Mặc nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được lại cười, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, coi như em có bị dọa sợ cũng không được đổi ý."
Lâm Bảo Bảo: ". . ."
Sau đó cô trơ mắt nhìn Đàm Mặc cầm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy từ ghế sô pha trở về phòng rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài bắt đầu mưa, không khí rất lạnh, bầu trời u ám, bởi vì không bật đèn nên trong phòng mờ mịt, yên lặng.
Lâm Bảo Bảo đang muốn bật đèn, liền bị một bàn tay lạnh lẽo đè tay cô lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trong ánh sáng mờ ảo có thể nhìn được hình dáng ngũ quan của anh nhưng không quá rõ ràng. Nhưng chính trong cái ánh sáng mờ ảo mông lung này khiến cô nhìn rõ được tia huyết sắc trong mắt anh, giống như một con quái vật đáng sợ nào đó đang ẩn núp ở một nơi âm u nào đó.
Người cô khẽ run lên.
Không chỉ có ánh mắt của anh, thậm chí tay anh cô cũng cảm giác rõ ràng bàn tay lớn đang nắm chặt cô đột nhiên buông lỏng ra, móng tay sắc bén nhọn hoắc nhẹ nhàng hết cỡ chạm vào cô, giống như lo sẽ đâm vào làn da của cô.
Như này đâu phải là người, căn bản chính là. . .
Phát hiện cơ thể của cô run càng ngày càng mạnh, ánh mắt đỏ rực của anh lóe lên trong bóng tối.
Đột nhiên, cơ thể run lẩy bẩy của cô bị anh dùng sức ấn vào trong lồng ngực lạnh lẽo, khiến cô không thể động đậy được chút nào, người đó đem khuôn mặt đặt ở giữa cần cổ của cô, dùng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: "Giờ em hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Lâm Bảo Bảo bị ép sát vào trong ngực của anh, hơi thở lạnh lẽo từ cơ thể của anh phả vào da thịt cô xuyên qua lớp quần áo mỏng manh khiến cả người cô nổi da gà, nhịn không được rùng mình một cái.
Sau đó, cô cảm nhận được người đang ôm cô càng dùng thêm sức ôm cô chặt hơn, sức lực rất lớn khiến cô đau tới mức rên thành tiếng, nghi ngờ có phải anh muốn ôm cô tới gãy cả eo hay không.
Thế là cô dùng sức đập vào lưng của anh, "Anh nhẹ tay một chút đi, đau chết em.. ."
Nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹt của cô, hai tay ôm cô mới lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm chặt, không để có có khả năng lùi lại.
Đàm Mặc nhìn về phía trước, trong ánh sáng mờ mịt, sắc mặt anh cứng rắn lạnh lùng giống như mùa đông lạnh lẽo ngoài cửa sổ, không có một chút sức sống mà nhân loại nên có, con ngươi màu đỏ và bọng mắt xanh đen làm anh nhìn trông như một ác quỷ.
Hoặc nên nói là quái vật thì đúng hơn.
Vốn dĩ anh chính là một con quái vật, là quái vật trở về từ tận thế mười năm sau, người không ra người, zombie.
Nhưng mà kể cả cô sợ hãi anh, anh cũng sẽ không buông tay!
Ngay lúc anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cô đang sợ hãi anh thì lại phát hiện có một đôi tay nhỏ nhắn ôm eo anh, cơ thể mềm mại chui vào trong ngực anh, đặt cả khuôn mặt tựa lên ngực anh.
"Đàm Mặc, thật ra anh tuyệt đối không đáng sợ, anh vẫn rất đẹp trai."
Giọng cô trầm thấp nhưng lại làm cho vẻ lạnh lùng cứng ngắc trên khuôn mặt anh dần trầm tĩnh lại, anh bình tĩnh nói: "Em gạt anh, em sợ anh tới mức cả người run lẩy bẩy."
"Đó là lạnh thôi."
Đàm Mặc im lặng rồi cười, "Mở điều hòa rất ấm mà, sao lại lạnh được?"
"Là do cơ thể của anh rất lạnh đấy, làm em lạnh tới phát run."
Đàm Mặc hiểu rõ cô chỉ là đang cứng miệng liền cúi đầu hôn một cái trên gương mặt đáng yêu ấm áp của cô, dịu dàng nói: "Vậy anh sẽ mua cho em miếng dán giữ nhiệt, các loại có thể giữ nhiệt, một ngày em cứ dùng trăm cái chắc chắn sẽ không còn lạnh đâu."
Lâm Bảo Bảo nhịn không được đập anh một cái, "Chỉ cần anh cách em một chút là em không lạnh rồi!"
"Khó mà làm được!" Anh từ chối không chút do dự.
Hai người ôm nhau yên lặng như vậy mặc cho gió rét ngoài cửa sổ gào thét.
Đột nhiên, cô đưa tay sờ mặt của anh, ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh phát hiện tia huyết sắc trong mắt anh đã biến mất.
Cô kiễng chân lên hôn anh, lúc anh phối hợp cúi người, đột nhiên cô há mồm cắn anh một cái, giọng nhỏ xíu nói: "Chúng ta làm đi."
Đàm Mặc: ". . ."
Thấy anh im lặng, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô đã chủ động như thế rồi mà người đàn ông này còn không chịu phối hợp, sao lại có loại bạn trai như thế này chứ?
Cô thẹn quá hóa giận, hung ác nói: "Không thì chia tay. . ."
Lời nói còn sót lại bị anh hung ác chặn lại, hôn đến lúc cô cảm giác sắp tắt thở, anh ôm cô lên đi tới cái giường lớn duy nhất trong phòng.
***
Chờ lúc Lâm Bảo Bảo tỉnh táo thì đã hết kỳ nghỉ tết nguyên đán.
Đau lưng không tả nổi chính là cảm giác lúc này của cô, vốn dĩ là rất khó chịu, đặc biệt là bạn trai lại còn có cơ thể lạnh như băng, giữa mùa đông không thể làm ấm giường mà lại còn làm cái ổ chăn cũng lạnh như anh, khiến trong lòng cô có chút khổ.
Bạn trai còn không bằng miếng dán giữ nhiệt!
Lúc cô đang âm thầm cảm thán đau lưng nhức eo, cái chăn bị người giật ra.
Lâm Bảo Bảo nhanh tay kéo lại cái chăn che kín ngực, nhìn về người đàn ông đang đứng bên giường không biết từ lúc nào, anh đang mặc một cái áo len màu trắng rộng, mái tóc lộn xộn phía trước trán hơi dài, rủ xuống cái trán xinh đẹp của anh khiến anh vô cùng đẹp trai và gợi cảm, anh đang dùng một loại ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn cô, thấy vậy cô nhịn không được đỏ mặt, nhịn không được nhớ lại ký ức tối hôm qua.
Anh sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, dịu dàng nói: "Em còn khó chịu không?"
Mặt Lâm Bảo Bảo lại đỏ lên, quay đầu đi không nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên khó chịu rồi."
Đàm Mặc há miệng, thấy vết tích mập mờ không cách nào che được trên cổ cô, nửa ngày sau mới nói: "Vậy thì. . . lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
Ai ngờ cô hung ác quay đầu trừng anh, nổi giận đùng đùng nói: "Tin anh mới gặp quỷ, lời của đàn ông ở trên giường quả nhiên không đáng tin!" Cô đã khóc rưng rức kêu anh nhẹ chút, ngược lại anh còn dùng thêm sức, rõ ràng là bắt nạt cô.
Đàm Mặc tự biết mình đuối lý, hôn gương đỏ bừng của cô mấy cái, cầm lấy áo đã được ủ ấm mặc vào cho cô, rồi lại ôm cô vào phòng vệ sinh để rửa mặt, coi cô thành công chúa nhỏ hầu hạ cẩn thận.
Mãi tới lúc bị anh ôm đến phòng ăn, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy trên bàn ăn đã bày bữa sáng nóng hổi, oán khí trong lòng lập tức vơi đi nhiều.
Sau khi ăn hết một bát cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nói với người đàn ông đang yên tĩnh nhìn cô ăn ở đối diện: "Lát nữa em còn phải đi làm, anh thì sao?"
Đàm Mặc nhíu mày lại, "Cơ thể em còn chưa thoải mái, hôm nay xin phép nghỉ đi."
Lâm Bảo Bảo nghe anh nói như thế, nhịn không được lại trừng anh, "Em thành như này là do ai hả? Mà em còn đang trong kỳ thực tập đấy sao có thể xin nghỉ được?"
Đàm Mặc tốt tính trả lời cô, "Là lỗi của anh, nếu đã không thể xin phép nghỉ vậy em cứ từ chức đi, đến công ty của anh, muốn nghỉ thì xin nghỉ là được, tiền và công ty của anh đều thuộc về em, do em quản."
Lâm Bảo Bảo nhìn bộ dáng anh trở thành hôn quân vì cô, nhất thời không lời nào để nói.
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo vẫn kiên định từ chối đề nghị của anh, đi ra ngoài đi làm.
Đàm Mặc đưa mắt nhìn cô rời đi, yên lặng đứng ở cửa nhìn bóng hình của cô, tựa như một chú chó lớn bị người ta vứt bỏ, khiến cô không hiểu sao cảm thấy có chút áy náy, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Chỉ là toàn bộ buổi sáng, Lâm Bảo Bảo không thể chuyên tâm vào công việc, trong đầu đều là bộ dáng Đàm Mặc đưa mắt nhìn cô rời đi, làm cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, hiệu suất làm việc cũng không được như ngày xưa, may mắn bây giờ là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ nên cũng không có nhiều việc.
Rốt cục nhịn đến buổi trưa, lúc Lâm Bảo Bảo đang muốn đi ăn với đồng nghiệp liền nhận được tin nhắn của Đàm Mặc.
【 anh đang ở trước cửa công ty của em. 】
Lâm Bảo Bảo kinh ngạc, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn, cô vội vàng xin lỗi mọi người vì không thể đi ăn cơm trưa với họ, sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng.
Công ty Lâm Bảo Bảo thực tập là ở trong một văn phòng, đợi lúc cô xuống tầng liền thấy một người đàn ông đang đứng cạnh một cái bồn hoa gần cửa, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, người cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai, khí chất nổi bật, chỉ đứng yên một chỗ cũng rất nổi bật, giống như một bức tranh giữa mùa đông lạnh giá, khiến rất nhiều nhân viên xung quanh đi qua nhịn không được liếc trộm anh.
Lúc Lâm Bảo Bảo vừa đi ra anh cũng vừa lúc nhìn qua.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô lộ ra một nụ cười rất tươi, chạy tới cạnh anh.
Người còn chưa tới trước mặt, Đàm Mặc chân dài tiến lên vài bước ôm lấy người đang chạy tới.
Một màn này khiến rất nhiều người chú ý đến, rất nhiều cô gái trẻ liếc trộm Đàm Mặc không khỏi thất vọng thở dài, thì ra soái ca này đã có chủ rồi!
Lâm Bảo Bảo vui vẻ lao vào ngực của anh, giọng nói vui mừng, "Sao anh lại tới đây?"
"Tìm em để cùng nhau ăn cơm trưa." Giọng của Đàm Mặc mang theo ý cười, "Không nhìn thấy em, anh ăn cơm không vào."
Lời này rất buồn nôn nhưng Lâm Bảo Bảo nhớ tới thân thể dị thường của anh, lại cảm thấy rất đồng ý, ngửa đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Lúc anh ở nước ngoài, có phải ba bữa cơm cũng thất thường có đúng không?"
Đàm Mặc không trả lời, mà nắm tay cô đưa cô tới nhà hàng anh đã để ý từ trước.
Lâm Bảo Bảo không có buông tha hỏi anh, "Mau nói đi, có đúng hay không? Mà thôi anh không nói cũng không sao, em sẽ hỏi Doãn thư ký, cô ấy chắc chắn sẽ trả lời." Nói xong cô liền lấy điện thoại gọi cho Doãn thư ký.
Doãn thư ký nhận điện thoại rất nhanh.
Nghe xong việc Lâm Bảo Bảo hỏi, đầu tiên cô ấy im lặng, sau đó quyết định nói rõ sự thật, dù sao mặc dù boss đáng sợ thật đấy, nhưng mà vợ boss càng không thể trêu, cô cũng không muốn có kết quả như mấy người Đàm gia kia.
Đàm lão gia bây giờ vẫn còn đang giả bệnh ở trong bệnh viện kia kìa, không giả được cũng phải trang B*.
(*trang B = trang bức: Chỉ một hành động giống như ra vẻ, giả nhưng thực ra bản chất cũng chẳng có gì, gg sama rõ hơn nè - BLT)
"Lâm tiểu thư, đúng là Đàm thiếu ăn rất ít, có đôi khi công việc bận quá sẽ không ăn. . ."
Sắc mặt của Lâm Bảo Bảo quả nhiên không tốt, vừa nghe Doãn thư ký báo cáo, vừa trừng mắt với anh.
Đàm Mặc tốt tính cứ để kệ cô trừng, vẫn cẩn thận đỡ cô đi vào nhà hàng.
Đây là một nhà hàng tư nhân, sau khi hai người ngồi xuống Lâm Bảo Bảo gọi một bàn đồ ăn lớn, chờ sau khi phục vụ lùi xuống, cô nghiêm túc nhìn Đàm Mặc, chuẩn bị tam đường hội thẩm.
"Đàm tiên sinh, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ bị đói, sao anh lại có thể ngược đãi thân thể của mình như vậy?"
Đối diện với gương mặt baby của cô, Đàm Mặc có chút muốn cười, nhưng hiểu nếu giờ anh mà cười chắc chắn là sẽ chọc cô tức giận, thế là phối hợp lộ ra biểu cảm anh biết lỗi rồi, nhẹ giọng nói: "Anh biết sai rồi, sau này nhất định anh sẽ ăn đúng giờ. Nếu như em không tin thì em có thể mỗi ngày đều giám sát anh."
"Mỗi ngày. . ." Lâm Bảo Bảo lập tức hiểu ý của anh, sắc mặt cô càng thêm ám muội.
Đàm Mặc đưa tay tới, năm lấy tay cô để ở trên bàn, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, "Tiểu thư Lâm Bảo Bảo, em có đồng ý cho anh cơ hội mỗi ngày đều được em giám sát không, kết hôn với anh nhé?"
Đầu óc của Lâm Bảo Bảo trống rỗng, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Đợi lúc cô kịp phản ứng, đã bị anh đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vào ngón áp út.
Lâm Bảo Bảo: ". . ."
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô, thấy bên môi anh vẫn luôn nở nụ cười, đôi mắt đen láy như chứa vô số vì sao đang tan ra trong đôi mắt ấy, sáng ngời đẹp đẽ, cô không muốn từ chối.
Thế là cô cũng cười lên, nói: "Được."
Đàm Mặc mở to mắt nhìn, sắc mặt anh càng thêm dịu dàng, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay cô, nhẹ nói: "Cám ơn em. . ."
Cám ơn em đã nguyện ý yêu dạng người như anh!
Cám ơn em nguyện ý cùng anh vượt qua cả đời này!
**
Một bữa trưa để Lâm Bảo Bảo đồng ý lời cầu hôn Đàm Mặc.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, Đàm Mặc nóng vội hơn so với tưởng tượng của cô.
Vừa ăn bữa trưa xong Đàm Mặc liền kéo cô lên xe.
Lâm Bảo Bảo hỏi: "Đi đâu vậy? Chiều em vẫn phải đi làm đấy."
Đàm Mặc vừa lái xe vừa nói với cô: "Em mau xin phép nghỉ đi, anh dẫn em tới một chỗ."
Vừa mới đồng ý lời cầu hôn của anh, lại thêm không khí bây giờ đang quá tốt, Lâm Bảo Bảo không muốn làm anh buồn nên cười đồng ý, gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ nửa ngày, rồi bắt đầu đoán xem anh đưa cô đi đâu.
Tới khi xe dừng lại, nhìn thấy chỗ đó, Lâm Bảo Bảo liền im lặng.
Cô nhìn chằm chằm cửa cục dân chính, hoài nghi nhìn anh.
Đàm Mặc cười nói: "Chúng mình đăng ký trước rồi lát nữa sẽ thông báo cho gia đình, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, em thích hôn lễ kiểu gì? Đúng rồi, còn phải chụp ảnh cưới. . ."
Nghe thấy sự nhiệt tình hiếm có của anh, Lâm Bảo Bảo nửa ngày sau mới hoàn hồn, nhịn không được vỗ trán, nhẫn tâm ngắt lời anh: "Quá gấp rồi, em cũng không đem theo sổ hộ khẩu. . ."
"Anh đem rồi."
Nhìn thấy anh lấy hai quyển sổ hộ khẩu ở trong xe, Lâm Bảo Bảo liền hiểu người đàn ông này đã sớm lên kế hoạch.
Đàm Mặc không cho cô cơ hội hối hận, kéo cô đi vào cục dân chính.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi cục dân chính, đã có thêm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Hai người nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, sau đó nhìn nhau, Đàm Mặc dịu dàng nhìn cô, nói: "Em đã là Đàm phu nhân rồi, mặc kệ anh có bộ dáng gì, em cũng không kịp đổi ý nữa rồi."
Lâm Bảo Bảo bẹp miệng, bĩu môi nói: "Em nói đổi ý bao giờ thế?" Sau đó cô lại có chút không tự tin nói: "Chúng ta có thể vẫn sẽ luôn như này không? Bà ngoại em, mẹ em, hôn nhân của hai người . . ."
Cô sợ hãi đối với hôn nhân, xưa nay chưa bao giờ có hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng người đàn ông này đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức cô không cách nào từ chối anh.
Đàm Mặc ngắt lời cô, dùng giọng khẳng định nói: "Hai người đó là hai người đó chúng ta là chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không giống như hai người đấy, chúng ta chắc chắn sẽ luôn ở bên nhau cho đến tận thế, không, tận thế cũng không thể ngăn cản hạnh phúc của chúng ta!"
Lâm Bảo Bảo không lên tiếng.
Đàm Mặc kéo cô vào trong ngực, hôn một cái lên trên mặt cô rồi nói tiếp: "Anh đáng sợ như vậy em còn có thể chấp nhận thì những cái khác đã là gì, cho nên chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!"
"Anh không hề đáng sợ." Cô bĩu môi, nói lời trái lương tâm.
Đàm Mặc cười cười, "Cho nên còn cái gì có thể ngăn cản chúng ta được?"
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Lâm Bảo Bảo được anh an ủi dễ dàng như vậy.
Cô ngửa mặt cười với anh, gật đầu thật mạnh.
Vì anh, cô tin bọn họ sẽ hạnh phúc.
Beta: Phương Huyền
Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn anh, im lặng một lúc.
Đàm Mặc cũng im lặng nhìn cô chăm chú, giống như kiên nhẫn chờ cô hỏi, mặc kệ cô hỏi cái gì anh cũng đều sẽ nghiêm túc trả lời.
Anh như này làm cô đột nhiên cảm thấy không biết mở miệng như nào.
Không phải cô không phát hiện dị thường của anh, nhưng chỉ bởi vì thích anh cho nên cô lựa chọn xem nhẹ nó, coi như anh là một người bình thường. Nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc cô vẫn sẽ lo lắng, lo lắng anh có bệnh thật sự hay không, hay là anh ở tình trạng nào đó mà cô không biết.
Nhưng cô lại không muốn tin rằng anh có bệnh, trong lòng cô, anh là một người hoàn toàn bình thường, chỉ là tính cách của anh đôi khi có chút cứng đầu thôi.
Nhìn anh một lúc, Lâm Bảo Bảo nhịn không được sờ vào tay anh, cô cảm nhận được tay anh rất lạnh dù trong phòng mở điều hòa vô cùng ấm áp, khiến cô lạnh tới mức rùng mình nhưng vẫn kiên định không buông tay.
"Đàm Mặc, em. . ." Cô cẩn thận sắp xếp ngôn từ, "Anh có nguyện ý nói cho em biết không?"
Trên mặt Đàm Mặc nở ra một nụ cười: "Đương nhiên, không có gì không thể nói cho em."
Lâm Bảo Bảo đang rất vui mừng, nhưng lại nghe anh nói thêm: "Có thể sẽ làm em sợ một chút."
"Em sợ?" Sắc mặt Lâm Bảo Bảo thay đổi, đầu óc cô không thể khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô đã suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chưa chắc đã làm em sợ được đâu?"
Đàm Mặc nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được lại cười, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, coi như em có bị dọa sợ cũng không được đổi ý."
Lâm Bảo Bảo: ". . ."
Sau đó cô trơ mắt nhìn Đàm Mặc cầm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy từ ghế sô pha trở về phòng rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài bắt đầu mưa, không khí rất lạnh, bầu trời u ám, bởi vì không bật đèn nên trong phòng mờ mịt, yên lặng.
Lâm Bảo Bảo đang muốn bật đèn, liền bị một bàn tay lạnh lẽo đè tay cô lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trong ánh sáng mờ ảo có thể nhìn được hình dáng ngũ quan của anh nhưng không quá rõ ràng. Nhưng chính trong cái ánh sáng mờ ảo mông lung này khiến cô nhìn rõ được tia huyết sắc trong mắt anh, giống như một con quái vật đáng sợ nào đó đang ẩn núp ở một nơi âm u nào đó.
Người cô khẽ run lên.
Không chỉ có ánh mắt của anh, thậm chí tay anh cô cũng cảm giác rõ ràng bàn tay lớn đang nắm chặt cô đột nhiên buông lỏng ra, móng tay sắc bén nhọn hoắc nhẹ nhàng hết cỡ chạm vào cô, giống như lo sẽ đâm vào làn da của cô.
Như này đâu phải là người, căn bản chính là. . .
Phát hiện cơ thể của cô run càng ngày càng mạnh, ánh mắt đỏ rực của anh lóe lên trong bóng tối.
Đột nhiên, cơ thể run lẩy bẩy của cô bị anh dùng sức ấn vào trong lồng ngực lạnh lẽo, khiến cô không thể động đậy được chút nào, người đó đem khuôn mặt đặt ở giữa cần cổ của cô, dùng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: "Giờ em hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Lâm Bảo Bảo bị ép sát vào trong ngực của anh, hơi thở lạnh lẽo từ cơ thể của anh phả vào da thịt cô xuyên qua lớp quần áo mỏng manh khiến cả người cô nổi da gà, nhịn không được rùng mình một cái.
Sau đó, cô cảm nhận được người đang ôm cô càng dùng thêm sức ôm cô chặt hơn, sức lực rất lớn khiến cô đau tới mức rên thành tiếng, nghi ngờ có phải anh muốn ôm cô tới gãy cả eo hay không.
Thế là cô dùng sức đập vào lưng của anh, "Anh nhẹ tay một chút đi, đau chết em.. ."
Nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹt của cô, hai tay ôm cô mới lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm chặt, không để có có khả năng lùi lại.
Đàm Mặc nhìn về phía trước, trong ánh sáng mờ mịt, sắc mặt anh cứng rắn lạnh lùng giống như mùa đông lạnh lẽo ngoài cửa sổ, không có một chút sức sống mà nhân loại nên có, con ngươi màu đỏ và bọng mắt xanh đen làm anh nhìn trông như một ác quỷ.
Hoặc nên nói là quái vật thì đúng hơn.
Vốn dĩ anh chính là một con quái vật, là quái vật trở về từ tận thế mười năm sau, người không ra người, zombie.
Nhưng mà kể cả cô sợ hãi anh, anh cũng sẽ không buông tay!
Ngay lúc anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cô đang sợ hãi anh thì lại phát hiện có một đôi tay nhỏ nhắn ôm eo anh, cơ thể mềm mại chui vào trong ngực anh, đặt cả khuôn mặt tựa lên ngực anh.
"Đàm Mặc, thật ra anh tuyệt đối không đáng sợ, anh vẫn rất đẹp trai."
Giọng cô trầm thấp nhưng lại làm cho vẻ lạnh lùng cứng ngắc trên khuôn mặt anh dần trầm tĩnh lại, anh bình tĩnh nói: "Em gạt anh, em sợ anh tới mức cả người run lẩy bẩy."
"Đó là lạnh thôi."
Đàm Mặc im lặng rồi cười, "Mở điều hòa rất ấm mà, sao lại lạnh được?"
"Là do cơ thể của anh rất lạnh đấy, làm em lạnh tới phát run."
Đàm Mặc hiểu rõ cô chỉ là đang cứng miệng liền cúi đầu hôn một cái trên gương mặt đáng yêu ấm áp của cô, dịu dàng nói: "Vậy anh sẽ mua cho em miếng dán giữ nhiệt, các loại có thể giữ nhiệt, một ngày em cứ dùng trăm cái chắc chắn sẽ không còn lạnh đâu."
Lâm Bảo Bảo nhịn không được đập anh một cái, "Chỉ cần anh cách em một chút là em không lạnh rồi!"
"Khó mà làm được!" Anh từ chối không chút do dự.
Hai người ôm nhau yên lặng như vậy mặc cho gió rét ngoài cửa sổ gào thét.
Đột nhiên, cô đưa tay sờ mặt của anh, ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh phát hiện tia huyết sắc trong mắt anh đã biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô kiễng chân lên hôn anh, lúc anh phối hợp cúi người, đột nhiên cô há mồm cắn anh một cái, giọng nhỏ xíu nói: "Chúng ta làm đi."
Đàm Mặc: ". . ."
Thấy anh im lặng, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô đã chủ động như thế rồi mà người đàn ông này còn không chịu phối hợp, sao lại có loại bạn trai như thế này chứ?
Cô thẹn quá hóa giận, hung ác nói: "Không thì chia tay. . ."
Lời nói còn sót lại bị anh hung ác chặn lại, hôn đến lúc cô cảm giác sắp tắt thở, anh ôm cô lên đi tới cái giường lớn duy nhất trong phòng.
***
Chờ lúc Lâm Bảo Bảo tỉnh táo thì đã hết kỳ nghỉ tết nguyên đán.
Đau lưng không tả nổi chính là cảm giác lúc này của cô, vốn dĩ là rất khó chịu, đặc biệt là bạn trai lại còn có cơ thể lạnh như băng, giữa mùa đông không thể làm ấm giường mà lại còn làm cái ổ chăn cũng lạnh như anh, khiến trong lòng cô có chút khổ.
Bạn trai còn không bằng miếng dán giữ nhiệt!
Lúc cô đang âm thầm cảm thán đau lưng nhức eo, cái chăn bị người giật ra.
Lâm Bảo Bảo nhanh tay kéo lại cái chăn che kín ngực, nhìn về người đàn ông đang đứng bên giường không biết từ lúc nào, anh đang mặc một cái áo len màu trắng rộng, mái tóc lộn xộn phía trước trán hơi dài, rủ xuống cái trán xinh đẹp của anh khiến anh vô cùng đẹp trai và gợi cảm, anh đang dùng một loại ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn cô, thấy vậy cô nhịn không được đỏ mặt, nhịn không được nhớ lại ký ức tối hôm qua.
Anh sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, dịu dàng nói: "Em còn khó chịu không?"
Mặt Lâm Bảo Bảo lại đỏ lên, quay đầu đi không nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên khó chịu rồi."
Đàm Mặc há miệng, thấy vết tích mập mờ không cách nào che được trên cổ cô, nửa ngày sau mới nói: "Vậy thì. . . lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
Ai ngờ cô hung ác quay đầu trừng anh, nổi giận đùng đùng nói: "Tin anh mới gặp quỷ, lời của đàn ông ở trên giường quả nhiên không đáng tin!" Cô đã khóc rưng rức kêu anh nhẹ chút, ngược lại anh còn dùng thêm sức, rõ ràng là bắt nạt cô.
Đàm Mặc tự biết mình đuối lý, hôn gương đỏ bừng của cô mấy cái, cầm lấy áo đã được ủ ấm mặc vào cho cô, rồi lại ôm cô vào phòng vệ sinh để rửa mặt, coi cô thành công chúa nhỏ hầu hạ cẩn thận.
Mãi tới lúc bị anh ôm đến phòng ăn, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy trên bàn ăn đã bày bữa sáng nóng hổi, oán khí trong lòng lập tức vơi đi nhiều.
Sau khi ăn hết một bát cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nói với người đàn ông đang yên tĩnh nhìn cô ăn ở đối diện: "Lát nữa em còn phải đi làm, anh thì sao?"
Đàm Mặc nhíu mày lại, "Cơ thể em còn chưa thoải mái, hôm nay xin phép nghỉ đi."
Lâm Bảo Bảo nghe anh nói như thế, nhịn không được lại trừng anh, "Em thành như này là do ai hả? Mà em còn đang trong kỳ thực tập đấy sao có thể xin nghỉ được?"
Đàm Mặc tốt tính trả lời cô, "Là lỗi của anh, nếu đã không thể xin phép nghỉ vậy em cứ từ chức đi, đến công ty của anh, muốn nghỉ thì xin nghỉ là được, tiền và công ty của anh đều thuộc về em, do em quản."
Lâm Bảo Bảo nhìn bộ dáng anh trở thành hôn quân vì cô, nhất thời không lời nào để nói.
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo vẫn kiên định từ chối đề nghị của anh, đi ra ngoài đi làm.
Đàm Mặc đưa mắt nhìn cô rời đi, yên lặng đứng ở cửa nhìn bóng hình của cô, tựa như một chú chó lớn bị người ta vứt bỏ, khiến cô không hiểu sao cảm thấy có chút áy náy, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Chỉ là toàn bộ buổi sáng, Lâm Bảo Bảo không thể chuyên tâm vào công việc, trong đầu đều là bộ dáng Đàm Mặc đưa mắt nhìn cô rời đi, làm cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, hiệu suất làm việc cũng không được như ngày xưa, may mắn bây giờ là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ nên cũng không có nhiều việc.
Rốt cục nhịn đến buổi trưa, lúc Lâm Bảo Bảo đang muốn đi ăn với đồng nghiệp liền nhận được tin nhắn của Đàm Mặc.
【 anh đang ở trước cửa công ty của em. 】
Lâm Bảo Bảo kinh ngạc, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn, cô vội vàng xin lỗi mọi người vì không thể đi ăn cơm trưa với họ, sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng.
Công ty Lâm Bảo Bảo thực tập là ở trong một văn phòng, đợi lúc cô xuống tầng liền thấy một người đàn ông đang đứng cạnh một cái bồn hoa gần cửa, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, người cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai, khí chất nổi bật, chỉ đứng yên một chỗ cũng rất nổi bật, giống như một bức tranh giữa mùa đông lạnh giá, khiến rất nhiều nhân viên xung quanh đi qua nhịn không được liếc trộm anh.
Lúc Lâm Bảo Bảo vừa đi ra anh cũng vừa lúc nhìn qua.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô lộ ra một nụ cười rất tươi, chạy tới cạnh anh.
Người còn chưa tới trước mặt, Đàm Mặc chân dài tiến lên vài bước ôm lấy người đang chạy tới.
Một màn này khiến rất nhiều người chú ý đến, rất nhiều cô gái trẻ liếc trộm Đàm Mặc không khỏi thất vọng thở dài, thì ra soái ca này đã có chủ rồi!
Lâm Bảo Bảo vui vẻ lao vào ngực của anh, giọng nói vui mừng, "Sao anh lại tới đây?"
"Tìm em để cùng nhau ăn cơm trưa." Giọng của Đàm Mặc mang theo ý cười, "Không nhìn thấy em, anh ăn cơm không vào."
Lời này rất buồn nôn nhưng Lâm Bảo Bảo nhớ tới thân thể dị thường của anh, lại cảm thấy rất đồng ý, ngửa đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Lúc anh ở nước ngoài, có phải ba bữa cơm cũng thất thường có đúng không?"
Đàm Mặc không trả lời, mà nắm tay cô đưa cô tới nhà hàng anh đã để ý từ trước.
Lâm Bảo Bảo không có buông tha hỏi anh, "Mau nói đi, có đúng hay không? Mà thôi anh không nói cũng không sao, em sẽ hỏi Doãn thư ký, cô ấy chắc chắn sẽ trả lời." Nói xong cô liền lấy điện thoại gọi cho Doãn thư ký.
Doãn thư ký nhận điện thoại rất nhanh.
Nghe xong việc Lâm Bảo Bảo hỏi, đầu tiên cô ấy im lặng, sau đó quyết định nói rõ sự thật, dù sao mặc dù boss đáng sợ thật đấy, nhưng mà vợ boss càng không thể trêu, cô cũng không muốn có kết quả như mấy người Đàm gia kia.
Đàm lão gia bây giờ vẫn còn đang giả bệnh ở trong bệnh viện kia kìa, không giả được cũng phải trang B*.
(*trang B = trang bức: Chỉ một hành động giống như ra vẻ, giả nhưng thực ra bản chất cũng chẳng có gì, gg sama rõ hơn nè - BLT)
"Lâm tiểu thư, đúng là Đàm thiếu ăn rất ít, có đôi khi công việc bận quá sẽ không ăn. . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Lâm Bảo Bảo quả nhiên không tốt, vừa nghe Doãn thư ký báo cáo, vừa trừng mắt với anh.
Đàm Mặc tốt tính cứ để kệ cô trừng, vẫn cẩn thận đỡ cô đi vào nhà hàng.
Đây là một nhà hàng tư nhân, sau khi hai người ngồi xuống Lâm Bảo Bảo gọi một bàn đồ ăn lớn, chờ sau khi phục vụ lùi xuống, cô nghiêm túc nhìn Đàm Mặc, chuẩn bị tam đường hội thẩm.
"Đàm tiên sinh, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ bị đói, sao anh lại có thể ngược đãi thân thể của mình như vậy?"
Đối diện với gương mặt baby của cô, Đàm Mặc có chút muốn cười, nhưng hiểu nếu giờ anh mà cười chắc chắn là sẽ chọc cô tức giận, thế là phối hợp lộ ra biểu cảm anh biết lỗi rồi, nhẹ giọng nói: "Anh biết sai rồi, sau này nhất định anh sẽ ăn đúng giờ. Nếu như em không tin thì em có thể mỗi ngày đều giám sát anh."
"Mỗi ngày. . ." Lâm Bảo Bảo lập tức hiểu ý của anh, sắc mặt cô càng thêm ám muội.
Đàm Mặc đưa tay tới, năm lấy tay cô để ở trên bàn, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, "Tiểu thư Lâm Bảo Bảo, em có đồng ý cho anh cơ hội mỗi ngày đều được em giám sát không, kết hôn với anh nhé?"
Đầu óc của Lâm Bảo Bảo trống rỗng, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Đợi lúc cô kịp phản ứng, đã bị anh đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vào ngón áp út.
Lâm Bảo Bảo: ". . ."
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô, thấy bên môi anh vẫn luôn nở nụ cười, đôi mắt đen láy như chứa vô số vì sao đang tan ra trong đôi mắt ấy, sáng ngời đẹp đẽ, cô không muốn từ chối.
Thế là cô cũng cười lên, nói: "Được."
Đàm Mặc mở to mắt nhìn, sắc mặt anh càng thêm dịu dàng, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay cô, nhẹ nói: "Cám ơn em. . ."
Cám ơn em đã nguyện ý yêu dạng người như anh!
Cám ơn em nguyện ý cùng anh vượt qua cả đời này!
**
Một bữa trưa để Lâm Bảo Bảo đồng ý lời cầu hôn Đàm Mặc.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, Đàm Mặc nóng vội hơn so với tưởng tượng của cô.
Vừa ăn bữa trưa xong Đàm Mặc liền kéo cô lên xe.
Lâm Bảo Bảo hỏi: "Đi đâu vậy? Chiều em vẫn phải đi làm đấy."
Đàm Mặc vừa lái xe vừa nói với cô: "Em mau xin phép nghỉ đi, anh dẫn em tới một chỗ."
Vừa mới đồng ý lời cầu hôn của anh, lại thêm không khí bây giờ đang quá tốt, Lâm Bảo Bảo không muốn làm anh buồn nên cười đồng ý, gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ nửa ngày, rồi bắt đầu đoán xem anh đưa cô đi đâu.
Tới khi xe dừng lại, nhìn thấy chỗ đó, Lâm Bảo Bảo liền im lặng.
Cô nhìn chằm chằm cửa cục dân chính, hoài nghi nhìn anh.
Đàm Mặc cười nói: "Chúng mình đăng ký trước rồi lát nữa sẽ thông báo cho gia đình, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, em thích hôn lễ kiểu gì? Đúng rồi, còn phải chụp ảnh cưới. . ."
Nghe thấy sự nhiệt tình hiếm có của anh, Lâm Bảo Bảo nửa ngày sau mới hoàn hồn, nhịn không được vỗ trán, nhẫn tâm ngắt lời anh: "Quá gấp rồi, em cũng không đem theo sổ hộ khẩu. . ."
"Anh đem rồi."
Nhìn thấy anh lấy hai quyển sổ hộ khẩu ở trong xe, Lâm Bảo Bảo liền hiểu người đàn ông này đã sớm lên kế hoạch.
Đàm Mặc không cho cô cơ hội hối hận, kéo cô đi vào cục dân chính.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi cục dân chính, đã có thêm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Hai người nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, sau đó nhìn nhau, Đàm Mặc dịu dàng nhìn cô, nói: "Em đã là Đàm phu nhân rồi, mặc kệ anh có bộ dáng gì, em cũng không kịp đổi ý nữa rồi."
Lâm Bảo Bảo bẹp miệng, bĩu môi nói: "Em nói đổi ý bao giờ thế?" Sau đó cô lại có chút không tự tin nói: "Chúng ta có thể vẫn sẽ luôn như này không? Bà ngoại em, mẹ em, hôn nhân của hai người . . ."
Cô sợ hãi đối với hôn nhân, xưa nay chưa bao giờ có hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng người đàn ông này đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức cô không cách nào từ chối anh.
Đàm Mặc ngắt lời cô, dùng giọng khẳng định nói: "Hai người đó là hai người đó chúng ta là chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không giống như hai người đấy, chúng ta chắc chắn sẽ luôn ở bên nhau cho đến tận thế, không, tận thế cũng không thể ngăn cản hạnh phúc của chúng ta!"
Lâm Bảo Bảo không lên tiếng.
Đàm Mặc kéo cô vào trong ngực, hôn một cái lên trên mặt cô rồi nói tiếp: "Anh đáng sợ như vậy em còn có thể chấp nhận thì những cái khác đã là gì, cho nên chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!"
"Anh không hề đáng sợ." Cô bĩu môi, nói lời trái lương tâm.
Đàm Mặc cười cười, "Cho nên còn cái gì có thể ngăn cản chúng ta được?"
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Lâm Bảo Bảo được anh an ủi dễ dàng như vậy.
Cô ngửa mặt cười với anh, gật đầu thật mạnh.
Vì anh, cô tin bọn họ sẽ hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro