Chiều Hư Em

Chương 46

2024-09-22 16:50:02

Thẩm Hòa Ninh còn cố ý nhờ bạn cùng phòng phục kích gần đó, chụp cho cô không ít ảnh đôi, chỉ chờ cơ hội sẽ lấy ra dự phòng, nhưng cô cũng không ngờ, mình sẽ gặp lại mấy người bạn trai cũ nhanh như vậy.

Một ngày sau khi hoàn thành xong đơn đặt hàng, nhà trường đã liên hệ riêng với cô, bảo cô mau chóng đến văn phòng khoa.

Lúc Thẩm Hòa Ninh chạy tới nơi, cô đã chuẩn bị cho khả năng đó có thể là đoàn phim, lời từ chối đã được suy xét kỹ lưỡng, kết quả sau khi thực sự bước vào văn phòng, nhóm người ngồi trên sô pha mỉm cười, lại là đội sản xuất của một chương trình giải trí.

Chủ nhiệm khoa múa cổ điển giải thích với Thẩm Hòa Ninh: “Qủa thực có vài đoàn phim đến tìm, nhưng nhà trường biết em không có ý định đó, hơn nữa ở lại đoàn phim quá lâu sẽ ảnh hưởng đến việc học và luyện tập của em, cho nên đã giúp em từ chối, nhưng chương trình giải trí ——”

Nhà sản xuất quan sát Thẩm Hòa Ninh từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ hài lòng, ôn hòa nói: “Việc ghi hình các chương trình giải trí tương đối tự do, sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian, hơn nữa chủ đề của chúng tôi là tuổi trẻ và tài năng, không có ngôi sao giải trí, chỉ toàn là những người đặc biệt xuất sắc trong mọi lĩnh vực, em không cần quá lo lắng.”

Thẩm Hòa Ninh nghe giới thiệu đơn giản một lần, biết đây là chương trình hướng đến sự chuyên nghiệp, có thể biểu diễn vũ đạo, lại không có quá nhiều yêu cầu, khách mời đều là những người đồng trang lứa, áp lực không lớn, hơn nữa tiền cát-xê lại rất cao.

Nhà sản xuất vẫn luôn mỉm cười nhấn mạnh: “Phát huy tự nhiên là tốt rồi, với ngoại hình và năng lực của em, tất cả tự nhiên cũng đủ đề tài.”

Nhà trường rất ủng hộ, cảm thấy có thể tăng mức độ phổ biến của múa cổ điển thông qua chương trình, Thẩm Hòa Ninh bị số tiền thù lao kếch xù kia hấp dẫn, thấy không có vấn đề gì liền ký tên, sau khi mọi chuyện đã được quyết định với hiệu suất cực kỳ nhanh chóng, cô nhận được một phần lịch trình cụ thể và chi tiết.

Sau đó Thẩm Hòa Ninh cực kỳ kinh ngạc.

Cô ngẩng đầu, quơ quơ tờ lịch trình trong tay, hỏi nhà sản xuất: “Ngài nói thật đi, đây căn bản là chương trình hẹn hò đúng không?”

Nhà sản xuất tự cho là quen thuộc, vỗ về cô: “Ai nha, đều là thanh niên xinh đẹp ưu tú, trong quá trình ghi hình tóe ra tia lửa là chuyện quá bình thường, khán giả vừa có thể xem chuyên nghiệp, vừa có thể tiêm máu gà cắn CP xem Tu La Tràng (*), không phải mật mã làm giàu của chúng ta tới rồi sao?”

(*):Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.

Tên của chương trình giải trí này là “Xin hãy tới gần em”, mới đầu Thẩm Hòa Ninh không suy nghĩ theo hướng quanh co, hiện giờ càng nhìn năm chữ này cô càng cảm thấy ái muội. Thế nhưng hợp đồng đã ký, huống chi đội ngũ sản xuất cũng không ép buộc, chỉ nhấn mạnh rằng, mọi thứ đều phát triển theo duyên số, Thẩm Hòa Ninh cũng không thể đổi ý.

Hơn nữa, tiền cát-xê thật sự rất cao.

Tiểu tham tiền nóng lòng muốn lấy tiền chọc giận anh trai, tự mình tính toán chi phí, cảm thấy cùng là bán thời gian, nhưng tham gia chương trình kia quá có lời, chẳng những kiếm được nhiều tiền, còn có thể ngang nhiên mở rộng số lượng “Bạn trai” từ một lên năm, trực tiếp đả kích anh gấp năm lần, để xem liệu anh có gục ngã hay không.

Thẩm Hòa Ninh là vị khách mời cuối cùng được xác định, nhiệm vụ đầu tiên khẩn trương bắt đầu vào buổi chiều ngày hôm đó, chính là tập hợp tất cả các khách mời cố định đến chụp ảnh tuyên truyền, đơn lẻ, nhóm, ghép CP.

Tổng cộng có mười vị khách mời, năm nam năm nữ, mới đầu Thẩm Hòa Ninh không nắm được danh sách, thông qua lời giới thiệu của người phụ trách cô chỉ biết đại khái, ngoại trừ cô, chín người còn lại đều có gia cảnh cực kỳ tốt, một vài người có thể nói là hiển hách, mà nam sinh……

“Tốt nghiệp Học Viện Múa, họ Nghiêm? 25 tuổi?”

“Đang học nghiên cứu sinh tại Đại Học Y, trường học vì muốn quảng bá, sau nhiều lần trao đổi với giáo viên hướng dẫn của anh ta mới lấy được một suất, họ Triển?!”

“Chờ một chút…… tiểu công tử nhà họ Tạ, có ý gì?!”

Thẩm Hòa Ninh ngồi trên xe di chuyển tới studio, cô càng xem càng giật mình, cho đến khi người phụ trách chỉ ra thông tin khách mời và giao cho cô, cô đọc đi đọc lại mười mấy lần, vẫn khó có thể tiêu hóa được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năm khách mời nam, vị trí đầu tiên có giá trị con người cao nhất, phải trăm cay ngàn đắng mới mời được tiểu công tử nhà họ Tạ - Tạ Huyền Châu. Nghiêm Ngộ - đối tượng đặt hàng trước kia của cô, người vốn rất nổi tiếng trong giới Street Dance, còn có Triển Lăng – học trưởng của trường Đại Học Y, người đã phá vỡ mối quan hệ không đứng đắn của giáo viên hướng dẫn và cô cháu gái nhỏ, vừa mới “Chia tay” hai ngày trước.

Hai người còn lại, không nhiều không ít, vừa đúng hai đơn đặt hàng cô mới hoàn thành trong vòng một ngày.

Ngoại trừ Tạ Huyền Châu tỏ tình bị từ chối, tất cả những người còn lại đều là “Bạn trai cũ” mà cô đã từng gặp gỡ phụ huynh, xác định mối quan hệ bền chặt, sau đó mỗi người đều có thành tựu riêng.

Toàn thân Thẩm Hòa Ninh cứng đờ, người phụ trách vẫn đang cảm khái: “Mấy vị khách mời nam này, đặc biệt là Tạ tiểu công tử, vốn dĩ chúng tôi không mời được, dù gia đình có địa vị thế nào, bọn họ đều không thích xuất hiện trong các chương trình giải trí. Tuy nhiên mấy ngày trước, sau khi chúng tôi công khai thả ra tin tức sẽ mời Thẩm Hòa Ninh của Học Viện Múa làm khách mời nữ, thế nhưng lần lượt từng người một đều đồng ý, hứa hẹn chỉ cần cô ký hợp đồng, bọn họ sẽ gật đầu.”

Người phụ trách nhiệt huyết dâng trào, hưng phấn vỗ vai cô: “Ninh Ninh, đây là sân nhà của cô, hiện tại tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh các chàng trai chất lượng cao vung tay đánh nhau, túm tóc xé cà vạt vì cô! Chương trình của chúng tôi chắc chắn sẽ bùng nổ!”

Lông mi Thẩm Hòa Ninh động đậy.

Cô không nghĩ tới loại hình ảnh đó.

Cô nghĩ đến phản ứng của Bạc Thời Dư sau khi biết chuyện, đặc biệt lúc trước Triển Lăng còn do chính anh gật đầu, khi đó chắc hẳn anh không biết đến sự hiện diện của cô giữa các khách mời nữ.

Bạc Thời Dư bị đẩy đến cực hạn, tức giận đè cô xuống, dáng vẻ bị đánh cho tan tác đòi cưỡng hôn cô, cô có thể tưởng tượng ra mười mấy phiên bản ngay tại chỗ.

Lỗ tai Thẩm Hòa Ninh dần ửng đỏ, ngón tay cũng nắm chặt vào trong, hô hấp có chút không thoải mái, ngay sau đó người phụ trách lại nói: “Một phần của video quảng cáo ngày hôm nay cần mặc lễ phục, váy rất đẹp, cực kỳ giống váy cưới ——”

Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén dòng máu đang vô thức sôi sục, lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Bạc Thời Dư.

“Anh ơi, lát nữa em sẽ đi chụp ảnh cưới, anh không đến xem sao?”

Cô sống một giây bằng cả một năm, cố ý đợi hai phút, đợi tới khi không thể thu hồi tin nhắn được nữa, sau đó mới lập tức bổ sung một tin khác ——

“Thật xin lỗi, tôi gửi nhầm người, không phải cho ngài, ngài bỏ qua nó đi.”

-

Xe lăn của Bạc Thời Dư đậu trong văn phòng của bệnh viện Thánh An, ống quần gấp cao, chân phải tái nhợt dữ tợn đắp đầy thuốc, châm chích mang theo móc, không kiêng nể gì khoan vào bên trong.

Vị bác sĩ đối diện là chuyên gia khoa chấn thương chỉnh hình ở bệnh viện trung ương thành phố Lâm lần trước, đặc biệt tới đây đổi thuốc cho anh, bác sĩ cau mày ấn xuống nơi anh bị thương nặng nhất.

Ông hoàn toàn biết ấn vào sẽ đau như thế nào, nhưng dường như Bạc Thời Dư không hề phản ứng, anh chỉ nhắm mắt, các mạch máu quanh vầng trán tái nhợt hằn lên, không phát ra một chút âm thanh nào.

“Hôm nay chú cố ý đến đây, chắc hẳn không chỉ riêng việc đổi thuốc” Giữa lông mi Bạc Thời Dư không có ánh sáng, anh thấp giọng hỏi “Có phải không thể tiếp tục duy trì được nữa hay không?”

Bác sĩ do dự một lát, vẫn nói: “Đúng thế, không thể tiếp tục duy trì như vậy, nếu không nhất định sẽ tiếp tục nảy sinh các vấn đề khác, khi đó không chỉ là vấn đề của một chân, Thời Dư……”

Sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng bắt gặp ánh mắt không hề có độ ấm của Bạc Thời Dư, ông hạ quyết tâm nói: “Thật ra, lần trước gặp mặt tôi đã muốn nói với cậu chuyện này, nhưng có chút nói không nên lời, tuy nhiên hiện tại tình huống đã như vậy, tôi vẫn muốn nói với cậu một tiếng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhóm nghiên cứu của chúng tôi đã kéo dài gần hai năm, cải tiến một loạt các phương pháp điều trị và dược vật mới cho loại bệnh nặng như của cậu, có thể coi như là lật đổ các phương pháp điều trị ban đầu. Về mặt lý thuyết, nó đã được thử nghiệm rất nhiều lần, tất cả đều hiệu quả, nhưng ——”

Ông cười khà: “Chắc chắn cậu cũng hiệu, trước mắt vẫn chưa có ứng dụng thực tế nào trong thực hành lâm sàng, chúng tôi rất cần một ca bệnh để tiên phong.”

“Theo lý thuyết, dù thế nào cũng không thể dùng cậu làm sản phẩm thí nghiệm, vấn đề là loại liệu pháp này, đối với bệnh nhân là sự tra tấn quá lớn, cần phải trải qua mấy vòng phẫu thuật. Hơn nữa có những thời điểm, để đảm bảo an toàn cho các dây thần kinh nhỏ, không thể sử dụng thuốc tê, quá trình này sẽ rất đau đớn, hầu hết mọi người đều không chịu nổi, sẵn sàng lựa chọn cắt chân, cho nên đến nay chúng tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp.”

Bạc Thời Dư nhìn ông chằm chằm: “Kết quả xấu nhất là gì?”

Bác sĩ nhấc tay đảm bảo: “Bất kể cuối cùng có hiệu quả hay không, có giữ được cái chân này của cậu hay không, ít nhất tôi có thể khẳng định rằng, tình huống sẽ không tệ hơn hiện tại.”

“Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cẩn thận” Ông trịnh trọng nói “Rất có thể cuối cùng sẽ phải cắt cụt chân, bao nhiêu đau đớn cậu vẫn phải chịu đựng đều vô ích, tôi hiểu rõ toàn bộ quá trình, thật sự…… vô cùng dày vò, cậu có thể chấp nhận được không?”

Lông mi Bạc Thời Dư ngưng tụ lại, sau một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Kết quả tốt nhất là gì?”

Bác sĩ hít một hơi, rồi từ tốn trả lời: “Có thể giúp cậu đứng lên, cho dù không thể khỏe mạnh như trước, rất khó khôi phục được như người bình thường, nhưng mà Thời Dư, có lẽ cậu sẽ có cơ hội đứng lên một lần nữa.”

Tròng mắt sâu thẳm đen nhánh của người đàn ông như bị ném vào một viên kim cương vỡ vụn, góc cạnh sắc bén bị cắt, mài giũa, đẽo xuất huyết, từ sâu thẳm ánh sáng bạc lạnh lùng xuyên qua.

Anh hơi nhíu mày, sức lực đổ dồn lên ngón tay, nắm thật chặt xe lăn, tự nói chuyện với bản thân bằng chất giọng cực thấp: “Sẽ không bị coi là tàn phế chứ?”

Bác sĩ không nghe rõ, cẩn thận bổ sung: “Tôi không dám đảm bảo tỷ lệ thành công, kỳ thật với tình huống của cậu, bản thân chúng ta đang hấp hối giãy giụa, tranh cướp một chút hy vọng mơ hồ, vì một khả năng nhỏ như vậy, phải chịu đựng những đau khổ vô nhân tính, cậu……”

“Cháu đồng ý.”

Cổ họng Bạc Thời Dư bị một bàn tay vô hình bóp thật sâu.

“Tôi đi làm sản phẩm thử nghiệm.”

“Không cần thuốc tê, các người cứ trực tiếp róc xương cũng không sao.”

“Chỉ cần……”

Chỉ cần có một chút khả năng, không phải tàn phế, có thể đứng dậy khỏi xe lăn, cho dù loạng choạng tập tễnh, anh vẫn sẽ bước từng bước đến bên người cô.

Sau khi liên tục xác nhận với Bạc Thời Dư, bác sĩ đã trở về soạn thảo phác đồ chi tiết cho cuộc thử nghiệm lâm sàng, lồng ngực Bạc Thời Dư hơi phập phồng dưới lớp áo sơmi cài kín cúc, anh nắm lấy điện thoại một lúc lâu, sau đó mới thu khóe môi lại ấn sáng màn hình, có mấy tin nhắn WeChat mới, trong đó có hai tin nhắn đến từ Thẩm Hòa Ninh.

Yết hầu của anh khó khắn chuyển động, đầu ngón tay cứng đờ lạnh lẽo ấn mở tin nhắn, hai tin nhắn đó cách nhau hai phút, những tin còn lại đến từ Giang Nguyên và trưởng khoa Trần của Học Viện Múa.

Anh không có tâm tư đọc kỹ càng chi tiết, chỉ một vài từ trong đó đã tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim, ấn tượng chói mắt ——

“Anh Thời, cô Thẩm tham gia chương trình giải trí về tình yêu, năm khách mời nam tranh nhau mặc váy cưới với cô ấy, và tất cả đều là người yêu mới của cô ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiều Hư Em

Số ký tự: 0