Thiên Cơ Bất Kh...
2024-08-07 23:35:45
Editor: Kingofbattle
"Không phải tôi muốn hại cô ta, mọi người cũng nhìn thấy, cô ta là loại người gì, trong rất nhiều bộ phim kinh dị, người ngốc ngếch giống như cô ta, ngoại trừ sẽ hại chết chính mình ra, thậm chí còn kéo chân đồng đội."
"Xin mọi người yên tâm, ngoại trừ cô ta ra, tôi sẽ không xa lánh hoặc bỏ rơi bất kỳ ai khác."
Tổng giám đốc an ủi mọi người, nói một tràng lời có lý lẽ.
Nghe giọng của hắn, nghiễm nhiên đã cho mình là lãnh đạo của đoàn người này.
Người này ở bên trong thế giới hiện thực, có thể chính là tổng giám đốc công ty nhà nào đó, đóng vai nhân vật tổng giám đốc, vô thức nhập tâm vào nhân vật cũng không kỳ lạ.
Những người khác ở trong thế giới hiện thực, cũng đều có thân phận cùng loại với nhân vật, lúc thành phố điện ảnh sắp xếp vai diễn cho mỗi người, không biết là vô tình hay cố ý mà chọn vai giống ngoài đời như vậy.
"Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi hy vọng tất cả mọi người đều còn sống, làm như vậy, đều là bị cô ta bức ép." Nhân viên bán hàng ở gần đó nói giúp vài câu.
"Được rồi, tôi hy vọng sau này đừng có cãi nhau, tất cả mọi người cứ yên tâm ở cùng nhau, chúng ta sẽ yên bình vượt qua 3 ngày này." Tài xế cũng mở miệng.
"Cô ta đúng là gieo gió gặt bão." Nữ thư ký nói chen vào, những lúc thế này tốt nhất là tát nước theo mưa.
"Tôi không muốn phát sinh mâu thuẫn với bất kỳ ai, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi." Nữ trưởng phòng cũng nói vào, ngoại trừ Lý Đằng ra thì nàng là người ít nói nhất.
"Ôi dào, chuyện cũng đã qua, mọi người xem như cảnh cáo đi!" Hiển nhiên nữ kế toán cũng không định nói giúp cho nữ quản lý.
Đều là người xa lạ bèo nước gặp nhau mà thôi.
Trong cảnh quay nhận cơm hợp, lúc chấm dứt thì bị đóng sáp, bọn hắn thấy cũng đủ nhiều.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, nữ quản lý chết, cũng có nghĩa là những người còn lại sẽ được an toàn trong đêm nay.
Lý Đằng tiếp tục giữ im lặng.
Ở trong phim kinh dị, người càng nhảy múa vui vẻ, thì chết càng nhanh.
Thân là kẻ yếu, tận lực loại bỏ cảm giác tồn tại của mình mới là tốt nhất.
Chỗ phòng nữ quản lý bỏ mạng đã hết ngủ được, cũng may là có hai gian phòng ngủ.
Còn có thể ngủ ở gian phòng kia.
......
Một đêm trôi qua.
Quả nhiên tất cả những người còn lại đều bình an.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo. (ý nói mày không chết thì tao vong)
Sáng ngày thứ hai.
Cặp nam nữ sơn thôn lại đến, rửa chén ngày hôm qua, làm cho mọi người bữa sáng, sau đó sửa sang lại giường chiếu.
Sau khi bọn họ nhìn thấy xác chết của nữ quản lý, cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác lạ, giống như người máy xem cô ta như rác rưởi ném vào bao, vứt vào hố đất phía sau sân.
Vết máu trên tường thì xách thùng nước tới rửa sạch.
Cũng không thể tẩy rửa sạch sẽ, đặc biệt là trên mặt tường, vết máu vẫn còn in dấu.
Bọn họ còn dựng bàn mạc chược lên, nhặt tất cả mạc chược dưới đất bỏ vào chỗ cũ.
Làm xong mọi chuyện, bọn họ mới rời đi, trước giữa trưa mới quay lại chuẩn bị thức ăn.
Mọi người cũng chẳng thể oán trách loại hành vi "máu lạnh" của hai người kia.
Bọn họ bất quá chỉ là NPC trong thế giới kịch bản mà thôi.
......
Ăn cơm xong, dưới sự đề nghị của tổng giám đốc, mọi người quyết định đi tới đạo quán nhìn xem vị đạo sĩ kia đang làm gì.
Vị đạo sĩ này rất có thể là điểm mù trong kịch bản, không thể nào biên kịch lại vô duyên vô cớ thiết kế một cái đạo quán ở gần khu nhà cũ.
Cho nên, ban ngày an toàn, là thời cơ tốt nhất tìm hiểu vấn đề này.
Mặc dù là ban ngày, Lý Đằng vẫn không dám tách nhóm.
Cho dù đi đứng bất tiện, hắn cũng cố gắng đuổi theo bước chân của mọi người, lấy hơi thở gấp đi suốt 80 bậc thang, là người cuối cùng tới đạo quán.
Mấy người tổng giám đốc đang trò chuyện với đạo sĩ.
Dường như hôm nay đoạn trò chuyện của đạo sĩ đã được mở, khi Lý Đằng tới nơi, lão đang nói chuyện trên trời dưới đất.
"Tối hôm qua tôi ở trên núi nhìn thấy toàn bộ. Các người chủ động giao đồng bạn cho con nữ quỷ kia, quả thực là làm bậy! Chuyện mà các ngươi đã làm, sẽ phải trả một cái giá rất đắt." Tâm tình đạo sĩ có chút kích động.
"Trước khi chúng tôi tới đây, nghe được một truyền thuyết, nói con nữ quỷ này mỗi buổi tối chỉ giết một người, hơn nữa chỉ người đi lẻ, chẳng lẽ truyền thuyết này là lừa bịp?" Tổng giám đốc bắt đầu thăm dò lão đạo sĩ.
"Đúng là có truyền thuyết này, nhưng các ngươi chỉ nghe được một nửa." Đạo sĩ trả lời tổng giám đốc.
"Hả? Vậy nửa còn lại nói gì?" Tổng giám đốc tiếp tục hỏi.
"Nữ quỷ kia, mỗi buổi tối chỉ giết một người, chính là tình huống trong lúc vô tình có người bị lạc, mà không phải là bán đứng đồng bạn, nếu như đồng bạn bị bán đứng mà chết, ha ha......" Đạo sĩ không nói tiếp nữa.
Có vẻ như lão ta thuộc nằm lòng chuyện hôm qua như lòng bàn tay.
"Sẽ thế nào?" Sắc mặt tổng giám đốc có chút khó coi.
"Thiên cơ bất khả lộ." Đạo sĩ nói một câu rất thèm đòn.
"Lão chính là con quỷ kia phải không? Lão không có xuống núi, làm sao lão biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì? " Nhân viên bán hàng bước ra chỉ mặt lão đạo sĩ chất vấn.
"Nếu như tôi là quỷ, các vị còn có thể đứng ở đây sao?" Đạo sĩ có chút tức giận nói.
"Đó là bởi vì lão bị hạn chế năng lực vào ban ngày. " Nhân viên bán hàng nói tiếp một câu.
"Mặc cho các người nói thế nào, ngày mai bần đạo sẽ rời khỏi nơi này đi xa." Đạo sĩ tỏ vẻ lười nhắc đến chuyện này.
Tổng giám đốc cùng nhân viên bán hàng liếc nhìn nhau.
Mặc dù bọn hắn cảm thấy giết chết đạo sĩ ở ban ngày, có thể là mấu chốt phá giải kịch bản ma quỷ này.
Thế nhưng, cũng không có ai dám chơi liều.
Loại chuyện này, dù sao cũng không giống với việc nhốt nữ quản lý ở trong phòng, mượn tay quỷ giết người, cần bọn hắn tự mình ra tay.
Mặc kệ là ai ra tay, đều là chuyện mao hiểm, có thể sẽ bồi mạng của mình theo.
Không đáng.
Sau khi dò xét lão đạo sĩ không được tin tức gì, mọi người chỉ có thể quay đầu rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám đốc, mọi người chưa có trở về khu nhà cũ, mà là thử đi thăm dò rừng cây, cánh đồng ngô chung quanh.
Kết quả lại đụng phải vách tường không khí.
Bốn phía đã bị đóng kín, muốn thông qua phương pháp chạy khỏi nơi này để tránh né ác quỷ giết chết, hiển nhiên là không thể.
Cho dù có đường chạy thoát, chỉ sợ mọi người cũng không dám chạy trốn.
Bộ phim còn chưa kết thúc, một mình rời khỏi hiện trường quay phim chính là phá vỡ quy định.
......
Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người quyết định trở lại sân khu nhà cũ, buổi sáng chơi mạt chược, đánh bài giết thời gian.
Ăn cơm trưa xong thì thay nhau ngủ.
Tiếp đó mọi người cùng thức suốt đêm, để tránh cho phát sinh chuyện giống ngày hôm qua.
Bàn mạc chược đã được cặp nam nữ sửa sang lại, thời gian buổi sáng, bọn hắn quyết định tiếp tục chơi mạt chược, chơi đánh bài.
Kết quả thiếu đi một tay.
Vì vậy bị cưỡng ép Lý Đằng kéo vào cho đủ số.
Thời gian rảnh Lý Đằng đều chơi game điện thoại, không hề hứng thú với trò mạc chược này, hơn nữa cũng không biết đánh.
Sau khi bị nhận ra, hắn lại bị đổi qua đánh bài.
Chơi đánh bài thì hai người kia thắng liên tục, Lý Đằng thua liên tục, ai cùng phe với hắn đều thua sạch.
Hai người còn lại tức giận tới mức suýt nữa chỉ mặt mắng chửi.
"Không phải tôi muốn hại cô ta, mọi người cũng nhìn thấy, cô ta là loại người gì, trong rất nhiều bộ phim kinh dị, người ngốc ngếch giống như cô ta, ngoại trừ sẽ hại chết chính mình ra, thậm chí còn kéo chân đồng đội."
"Xin mọi người yên tâm, ngoại trừ cô ta ra, tôi sẽ không xa lánh hoặc bỏ rơi bất kỳ ai khác."
Tổng giám đốc an ủi mọi người, nói một tràng lời có lý lẽ.
Nghe giọng của hắn, nghiễm nhiên đã cho mình là lãnh đạo của đoàn người này.
Người này ở bên trong thế giới hiện thực, có thể chính là tổng giám đốc công ty nhà nào đó, đóng vai nhân vật tổng giám đốc, vô thức nhập tâm vào nhân vật cũng không kỳ lạ.
Những người khác ở trong thế giới hiện thực, cũng đều có thân phận cùng loại với nhân vật, lúc thành phố điện ảnh sắp xếp vai diễn cho mỗi người, không biết là vô tình hay cố ý mà chọn vai giống ngoài đời như vậy.
"Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi hy vọng tất cả mọi người đều còn sống, làm như vậy, đều là bị cô ta bức ép." Nhân viên bán hàng ở gần đó nói giúp vài câu.
"Được rồi, tôi hy vọng sau này đừng có cãi nhau, tất cả mọi người cứ yên tâm ở cùng nhau, chúng ta sẽ yên bình vượt qua 3 ngày này." Tài xế cũng mở miệng.
"Cô ta đúng là gieo gió gặt bão." Nữ thư ký nói chen vào, những lúc thế này tốt nhất là tát nước theo mưa.
"Tôi không muốn phát sinh mâu thuẫn với bất kỳ ai, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi." Nữ trưởng phòng cũng nói vào, ngoại trừ Lý Đằng ra thì nàng là người ít nói nhất.
"Ôi dào, chuyện cũng đã qua, mọi người xem như cảnh cáo đi!" Hiển nhiên nữ kế toán cũng không định nói giúp cho nữ quản lý.
Đều là người xa lạ bèo nước gặp nhau mà thôi.
Trong cảnh quay nhận cơm hợp, lúc chấm dứt thì bị đóng sáp, bọn hắn thấy cũng đủ nhiều.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, nữ quản lý chết, cũng có nghĩa là những người còn lại sẽ được an toàn trong đêm nay.
Lý Đằng tiếp tục giữ im lặng.
Ở trong phim kinh dị, người càng nhảy múa vui vẻ, thì chết càng nhanh.
Thân là kẻ yếu, tận lực loại bỏ cảm giác tồn tại của mình mới là tốt nhất.
Chỗ phòng nữ quản lý bỏ mạng đã hết ngủ được, cũng may là có hai gian phòng ngủ.
Còn có thể ngủ ở gian phòng kia.
......
Một đêm trôi qua.
Quả nhiên tất cả những người còn lại đều bình an.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo. (ý nói mày không chết thì tao vong)
Sáng ngày thứ hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cặp nam nữ sơn thôn lại đến, rửa chén ngày hôm qua, làm cho mọi người bữa sáng, sau đó sửa sang lại giường chiếu.
Sau khi bọn họ nhìn thấy xác chết của nữ quản lý, cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác lạ, giống như người máy xem cô ta như rác rưởi ném vào bao, vứt vào hố đất phía sau sân.
Vết máu trên tường thì xách thùng nước tới rửa sạch.
Cũng không thể tẩy rửa sạch sẽ, đặc biệt là trên mặt tường, vết máu vẫn còn in dấu.
Bọn họ còn dựng bàn mạc chược lên, nhặt tất cả mạc chược dưới đất bỏ vào chỗ cũ.
Làm xong mọi chuyện, bọn họ mới rời đi, trước giữa trưa mới quay lại chuẩn bị thức ăn.
Mọi người cũng chẳng thể oán trách loại hành vi "máu lạnh" của hai người kia.
Bọn họ bất quá chỉ là NPC trong thế giới kịch bản mà thôi.
......
Ăn cơm xong, dưới sự đề nghị của tổng giám đốc, mọi người quyết định đi tới đạo quán nhìn xem vị đạo sĩ kia đang làm gì.
Vị đạo sĩ này rất có thể là điểm mù trong kịch bản, không thể nào biên kịch lại vô duyên vô cớ thiết kế một cái đạo quán ở gần khu nhà cũ.
Cho nên, ban ngày an toàn, là thời cơ tốt nhất tìm hiểu vấn đề này.
Mặc dù là ban ngày, Lý Đằng vẫn không dám tách nhóm.
Cho dù đi đứng bất tiện, hắn cũng cố gắng đuổi theo bước chân của mọi người, lấy hơi thở gấp đi suốt 80 bậc thang, là người cuối cùng tới đạo quán.
Mấy người tổng giám đốc đang trò chuyện với đạo sĩ.
Dường như hôm nay đoạn trò chuyện của đạo sĩ đã được mở, khi Lý Đằng tới nơi, lão đang nói chuyện trên trời dưới đất.
"Tối hôm qua tôi ở trên núi nhìn thấy toàn bộ. Các người chủ động giao đồng bạn cho con nữ quỷ kia, quả thực là làm bậy! Chuyện mà các ngươi đã làm, sẽ phải trả một cái giá rất đắt." Tâm tình đạo sĩ có chút kích động.
"Trước khi chúng tôi tới đây, nghe được một truyền thuyết, nói con nữ quỷ này mỗi buổi tối chỉ giết một người, hơn nữa chỉ người đi lẻ, chẳng lẽ truyền thuyết này là lừa bịp?" Tổng giám đốc bắt đầu thăm dò lão đạo sĩ.
"Đúng là có truyền thuyết này, nhưng các ngươi chỉ nghe được một nửa." Đạo sĩ trả lời tổng giám đốc.
"Hả? Vậy nửa còn lại nói gì?" Tổng giám đốc tiếp tục hỏi.
"Nữ quỷ kia, mỗi buổi tối chỉ giết một người, chính là tình huống trong lúc vô tình có người bị lạc, mà không phải là bán đứng đồng bạn, nếu như đồng bạn bị bán đứng mà chết, ha ha......" Đạo sĩ không nói tiếp nữa.
Có vẻ như lão ta thuộc nằm lòng chuyện hôm qua như lòng bàn tay.
"Sẽ thế nào?" Sắc mặt tổng giám đốc có chút khó coi.
"Thiên cơ bất khả lộ." Đạo sĩ nói một câu rất thèm đòn.
"Lão chính là con quỷ kia phải không? Lão không có xuống núi, làm sao lão biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì? " Nhân viên bán hàng bước ra chỉ mặt lão đạo sĩ chất vấn.
"Nếu như tôi là quỷ, các vị còn có thể đứng ở đây sao?" Đạo sĩ có chút tức giận nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó là bởi vì lão bị hạn chế năng lực vào ban ngày. " Nhân viên bán hàng nói tiếp một câu.
"Mặc cho các người nói thế nào, ngày mai bần đạo sẽ rời khỏi nơi này đi xa." Đạo sĩ tỏ vẻ lười nhắc đến chuyện này.
Tổng giám đốc cùng nhân viên bán hàng liếc nhìn nhau.
Mặc dù bọn hắn cảm thấy giết chết đạo sĩ ở ban ngày, có thể là mấu chốt phá giải kịch bản ma quỷ này.
Thế nhưng, cũng không có ai dám chơi liều.
Loại chuyện này, dù sao cũng không giống với việc nhốt nữ quản lý ở trong phòng, mượn tay quỷ giết người, cần bọn hắn tự mình ra tay.
Mặc kệ là ai ra tay, đều là chuyện mao hiểm, có thể sẽ bồi mạng của mình theo.
Không đáng.
Sau khi dò xét lão đạo sĩ không được tin tức gì, mọi người chỉ có thể quay đầu rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám đốc, mọi người chưa có trở về khu nhà cũ, mà là thử đi thăm dò rừng cây, cánh đồng ngô chung quanh.
Kết quả lại đụng phải vách tường không khí.
Bốn phía đã bị đóng kín, muốn thông qua phương pháp chạy khỏi nơi này để tránh né ác quỷ giết chết, hiển nhiên là không thể.
Cho dù có đường chạy thoát, chỉ sợ mọi người cũng không dám chạy trốn.
Bộ phim còn chưa kết thúc, một mình rời khỏi hiện trường quay phim chính là phá vỡ quy định.
......
Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người quyết định trở lại sân khu nhà cũ, buổi sáng chơi mạt chược, đánh bài giết thời gian.
Ăn cơm trưa xong thì thay nhau ngủ.
Tiếp đó mọi người cùng thức suốt đêm, để tránh cho phát sinh chuyện giống ngày hôm qua.
Bàn mạc chược đã được cặp nam nữ sửa sang lại, thời gian buổi sáng, bọn hắn quyết định tiếp tục chơi mạt chược, chơi đánh bài.
Kết quả thiếu đi một tay.
Vì vậy bị cưỡng ép Lý Đằng kéo vào cho đủ số.
Thời gian rảnh Lý Đằng đều chơi game điện thoại, không hề hứng thú với trò mạc chược này, hơn nữa cũng không biết đánh.
Sau khi bị nhận ra, hắn lại bị đổi qua đánh bài.
Chơi đánh bài thì hai người kia thắng liên tục, Lý Đằng thua liên tục, ai cùng phe với hắn đều thua sạch.
Hai người còn lại tức giận tới mức suýt nữa chỉ mặt mắng chửi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro