Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Phiên ngoại 2 :...

Vụ Thỉ Dực

2024-11-11 20:57:57

Editor : Phương Huyền

Beta : Bạch Lộc Thời

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng toàn bộ thế giới, mọi người trong lúc đang mơ ngủ, trái đất đã nghênh đón một thảm họa gần như mang tính hủy diệt.

Lâm Bảo Bảo bị âm thanh nổ tung làm giật mình tỉnh giấc, vô ý thức xoay người, lại không nghĩ tới việc bị người khác hất từ trên giường xuống dưới đất.

Lúc ngã xuống đất, cả người cô vẫn đang trong mộng, ý thức vẫn không được tỉnh táo lắm, theo bản năng sờ sờ về phía bên kia giường tìm Đàm Mặc.

Nhưng mà, cô rất nhanh liền phát hiện ra đây không phải là nhà của cô cùng với Đàm Mặc, mặc dù không bật đèn, nhưng dựa vào đèn đường bên ngoài cửa sổ, vẫn có thể phát hiện đây là một căn phòng xa lạ.

Lâm Bảo Bảo giãy giụa bò dậy, nhưng mà cơ thể lại mềm nhũn, mất kiểm soát, toàn thân đặc biệt nóng.

Cô sờ trán một cái, phát hiện ra mình đang phát sốt, hơn nữa nóng đến mức kinh khủng, dẫn đến suy nghĩ của cô có chút trì trệ, không cần phải nói cũng biết cơ thể khó chịu thế nào, khiến cho cô cảm thấy có chút ủy khuất.

"Đàm Mặc…."

Cô thấp giọng kêu lên một tiếng.

Tiếng nổ ở bên ngoài đã ngừng, phảng phất như tiếng nổ kinh thiên động địa vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của mọi người, toàn bộ trái đất một lần nữa trở nên yên tĩnh và im lặng, bên trong sự yên tĩnh đó nổi lên một sự biến đổi to lớn.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của chính mình.

Rất lâu cũng không có ai kéo cô từ dưới đất lên, trong nội tâm cô càng cảm thấy ủy khuất.

Rõ ràng trong quá khứ chỉ cần cô kêu lên một tiếng, người đàn ông kia sẽ xuất hiện ở bên người, cô quen thuộc với việc anh ở bên cạnh đã mấy chục năm, đã quen thuộc đến mức không thể rời bỏ anh, đúng như những gì anh đã nói trước kia, bọn họ đã trải qua rất hạnh phúc.

Thế nhưng lần này, cô cũng ngã xuống đất, kêu lâu như vậy, anh cũng không có xuất hiện.

Bởi vì cơ thể khó chịu, cùng với việc Đàm Mặc biến mất, sự ủy khuất bao phủ trong lòng cô, đôi mắt đều có chút ướt.

Cô nghĩ, cô đã bị người đàn ông kia chiều hư, anh cưng chiều cô cả một đời, bao dung cô cả một đời, cho đến lúc cô già đi, anh vẫn coi một người già như cô giống công chúa mà nuông chiều, chịu không nổi một chút ủy khuất nào.

Nhưng mà cơ thể này thật sự không thoải mái, không cho phép cô nghĩ nhiều nữa, giãy giụa leo lên trên giường, một khắc sau liền mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã sáng rõ.

Tiếng đập cửa thình thịch vang lên, làm cho não người ta đau nhức.

Mà cái tiếng đập cửa kia giống như một mũi dùi hướng về phía não của người ở bên trong phòng đâm tới, khiến cho cơ thể hiện tại của cô về cơ bản đang khó chịu lại càng đặc biệt khó chịu.

Khó mà chịu đựng được cô đành mở to mắt ra, Lâm Bảo Bảo khó khăn chống người dậy, ngay sau đó liền sửng sốt một chút.

Đây không phải là ngôi nhà quen thuộc của cô, mà là một nơi xa lạ.

Chẳng qua nhìn lâu một chút, tựa hồ lại thấy có chút quen mắt. Rất lâu sau, cô mới nhớ ra ký ức từ lâu, đây không phải là nhà trọ của cô lúc học đại học sao, để cho tiện nên cô đã thuê một cái nhà trọ ở ngoài trường hay sao?

Tiếp đập cửa giống như đang thục dục linh hồn của cô, có lẽ phát hiện ra gõ lâu rồi mà không thấy có người ra mở cửa, người gõ cửa lại đi gõ cửa phòng bên cạnh, tiếng gõ cửa thình thịch vang dội.

Cả người Lâm Bảo Bảo đều choáng váng, trong lúc nhất thời không phân rõ được bây giờ là trong mộng hay vẫn là thực tế.

Tại sao sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cô lại thấy bản thân mình ở bên trong phòng trọ nhỏ mà mình thuê lúc còn học đại học, Đàm Mặc đâu? Đàm Mặc ở chỗ nào?

Đầu óc choáng váng đến hồ đồ, cô đưa tay sờ sờ cái trán, đặc biệt nóng, càng chắc chắn đây là đang nằm mơ giữa ban ngày.

Nếu là nằm mơ, vậy thì không cần để ý tới cái khác.

Thế là cô lại nằm lên trên giường, cầm chăn lên che kín đầu, hy vọng ngủ một lúc liền có thể tỉnh ngủ, trở lại nhà của cô cùng Đàm Mặc, Đàm Mặc vẫn bình thường như thế, ngồi ở bên cạnh giường gọi cô rời giường ăn điểm tâm.

Nhưng mà tiếng đập cửa cấp bách kia giống như khuấy động linh hồn của cô, khiến cho người ta thực sự ngủ không được, càng khiến cơ thể thêm khó chịu, trong lòng Lâm Bảo Bảo giận dữ, không suy nghĩ đến việc cơ thể đang khó chịu, nổi giận đùng đùng chạy ra mở cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cửa vừa mới mở ra, người nào đó theo quán tính nhào tới.

Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị đối phương va vào làm lảo đảo, sau đó liền bị người kia nắm lấy tay, vội vã kêu lên một tiếng sợ hãi vang lên ở bên tai của cô: "Em khoá dưới, bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều quái vật, quái vật ăn thịt người….. Bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, giống như bị bệnh, làm sao bây giờ….."

Lời nói bừa bãi này, càng khiến đầu Lâm Bảo Bảo mơ hồ.

Cô cố gắng tập trung tinh thần nhìn sang, cuối cùng cũng thấy rõ mặt của đối phương, cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ một lúc, không xác định được, nói: "Chị Hoàng Chỉ Lăng?"

Khuôn mặt trẻ tuổi của Hoàng Chỉ Lăng hoảng sợ nhìn cô, coi cô thành một miếng gỗ nổi giống như có thể cứu mạng mà cẩn thận nắm lấy.

Sau một tiếng, Lâm Bảo Bảo ngồi ở trong phòng khách, xung quanh là ngổn ngang người nằm lộn xộn.

Hoàng Chỉ Lăng thở hồng hộc ngồi dưới đất, nhìn thấy những bạn học kia bị cô kéo đến phòng khách, không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Mặt mũi của những người này đều tràn đầy màu đỏ hồng, giống như là phát sốt, đều đang hôn mê bất tỉnh. Không chỉ có bọn họ, mặt Lâm Bảo Bảo cũng đặc biệt hồng, không cần nhìn cũng biết cô đang phát sốt, hơn nữa nóng đến mức không bình thường.

Chẳng qua những người bên trong này đều bị bệnh, chỉ có duy nhất Lâm Bảo Bảo là tỉnh táo, không biết tại sao, trực giác của Hoàng Chỉ Lăng nói rằng Lâm Bảo Bảo có chút không giống bình thường.

"Em Lâm, làm sao bây giờ?" Hoàng Chỉ Lăng hỏi.

Lâm Bảo Bảo trừng mắt nhìn, phản ứng vô cùng trì trệ, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Chờ đi."

"Chờ?"

Lâm Bảo Bảo không có sức lực dựa vào ghế so pha, bởi vì sốt cao mà âm thanh nói ra khó nhọc và chậm rãi, "Tình hình bên ngoài chị cũng thấy rõ, bây giờ bên ngoài đâu đâu cũng là Zombie, người sống không có mấy người, chúng ta cũng đều bị bệnh, căn bản không có biện pháp rời khỏi nơi này, ngoại trừ việc chờ ở bên ngoài chúng ta tốt lên, cơ bản là không có cách rời đi….. Trừ phi chị muốn rời khỏi đây một mình."

Sáng sớm đã thấy những bạn bè xung quanh mình sinh bệnh, cùng với việc ở bên ngoài kia bị một dạng quái vật giống như Zombie dọa gần chết, khiến cho Hoàng Chỉ Lăng đã không còn chủ ý, nghe cô nói như vậy, chỉ có thể gật đầu.

Hôm qua là cuối tuần, đám người bọn họ tụ tập nhau lên thành phố vui chơi giải trí, ca hát đến đêm khuya, bời vì thời gian đã quá muộn, cửa ký túc xá của trường học chắc chắn đã đóng, một đám người nhớ tới Lâm Bảo Bảo thuê trọ ở bên ngoài trường xin ở nhờ qua một đêm, chờ trời sáng trở về trường để lên lớp học.

Nào biết được sau khi trời sáng, toàn bộ thế giới phát sinh biến hoá đến mức nghiêng trời lệch đất, khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người, mà người xung quanh đều bị bệnh mà ngã xuống, chỉ có một mình mình là người tỉnh táo.

Sau đó lại nghe thấy Lâm Bảo Bảo nói: "Chị lấy nhiều nước sạch một chút, xem trong phòng bếp còn có bao nhiêu đồ ăn, đều gom lại, còn những người này, cũng muốn làm phiền chị một chút, đầu tiên chăm sóc cho họ, đại khái khoảng ba ngày sau, chúng ta sẽ ổn…."

Hoàng Chỉ Lăng sửng sốt một chút, trực giác khiến cô muốn hỏi điều gì đó, đã thấy Lâm Bảo Bảo loạng chà loạng choạng đứng dậy, trở về phòng đóng cửa lại.

Không còn Lâm Bảo Bảo ở đây, lại nhìn những bạn học xung quanh kia còn đang hôn mê bất tỉnh, Hoàng Chỉ Lăng lần nữa sợ hãi, sợ những bạn học này cũng biến thành những quái vật giống như Zombie ngoài kia.

Lúc Lâm Bảo Bảo trở lại phòng, cũng không có nghỉ ngơi, mà ngồi ở trên giường, chịu đựng cơ thể đang khó chịu, nhanh chóng nhớ đến những chuyện mà Đàm Mặc đã từng nói cho cô biết.

Sau mười năm cô cùng Đàm Mặc kết hôn, Đàm Mặc mới nói cho cô, anh từ một thế giới tận thế khác trọng sinh trở về.

Đợi đến tận lúc đó, cô mới biết được trước kia lúc gặp lại Đàm Mặc, vì lý do gì mà tính cách của anh thay đổi cực lớn, bị những người kia cho rằng anh bị bệnh thần kinh, người đã trải qua sự tàn khốc của thời kỳ tận thế, không bị biến thành người điên đã là tốt rồi.

Bây giờ, cô cũng coi như là trọng sinh đúng không? Mà lại trọng sinh xuống thời điểm tận thế buông xuống mà Đàm Mặc nói tới.

Vậy Đàm Mặc đâu? Anh ấy là Đàm Mặc của thế giới này, hay vẫn là Đàm Mặc sẽ cùng cô sống cả đời sao?

Đột nhiên, trong đầu Lâm Bảo Bảo có chút sợ hãi, nhịn không được lấy điện thoại di động ra, run rẩy ấn dãy số của Đàm Mặc, nhưng mà âm thanh vang lên lại chỉ là tiếng máy bận.

Bây giờ tín hiệu đã không có sao?

Chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, Lâm Bảo Bảo liên tục ấn gọi điện thoại, đều là âm thanh máy bận, cơ bản là không gọi được.

Cô gấp đến mức mặt mũi tràn đầy mồ hôi, nhưng tín hiệu không kết nối được, khiến cho cô về cơ bản không có cách nào xác nhận được tình huống của bạn bè và người thân trong thế giới này.

Mặc dù lo lắng, nhưng mà hiện tại cô cũng không làm được gì.

Không nói đến việc hiện tại cơ thể cô đang đặc biệt khó chịu, cơ bản là không có cách nào lặn lội đi một quãng đường dài, lại càng không cần phải nói đến ở bên ngoài khắp nơi đều là Zombie, hơn nữa cơ thể con người nhận được tiến hóa đồng thời trở nên mạnh mẽ, Zombie cũng trở nên mạnh mẽ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Bảo Bảo nằm vuốt điện thoại, yên lặng nhớ lại trước kia cô nói chuyện với Đàm Mặc, rất nhanh đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Hoàng Chỉ Lăng đang chăm sóc đám người nóng bừng và hôn mê kia, liền nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trên người Lâm Bảo Bảo mặc một bộ quần áo thể thao đi tới, trong tay cầm theo ba lô, bộ dạng muốn đi ra ngoài.

"Em Lâm, em muốn ra ngoài?" Cô vội đứng lên, khẩn trương hỏi.

Lâm Bảo Bảo gật đầu, đôi mắt bởi vì bị bệnh mà lộ ra sắc đen nhìn cô, "Em muốn trở về trường học một chuyến."

Con ngươi của Hoàng Chỉ Lăng hơi co lại, bây giờ toàn bộ thế giới đều có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã không phải là thế giới hòa bình mà bọn họ quen thuộc nữa, lại càng không cần phải nói trường học là địa điểm đông đúc người, cũng không phải chỗ tốt.

Hoàng Chỉ Lăng khuyên nhủ: “Em Lâm, bây giờ trường học cũng không an toàn, hơn nữa em vẫn còn đang bị bệnh…..” Nhìn khuôn mặt của cô đỏ rực, rõ ràng là đang sốt cao chưa có khỏi.

Lâm Bảo Bảo xua tay ngắt lời cô “Tầm Huyên còn đang ở trong trường học, em muốn đi tìm cô ấy.”

Hoàng Chỉ Lăng lập tức nghẹn lại, nghĩ muốn khuyên thêm chút nữa, đã thấy cô đi vào phòng bếp, sau một lúc thì đi ra ngoài, trên tay nhiều hơn một cây gậy sắt.

“Mấy người chờ ở đây, buổi trưa bọn em sẽ trở về.”

Lâm Bảo Bảo nói xong, rời đi không quay đầu lại.

Bùi Tầm Huyên trốn ở trong ký túc xá, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng va đập cùng với từ nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt tái nhợt nhìn như trong suốt.

Cô cẩn thận lôi điện thoại di động đã không còn gọi được nữa ra, yên lặng cầu nguyện cho thảm họa này mau mau trôi qua.

Tiếng đập cửa càng ngày càng kịch liệt, cánh cửa bị đập đến mức rung lắc, phảng phất như một khắc sau sẽ bị phá tan, những quái vật ăn thịt người kia sẽ tràn vào.

Cô không biết tình huống bên ngoài như thế nào, người nhà và bạn bè thì như thế nào, có phải cũng bị quái vật chắn trước cửa giống như cô không.

Trong mắt cô trào ra nước mắt, biết mình không thể tiếp tục trốn ở chỗ này, chắc hẳn nên nhân lúc trường học còn chưa có hoàn toàn biến thành một địa ngục ăn thịt người, phải mau chóng rời khỏi trường học, tìm một chỗ khác tương đối ít quái vật hơn.

Nghĩ tới đây, cô vội vàng đứng lên, lấy ra một cái túi du lịch, tùy tiện thu dọn ít đồ, sau đó đứng ở trước cửa, hít một hơi thật sâu, sau khi động viên chính bản thân mình, cuối cùng kéo cửa đi ra ngoài.

Vận may của Bùi Tầm huyên coi như cũng không tệ, những học sinh khác có ý tưởng giống cô cũng không ít.

Cô đi theo đám người tránh những quái vật có cử động chậm chạp kia, một đường đi về phía cổng trường học.

Máu thịt của người sống ngay lập tức hấp dẫn những quái vật đang đi lại không mục đích trong sân trường, một đám học sinh đồng hành cùng nhau, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu di động, đám quái vật ở xung quanh theo thời gian dần dần đi về phía bọn họ tụ tập, những học sinh nhát gan một chút đã không nhịn được mà khóc òa lên.

Bùi Tầm Huyên cẩn thận cắn môi, nhặt từ dưới đất lên một đoạn cây gỗ cầm trong tay, đem đám Zombie đang tiến tới ở xung quanh đẩy ra.

Bây giờ là ngày đầu tiên của thảm họa, cử động của Zombie vô cùng trì độn, cũng dễ dàng đối phó.

Nhưng mà Zombie thật sự còn nhiều lắm, còn chưa tới cổng trường học, đám người đã lũ lượt bị lũ Zombie vây quanh, mấy học sinh bị Zombie đẩy ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu thịt văng tung tóe.

Những người khác dùng vũ khí trong tay không ngừng tấn công Zombie đang vây giết bọn họ, hoảng hốt chạy bừa để bỏ trốn.

Trong lúc rối loạn, sau lưng một sức lực lớn đẩy về phía cô, Bùi Tầm Huyên cả người mất khống chế bổ nhào về phía trước, ngã xuống đất. Cô đau đến mức thở hổn hển, không lo được ai là người đẩy mình, nhanh chóng bò dậy, nhưng mà chân trần lại đặc biệt đau, cả người lại ngã ngửa trở lại.

Sắc mặt Bùi Tầm Huyên đặc biệt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, trong lòng biết được kết quả của việc bị thương khi ở đây.

Ngửi được trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, cô cố gắng bò dậy, dùng đôi chân đau, tiếp tục thử chạy trốn. Nhưng mà Zombie ở xung quanh thật sự là quá nhiều, mắt thấy Zombie đang đi qua phía mình, con ngươi kịch liệt co vào.

“Tầm Huyên!”

Một âm thanh vang lên, sau đó những con Zombie kia muốn nhào tới chỗ cô liền bị một cây gậy sắt đẩy ra.

Bùi Tầm Huyên trừng to mắt, cho đến lúc bị người ta kéo lên, cô mới cẩn thận nắm lấy tay của đối phương, nhìn khuôn mặt đáng yêu như em bé của Lâm Bảo Bảo đỏ đến mức không bình thường, đột nhiên có chút muốn khóc.

Lâm Bảo Bảo vừa đem đám Zombie xung quanh đuổi đi, vừa ở một bên bảo vệ cô rời đi, động tác lưu loát mà dứt khoát, mỗi một gậy đều giống như đánh vào điểm yếu, khiến những cử động chậm chạp của đám Zombie này về cơ bản là không có cách nào tới gần 1 mét xung quanh hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Số ký tự: 0