Chương 49
2024-09-22 16:50:02
Sau khi Thẩm Hòa Ninh rời khỏi phòng thay đồ, cô cứ đi thẳng ra ngoài mà không có đích đến, đi được nửa đường, bước chân hỗn loạn không cẩn thận giẫm phải gấu váy, suýt nữa té ngã. Triển Lăng cách gần đó, vội vàng tiến lên đỡ cô, cô đẩy cánh tay anh ta ra, máy móc tiếp tục tiến về phía trước.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình muốn làm gì, cô chỉ theo bản năng muốn rời xa nơi này, để không phải nghe Bạc Thời Dư nói thêm càng nhiều lời không thích cô.
Cô đã hao hết tâm tư để chọc giận và kích thích anh như vậy, thậm chí còn dùng cả bao cao su để uy hiếp anh, nếu anh có một chút tình cảm nào với cô, thì sao anh có thể chịu đựng được.
Nhưng dường như từ đầu đến cuối đều là ảo tưởng không cam lòng của cô, một sự trả thù trẻ con đến mức nực cười, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể đổi được tình yêu của anh.
Thẩm Hòa Ninh không muốn mọi người nhìn thấy lớp trang điểm bị nhòe của mình, cô cúi đầu, cắn chặt môi, nước mắt yên lặng rơi xuống, cho đến khi một đôi giày cao gót xuất hiện ở cuối tầm nhìn, dừng trước mặt cô hỏi: “Thẩm Hòa Ninh phải không? Cô nhìn xem đây có phải túi xách của cô không?”
Đối phương lại liếc mắt nhìn chiếc túi cô đang nắm chặt trong tay, gật đầu xác nhận: “Chiếc túi cô đang cầm chắc hẳn là của tôi, lúc ấy tôi không chú ý, cùng mẫu mã nên lấy nhầm.”
Thẩm Hòa Ninh thở ra hai hơi nặng nề, cố gắng điều chỉnh tốt biểu cảm, lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên.
Cô đã vô thức bước đến bên rìa hiện trường quay chụp, thoát ly khỏi đám đông, rời xa những tiếng ồn ào.
Không phải mấy khách mời nam không tìm được cô, mà bọn họ thấy cảm xúc của cô không tốt, từ chối người ngàn dặm, nên không dám tự tiện đuổi theo. Hiện tại người đang đối diện với cô, là một trong số các khách mời nữ, Trình Tiếu.
Trình Tiếu là người có gia thế tốt nhất trong số tất cả các khách mời nữ lần này, trên đường tới đây, người phụ trách chương trình giải trí đã nói qua, quả thật Trình Tiếu có xách một chiếc túi cùng kiểu dáng với cô.
Thẩm Hòa Ninh đưa túi lên, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, túi không đóng chặt, vừa rồi vô tình bị lật ngược, đồ đạc bên trong rơi vãi ra ngoài, có một thứ bị hư hỏng, tôi trực tiếp vứt đi, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường cho cô, cô xem còn tổn thất gì khác không?”
Trình Tiếu nhìn từ đầu đến chân Thẩm Hòa Ninh một lượt, sau đó mới trao đổi túi xách với cô, mở ra nhìn thoáng qua đơn giản rồi mỉm cười, không kiêng dè nói: “Chỉ là một hộp bao cao su thôi, có gì đâu mà bồi thường, những thứ khác cũng không thiếu. Hơn nữa, Huyên Huyên cố ý dặn dò tôi, nói cô tuổi còn nhỏ, bảo tôi chăm sóc cô trong chương trình nhiều hơn, đây cũng không phải chuyện gì to tát.”
Hai chữ đơn giản, khiến Thẩm Hòa Ninh cực kỳ mẫn cảm mà dừng lại, đột nhiên cô nhớ tới sườn mặt mình vô tình nhìn thấy trước khi chụp ảnh.
Đó không phải ảo giác của cô.
Ngón tay cô vô thức nắm vào trong: “…… Nhậm Huyên?”
Trình Tiếu nói: “Đúng vậy, tôi và Huyên Huyên là bạn thân hơn hai mươi năm, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Tuy nhiên, tôi không dũng cảm như cô ấy, luôn có can đảm xuất hiện trước mặt anh Thời Dư, tôi không thường xuyên đến nhà họ Bạc, cho nên cô không biết tôi cũng là chuyện bình thường.”
Cô ta chậm rì rãi nói: “Rốt cuộc cô sống ở nhà họ Bạc mười năm, hay mười một năm? Lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ, kém anh Thời Dư gần mười tuổi, mấy năm sau anh Thời Dư bận đi học, không dẫn cô đi gặp những người bạn cùng tuổi, cũng là chuyện bình thường.”
“Mấy ngày trước tôi và Huyên Huyên có gặp anh Thời Dư tại tiệc trà của trưởng bối, anh ấy không nói với cô chuyện đó sao?” Trình Tiếu dừng lại, cười nói “Xem trí nhớ của tôi này, tôi đã quên mất hiện tại hai người không ở cùng nhau, cô cũng trưởng thành rồi, không cần phải sống nhờ trong nhà người khác, cũng không cần anh ấy phải chăm sóc cho cô nữa.”
Không phải Thẩm Hòa Ninh không nghe ra những lời nói âm dương quái khí của Trình Tiếu, nhưng cô ta gọi từng tiếng anh Thời Dư vô cùng tự nhiên, tán gẫu với cô về các mối quan hệ xã giao như những câu chuyện phiếm bình thường, đó đều là thế giới xa lạ mà lớn bằng từng này, cô vẫn chưa từng đặt chân tới.
Mặc dù cô sống tại nhà họ Bạc, trên danh nghĩa là con cháu nhà họ Bạc, em gái Bạc Thời Dư, nhưng anh trai chưa bao giờ đưa cô đi gặp mặt những người đó, ngay cả khi có những dịp thích hợp, anh cũng cực kỳ bài xích.
Nhiều năm như vậy, dường như cô chỉ biết dáng vẻ của anh trai khi ở trước mặt mình, không rõ mối quan hệ giữa các cá nhân của anh, không hiểu những gút mắt trong gia tộc và bạn bè anh, mấy ngày trước…… Khi cô đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiêu khích điểm mấu chốt của anh, nhìn thấy gương mặt anh, mà những người này, có thể dễ dàng gặp anh trong những dịp cô không hiểu.
Thẩm Hòa Ninh đứng thẳng người, cô chưa bao giờ cảm thấy mình lại cách xa thế giới của Bạc Thời Dư đến vậy.
Nếu là trước kia, cô sẽ không để Trình Tiếu tùy ý dong dài về những chuyện này, cô luôn có cách khiến cô ta bực bội nuốt trở về, nhưng hiện tại cô không có sức lực đó.
Trong mối quan hệ giữa cô và Bạc Thời Dư, Bạc Thời Dư chính là tất cả, nếu anh buông tay, cô sẽ không còn bất cứ lợi thế nào để duy trì.
Thẩm Hòa Ninh nhìn Trình Tiếu, hốc mắt hơi ẩm ướt.
Cuối cùng cô vẫn không muốn thừa nhận thất bại, khẽ nâng cằm, tăng thêm âm điệu, bình tĩnh gọi một tiếng “Chị Trình”, thấy sắc mặt đối phương thay đổi, cô mới tiếp tục nói: “Chị không cần phải phí tâm tư nói với tôi những lời này, cho dù có nói nhiều hơn nữa, anh tôi cũng sẽ không thích Nhậm Huyên.”
Dứt lời, cô nhấc váy đi lướt qua người Trình Tiếu, khoảnh khắc bả vai của hai người cọ vào nhau, Trình Tiếu đột nhiên nở nụ cười kinh ngạc, nói: “Không phải chứ em gái nhỏ, không phải cô và anh Thời Dư rất thân thiết hay sao, thế nhưng tới bây giờ cô vẫn không biết mối quan hệ giữa anh ấy và Nhậm Huyên?”
Ngực Thẩm Hòa Ninh co rút một cách khó hiểu, cô nhếch khóe môi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Từ trước đến nay, anh ấy chưa bao giờ thích Nhậm Huyên, khi còn nhỏ Nhậm Huyên đến nhà, anh ấy luôn phớt lờ, khoảng thời gian trước Nhậm Huyên một lòng một dạ muốn liên hôn, anh ấy cũng từ chối rõ ràng, chị còn muốn quan hệ gì nữa?”
Trình Tiếu khoanh tay trước ngực, lắc đầu tỏ vẻ khó tin: “Có phải cô chưa từng yêu đúng không? Cũng đúng thôi, trẻ con thì biết cái gì, tính cách của anh Thời Dư cô còn không biết sao, anh ấy không phải loại người thích thể hiện, khi cô còn nhỏ chúng tôi đều là những người trẻ tuổi, thiên chi kiêu tử (*) thích ai sẽ trực tiếp thể hiện sao? Anh ấy có tình cảm với Nhậm Huyên, nên mới cố ý tỏ ra hờ hững, còn luôn lấy em gái mình làm cái cớ để bắt nạt cô ấy.”
(*): Con cưng của ông trời, được cha mẹ chiều quá sinh kiêu.
Cô ta không cho Thẩm Hòa Ninh khoảng trống để thở dốc, một phút cũng không ngừng, tiếp tục nói: “Ngoài mặt lạnh lùng, sau lưng lại âm thầm đối xử tốt với cô ấy, tất nhiên cô sẽ không thể nhìn thấy. Mấy năm qua, cô và anh Thời Dư xa cách nhau, cô hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của anh ấy, nhưng Huyên Huyên lại chưa từng rời khỏi anh ấy, còn lý do tại sao hiện tại anh ấy lại bài xích chuyện liên hôn như vậy ——”
Trình Tiếu nhướng mày, nói rõ ràng từng chữ: “Rất khó hiểu sao? Bởi vì anh ấy bị tàn phế một chân, anh ấy cảm thấy mình là người tàn tật, không nỡ để Huyên Huyên chăm sóc anh ấy cả đời, cũng không muốn lộ ra vẻ yếu ớt xấu hổ trước mặt người phụ nữ mình yêu, thế nên mới kiên quyết từ bỏ, nghe nói lần này anh ấy lại lấy cô làm cớ, đúng không?”
Cô ta quay đầu tới gần Thẩm Hòa Ninh: “Em gái, sẽ không bởi vì anh Thời Dư luôn dùng cô làm lá chắn trước mặt Huyên Huyên, cô lại ngây thơ cho rằng —— người anh ấy thích là cô chứ?”
Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của Thẩm Hòa Ninh bị ném vào dầu sôi, nổ ầm một tiếng, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, muốn nắm thật chặt, nhưng ngay cả ngón tay cũng bắt đầu trơn tuột, không thể túm được bất cứ thứ gì.
Những hồi ức ngọt ngào bị lấy ra lăn qua lộn lại, nghĩ đến không biết bao nhiêu lần, bỗng chốc bị xé tan thành nhiều mảnh, cô vô thức cắn rách môi, nhưng lại cong lên trên, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào Trình Tiếu: “Chị cho rằng tôi là con ngốc sao? Chị nói có là có, người lớn lên bên cạnh Bạc Thời Dư là tôi, tôi hiểu anh ấy.”
“Nếu cô thật sự hiểu anh ấy, liệu vừa rồi cô có vừa đi vừa chảy nước mắt một mình không?” Trình Tiếu hỏi “Lúc nãy tôi thấy anh Thời Dư đến đây, nhưng có lẽ cô không biết, trước khi tới phòng thay đồ gặp cô, anh ấy đã đi tìm Huyên Huyên, hôm nay Huyên Huyên cũng có mặt tại phim trường, chắc hẳn cô không nhìn thấy cô ấy, nhưng sự thật là cô ấy đã ở đây.”
Cổ tay Thẩm Hòa Ninh run lên, kiềm chế ấn chặt bên người, những lời nói mà trước đây dù thế nào cô sẽ không giờ tin tưởng, bởi vì hai chữ “Không thích” của Bạc Thời Dư cách đây không lâu, tất cả đều bị bao phủ toàn những vết nứt nổ tung ra tứ phía.
Nhậm Huyên, người căn bản không hề tồn tại trong mắt cô, ở trước mặt Nhậm Huyên, cô luôn được Bạc Thời Dư đối xử khác biệt, cô coi đó như mật ngọt quyến luyến nhất. Hiện tại, lại có người tới nói cho cô biết, cô chỉ là vai hề nhảy nhót, một cô em gái thuần túy nhất, tất cả ngọt ngào đều là ảo ảnh do chính sự ngông cuồng của cô tạo ra.
Thẩm Hòa Ninh đứng yên tại chỗ, từ bên cạnh có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, mang theo một chút mùi hương nồng ấm tương tự như mùi hương trên người cô. Người nọ tiến lại gần nắm lấy tay Trình Tiếu, nghiêng đầu nhìn cô, ngay cả kinh ngạc cũng dịu dàng: “…… Ninh Ninh? Sao em lại ở đây?”
Thẩm Hòa Ninh theo phản xạ định tức giận, lời thốt ra muốn bảo cô ta đừng gọi hai chữ này, nhưng khi tầm mắt rơi xuống, lại nhìn thấy hai món đồ trên cổ tay trái cô ta.
Một chiếc đồng hồ unisex thiên về phái mạnh.
Một tượng Phật Quan Âm bạch ngọc gần như được khắc lại nguyên dạng, nhỏ hơn hai vòng so với chiếc trên cổ tay Bạc Thời Dư.
Hơi thở của Thẩm Hòa Ninh như bị bóp nghẹt, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hơi nóng mãnh liệt điên cuồng bốc lên từ sâu trong hốc mắt.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ này, không thể nhớ nhầm được, đó là chiếc đồng hồ không còn sản xuất nữa mà Bạc Thời Dư đã từng mua, căn bản không có chiếc nào chung mẫu mã.
Khi đó cô còn nhỏ, vô cùng yêu thích, nên đã cẩn thận hỏi xin anh, nhưng anh luôn nói sau này sẽ cân nhắc, sau đó bọn họ chia cách, cô không còn nhìn thấy chiếc đồng hồ này nữa, hiện tại nó đang nằm trên cổ tay Nhậm Huyên.
Thẩm Hòa Ninh cắn chặt khớp hàm, không nói một lời tiến về phía trước, nắm lấy cẳng tay Nhậm Huyên rồi nâng lên, nhanh chóng mở đồng hồ và tháo nó ra khỏi tay cô ta.
Nhậm Huyên bị đau, tính tình tốt, đỏ hoe mắt hỏi: “Ninh Ninh, em làm gì vậy, đây là đồng hồ của anh Thời Dư, chỉ có một chiếc này thôi, đừng làm vỡ.”
Thẩm Hòa Ninh dùng đầu ngón tay ấn mạnh lên mặt số, mơ hồ sờ thấy ở mặt sau như có khắc chữ, cô chậm rãi lật ngược lại, thấy rõ nét khắc ở chính giữa, đó là chữ viết tay bằng tiếng Anh của Bạc Thời Dư, chỉ có hai chữ cái đại diện cho người nào đó, NN.
Nhậm Huyên cướp lại, có chút nức nở nói: “Là anh ấy khắc cho chị, nói giữ làm kỷ niệm …… Em muốn gì chị đều có thể cho em, chỉ cần đừng chạm vào nó, chị chỉ có một món đồ này thôi.”
Khi cô ta vươn tay ra cướp lại, cổ tay đung đưa trước mắt Thẩm Hòa Ninh, bức tượng Phật Quan Âm giống hệt Bạc Thời Dư được phóng to vô hạn, xông vào tầm nhìn của Thẩm Hòa Ninh.
Sau khi gặp lại, trên tay anh vẫn luôn đeo tượng Phật Quan Âm, cô chưa từng hỏi anh lý do, mà hiện tại những đặc điểm độc nhất vô nhị này……
Nhậm Huyên nhỏ giọng nói: “Vị Quan Âm này là hôm nay anh Thời Dư tới đây giao cho chị, anh ấy nói, chân của anh ấy đã không còn hy vọng, bảo chị từ bỏ anh ấy hoàn toàn, Quan Âm vô dục vô cầu, coi như kết thúc, nếu em thật sự thích, chị có thể ——”
“Chị Nhậm, đừng giả vờ yếu đuối trước mắt tôi, cút đi” Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hòa Ninh bắt gặp ánh mắt của cô ta, nước mắt đau đớn treo ở nơi sâu thẳm, không lộ ra ngoài một chút nào, gằn từng chữ một “Làm ơn cút xa một chút, tôi sẽ không tin, trong lòng anh tôi không đời nào có chị.”
Lông mi Nhậm Huyên lập tức ướt át, cô ta run rẩy nói: “Chị biết em cảm thấy không công bằng, anh Thời Dư cũng nói với chị, anh ấy vì muốn có thể buông tay, quả thật khi em chủ động anh ấy đã thử ở bên cạnh em, cuối cùng vẫn không có gì thay đổi, nếu em tức giận thì cứ trách chị, là chị sai, đừng làm phiền anh ấy.”
Mọi thứ xung quanh Thẩm Hòa Ninh bắt đầu vặn vẹo mơ hồ, đôi mày thanh tú của cô nhướng lên, nghiêng đầu mỉm cười với Nhậm Huyên: “Thay thế anh ấy, trước tiên chị nên ước lượng xem, mình có xứng hay không?”
Nói xong, cô không thể dừng lại thêm một giây nào, hất nửa người Nhậm Huyên ở trước mặt, bước nhanh về phía trước, máu trên chân như chảy ra ngoài theo mỗi bước đi, chảy đến nơi cô không thể đuổi kịp.
Thẩm Hòa Ninh rẽ vào góc tường, ánh sáng phía trước càng ngày càng tối, cuối cùng cô đưa tay chạm vào vách tường, trượt xuống chiếc ghế lạnh băng.
Cô đá rơi giày, chậm rãi nâng chân lên cuộn tròn thân thể, cả người như chìm trong chiếc váy cưới, dùng cách vụng về duy nhất để sưởi ấm trong giá lạnh, khiến cơ thể co chặt thành quả bóng nhỏ.
Ở một góc không ai nhìn thấy, cuối cùng cô cũng bật khóc thành tiếng, những kỳ vọng và không cam lòng vẫn không chịu từ bỏ, nó không ngừng nhảy nhót vì anh, hiện tại đã dập nát hầu như không còn.
Thẩm Hòa Ninh dùng sức lau đôi mắt, đưa tay vào túi xách, muốn lấy di động ra trực tiếp hỏi Bạc Thời Dư, nhưng ngón tay cô lại chạm vào một thứ vốn dĩ không tồn tại.
Là một chiếc chìa khóa.
Chìa khóa của biệt thự Thành Nam.
Cô đã nhìn thấy, nhưng cô không có, cô sống ở đó lâu như vậy, anh trai cũng chưa từng đưa cho cô, chỉ miễn cưỡng ghi lại một dấu vân tay.
Chìa khóa này đến từ ai, đáp án đã rõ ràng.
Thẩm Hòa Ninh rút tay ra khỏi túi xách, không chạm vào chiếc điện thoại gần trong gang tấc kia, cô giống như khi còn nhỏ, không nhận được bất kỳ sự che chở nào, phải ăn nhờ ở đậu, im lặng cúi người, ngay cả khóc cũng ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Cô không dám gọi cuộc điện thoại này, vô cùng nhút nhát, cuối cùng cũng mất đi dũng khí giáp mặt hỏi anh.
Hỏi gì cơ chứ.
Cô và anh căn bản chưa từng bắt đầu, thậm chí còn không phải một mối tình nghiêm túc, cô chưa bao giờ là bạn gái của anh, không thể nhắc đến hai chữ “Chia tay”, càng không có tư cách chất vấn anh.
Từ lúc bắt đầu, người có trái tim luôn tồn tại suy nghĩ đi quá giới hạn là cô, người đau khổ yêu thầm chính là cô, người chủ động dụ dỗ và cưỡng hôn anh cũng là cô.
Cô tìm mọi cách để bò lên người anh, lấy cớ dạy học, say mê đòi hỏi sự thân mật từ anh, nghĩ rằng đó là thiên vị độc nhất vô nhị, nhưng anh bị ép bất đắc dĩ mới phải thỏa mãn cô, cũng nhấn mạnh với cô hết lần này đến lần khác rằng, anh không có cảm xúc nên sẽ không rung động.
Là cô không chịu tin tưởng.
Mọi sự quản thúc và lưu luyến của anh dành cho cô, gần như là tình cảm anh em trước kia, người ta nuôi lớn một con chó con mèo nhỏ còn không nỡ bỏ, huống chi là một con người, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Bạc Thời Dư không phải người không biết yêu, chỉ là bất cứ sự điên cuồng ẩn nhẫn nào của anh, đều không liên quan gì đến cô.
Thẩm Hòa Miêu giống như thiêu thân lao đầu vào lửa để yêu anh, chắc hẳn sẽ chết.
Buông tay anh, trái tim Thẩm Hòa Ninh không còn mơ tưởng gì nữa, như vậy cô mới có thể sống tiếp.
Thẩm Hòa Ninh vùi vào giữa đầu gối, ôm lấy bản thân mình, cuộn tròn trong góc tường, gương mặt đã hoàn toàn đẫm nước mắt, đóa linh lan cài trên mái rung rinh khẽ rơi xuống, làn váy trắng phủ đầy cánh hoa tàn.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình muốn làm gì, cô chỉ theo bản năng muốn rời xa nơi này, để không phải nghe Bạc Thời Dư nói thêm càng nhiều lời không thích cô.
Cô đã hao hết tâm tư để chọc giận và kích thích anh như vậy, thậm chí còn dùng cả bao cao su để uy hiếp anh, nếu anh có một chút tình cảm nào với cô, thì sao anh có thể chịu đựng được.
Nhưng dường như từ đầu đến cuối đều là ảo tưởng không cam lòng của cô, một sự trả thù trẻ con đến mức nực cười, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể đổi được tình yêu của anh.
Thẩm Hòa Ninh không muốn mọi người nhìn thấy lớp trang điểm bị nhòe của mình, cô cúi đầu, cắn chặt môi, nước mắt yên lặng rơi xuống, cho đến khi một đôi giày cao gót xuất hiện ở cuối tầm nhìn, dừng trước mặt cô hỏi: “Thẩm Hòa Ninh phải không? Cô nhìn xem đây có phải túi xách của cô không?”
Đối phương lại liếc mắt nhìn chiếc túi cô đang nắm chặt trong tay, gật đầu xác nhận: “Chiếc túi cô đang cầm chắc hẳn là của tôi, lúc ấy tôi không chú ý, cùng mẫu mã nên lấy nhầm.”
Thẩm Hòa Ninh thở ra hai hơi nặng nề, cố gắng điều chỉnh tốt biểu cảm, lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên.
Cô đã vô thức bước đến bên rìa hiện trường quay chụp, thoát ly khỏi đám đông, rời xa những tiếng ồn ào.
Không phải mấy khách mời nam không tìm được cô, mà bọn họ thấy cảm xúc của cô không tốt, từ chối người ngàn dặm, nên không dám tự tiện đuổi theo. Hiện tại người đang đối diện với cô, là một trong số các khách mời nữ, Trình Tiếu.
Trình Tiếu là người có gia thế tốt nhất trong số tất cả các khách mời nữ lần này, trên đường tới đây, người phụ trách chương trình giải trí đã nói qua, quả thật Trình Tiếu có xách một chiếc túi cùng kiểu dáng với cô.
Thẩm Hòa Ninh đưa túi lên, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, túi không đóng chặt, vừa rồi vô tình bị lật ngược, đồ đạc bên trong rơi vãi ra ngoài, có một thứ bị hư hỏng, tôi trực tiếp vứt đi, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường cho cô, cô xem còn tổn thất gì khác không?”
Trình Tiếu nhìn từ đầu đến chân Thẩm Hòa Ninh một lượt, sau đó mới trao đổi túi xách với cô, mở ra nhìn thoáng qua đơn giản rồi mỉm cười, không kiêng dè nói: “Chỉ là một hộp bao cao su thôi, có gì đâu mà bồi thường, những thứ khác cũng không thiếu. Hơn nữa, Huyên Huyên cố ý dặn dò tôi, nói cô tuổi còn nhỏ, bảo tôi chăm sóc cô trong chương trình nhiều hơn, đây cũng không phải chuyện gì to tát.”
Hai chữ đơn giản, khiến Thẩm Hòa Ninh cực kỳ mẫn cảm mà dừng lại, đột nhiên cô nhớ tới sườn mặt mình vô tình nhìn thấy trước khi chụp ảnh.
Đó không phải ảo giác của cô.
Ngón tay cô vô thức nắm vào trong: “…… Nhậm Huyên?”
Trình Tiếu nói: “Đúng vậy, tôi và Huyên Huyên là bạn thân hơn hai mươi năm, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Tuy nhiên, tôi không dũng cảm như cô ấy, luôn có can đảm xuất hiện trước mặt anh Thời Dư, tôi không thường xuyên đến nhà họ Bạc, cho nên cô không biết tôi cũng là chuyện bình thường.”
Cô ta chậm rì rãi nói: “Rốt cuộc cô sống ở nhà họ Bạc mười năm, hay mười một năm? Lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ, kém anh Thời Dư gần mười tuổi, mấy năm sau anh Thời Dư bận đi học, không dẫn cô đi gặp những người bạn cùng tuổi, cũng là chuyện bình thường.”
“Mấy ngày trước tôi và Huyên Huyên có gặp anh Thời Dư tại tiệc trà của trưởng bối, anh ấy không nói với cô chuyện đó sao?” Trình Tiếu dừng lại, cười nói “Xem trí nhớ của tôi này, tôi đã quên mất hiện tại hai người không ở cùng nhau, cô cũng trưởng thành rồi, không cần phải sống nhờ trong nhà người khác, cũng không cần anh ấy phải chăm sóc cho cô nữa.”
Không phải Thẩm Hòa Ninh không nghe ra những lời nói âm dương quái khí của Trình Tiếu, nhưng cô ta gọi từng tiếng anh Thời Dư vô cùng tự nhiên, tán gẫu với cô về các mối quan hệ xã giao như những câu chuyện phiếm bình thường, đó đều là thế giới xa lạ mà lớn bằng từng này, cô vẫn chưa từng đặt chân tới.
Mặc dù cô sống tại nhà họ Bạc, trên danh nghĩa là con cháu nhà họ Bạc, em gái Bạc Thời Dư, nhưng anh trai chưa bao giờ đưa cô đi gặp mặt những người đó, ngay cả khi có những dịp thích hợp, anh cũng cực kỳ bài xích.
Nhiều năm như vậy, dường như cô chỉ biết dáng vẻ của anh trai khi ở trước mặt mình, không rõ mối quan hệ giữa các cá nhân của anh, không hiểu những gút mắt trong gia tộc và bạn bè anh, mấy ngày trước…… Khi cô đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiêu khích điểm mấu chốt của anh, nhìn thấy gương mặt anh, mà những người này, có thể dễ dàng gặp anh trong những dịp cô không hiểu.
Thẩm Hòa Ninh đứng thẳng người, cô chưa bao giờ cảm thấy mình lại cách xa thế giới của Bạc Thời Dư đến vậy.
Nếu là trước kia, cô sẽ không để Trình Tiếu tùy ý dong dài về những chuyện này, cô luôn có cách khiến cô ta bực bội nuốt trở về, nhưng hiện tại cô không có sức lực đó.
Trong mối quan hệ giữa cô và Bạc Thời Dư, Bạc Thời Dư chính là tất cả, nếu anh buông tay, cô sẽ không còn bất cứ lợi thế nào để duy trì.
Thẩm Hòa Ninh nhìn Trình Tiếu, hốc mắt hơi ẩm ướt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cô vẫn không muốn thừa nhận thất bại, khẽ nâng cằm, tăng thêm âm điệu, bình tĩnh gọi một tiếng “Chị Trình”, thấy sắc mặt đối phương thay đổi, cô mới tiếp tục nói: “Chị không cần phải phí tâm tư nói với tôi những lời này, cho dù có nói nhiều hơn nữa, anh tôi cũng sẽ không thích Nhậm Huyên.”
Dứt lời, cô nhấc váy đi lướt qua người Trình Tiếu, khoảnh khắc bả vai của hai người cọ vào nhau, Trình Tiếu đột nhiên nở nụ cười kinh ngạc, nói: “Không phải chứ em gái nhỏ, không phải cô và anh Thời Dư rất thân thiết hay sao, thế nhưng tới bây giờ cô vẫn không biết mối quan hệ giữa anh ấy và Nhậm Huyên?”
Ngực Thẩm Hòa Ninh co rút một cách khó hiểu, cô nhếch khóe môi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Từ trước đến nay, anh ấy chưa bao giờ thích Nhậm Huyên, khi còn nhỏ Nhậm Huyên đến nhà, anh ấy luôn phớt lờ, khoảng thời gian trước Nhậm Huyên một lòng một dạ muốn liên hôn, anh ấy cũng từ chối rõ ràng, chị còn muốn quan hệ gì nữa?”
Trình Tiếu khoanh tay trước ngực, lắc đầu tỏ vẻ khó tin: “Có phải cô chưa từng yêu đúng không? Cũng đúng thôi, trẻ con thì biết cái gì, tính cách của anh Thời Dư cô còn không biết sao, anh ấy không phải loại người thích thể hiện, khi cô còn nhỏ chúng tôi đều là những người trẻ tuổi, thiên chi kiêu tử (*) thích ai sẽ trực tiếp thể hiện sao? Anh ấy có tình cảm với Nhậm Huyên, nên mới cố ý tỏ ra hờ hững, còn luôn lấy em gái mình làm cái cớ để bắt nạt cô ấy.”
(*): Con cưng của ông trời, được cha mẹ chiều quá sinh kiêu.
Cô ta không cho Thẩm Hòa Ninh khoảng trống để thở dốc, một phút cũng không ngừng, tiếp tục nói: “Ngoài mặt lạnh lùng, sau lưng lại âm thầm đối xử tốt với cô ấy, tất nhiên cô sẽ không thể nhìn thấy. Mấy năm qua, cô và anh Thời Dư xa cách nhau, cô hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của anh ấy, nhưng Huyên Huyên lại chưa từng rời khỏi anh ấy, còn lý do tại sao hiện tại anh ấy lại bài xích chuyện liên hôn như vậy ——”
Trình Tiếu nhướng mày, nói rõ ràng từng chữ: “Rất khó hiểu sao? Bởi vì anh ấy bị tàn phế một chân, anh ấy cảm thấy mình là người tàn tật, không nỡ để Huyên Huyên chăm sóc anh ấy cả đời, cũng không muốn lộ ra vẻ yếu ớt xấu hổ trước mặt người phụ nữ mình yêu, thế nên mới kiên quyết từ bỏ, nghe nói lần này anh ấy lại lấy cô làm cớ, đúng không?”
Cô ta quay đầu tới gần Thẩm Hòa Ninh: “Em gái, sẽ không bởi vì anh Thời Dư luôn dùng cô làm lá chắn trước mặt Huyên Huyên, cô lại ngây thơ cho rằng —— người anh ấy thích là cô chứ?”
Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của Thẩm Hòa Ninh bị ném vào dầu sôi, nổ ầm một tiếng, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, muốn nắm thật chặt, nhưng ngay cả ngón tay cũng bắt đầu trơn tuột, không thể túm được bất cứ thứ gì.
Những hồi ức ngọt ngào bị lấy ra lăn qua lộn lại, nghĩ đến không biết bao nhiêu lần, bỗng chốc bị xé tan thành nhiều mảnh, cô vô thức cắn rách môi, nhưng lại cong lên trên, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào Trình Tiếu: “Chị cho rằng tôi là con ngốc sao? Chị nói có là có, người lớn lên bên cạnh Bạc Thời Dư là tôi, tôi hiểu anh ấy.”
“Nếu cô thật sự hiểu anh ấy, liệu vừa rồi cô có vừa đi vừa chảy nước mắt một mình không?” Trình Tiếu hỏi “Lúc nãy tôi thấy anh Thời Dư đến đây, nhưng có lẽ cô không biết, trước khi tới phòng thay đồ gặp cô, anh ấy đã đi tìm Huyên Huyên, hôm nay Huyên Huyên cũng có mặt tại phim trường, chắc hẳn cô không nhìn thấy cô ấy, nhưng sự thật là cô ấy đã ở đây.”
Cổ tay Thẩm Hòa Ninh run lên, kiềm chế ấn chặt bên người, những lời nói mà trước đây dù thế nào cô sẽ không giờ tin tưởng, bởi vì hai chữ “Không thích” của Bạc Thời Dư cách đây không lâu, tất cả đều bị bao phủ toàn những vết nứt nổ tung ra tứ phía.
Nhậm Huyên, người căn bản không hề tồn tại trong mắt cô, ở trước mặt Nhậm Huyên, cô luôn được Bạc Thời Dư đối xử khác biệt, cô coi đó như mật ngọt quyến luyến nhất. Hiện tại, lại có người tới nói cho cô biết, cô chỉ là vai hề nhảy nhót, một cô em gái thuần túy nhất, tất cả ngọt ngào đều là ảo ảnh do chính sự ngông cuồng của cô tạo ra.
Thẩm Hòa Ninh đứng yên tại chỗ, từ bên cạnh có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, mang theo một chút mùi hương nồng ấm tương tự như mùi hương trên người cô. Người nọ tiến lại gần nắm lấy tay Trình Tiếu, nghiêng đầu nhìn cô, ngay cả kinh ngạc cũng dịu dàng: “…… Ninh Ninh? Sao em lại ở đây?”
Thẩm Hòa Ninh theo phản xạ định tức giận, lời thốt ra muốn bảo cô ta đừng gọi hai chữ này, nhưng khi tầm mắt rơi xuống, lại nhìn thấy hai món đồ trên cổ tay trái cô ta.
Một chiếc đồng hồ unisex thiên về phái mạnh.
Một tượng Phật Quan Âm bạch ngọc gần như được khắc lại nguyên dạng, nhỏ hơn hai vòng so với chiếc trên cổ tay Bạc Thời Dư.
Hơi thở của Thẩm Hòa Ninh như bị bóp nghẹt, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hơi nóng mãnh liệt điên cuồng bốc lên từ sâu trong hốc mắt.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ này, không thể nhớ nhầm được, đó là chiếc đồng hồ không còn sản xuất nữa mà Bạc Thời Dư đã từng mua, căn bản không có chiếc nào chung mẫu mã.
Khi đó cô còn nhỏ, vô cùng yêu thích, nên đã cẩn thận hỏi xin anh, nhưng anh luôn nói sau này sẽ cân nhắc, sau đó bọn họ chia cách, cô không còn nhìn thấy chiếc đồng hồ này nữa, hiện tại nó đang nằm trên cổ tay Nhậm Huyên.
Thẩm Hòa Ninh cắn chặt khớp hàm, không nói một lời tiến về phía trước, nắm lấy cẳng tay Nhậm Huyên rồi nâng lên, nhanh chóng mở đồng hồ và tháo nó ra khỏi tay cô ta.
Nhậm Huyên bị đau, tính tình tốt, đỏ hoe mắt hỏi: “Ninh Ninh, em làm gì vậy, đây là đồng hồ của anh Thời Dư, chỉ có một chiếc này thôi, đừng làm vỡ.”
Thẩm Hòa Ninh dùng đầu ngón tay ấn mạnh lên mặt số, mơ hồ sờ thấy ở mặt sau như có khắc chữ, cô chậm rãi lật ngược lại, thấy rõ nét khắc ở chính giữa, đó là chữ viết tay bằng tiếng Anh của Bạc Thời Dư, chỉ có hai chữ cái đại diện cho người nào đó, NN.
Nhậm Huyên cướp lại, có chút nức nở nói: “Là anh ấy khắc cho chị, nói giữ làm kỷ niệm …… Em muốn gì chị đều có thể cho em, chỉ cần đừng chạm vào nó, chị chỉ có một món đồ này thôi.”
Khi cô ta vươn tay ra cướp lại, cổ tay đung đưa trước mắt Thẩm Hòa Ninh, bức tượng Phật Quan Âm giống hệt Bạc Thời Dư được phóng to vô hạn, xông vào tầm nhìn của Thẩm Hòa Ninh.
Sau khi gặp lại, trên tay anh vẫn luôn đeo tượng Phật Quan Âm, cô chưa từng hỏi anh lý do, mà hiện tại những đặc điểm độc nhất vô nhị này……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhậm Huyên nhỏ giọng nói: “Vị Quan Âm này là hôm nay anh Thời Dư tới đây giao cho chị, anh ấy nói, chân của anh ấy đã không còn hy vọng, bảo chị từ bỏ anh ấy hoàn toàn, Quan Âm vô dục vô cầu, coi như kết thúc, nếu em thật sự thích, chị có thể ——”
“Chị Nhậm, đừng giả vờ yếu đuối trước mắt tôi, cút đi” Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hòa Ninh bắt gặp ánh mắt của cô ta, nước mắt đau đớn treo ở nơi sâu thẳm, không lộ ra ngoài một chút nào, gằn từng chữ một “Làm ơn cút xa một chút, tôi sẽ không tin, trong lòng anh tôi không đời nào có chị.”
Lông mi Nhậm Huyên lập tức ướt át, cô ta run rẩy nói: “Chị biết em cảm thấy không công bằng, anh Thời Dư cũng nói với chị, anh ấy vì muốn có thể buông tay, quả thật khi em chủ động anh ấy đã thử ở bên cạnh em, cuối cùng vẫn không có gì thay đổi, nếu em tức giận thì cứ trách chị, là chị sai, đừng làm phiền anh ấy.”
Mọi thứ xung quanh Thẩm Hòa Ninh bắt đầu vặn vẹo mơ hồ, đôi mày thanh tú của cô nhướng lên, nghiêng đầu mỉm cười với Nhậm Huyên: “Thay thế anh ấy, trước tiên chị nên ước lượng xem, mình có xứng hay không?”
Nói xong, cô không thể dừng lại thêm một giây nào, hất nửa người Nhậm Huyên ở trước mặt, bước nhanh về phía trước, máu trên chân như chảy ra ngoài theo mỗi bước đi, chảy đến nơi cô không thể đuổi kịp.
Thẩm Hòa Ninh rẽ vào góc tường, ánh sáng phía trước càng ngày càng tối, cuối cùng cô đưa tay chạm vào vách tường, trượt xuống chiếc ghế lạnh băng.
Cô đá rơi giày, chậm rãi nâng chân lên cuộn tròn thân thể, cả người như chìm trong chiếc váy cưới, dùng cách vụng về duy nhất để sưởi ấm trong giá lạnh, khiến cơ thể co chặt thành quả bóng nhỏ.
Ở một góc không ai nhìn thấy, cuối cùng cô cũng bật khóc thành tiếng, những kỳ vọng và không cam lòng vẫn không chịu từ bỏ, nó không ngừng nhảy nhót vì anh, hiện tại đã dập nát hầu như không còn.
Thẩm Hòa Ninh dùng sức lau đôi mắt, đưa tay vào túi xách, muốn lấy di động ra trực tiếp hỏi Bạc Thời Dư, nhưng ngón tay cô lại chạm vào một thứ vốn dĩ không tồn tại.
Là một chiếc chìa khóa.
Chìa khóa của biệt thự Thành Nam.
Cô đã nhìn thấy, nhưng cô không có, cô sống ở đó lâu như vậy, anh trai cũng chưa từng đưa cho cô, chỉ miễn cưỡng ghi lại một dấu vân tay.
Chìa khóa này đến từ ai, đáp án đã rõ ràng.
Thẩm Hòa Ninh rút tay ra khỏi túi xách, không chạm vào chiếc điện thoại gần trong gang tấc kia, cô giống như khi còn nhỏ, không nhận được bất kỳ sự che chở nào, phải ăn nhờ ở đậu, im lặng cúi người, ngay cả khóc cũng ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Cô không dám gọi cuộc điện thoại này, vô cùng nhút nhát, cuối cùng cũng mất đi dũng khí giáp mặt hỏi anh.
Hỏi gì cơ chứ.
Cô và anh căn bản chưa từng bắt đầu, thậm chí còn không phải một mối tình nghiêm túc, cô chưa bao giờ là bạn gái của anh, không thể nhắc đến hai chữ “Chia tay”, càng không có tư cách chất vấn anh.
Từ lúc bắt đầu, người có trái tim luôn tồn tại suy nghĩ đi quá giới hạn là cô, người đau khổ yêu thầm chính là cô, người chủ động dụ dỗ và cưỡng hôn anh cũng là cô.
Cô tìm mọi cách để bò lên người anh, lấy cớ dạy học, say mê đòi hỏi sự thân mật từ anh, nghĩ rằng đó là thiên vị độc nhất vô nhị, nhưng anh bị ép bất đắc dĩ mới phải thỏa mãn cô, cũng nhấn mạnh với cô hết lần này đến lần khác rằng, anh không có cảm xúc nên sẽ không rung động.
Là cô không chịu tin tưởng.
Mọi sự quản thúc và lưu luyến của anh dành cho cô, gần như là tình cảm anh em trước kia, người ta nuôi lớn một con chó con mèo nhỏ còn không nỡ bỏ, huống chi là một con người, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Bạc Thời Dư không phải người không biết yêu, chỉ là bất cứ sự điên cuồng ẩn nhẫn nào của anh, đều không liên quan gì đến cô.
Thẩm Hòa Miêu giống như thiêu thân lao đầu vào lửa để yêu anh, chắc hẳn sẽ chết.
Buông tay anh, trái tim Thẩm Hòa Ninh không còn mơ tưởng gì nữa, như vậy cô mới có thể sống tiếp.
Thẩm Hòa Ninh vùi vào giữa đầu gối, ôm lấy bản thân mình, cuộn tròn trong góc tường, gương mặt đã hoàn toàn đẫm nước mắt, đóa linh lan cài trên mái rung rinh khẽ rơi xuống, làn váy trắng phủ đầy cánh hoa tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro