Phiên ngoại một
Vụ Thỉ Dực
2024-11-11 20:57:57
Editor : Phương Huyền
Beta : Bạch Lộc Thời
“Hai người kết hôn sao?!!”
Đàm Hân Cách cùng Đàm Diệp trợn mắt há hốc mồm nhìn anh trai và Lâm Bảo Bảo, trong lúc nhất thời sợ hãi đến mức nói không ra lời.
Lâm Bảo Bảo ở trước mặt họ quơ quơ tay, ánh mắt của hai người cũng đưa theo tay của cô, tự nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Từ trước đến nay Lâm Bảo Bảo không thích đeo trang sức, huống chi loại nhẫn này là đồ vật cực kỳ có ý nghĩa, lúc này cái nhẫn trên tay cô, không thể nghi ngờ là thứ có tính chứng minh mạnh mẽ nhất
Ở bên này hai chị em Đàm Hân Cách bởi vì hai người kết hôn mà trợn mắt há mồm, ở phía bên kia con trai trưởng của Đàm gia là Đàm Minh Bác cũng bị hành động dũng cảm của con trai mình làm cho đờ ra.
“Hai con thật sự kết hôn?” Đàm Minh Bác hỏi.
Đàm Mặc không trả lời, mà trực tiếp lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ mở ra, đưa tới trước mặt người cha già.
Đàm Minh Bác nhìn quyển sổ kết hôn nhỏ màu đỏ, lại nhìn con trai mình ở bên kia tuy rằng thận trọng nhưng trên mặt không che giấu được thần sắc đắc ý, trong lòng vẫn còn muốn khoe khoang, cũng không nghĩ đến việc lừa gạt khuê nữ nhà người ta kết hôn, cũng không thèm nói với trưởng bối một tiếng, cẩn thận Lâm gia tìm đến cửa.
Chẳng qua nhìn hai chị em đang ở cùng một chỗ nói chuyện với Lâm Bảo Bảo, Đàm Minh Bác nghĩ, có thể Lâm gia cũng không quản được đứa con gái này, cho nên đây chính là con dâu của Đàm gia.
Khi nghĩ như vậy, Đàm Minh Bác cầm lấy tờ giấy kết hôn, thưởng thức tờ giấy chứng nhận một lát, bên trong là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của hai đứa trẻ, nói với con trai: “Được, làm rất tốt.”
Đàm Mặc càng lộ ra thần sắc mất tự nhiên, đưa tay đem tờ giấy kết hôn thu hồi lại, cất thật kỹ.
Đàm Minh Bác bị loại hành động qua sông phá thuyền làm cho bó tay, hỏi: “Hai đứa dự định lúc nào cử hành hôn lễ?” Nếu đã đăng ký, thì việc cử hành hôn lễ cũng không thể bỏ qua được.
Sau khi ông nói xong, đối với hành động của con trai ông, việc có cháu trai đoàn chừng cũng sẽ không còn xa.
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt.” Đàm Mặc nói, “Dự định là một tháng sau.”
Đàm Minh Bác bị sự nóng vội của anh làm cho bối rối, “Một tháng có phải nhanh quá hay không? Bảo Bảo đã đáp ứng sao?”
Nói xong, ông nhìn về phía ba đứa nhỏ đang tụ tập lại một chỗ nói chuyện ở bên kia, cũng không biết Lâm Bảo Bảo nói cái gì, con trai cùng con gái đột nhiên lao tới cù nàng, ba đứa nhỏ cười thành một nhóm, xem xét cảm thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, trong lòng có chút vui mừng.
Bọn họ đều là những đứa trẻ tốt, bây giờ không phải đang chơi đùa đến vui vẻ hay sao? Trước đó mặc dù có chút va chạm nhỏ, nhưng đều là người trẻ tuổi thôi, càng ầm ĩ thì cảm tình càng tốt.
Đột nhiên Đàm Mặc đứng lên, đi qua nâng Đàm Hân Cách đang nằm nửa người ở trên người Lâm Bảo Bảo, lại dùng chân đá đá Đàm Diệp đang nắm ở bên kia Lâm Bảo Bảo, đem cậu đẩy sang một bên, trực tiếp nói: "Mấy đứa đè lên cô ấy."
Đàm Hân Cách cùng Đàm Diệp đều có chút mơ hồ, tự động nói: "Anh trai, bọn em không nặng đâu."
"Hai đứa cộng lại tính nhanh cũng phải một trăm năm mươi cân, không nặng được sao?"
Hai chị em: "....." Có thể tính như vậy sao?
Trơ mắt nhìn anh trai kéo Lâm Bảo Bảo đi, ngồi vào một chỗ khác, trong lòng hai chị em cảm thấy phẫn nộ.
Vậy mà lại chê bọn họ nặng, rõ ràng là không cho phép bọn họ cùng với Lâm Nhị Bảo vui đùa. Trước đó không phát hiện ra, hóa ra anh trai lại là người anh trai như vậy!
Đàm Mặc không để ý hai chị em nghĩ như thế nào, tính chiếm hữu đã đem Lâm Bảo Bảo đến ngồi ở bên cạnh mình, tiếp tục cùng ba của anh nói: "Cô ấy đã đáp ứng, việc cử hành hôn lễ, hôn lễ liền giao cho cha."
Đàm Minh Bác nhìn Lâm Bảo Bảo, hỏi: "Bảo Bảo, con nói xem?"
Lâm Bảo Bảo tượng tượng nhìn thoáng qua Đàm Mặc, thận trọng nói: "Gây phiền phức cho chú Đàm rồi." Trong lòng có một cái móng vuốt đang không ngừng cào cào, nếu mà cô không đáp ứng, người đàn ông này liền muốn làm cho cô sụp đổ, vì không muốn bị anh giết chết trên giường, vẫn nên đáp ứng.
Sau khi Đàm Minh Bác xác nhận hai đứa trẻ này nghiêm túc, mới nói: "Được rồi, một tháng thì một tháng, ba sẽ thông báo với Đàm gia ở bên kia, để cho bọn họ chuẩn bị."
Đàm Mặc gật đầu: "Ông nội cũng nên xuất viện rồi."
Người nhà họ Đàm: "......"
Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm, nhàn nhã của Đàm Mặc, trong lòng tự nhủ nếu như ông nội nghe được như thế, không chừng sẽ vô cùng cao hứng. Rõ ràng chỉ là giả bộ bị bệnh khiến cho Đàm Mặc phải chịu thua, nào biết được về cơ bản Đàm Mặc cũng không thèm để ý, gấp đến độ không thể giả vờ được, nhưng lại bị buộc phải tiếp tục giả vờ bị bệnh.
Ông nội Đàm có hối hận hay không bọn họ cũng không biết, nhưng mỗi ngày Đàm Minh Bác đều bị ông nội Đàm gọi điện thoại tới, nếu như có thể phun hết ra ngoài không khí sẽ biết được bây giờ ông rất tức giận.
Ngay cả ông nội cũng không có cách nào bắt được anh, thì Đàm gia còn ai có thể đàn áp được Đàm Mặc nữa?
Đàm Minh Bác quyết định, vẫn làm theo tâm ý của con trai, tổ chức hôn lễ thật long trọng.
Nghĩ như vậy, Đàm Minh Bác lập tức liên hệ với thư ký, sau đó lại liên hệ với Lâm gia ở bên kia, cũng không thể đã lừa gạt con gái nhà người ta, lại không nói cho người nhà Lâm gia biết được, về phần tâm trạng của bọn họ như thế nào, tới tham dự hôn lễ hay không, cũng không phải là vấn đề ông có thể quan tâm hết được.
Sau khi Đàm Mặc đem mọi việc của hôn lễ giao cho trưởng bối, liền phủi mông một cái, hộ tống Lâm Bảo Bảo trở về Nam Thành ở chung với nhau.
Tất nhiên là sau khi đáp ứng kết hôn cùng anh, Lâm Bảo Bảo cũng không giấu diếm, sau khi trở lại Nam Thành, liền thông báo cho bạn bè thân thiết, đặc biệt là nhóm bạn ở Nam Thành, mời hai người bạn tri kỷ làm phù dâu cho cô.
Nghe nói bọn họ không chỉ đăng ký kết hôn, đến việc tổ chức hôn lễ cũng đều chắc chắn, Lâu Linh cùng Bùi Tầm Huyên trợn mắt há hốc mồm.
“Thật sự kết hôn sao?”
“Một tháng sau liền tổ chức hôn lễ?”
Đối mặt với sự hỏi thăm của hai người bạn thân, Lâm Bảo Bảo gật đầu khẳng định.
“Nó cũng quá nhanh chóng đi?”
"Ghét lấy chồng cũng không phải thể loại ghét như này."
Lâm Bảo Bảo buông tay, mặt kiêu ngạo nói: "Tớ cũng không có ghét lấy chồng, là Đàm Mặc ước gì có thể cưới được tớ, tớ sẽ không làm khó anh ấy mà đáp ứng."
Lâu Linh cùng Bùi Tâm Huyên bĩu môi, nếu mà không cười thì đôi mắt đều sẽ nheo lại, với bộ dạng "tớ rất hạnh phúc" bọn mình tin tưởng sự tà ác của cậu.
Mặc dù bạn tốt đột nhiên kết hôn nằm ngoài dự liệu của hai người, nhưng Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên vẫn chúc phúc, hơn nữa còn đáp ứng làm phù dâu cho cô.
Lâm Bảo Bảo nghĩ đến điều gì đó, nói với Lâu Linh: "đoàn phù dâu đã có, còn chưa có quyết định đoàn phù rể đâu. Linh Linh, cậu hỏi Lâu Điện một chút, có hứng thú làm phù rể hay không."
Lâu Linh trừng to mắt, "muốn Lâu Điện làm phù rể sao?"
"Đúng vậy, điện hạ nhà cậu tuấn tú, tao nhã, bộ dạng giống như Ngọc công tử, là một ứng cử viên tốt trong việc làm phù rể, đến lúc đó một đoàn các phù dâu, phù rể toàn trai đẹp gái xinh đứng xếp thành một hàng, thật đã con mắt à!" Lâm Bảo Bảo nói, chính mình cũng bắt đầu vui vẻ.
Lâu Linh thấy cô vui vẻ, tự nhiên cũng không muốn làm cô phật ý, nói :"Được, tớ sẽ hỏi qua Lâu Điện, xin ý kiến một chút."
Buổi tối, Lâm Bảo Bảo đang chơi trò chơi, đột nhiên cả người bị bọc trong một cái chăn, bạn trai người lạnh như băng đem chăn đến đắp lên người cô, hai người cọ cọ trán với nhau.
“Sao thế?” Cô chớp mắt hỏi.
“Em nói em muốn mời Lâu Điện đến làm phù rể?” Đôi mắt Đàm Mặc chăm chú nhìn cô hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Đàm Mặc không nói, chỉ là từ trên cao nhìn xuống cô, trong nội tâm cô ý thức được sự nguy hiểm đang tăng lên, lo lắng anh sẽ biến thân thành một con thú..
Kể từ sau khi ăn mặn* (*ý chỉ chuyện ấy ấy ý các tình yêu :v - PH) Lâm Bảo Bảo mới phát hiện ra người đàn ông này về cơ bản không phải kiểu con trai cấm dục, chịu không được bị trêu đùa, ngược lại lại cực kỳ nhiệt tình, khiến cho cơ thể trẻ tuổi mạnh mẽ của cô cũng không thể nào chịu được.
Sớm biết như vậy cô đã không nóng vội rồi, để cho anh tiếp tục nhịn!
Quả nhiên, Đàm Mặc cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt của cô, chậm rãi nói: “Anh nghe nói, em trước đó muốn theo đuổi Lâu Điện?”
Trong lòng Lâm Bảo Bảo nhảy lên một cái, vội nói: “Anh nghe ai nói? Đây không phải là nói đùa hay sao? Không thể coi là sự thật được.”
“Nhưng từ trước đến giờ em cũng không có nói qua là em theo đuổi anh.”
Ngữ khí của anh nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra vẻ than phiền ủy khuất như vậy, Lâm Bảo Bảo nghe xong im lặng một chút, cuối cùng nhận ra được người đàn ông này đang ghen, giơ tay lên trời thề, nói: “Thật sự là đùa thôi, em không có theo đuổi anh ấy, chỉ nói đùa một chút thôi. Hơn nữa không phải là chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao? Một tháng sau là phải cử hành hôn lễ rồi, người cũng là của anh, anh còn nghĩ cái gì nữa?”
Đàm Mặc không nghĩ cái gì cả, chỉ là mượn cơ hội này đem cô lên giường thu thập một trận mà thôi.
Ngày thứ hai, Lâu Linh truyền đạt lại ý tứ của Lâu Điện, đồng ý làm phù rể cho bọn họ.
Lâm Bảo Bảo âm thầm đỡ cái eo đau nhức, quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó nói: "Lâu Điện sẽ đồng ý, quả thực còn không phải là do Lâu Linh là phù dâu, bọn họ là một cặp, em cũng không tính cướp người đã có chủ."
Đàm Mặc ừ một tiếng, kéo cô vào trong ngực, ở trên môi của cô hôn một cái.
Lâm Bảo Bảo âm thầm thở phào, trước đó không phát hiện ra, hoá ra Đàm đại thiếu lại có máu ghen lớn như vậy, ghen còn kinh khủng hơn.
Đàm đại thiếu vung tay ngay trước mặt chủ cửa hàng, muốn tổ chức đám cưới ở Nam Thành, sau đó nhận được một cuộc điện thoại ở bên kia Thái Bình Dương.
Lâm Bảo Bảo vừa vặn nghe thấy "nhiệm vụ", " trốn thoát", "đại sa mạc Victoria" mấy từ này, không khỏi quay đầu lại nhìn anh.
Chờ sau khi Đàm Mặc kết thúc cuộc trò chuyện, anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cô, trầm ngâm một chút, nói: "Anh muốn đi Úc một chuyến, sẽ quay trở lại trước hôn lễ."
Trực giác khiến Lâm Bảo Bảo hỏi: "Có liên quan đến cái sở nghiên cứu kia?"
Đàm Mặc gật đầu.
Lâm Bảo Bảo không khỏi trầm mặc.
Mặc dù cô đã gặp qua mặt khác của Đàm Mặc khi anh biến thân, cũng biết anh biến thành bộ dạng đó có liên quan tới cái sở nghiên cứu kia, dù anh có làm cho thế lực nào đi chăng nữa, làm cái gì đi nữa, cô cũng không phải muốn biết quá rõ ràng, cũng không muốn đi tìm hiểu, chỉ muốn anh thật tốt.
Nhưng mà bây giờ….
"Em cũng cùng đi!" Lâm Bảo Bảo xúc động nói.
Cô cho rằng Đàm Mặc nhất định sẽ ngăn cản cô, dù sao thì việc anh làm mặc dù không có nói rõ ràng, nhưng cô biết nó vô cùng nguy hiểm, không phải một người bình thường như cô có thể dính đến được.
Ai biết được anh lại không có chút suy nghĩ nào, trực tiếp gật đầu, nói một câu được.
Ngược lại Lâm Bảo Bảo lại sững sờ, không xác định hỏi: "Thật sao? Em cũng có thể đi?"
"Đương nhiên, chỉ cần em đừng rời khỏi bên cạnh anh là được." Nói xong, anh tiến lên ôm lấy bờ vai của cô, cười nói: "Chẳng qua, nhiệm vụ lần này không biết sẽ mất bao lâu, em có thể nghỉ dài như vậy được sao?"
Lâm Bảo Bảo: "....."
Thấy trên mặt của cô lộ ra thần sắc ảo não, ý cười trong mắt Đàm Mặc càng sâu hơn, trong giọng nói cũng thêm mấy phần mê hoặc: "Bây giờ em vẫn đang trong thời kỳ thực tập, mà thực tập ở đâu không phải giống nhau hay sao? Công việc này có làm hay không cũng không cần gấp, ngược lại chờ sau khi chúng ta tổ chức lễ thành hôn, cũng đã qua tết, vừa lúc từ chức và trải qua năm mới tốt lành. Chờ đến năm sau, em đến công ty của anh, đến lúc đó anh nhất định sẽ đánh giá cho em điểm tốt trong báo cáo thực tập, để cho em thuận lợi tốt nghiệp,.... Chẳng lẽ em không muốn nhìn một chút xem đến cuối cùng là anh đang làm gì không? Em chẳng lẽ không lo lắng sao?"
Lâm Bảo Bảo nghe anh khuyên bảo cảm thấy do dự, cuối cùng cắn răng gật đầu.
Bây giờ cũng chỉ là thực tập, thực tập ở nơi nào mà chẳng giống nhau sao? Sau khi so sánh, cô lo lắng cho việc anh làm hơn, không biết nguy hiểm hay không, có cơ hội muốn mở mang kiến thức một chút, cũng tương đối yên tâm hơn.
Chỉ là, nếu như nguy hiểm, cô đi cùng có thích hợp không?
"Thích hợp! Chỉ cần em không rời khỏi bên người anh, sẽ không có nguy hiểm!" Đàm Mặc tràn đầy tin tưởng đảm bảo, một bộ dạng mong muốn cô sẽ làm theo.
Vì sự bảo đảm của anh mà Lâm Bảo Bảo liền rời khỏi Nam Thành, hơn nữa từ bỏ công việc thực tập này, tính toán năm sau lại đi tìm một công việc khác.
Minh chứng sau đó, rõ ràng người đàn ông này chỉ muốn đem cô tới địa bàn của chính mình mà thôi.
Nam bán cầu - Úc đang vào mùa hè nóng bức.
Cát vàng mênh mông đập vào mặt, Lâm Bảo Bảo thăm dò chui ra khỏi lều vải, gương mặt rất nhanh bị lẫn lộn trong cát, gió nóng đập vào mặt, mang theo cái nóng oi bức đặc biệt chỉ có ở khu vực sa mạc.
Nhìn mặt trời lộ ra dưới từng cơn sóng vàng như bị thiêu đốt, nhanh chóng rụt đầu lại.
Ngồi xổm bên trong lều vải, đầu tiên uống một hớp nước, sau đó lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Mới chỉ chơi trò chơi được vài hiệp, lều vải đã bị người khác xốc lên, một người đi vào.
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn lại, thấy Đàm Mặc đã trở về, lập tức hỏi: “Chúng ta đã ở đây chờ hai ngày, còn không có nhìn thấy những thứ kia…. sao?” Không biết hình dung những quái vật bị sở nghiên cứu kia chế tạo ra như thế nào, nghĩ đến việc Đàm Mặc cũng là một thành viên trong đó, dù như thế nào thì Lâm Bảo Bảo cũng không nguyện ý gọi “bọn họ” là quái vật.
“Đã giải quyết rồi.” Đàm Mặc nói, ngồi ở bên cạnh cô, cầm cái cốc mà cô đã uống lên, uống nốt chỗ nước còn dư lại trong cái cốc.
Lâm Bảo Bảo ngẩn người một chút: “Giải quyết? Giải quyết lúc nào?”
“Đúng vậy, đã giải quyết, đợi một chút nữa sẽ có máy bay tới đón chúng ta.” Đàm Mặc nhìn thấy cô trừng trừng mở to mắt, hết sức đáng yêu, nhịn không được hôn cô một cái, cười khanh khách hỏi: “Có muốn đi đến bờ biển chơi hay không?”
Lâm Bảo Bảo không kịp phản ứng, chẳng lẽ đã phát sinh sự tình nào mà cô không biết sao? Làm sao có thể giải quyết được? Rõ ràng cô một mực đợi ở chỗ này không hề di chuyển, hai ngày nay anh cũng một mực ở bên cạnh người cô, đến cả động vật đều không nhìn thấy, lại càng không cần phải nói đến quái vật không phải con người ở đây.
Cô còn tưởng rằng sẽ đi theo bọn họ ở cùng một chỗ ẩn nấp trong sa mạc để ăn cát, chứ không phải giống như bây giờ, thư thái chờ bên trong lều vải, cái gì cũng không thiếu.
Đàm Mặc là một người kiên nhẫn, thấy cô hoài nghi , liền nói đơn giản: “Một tháng trước đã có người đến thăm dò qua, trước khi chúng ta tới, đã có người quan sát quái vật lẩn trốn kia rồi, dẫn chúng nó ra, đợi anh đến giải quyết là được rồi.”
Trên mặt Lâm Bảo Bảo lộ ra thần sắc một lời khó mà nói hết được: “Cho nên vừa rồi anh ra ngoài, thực ra là đi giải quyết những quái vật kia?”
“Đúng vậy.”
Lâm Bảo Bảo: “.....”
Rất tốt, rất mạnh mẽ, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ vì lý do gì mà người đàn ông này lại dám tự tin mang cô đến nơi này, rõ ràng chính là đi nghỉ ngơi.
Cho đến khi bọn họ lên phi cơ, bay về hướng bờ biển Hoàng Kim, Lâm Bảo Bảo vẫn còn suy nghĩ lộn xộn, nếu như nhiệm vụ có thể nhanh chóng hoàn thành như thế, thì vì sao trước đây anh phải bảo cô từ chức để theo tới đây? Rõ ràng là đang lừa dối cô mà!
Cuối cùng bọn họ vẫn ở lại Châu Úc chơi nửa tháng, cho đến khi trước hôn lễ mấy ngày, mới về nước.
Sau khi về nước, chờ đợi bọn họ chính là một hôn lễ long trọng.
Beta : Bạch Lộc Thời
“Hai người kết hôn sao?!!”
Đàm Hân Cách cùng Đàm Diệp trợn mắt há hốc mồm nhìn anh trai và Lâm Bảo Bảo, trong lúc nhất thời sợ hãi đến mức nói không ra lời.
Lâm Bảo Bảo ở trước mặt họ quơ quơ tay, ánh mắt của hai người cũng đưa theo tay của cô, tự nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Từ trước đến nay Lâm Bảo Bảo không thích đeo trang sức, huống chi loại nhẫn này là đồ vật cực kỳ có ý nghĩa, lúc này cái nhẫn trên tay cô, không thể nghi ngờ là thứ có tính chứng minh mạnh mẽ nhất
Ở bên này hai chị em Đàm Hân Cách bởi vì hai người kết hôn mà trợn mắt há mồm, ở phía bên kia con trai trưởng của Đàm gia là Đàm Minh Bác cũng bị hành động dũng cảm của con trai mình làm cho đờ ra.
“Hai con thật sự kết hôn?” Đàm Minh Bác hỏi.
Đàm Mặc không trả lời, mà trực tiếp lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ mở ra, đưa tới trước mặt người cha già.
Đàm Minh Bác nhìn quyển sổ kết hôn nhỏ màu đỏ, lại nhìn con trai mình ở bên kia tuy rằng thận trọng nhưng trên mặt không che giấu được thần sắc đắc ý, trong lòng vẫn còn muốn khoe khoang, cũng không nghĩ đến việc lừa gạt khuê nữ nhà người ta kết hôn, cũng không thèm nói với trưởng bối một tiếng, cẩn thận Lâm gia tìm đến cửa.
Chẳng qua nhìn hai chị em đang ở cùng một chỗ nói chuyện với Lâm Bảo Bảo, Đàm Minh Bác nghĩ, có thể Lâm gia cũng không quản được đứa con gái này, cho nên đây chính là con dâu của Đàm gia.
Khi nghĩ như vậy, Đàm Minh Bác cầm lấy tờ giấy kết hôn, thưởng thức tờ giấy chứng nhận một lát, bên trong là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của hai đứa trẻ, nói với con trai: “Được, làm rất tốt.”
Đàm Mặc càng lộ ra thần sắc mất tự nhiên, đưa tay đem tờ giấy kết hôn thu hồi lại, cất thật kỹ.
Đàm Minh Bác bị loại hành động qua sông phá thuyền làm cho bó tay, hỏi: “Hai đứa dự định lúc nào cử hành hôn lễ?” Nếu đã đăng ký, thì việc cử hành hôn lễ cũng không thể bỏ qua được.
Sau khi ông nói xong, đối với hành động của con trai ông, việc có cháu trai đoàn chừng cũng sẽ không còn xa.
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt.” Đàm Mặc nói, “Dự định là một tháng sau.”
Đàm Minh Bác bị sự nóng vội của anh làm cho bối rối, “Một tháng có phải nhanh quá hay không? Bảo Bảo đã đáp ứng sao?”
Nói xong, ông nhìn về phía ba đứa nhỏ đang tụ tập lại một chỗ nói chuyện ở bên kia, cũng không biết Lâm Bảo Bảo nói cái gì, con trai cùng con gái đột nhiên lao tới cù nàng, ba đứa nhỏ cười thành một nhóm, xem xét cảm thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, trong lòng có chút vui mừng.
Bọn họ đều là những đứa trẻ tốt, bây giờ không phải đang chơi đùa đến vui vẻ hay sao? Trước đó mặc dù có chút va chạm nhỏ, nhưng đều là người trẻ tuổi thôi, càng ầm ĩ thì cảm tình càng tốt.
Đột nhiên Đàm Mặc đứng lên, đi qua nâng Đàm Hân Cách đang nằm nửa người ở trên người Lâm Bảo Bảo, lại dùng chân đá đá Đàm Diệp đang nắm ở bên kia Lâm Bảo Bảo, đem cậu đẩy sang một bên, trực tiếp nói: "Mấy đứa đè lên cô ấy."
Đàm Hân Cách cùng Đàm Diệp đều có chút mơ hồ, tự động nói: "Anh trai, bọn em không nặng đâu."
"Hai đứa cộng lại tính nhanh cũng phải một trăm năm mươi cân, không nặng được sao?"
Hai chị em: "....." Có thể tính như vậy sao?
Trơ mắt nhìn anh trai kéo Lâm Bảo Bảo đi, ngồi vào một chỗ khác, trong lòng hai chị em cảm thấy phẫn nộ.
Vậy mà lại chê bọn họ nặng, rõ ràng là không cho phép bọn họ cùng với Lâm Nhị Bảo vui đùa. Trước đó không phát hiện ra, hóa ra anh trai lại là người anh trai như vậy!
Đàm Mặc không để ý hai chị em nghĩ như thế nào, tính chiếm hữu đã đem Lâm Bảo Bảo đến ngồi ở bên cạnh mình, tiếp tục cùng ba của anh nói: "Cô ấy đã đáp ứng, việc cử hành hôn lễ, hôn lễ liền giao cho cha."
Đàm Minh Bác nhìn Lâm Bảo Bảo, hỏi: "Bảo Bảo, con nói xem?"
Lâm Bảo Bảo tượng tượng nhìn thoáng qua Đàm Mặc, thận trọng nói: "Gây phiền phức cho chú Đàm rồi." Trong lòng có một cái móng vuốt đang không ngừng cào cào, nếu mà cô không đáp ứng, người đàn ông này liền muốn làm cho cô sụp đổ, vì không muốn bị anh giết chết trên giường, vẫn nên đáp ứng.
Sau khi Đàm Minh Bác xác nhận hai đứa trẻ này nghiêm túc, mới nói: "Được rồi, một tháng thì một tháng, ba sẽ thông báo với Đàm gia ở bên kia, để cho bọn họ chuẩn bị."
Đàm Mặc gật đầu: "Ông nội cũng nên xuất viện rồi."
Người nhà họ Đàm: "......"
Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm, nhàn nhã của Đàm Mặc, trong lòng tự nhủ nếu như ông nội nghe được như thế, không chừng sẽ vô cùng cao hứng. Rõ ràng chỉ là giả bộ bị bệnh khiến cho Đàm Mặc phải chịu thua, nào biết được về cơ bản Đàm Mặc cũng không thèm để ý, gấp đến độ không thể giả vờ được, nhưng lại bị buộc phải tiếp tục giả vờ bị bệnh.
Ông nội Đàm có hối hận hay không bọn họ cũng không biết, nhưng mỗi ngày Đàm Minh Bác đều bị ông nội Đàm gọi điện thoại tới, nếu như có thể phun hết ra ngoài không khí sẽ biết được bây giờ ông rất tức giận.
Ngay cả ông nội cũng không có cách nào bắt được anh, thì Đàm gia còn ai có thể đàn áp được Đàm Mặc nữa?
Đàm Minh Bác quyết định, vẫn làm theo tâm ý của con trai, tổ chức hôn lễ thật long trọng.
Nghĩ như vậy, Đàm Minh Bác lập tức liên hệ với thư ký, sau đó lại liên hệ với Lâm gia ở bên kia, cũng không thể đã lừa gạt con gái nhà người ta, lại không nói cho người nhà Lâm gia biết được, về phần tâm trạng của bọn họ như thế nào, tới tham dự hôn lễ hay không, cũng không phải là vấn đề ông có thể quan tâm hết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Đàm Mặc đem mọi việc của hôn lễ giao cho trưởng bối, liền phủi mông một cái, hộ tống Lâm Bảo Bảo trở về Nam Thành ở chung với nhau.
Tất nhiên là sau khi đáp ứng kết hôn cùng anh, Lâm Bảo Bảo cũng không giấu diếm, sau khi trở lại Nam Thành, liền thông báo cho bạn bè thân thiết, đặc biệt là nhóm bạn ở Nam Thành, mời hai người bạn tri kỷ làm phù dâu cho cô.
Nghe nói bọn họ không chỉ đăng ký kết hôn, đến việc tổ chức hôn lễ cũng đều chắc chắn, Lâu Linh cùng Bùi Tầm Huyên trợn mắt há hốc mồm.
“Thật sự kết hôn sao?”
“Một tháng sau liền tổ chức hôn lễ?”
Đối mặt với sự hỏi thăm của hai người bạn thân, Lâm Bảo Bảo gật đầu khẳng định.
“Nó cũng quá nhanh chóng đi?”
"Ghét lấy chồng cũng không phải thể loại ghét như này."
Lâm Bảo Bảo buông tay, mặt kiêu ngạo nói: "Tớ cũng không có ghét lấy chồng, là Đàm Mặc ước gì có thể cưới được tớ, tớ sẽ không làm khó anh ấy mà đáp ứng."
Lâu Linh cùng Bùi Tâm Huyên bĩu môi, nếu mà không cười thì đôi mắt đều sẽ nheo lại, với bộ dạng "tớ rất hạnh phúc" bọn mình tin tưởng sự tà ác của cậu.
Mặc dù bạn tốt đột nhiên kết hôn nằm ngoài dự liệu của hai người, nhưng Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên vẫn chúc phúc, hơn nữa còn đáp ứng làm phù dâu cho cô.
Lâm Bảo Bảo nghĩ đến điều gì đó, nói với Lâu Linh: "đoàn phù dâu đã có, còn chưa có quyết định đoàn phù rể đâu. Linh Linh, cậu hỏi Lâu Điện một chút, có hứng thú làm phù rể hay không."
Lâu Linh trừng to mắt, "muốn Lâu Điện làm phù rể sao?"
"Đúng vậy, điện hạ nhà cậu tuấn tú, tao nhã, bộ dạng giống như Ngọc công tử, là một ứng cử viên tốt trong việc làm phù rể, đến lúc đó một đoàn các phù dâu, phù rể toàn trai đẹp gái xinh đứng xếp thành một hàng, thật đã con mắt à!" Lâm Bảo Bảo nói, chính mình cũng bắt đầu vui vẻ.
Lâu Linh thấy cô vui vẻ, tự nhiên cũng không muốn làm cô phật ý, nói :"Được, tớ sẽ hỏi qua Lâu Điện, xin ý kiến một chút."
Buổi tối, Lâm Bảo Bảo đang chơi trò chơi, đột nhiên cả người bị bọc trong một cái chăn, bạn trai người lạnh như băng đem chăn đến đắp lên người cô, hai người cọ cọ trán với nhau.
“Sao thế?” Cô chớp mắt hỏi.
“Em nói em muốn mời Lâu Điện đến làm phù rể?” Đôi mắt Đàm Mặc chăm chú nhìn cô hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Đàm Mặc không nói, chỉ là từ trên cao nhìn xuống cô, trong nội tâm cô ý thức được sự nguy hiểm đang tăng lên, lo lắng anh sẽ biến thân thành một con thú..
Kể từ sau khi ăn mặn* (*ý chỉ chuyện ấy ấy ý các tình yêu :v - PH) Lâm Bảo Bảo mới phát hiện ra người đàn ông này về cơ bản không phải kiểu con trai cấm dục, chịu không được bị trêu đùa, ngược lại lại cực kỳ nhiệt tình, khiến cho cơ thể trẻ tuổi mạnh mẽ của cô cũng không thể nào chịu được.
Sớm biết như vậy cô đã không nóng vội rồi, để cho anh tiếp tục nhịn!
Quả nhiên, Đàm Mặc cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt của cô, chậm rãi nói: “Anh nghe nói, em trước đó muốn theo đuổi Lâu Điện?”
Trong lòng Lâm Bảo Bảo nhảy lên một cái, vội nói: “Anh nghe ai nói? Đây không phải là nói đùa hay sao? Không thể coi là sự thật được.”
“Nhưng từ trước đến giờ em cũng không có nói qua là em theo đuổi anh.”
Ngữ khí của anh nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra vẻ than phiền ủy khuất như vậy, Lâm Bảo Bảo nghe xong im lặng một chút, cuối cùng nhận ra được người đàn ông này đang ghen, giơ tay lên trời thề, nói: “Thật sự là đùa thôi, em không có theo đuổi anh ấy, chỉ nói đùa một chút thôi. Hơn nữa không phải là chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao? Một tháng sau là phải cử hành hôn lễ rồi, người cũng là của anh, anh còn nghĩ cái gì nữa?”
Đàm Mặc không nghĩ cái gì cả, chỉ là mượn cơ hội này đem cô lên giường thu thập một trận mà thôi.
Ngày thứ hai, Lâu Linh truyền đạt lại ý tứ của Lâu Điện, đồng ý làm phù rể cho bọn họ.
Lâm Bảo Bảo âm thầm đỡ cái eo đau nhức, quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó nói: "Lâu Điện sẽ đồng ý, quả thực còn không phải là do Lâu Linh là phù dâu, bọn họ là một cặp, em cũng không tính cướp người đã có chủ."
Đàm Mặc ừ một tiếng, kéo cô vào trong ngực, ở trên môi của cô hôn một cái.
Lâm Bảo Bảo âm thầm thở phào, trước đó không phát hiện ra, hoá ra Đàm đại thiếu lại có máu ghen lớn như vậy, ghen còn kinh khủng hơn.
Đàm đại thiếu vung tay ngay trước mặt chủ cửa hàng, muốn tổ chức đám cưới ở Nam Thành, sau đó nhận được một cuộc điện thoại ở bên kia Thái Bình Dương.
Lâm Bảo Bảo vừa vặn nghe thấy "nhiệm vụ", " trốn thoát", "đại sa mạc Victoria" mấy từ này, không khỏi quay đầu lại nhìn anh.
Chờ sau khi Đàm Mặc kết thúc cuộc trò chuyện, anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cô, trầm ngâm một chút, nói: "Anh muốn đi Úc một chuyến, sẽ quay trở lại trước hôn lễ."
Trực giác khiến Lâm Bảo Bảo hỏi: "Có liên quan đến cái sở nghiên cứu kia?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Mặc gật đầu.
Lâm Bảo Bảo không khỏi trầm mặc.
Mặc dù cô đã gặp qua mặt khác của Đàm Mặc khi anh biến thân, cũng biết anh biến thành bộ dạng đó có liên quan tới cái sở nghiên cứu kia, dù anh có làm cho thế lực nào đi chăng nữa, làm cái gì đi nữa, cô cũng không phải muốn biết quá rõ ràng, cũng không muốn đi tìm hiểu, chỉ muốn anh thật tốt.
Nhưng mà bây giờ….
"Em cũng cùng đi!" Lâm Bảo Bảo xúc động nói.
Cô cho rằng Đàm Mặc nhất định sẽ ngăn cản cô, dù sao thì việc anh làm mặc dù không có nói rõ ràng, nhưng cô biết nó vô cùng nguy hiểm, không phải một người bình thường như cô có thể dính đến được.
Ai biết được anh lại không có chút suy nghĩ nào, trực tiếp gật đầu, nói một câu được.
Ngược lại Lâm Bảo Bảo lại sững sờ, không xác định hỏi: "Thật sao? Em cũng có thể đi?"
"Đương nhiên, chỉ cần em đừng rời khỏi bên cạnh anh là được." Nói xong, anh tiến lên ôm lấy bờ vai của cô, cười nói: "Chẳng qua, nhiệm vụ lần này không biết sẽ mất bao lâu, em có thể nghỉ dài như vậy được sao?"
Lâm Bảo Bảo: "....."
Thấy trên mặt của cô lộ ra thần sắc ảo não, ý cười trong mắt Đàm Mặc càng sâu hơn, trong giọng nói cũng thêm mấy phần mê hoặc: "Bây giờ em vẫn đang trong thời kỳ thực tập, mà thực tập ở đâu không phải giống nhau hay sao? Công việc này có làm hay không cũng không cần gấp, ngược lại chờ sau khi chúng ta tổ chức lễ thành hôn, cũng đã qua tết, vừa lúc từ chức và trải qua năm mới tốt lành. Chờ đến năm sau, em đến công ty của anh, đến lúc đó anh nhất định sẽ đánh giá cho em điểm tốt trong báo cáo thực tập, để cho em thuận lợi tốt nghiệp,.... Chẳng lẽ em không muốn nhìn một chút xem đến cuối cùng là anh đang làm gì không? Em chẳng lẽ không lo lắng sao?"
Lâm Bảo Bảo nghe anh khuyên bảo cảm thấy do dự, cuối cùng cắn răng gật đầu.
Bây giờ cũng chỉ là thực tập, thực tập ở nơi nào mà chẳng giống nhau sao? Sau khi so sánh, cô lo lắng cho việc anh làm hơn, không biết nguy hiểm hay không, có cơ hội muốn mở mang kiến thức một chút, cũng tương đối yên tâm hơn.
Chỉ là, nếu như nguy hiểm, cô đi cùng có thích hợp không?
"Thích hợp! Chỉ cần em không rời khỏi bên người anh, sẽ không có nguy hiểm!" Đàm Mặc tràn đầy tin tưởng đảm bảo, một bộ dạng mong muốn cô sẽ làm theo.
Vì sự bảo đảm của anh mà Lâm Bảo Bảo liền rời khỏi Nam Thành, hơn nữa từ bỏ công việc thực tập này, tính toán năm sau lại đi tìm một công việc khác.
Minh chứng sau đó, rõ ràng người đàn ông này chỉ muốn đem cô tới địa bàn của chính mình mà thôi.
Nam bán cầu - Úc đang vào mùa hè nóng bức.
Cát vàng mênh mông đập vào mặt, Lâm Bảo Bảo thăm dò chui ra khỏi lều vải, gương mặt rất nhanh bị lẫn lộn trong cát, gió nóng đập vào mặt, mang theo cái nóng oi bức đặc biệt chỉ có ở khu vực sa mạc.
Nhìn mặt trời lộ ra dưới từng cơn sóng vàng như bị thiêu đốt, nhanh chóng rụt đầu lại.
Ngồi xổm bên trong lều vải, đầu tiên uống một hớp nước, sau đó lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Mới chỉ chơi trò chơi được vài hiệp, lều vải đã bị người khác xốc lên, một người đi vào.
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn lại, thấy Đàm Mặc đã trở về, lập tức hỏi: “Chúng ta đã ở đây chờ hai ngày, còn không có nhìn thấy những thứ kia…. sao?” Không biết hình dung những quái vật bị sở nghiên cứu kia chế tạo ra như thế nào, nghĩ đến việc Đàm Mặc cũng là một thành viên trong đó, dù như thế nào thì Lâm Bảo Bảo cũng không nguyện ý gọi “bọn họ” là quái vật.
“Đã giải quyết rồi.” Đàm Mặc nói, ngồi ở bên cạnh cô, cầm cái cốc mà cô đã uống lên, uống nốt chỗ nước còn dư lại trong cái cốc.
Lâm Bảo Bảo ngẩn người một chút: “Giải quyết? Giải quyết lúc nào?”
“Đúng vậy, đã giải quyết, đợi một chút nữa sẽ có máy bay tới đón chúng ta.” Đàm Mặc nhìn thấy cô trừng trừng mở to mắt, hết sức đáng yêu, nhịn không được hôn cô một cái, cười khanh khách hỏi: “Có muốn đi đến bờ biển chơi hay không?”
Lâm Bảo Bảo không kịp phản ứng, chẳng lẽ đã phát sinh sự tình nào mà cô không biết sao? Làm sao có thể giải quyết được? Rõ ràng cô một mực đợi ở chỗ này không hề di chuyển, hai ngày nay anh cũng một mực ở bên cạnh người cô, đến cả động vật đều không nhìn thấy, lại càng không cần phải nói đến quái vật không phải con người ở đây.
Cô còn tưởng rằng sẽ đi theo bọn họ ở cùng một chỗ ẩn nấp trong sa mạc để ăn cát, chứ không phải giống như bây giờ, thư thái chờ bên trong lều vải, cái gì cũng không thiếu.
Đàm Mặc là một người kiên nhẫn, thấy cô hoài nghi , liền nói đơn giản: “Một tháng trước đã có người đến thăm dò qua, trước khi chúng ta tới, đã có người quan sát quái vật lẩn trốn kia rồi, dẫn chúng nó ra, đợi anh đến giải quyết là được rồi.”
Trên mặt Lâm Bảo Bảo lộ ra thần sắc một lời khó mà nói hết được: “Cho nên vừa rồi anh ra ngoài, thực ra là đi giải quyết những quái vật kia?”
“Đúng vậy.”
Lâm Bảo Bảo: “.....”
Rất tốt, rất mạnh mẽ, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ vì lý do gì mà người đàn ông này lại dám tự tin mang cô đến nơi này, rõ ràng chính là đi nghỉ ngơi.
Cho đến khi bọn họ lên phi cơ, bay về hướng bờ biển Hoàng Kim, Lâm Bảo Bảo vẫn còn suy nghĩ lộn xộn, nếu như nhiệm vụ có thể nhanh chóng hoàn thành như thế, thì vì sao trước đây anh phải bảo cô từ chức để theo tới đây? Rõ ràng là đang lừa dối cô mà!
Cuối cùng bọn họ vẫn ở lại Châu Úc chơi nửa tháng, cho đến khi trước hôn lễ mấy ngày, mới về nước.
Sau khi về nước, chờ đợi bọn họ chính là một hôn lễ long trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro