Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Trả Hết Nợ Mua...
2024-11-20 14:11:47
Lâm Tâm Nguyệt khẽ siết tay lại, giá trị tín ngưỡng không ngừng tăng lên, tiếng thông báo liên tục vang trong đầu nhưng cô vẫn chưa kiểm tra số lượng cụ thể.
Cô mở bảng hệ thống, nhìn vào con số mới hiển thị, một lần nữa sững sờ, không nói nên lời.
“Năm nghìn? Hệ thống, ta vừa kiếm thêm được ba nghìn hai trăm giá trị tín ngưỡng sao?”
Số điểm này còn nhiều hơn cô dự tính, vì thường chỉ tăng lên vài chục điểm mỗi lần.
Hệ thống im lặng, chỉ có tiếng rì rào vang lên trong đầu cô.
“Hệ thống, ta nói sai gì sao?”
Cô hỏi lại một cách khiêm tốn và thành khẩn.
“Ký chủ, ngài đã hoàn thành việc trả nợ một vạn tín ngưỡng, giờ còn lại năm nghìn.”
Lâm Tâm Nguyệt...
Vậy là cô đã kiếm được bao nhiêu giá trị tín ngưỡng rồi? Tính toán không nổi, thật sự không nổi!
Không ngờ giá trị tín ngưỡng đã vượt mốc một vạn mà cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Lâm Tâm Nguyệt nhận ra kiếm giá trị tín ngưỡng dường như còn dễ hơn kiếm tiền rất nhiều.
Giờ đã đủ một vạn, vậy thì mốc triệu, chục triệu hay thậm chí là một tỷ liệu còn xa sao?
Chỉ nhờ cấp cho họ chút ít lương thực mà cô đã thu được gần hai vạn giá trị tín ngưỡng. Lâm Tâm Nguyệt không dám tưởng tượng, nếu có thể để dân chúng của Hiên Viên Minh ăn no nê thì cô sẽ thu hoạch được bao nhiêu tín ngưỡng nữa?
Nghĩ đến đây, lòng cô liền tràn đầy nhiệt huyết.
Cô đạp xe như bay, hai bánh xe gần như tóe lửa.
Với mười lăm vạn chiếc bánh bao, chắc chắn cửa hàng và siêu thị không đủ số lượng. Cô tìm kiếm trên mạng, tìm thấy xưởng sản xuất bánh bao lớn nhất gần Vận Thành.
Khi nghe nói cô đặt mua mười lăm vạn bánh bao, ông chủ xưởng tỏ vẻ không tin, còn tưởng cô nói đùa.
Đến khi cô quét mã thanh toán toàn bộ số tiền thì ông chủ vui vẻ cúi đầu cảm ơn, còn tặng thêm năm nghìn chiếc bánh bao và cam kết sẽ giao hàng nhanh nhất có thể.
Bên phía cải muối còn hào phóng hơn, không chỉ miễn phí vận chuyển mà họ còn tặng thêm một vạn gói, nhằm giữ chân khách hàng lớn này.
Sau khi đặt hàng xong xuôi, Lâm Tâm Nguyệt đạp chiếc xe nhỏ của mình, cuối cùng cũng tìm đến biệt thự ven sông của cô.
Biệt thự tọa lạc ngay bên bờ sông, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nội thất bên trong mang phong cách cổ điển, căn phòng kính đón nắng cực lớn đúng là thứ mà cô hằng ao ước, tưởng chỉ có trong mơ.
Em gái cô là Lâm Như Tuyết cũng có một căn như thế. Cô từng đến đó một lần, nhưng lại bị người anh trai thứ tư là Lâm Vĩnh Dung mắng mỏ và đuổi ra ngoài.
Cô mở bảng hệ thống, nhìn vào con số mới hiển thị, một lần nữa sững sờ, không nói nên lời.
“Năm nghìn? Hệ thống, ta vừa kiếm thêm được ba nghìn hai trăm giá trị tín ngưỡng sao?”
Số điểm này còn nhiều hơn cô dự tính, vì thường chỉ tăng lên vài chục điểm mỗi lần.
Hệ thống im lặng, chỉ có tiếng rì rào vang lên trong đầu cô.
“Hệ thống, ta nói sai gì sao?”
Cô hỏi lại một cách khiêm tốn và thành khẩn.
“Ký chủ, ngài đã hoàn thành việc trả nợ một vạn tín ngưỡng, giờ còn lại năm nghìn.”
Lâm Tâm Nguyệt...
Vậy là cô đã kiếm được bao nhiêu giá trị tín ngưỡng rồi? Tính toán không nổi, thật sự không nổi!
Không ngờ giá trị tín ngưỡng đã vượt mốc một vạn mà cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Lâm Tâm Nguyệt nhận ra kiếm giá trị tín ngưỡng dường như còn dễ hơn kiếm tiền rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ đã đủ một vạn, vậy thì mốc triệu, chục triệu hay thậm chí là một tỷ liệu còn xa sao?
Chỉ nhờ cấp cho họ chút ít lương thực mà cô đã thu được gần hai vạn giá trị tín ngưỡng. Lâm Tâm Nguyệt không dám tưởng tượng, nếu có thể để dân chúng của Hiên Viên Minh ăn no nê thì cô sẽ thu hoạch được bao nhiêu tín ngưỡng nữa?
Nghĩ đến đây, lòng cô liền tràn đầy nhiệt huyết.
Cô đạp xe như bay, hai bánh xe gần như tóe lửa.
Với mười lăm vạn chiếc bánh bao, chắc chắn cửa hàng và siêu thị không đủ số lượng. Cô tìm kiếm trên mạng, tìm thấy xưởng sản xuất bánh bao lớn nhất gần Vận Thành.
Khi nghe nói cô đặt mua mười lăm vạn bánh bao, ông chủ xưởng tỏ vẻ không tin, còn tưởng cô nói đùa.
Đến khi cô quét mã thanh toán toàn bộ số tiền thì ông chủ vui vẻ cúi đầu cảm ơn, còn tặng thêm năm nghìn chiếc bánh bao và cam kết sẽ giao hàng nhanh nhất có thể.
Bên phía cải muối còn hào phóng hơn, không chỉ miễn phí vận chuyển mà họ còn tặng thêm một vạn gói, nhằm giữ chân khách hàng lớn này.
Sau khi đặt hàng xong xuôi, Lâm Tâm Nguyệt đạp chiếc xe nhỏ của mình, cuối cùng cũng tìm đến biệt thự ven sông của cô.
Biệt thự tọa lạc ngay bên bờ sông, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nội thất bên trong mang phong cách cổ điển, căn phòng kính đón nắng cực lớn đúng là thứ mà cô hằng ao ước, tưởng chỉ có trong mơ.
Em gái cô là Lâm Như Tuyết cũng có một căn như thế. Cô từng đến đó một lần, nhưng lại bị người anh trai thứ tư là Lâm Vĩnh Dung mắng mỏ và đuổi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro