Chương 50
2024-09-22 16:50:02
Trong phòng ngủ tại tầng hai của biệt thự Thành Nam, dấu vết cô gái từng sống ở đây, không có bất cứ chỗ nào bị lau chùi xóa bỏ. Màu vàng kem, xám, xanh mà cô thích, mỗi một món đều được duy trì nguyên dạng.
Cây nạng của người đàn ông nằm nghiêng ngả dưới mặt đất, toàn thân như được đắp nặn từ băng tuyết, khe rãnh giữa đôi lông mày khắc sâu, hàng mi đen dài ướt dính thành sợi, không chớp mắt nhìn chăm chú vào máy tính trước mặt.
Hình ảnh video trên màn hình được phóng to tới mức tối đa, đây là lần phát lại thứ hai được tự động bắt đầu, sau khi lần đầu tiên kết thúc.
Folder video giấu cũng không sâu, tên là “Hòa Miêu sẽ chính thức tỏ tình với chồng”, bên trong có hàng trăm clip cắt nối biên tập và tư liệu không hài lòng bị phế bỏ, thành phẩm cuối cùng mà cô dày công tổng hợp được đặt ở trên cùng, tiêu đề rất ngắn gọn, chỉ mấy chữ gần như vừa xem là hiểu ngay.
“Anh nhất định không biết em yêu anh.”
Nếu anh mở ra sớm hơn có lẽ sẽ dễ dàng tìm thấy, bởi vì từ ngày cô bắt đầu dọn tới đây, anh không hề đặt chân vào phòng của cô, không chạm vào đồ đạc của cô, duy trì khoảng cách, đối xử lạnh nhạt, thế nên cô mới có thói quen tin rằng, máy tính mà cô đã sử dụng, ngay cả xem anh cũng không thèm xem một chút.
Đoạn video lại bắt đầu, cô gái nhỏ mười chín tuổi khiến người ta phải chịu hàng ngàn nhát đao lại một lần nữa cười tủm tỉm ngồi trước màn ảnh, căng thẳng hít một hơi, giọng nói ngọt ngào kéo dài: “Anh ơi.”
Chỉ một cách xưng hô cũng đủ để khoan nhừ trái tim.
Khi đó Thẩm Hòa Ninh còn chưa tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi, mái tóc dài ngoan ngoãn rũ trước ngực, có một sợi tóc tinh tế dính trên khóe miệng, nhưng bởi vì quá tập trung, nên cô hoàn toàn không để ý.
Cô mở to mắt nhìn chăm chú vào màn hình, âm điệu vẫn còn chút trẻ con của thiếu nữ, trịnh trọng nói: “Trước tiên em muốn nói lời xin lỗi, anh à, em đã nói dối anh, Thẩm Hòa Miêu là giả, em không có nhân cách phụ gì hết…… Em gái của anh - Thẩm Hòa Ninh, trong bốn năm kể từ ngày rời xa anh, đã trở thành dáng vẻ hiện tại.”
Cô gái trong màn ảnh có chút thẹn thùng cúi đầu, nét ửng đỏ nơi khóe mắt mơ hồ khuếch tán, mím môi rồi mới tiếp tục mở miệng: “Em biết, em trong trí nhớ của anh, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, không nói dối, tính tình đặc biệt tốt, chưa bao giờ so đo với người khác, cho dù có dựa dẫm vào anh như thế nào, thì đó vẫn là tình anh em trong sáng.”
“Nhưng mà xin lỗi anh” Cô lấy hết can đảm ngước mắt lên, dấu vết ướt át chảy dài trên gò má trắng nõn mềm mại, đôi môi vẫn cố gắng nở nụ cười “Mấy năm không có anh ở bên, một mình em sống quá khó khăn, khiến em gái của anh mới chỉ vài ngày đã không thể duy trì được vẻ đơn thuần, trở nên mưu mô, tham lam, miệng đầy lời nói dối như vậy, thậm chí còn không có gan trực tiếp cho anh thấy.”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp lại, em đã muốn nhào vào vòng tay của anh, những lần sau cũng dùng đủ mọi cách để làm như vậy.”
“Ở trước mặt anh, em luôn giả vờ yếu đuối ngây thơ, còn nói dối anh rất nhiều chuyện, chỉ vì em muốn được anh che chở, được anh yêu thương, em còn tham tham, muốn trở thành Tiểu Hòa Miêu được anh chiều chuộng trước kia.”
“Nhưng em vẫn không thỏa mãn” Cô xuyên qua thời gian và khoảng cách chẳng thể vượt qua, cứ thế nhìn thẳng vào anh ở bên ngoài màn hình, đôi mắt đào hoa ngấn lệ cong cong “Em không trong sáng với anh, em si tâm vọng tưởng, muốn anh yêu em.”
Bạc Thời Dư bất chợt cúi người, thấp giọng ho khan.
Thẩm Hòa Miêu có chút sợ hãi, theo thói quen ôm lấy mình trên ghế, thân thể mảnh khảnh cuộn tròn lại, nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn anh không biết, từ năm mười lăm tuổi em đã thích anh.”
“Thích tới mức ——” Cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh “Mỗi ngày trong lòng đều rất đau, oán trách mình tuổi còn quá nhỏ, lại cách anh quá xa, cho dù có liều mạng nhón chân cũng không với tới thế giới của anh, sợ anh bị cướp đi, sợ em không còn quan trọng đối với anh, trước kia anh đã từng chiều chuộng em khiến em đặc biệt tự tin, nhưng bắt đầu từ ngày thích anh ……”
“Em mới phát hiện bản thân mình chỗ nào cũng không tốt.”
Bàn tay trắng nõn của cô dụi dụi mắt: “Anh thích em học múa, em chăm chỉ luyện tập, anh thích mái tóc dài của em, em nghĩ mọi cách để dưỡng tóc, anh thích em mặc đồng phục, ngay cả khi anh không có nhà, em cũng không tùy tiện đổi sang quần áo khác.”
“Nhưng……” Cô cắn đôi môi đỏ bừng “Nhưng mẹ anh và mẹ em, những người biết em thích anh, bọn họ đều nói em không biết liêm sỉ, đáng ghê tởm, vong ân phụ nghĩa, còn nhỏ đã học thói xấu, hồ ly tinh không biết xấu hổ, chưa trưởng thành đã có suy nghĩ làm kỹ nữ lang thang, nếu có một ngày anh phát hiện ra, em sẽ trở thành sự tồn tại đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời anh.”
“Đúng vậy, cô em gái được anh nuôi nấng cẩn thận, sạch sẽ tới mức ngay cả một chút tạp chất cũng không có” Thẩm Hòa Ninh cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ “Nhưng cô ấy lại chẳng biết xấu hổ như vậy, làm ô uế tình yêu của anh, dưới cống ngầm không chút ánh sáng, cô ấy đã mong nhớ anh, yêu anh, kể cả bốn năm xa cách cũng không thể xóa nhòa những cảm xúc không nên tồn tại này.”
“Vì có thể sớm ngày sang Đức tìm anh, em đã nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền, khi có người theo đuổi em, em đều không biết xấu hổ nói với đối phương rằng, chồng em đang ở Đức chờ em…… Kể từ lúc nhìn thấy anh trên lớp, em đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn có được anh.”
Trên mép ghế có kim loại trang trí, vốn là đường vòng cung, hiện tại đã bị bàn tay người đàn ông vặn méo thánh các góc cạnh. Khi anh rũ tay xuống, phần da phía trong cánh tay bị cắt rách, vết máu chậm rãi lăn xuống dọc theo làn da tái nhợt.
Thẩm Hòa Ninh trang điểm tỉ mỉ để quay video, kết quả lại lem mất một nửa, co rúm lại y chú mèo nhỏ: “Anh, vậy nên anh căn bản không cần dùng chân dọa em sợ hãi, anh khỏe mạnh cũng tốt, bị thương cũng được, cả đời không thể đứng dậy đi đường thì có sao, anh sẽ mãi là Bạc Thời Dư, bất cứ ai cũng không thể thay thế.”
“Có phải anh cảm thấy, em ít hơn anh nhiều tuổi như vậy, cô gái nhỏ nay Tần mai Sở, xúc động nói chuyện ma quỷ, căn bản chẳng thể tin tưởng hay không?” Cô tập trung tinh thần nhìn anh chăm chú, hận không thể ôm trái tim nhỏ bé ra cho anh xem “Thế nhưng cô gái nhỏ cũng chỉ có một năm mười lăm tuổi, từ lần đầu tiên em gặp anh, đến bây giờ đã mười sáu năm trôi qua, đó cũng là cuộc sống mà em từng bước trải qua.”
“Anh ơi, anh cũng cảm thấy em đáng ghê tởm sao?”
“Chuyện em yêu anh, có phải sẽ khiến anh cảm thấy hối hận, vì đã thương em hay không?”
“Kỳ thật, em đã quay và cắt nối biên tập video này rất nhiều lần, kết quả lần nào em cũng khóc, thật xin lỗi, không thể cho anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của em.”
Thẩm Hòa Ninh nức nở nói: “Nhưng ngay cả như vậy, em vẫn muốn tỏ tình với anh. Bạc Thời Dư, bắt đầu từ 4 tuổi, em thích anh như một cô em gái, mười lăm tuổi, em thích anh như một cô gái nhỏ ngây thơ, hiện tại, em yêu anh như một người phụ nữ trưởng thành. Anh lạnh nhạt, xa cách, ngồi xe lăn, đối với em đều không quan trọng, em chỉ cần anh, cho dù anh sống dưới vực sâu, em cũng cùng anh nhảy xuống.”
“Anh à, chỉ cần anh có một chút rung động, cả đời này em sẽ ở bên anh.”
“Nếu anh thật sự không có tình cảm gì với em, hoặc em đã khiến anh phải thất vọng buồn nôn, vậy anh nhất định sẽ từ chối em. Em hứa với anh, vào ngày em tin chắc rằng anh không yêu em, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.”
Cô nở nụ cười xinh đẹp, dũng cảm lại tàn nhẫn, giọng nói run rẩy tới mức nói không thành câu: “Em sẽ cút thật xa, anh, em sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh.”
Video kết thúc lần thứ hai, màn hình tối đen, phản chiếu ra bóng dáng mơ hồ không rõ, như thể đã bị nghiền nát thành tro bụi, sau đó lắp ghép các mảnh nhỏ phân tán thành một đường viền không đầy đủ.
Bàn tay ướt át của Bạc Thời Dư ấn chặt mép bàn, màu sắc đỏ thẫm phủ kín lòng bàn tay, sống lưng cố gắng gập xuống, lồng ngực bị xé rách đau đớn dữ dội vì những cơn ho khan không kiểm soát được, máu trong người chảy ngược, khi màn hình sáng trở lại, trước mắt anh vẫn đen nhánh như cũ, thật lâu không có ánh sáng chiếu vào.
Anh mới là người sống trong cống ngầm, nhớ nhung và khao khát cô, tựa như ác quỷ muốn độc chiếm cô. Báu vật mà anh chỉ chạm thêm vài lần đã không nỡ buông tay, lại cảm thấy tình yêu của mình là xấu xa ghê tởm.
Cô ôm theo toàn bộ sự ngây ngô bồng bột, dù vấp ngã cũng phải lao tới bên người anh, thế nhưng anh lại cho cô khoảng cách, lãnh đạm, đâm bị thương, từ chối, đẩy ra xa và phủ nhận hết lần này đến lần khác.
Trên đôi môi khô nẻ của Bạc Thời Dư nứt thành miệng vết thương, những hạt máu mài ra mảng lớn sẫm màu, anh nhặt cây nạng dưới mặt đất, chống bàn đứng dậy, khó khăn bước ra vài bước, bả vai đập vào vách tường, xương cốt dường như không chịu nổi một kích, kéo theo toàn bộ cơ thể mảnh mai lung lay sắp đổ.
Trước kia không có luyện ngục.
Hiện tại mới là luyện ngục.
Anh hãm sâu vào trong đó, hoàn toàn không thể tự cứu mình, thứ duy nhất còn sót lại là sự trọn vẹn và lương tâm, nhưng tất cả đều đã vặn vẹo không chút dư thừa. Anh thừa nhận mình ích kỷ điên cuồng, thậm chí anh còn không nỡ để cô yêu anh như vậy, chỉ cần Ninh Ninh cho anh một chút tình yêu nam nữ thực sự, có thể khiến anh rơi vào vạn kiếp bất phục.
Người Ninh Ninh yêu, là người anh trai tươi sáng rõ ràng trước kia.
Hiện tại, cô hoàn toàn không biết gì về anh, cứ thế lao tới bất chấp, dù có hối hận cũng không còn cơ hội.
Không kịp nữa rồi.
Cuối cùng, anh không thể áp chế được tâm ma vỡ nát do bị cô châm ngòi nổ.
-
Phim trường luôn trong trạng thái nửa tê liệt, không nhận được mệnh lệnh rõ ràng cho bước tiếp theo, nhóm sản xuất chương trình thật sự không dám tự ý di chuyển.
Mọi người đều biết đã xảy ra vấn đề với các nhà đầu tư lớn, nên cũng không có can đảm lỗ mãng bàn luận, âm thầm cầu nguyện chương trình có tiềm năng như vậy, tuyệt đối đừng dừng lại khi còn chưa bắt đầu.
Thẩm Hòa Ninh vẫn đang nép mình sau bức tường trống, khi những giọt nước mắt đã bị gió hong khô trên gương mặt, Tạ Huyền Châu là người đầu tiên tìm được cô. Cậu ta giơ đèn flash trên di động, khoảnh khắc nhìn thấy cô, cậu ta nhanh chân bước tới, ôm lấy đầu cô muốn ấn vào trước ngực mình.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngồi đây khóc một mình, điện thoại không nghe, người cũng không tìm thấy, có phải em định hù chết anh hay không!”
“Lại liên quan đến anh ta phải không?!” Cậu ta tức muốn hộc máu “Em có thể cắt đứt hoàn toàn với anh ta được không! Mỗi ngày đều tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng, dè dặt như một vị thần, điều đó sẽ chỉ khiến em phải chịu ấm ức mà thôi!”
Cậu ta đang định tiếp tục hành động, Nghiêm Ngộ đã theo sát tới đây, giữ chặt bả vai Tạ Huyền Châu: “Tạ tiên sinh, đừng ỷ vào việc mình quen biết cô ấy sớm hơn mà tùy tiện động thủ, trước tiên hãy hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không, cô ấy không lựa chọn anh, hiện tại chúng ta đều đang cạnh tranh bình đẳng.”
Nghiêm Ngộ cưỡng ép kéo anh ta ra, cầm khăn giấy đưa cho Thẩm Hòa Ninh, ngón tay nhẹ nhàng phất qua tóc cô: “Ai bắt nạt em, hãy cứ nói ra, anh ở đây còn không thể giải quyết được chút chuyện này hay sao, tốt xấu gì em cũng gặp người nhà anh rồi, mỗi ngày ba mẹ và em gái anh đều nhớ mong em, Thẩm Hòa Ninh ——”
Anh ta nghiêm túc: “Em nghĩ anh nhàn rỗi tham gia chương trình để làm gì, anh nói thẳng luôn, anh tới đây để theo đuổi em.”
Tạ Huyền Châu lộ ra sắc mặt giận dữ, không đợi cậu ta nói chuyện, ba người Triển Lăng gần như cùng lúc tìm theo tiếng đi tới trước mặt, trên tay Triển Lăng còn cầm cốc trà gừng đang bốc khói, ngồi xổm xuống đưa cho Thẩm Hòa Ninh: “Ninh Ninh, nếu người khác đã nói rồi, anh cũng không có gì không thể nói.”
“Bất kể em và giáo viên hướng dẫn của anh có thế nào, hiện tại em vẫn đang độc thân đúng không?” Sắc mặt anh ta nghiêm túc “Cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà, anh cũng sẽ đấu tranh vì em, ba mẹ anh em cũng biết rồi đấy, bọn họ đặc biệt thích em, anh cũng vậy.”
“Fuck, nói như thể cô ấy mới chỉ gặp mỗi ba mẹ anh vậy” Tên yêu nghiệt lập tức không vui, cởi áo vest khoác lên vai Thẩm Hòa Ninh “Ninh Ninh không còn cảm giác mới mẻ với các anh, tự giác lùi một bước đi, đừng làm cô ấy khó xử.”
“Nếu đều gặp ba mẹ rồi” Người lạnh lùng ít nói, nhưng mỗi một chữ nói ra đều đúng chỗ, anh ta nhìn chăm chú vào hốc mắt đỏ hoe vì khóc của Thẩm Hòa Ninh, trực tiếp duỗi tay nâng cô từ trạng thái cuộn tròn lên “Vậy phiền cô Thẩm chọn một người để chịu trách nhiệm, những người còn lại có thể xếp hàng, kẻ không có bản lĩnh giữ người ở lại, xứng đáng bị loại trừ.”
Thẩm Hòa Ninh không nói gì, đội ngũ chương trình giống như một tấm kính khổng lồ, úp cô ở bên trong, cả thế giới đều bị ngăn cách bởi lớp màng trong suốt, cách cô rất xa.
Cô rũ lông mi, bên tai đột nhiên tê rần, cô nghe thấy sự biến điệu trong giọng nói hoàn toàn xuất phát từ tiềm thức của Tạ Huyền Châu, cậu ta đang lẩm bẩm điều gì đó.
Thẩm Hòa Ninh cau mày, hơi ngẩng đầu, không mấy chắc chắn mà nhìn về phía trước.
Chiếc xe lăn màu đen không biết đã dừng ở đó từ bao giờ, tận mắt nhìn thấy cô bị năm người đàn ông kẹp chặt, hỏi han ân cần, yêu cầu cô chịu trách nhiệm.
Thẩm Hòa Ninh lẳng lặng nhìn anh, không hề né tránh, cũng không tìm thấy gợn sóng trào dâng trong mắt như trước kia, chỉ gần như ngoan ngoãn đối diện với anh.
Mấy tiếng đồng hồ, hoặc có thể là trong thời gian ngắn hơn, dường như anh và cô đều đã thay đổi thành con người khác.
Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy cổ áo tán loạn của người đàn ông ngồi trên xe lăn, cổ tay áo cũng không được gấp tỉ mỉ, bạch ngọc Quan Âm như có chút lốm đốm đỏ hỏng, đâm vào mắt khiến người ta thật chua xót.
Không còn Thẩm Hòa Miêu, với tư cách là Thẩm Hòa Ninh, cô thật sự không thể vong ân phụ nghĩa, xóa bỏ toàn bộ tình cảm với người đã nuôi cô khôn lớn.
Thẩm Hòa Ninh đứng giữa năm người đàn ông, gật đầu rất nhẹ với Bạc Thời Dư, chung quy vẫn không gọi anh trai, cung kính xa cách gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Cô không còn cố ý gọi cách xưng hô ẩn chứa hy vọng và ấm ức, không có cảm xúc, nhạt nhẽo như nhìn thấy bất cứ vị trưởng bối nào thân ở địa vị cao, lễ phép chào hỏi anh.
Khoảnh khắc này, trái tim bị vò nát thành bùn lầy của Bạc Thời Dư như ngừng đập.
Anh có thể phân biệt được.
Ninh Ninh đang giận anh, hoặc từ bỏ anh.
Thậm chí cô không cần mở miệng, chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái, cũng đủ để anh phân biệt rõ.
Hóa ra tê tâm liệt phế chưa bao giờ là sự miêu tả quá mức, khi Thẩm Hòa Ninh gọi xong một tiếng này, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, sau đó nở nụ cười nhạt với anh, khiến nó càng thêm trầm trọng, xỏ xuyên qua thân thể anh.
Tạ Huyền Châu là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức nghiêm túc gọi theo Thẩm Hòa Ninh “Chú nhỏ”.
Triển Lăng không muốn sống nữa, bất chấp tất cả, cũng chào theo bối phận của Thẩm Hòa Ninh, gia thế của ba người còn lại đều đặt ở đó, mặc dù trước kia không cơ hội gặp mặt, nhưng từ thái độ của Tạ tiểu công tử, cùng chiếc xe lăn này, bọn họ cũng có thể đoán được người trước mắt là ai.
Chỉ là người ngoài giới đều nói Bạc tiên sinh dịu dàng tao nhã, từ trước đến nay luôn gợn sóng bất kinh (*). Nhưng Bạc Thời Dư, người đang dừng ở đây lúc này, tướng mạo họa thủy nhân gian đúng như lời nói trong miệng phụ nữ, tuy nhiên, khí chất trên người lại khác biệt một trời một vực so với lời đồn.
(*):Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.
Nào có tao nhã gì đâu, anh ngồi trên xe lăn không nói một lời, những lửa giận tối tăm căn bản không chút kiềm chế khiến sống lưng người ta cứng đờ, không khỏi muốn cúi người xuống.
Bạc Thời Dư nắm chặt tay vịn xe lăn: “Ninh Ninh.”
Thẩm Hòa Ninh nhìn trái nhìn phải.
Cô đang ở trong vòng vây, giống như muốn đùa bỡn đều thuận lợi mọi bề, thoạt nhìn có vẻ không tốt.
Anh nuôi cô khôn lớn, cô cũng có thể cho anh lời giải thích đơn giản nhất: “Chú nhỏ, chỉ chơi ——”
Cô muốn nói chỉ chơi đùa vui vẻ thôi mà.
Nhưng câu nói kế tiếp không có cơ hội nói ra, một giọng nói có chút không giống anh, tối tăm đứt quãng: “Chơi? Chơi người khác làm gì, Ninh Ninh lại đây, anh sẽ cho em chơi.”
Không gian trống rỗng thoáng chốc chìm vào im lặng chết chóc, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Thẩm Hòa Ninh nắm lấy làn váy, khó hiểu lui về phía sau nửa bước, lắc đầu: “Nếu cháu không muốn thì sao?”
Bạc Thời Dư trơ mắt nhìn cô né tránh, thấp giọng bật cười một tiếng, con ngươi bị những mảng ứ đọng màu đỏ sậm điên cuồng bao trùm, nhìn cô chằm chằm nói.
“Vậy anh cầu xin em.”
Câu tiếp theo khàn khàn nghẹn trong cổ họng.
“Cầu xin em hãy chơi anh.”
Cây nạng của người đàn ông nằm nghiêng ngả dưới mặt đất, toàn thân như được đắp nặn từ băng tuyết, khe rãnh giữa đôi lông mày khắc sâu, hàng mi đen dài ướt dính thành sợi, không chớp mắt nhìn chăm chú vào máy tính trước mặt.
Hình ảnh video trên màn hình được phóng to tới mức tối đa, đây là lần phát lại thứ hai được tự động bắt đầu, sau khi lần đầu tiên kết thúc.
Folder video giấu cũng không sâu, tên là “Hòa Miêu sẽ chính thức tỏ tình với chồng”, bên trong có hàng trăm clip cắt nối biên tập và tư liệu không hài lòng bị phế bỏ, thành phẩm cuối cùng mà cô dày công tổng hợp được đặt ở trên cùng, tiêu đề rất ngắn gọn, chỉ mấy chữ gần như vừa xem là hiểu ngay.
“Anh nhất định không biết em yêu anh.”
Nếu anh mở ra sớm hơn có lẽ sẽ dễ dàng tìm thấy, bởi vì từ ngày cô bắt đầu dọn tới đây, anh không hề đặt chân vào phòng của cô, không chạm vào đồ đạc của cô, duy trì khoảng cách, đối xử lạnh nhạt, thế nên cô mới có thói quen tin rằng, máy tính mà cô đã sử dụng, ngay cả xem anh cũng không thèm xem một chút.
Đoạn video lại bắt đầu, cô gái nhỏ mười chín tuổi khiến người ta phải chịu hàng ngàn nhát đao lại một lần nữa cười tủm tỉm ngồi trước màn ảnh, căng thẳng hít một hơi, giọng nói ngọt ngào kéo dài: “Anh ơi.”
Chỉ một cách xưng hô cũng đủ để khoan nhừ trái tim.
Khi đó Thẩm Hòa Ninh còn chưa tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi, mái tóc dài ngoan ngoãn rũ trước ngực, có một sợi tóc tinh tế dính trên khóe miệng, nhưng bởi vì quá tập trung, nên cô hoàn toàn không để ý.
Cô mở to mắt nhìn chăm chú vào màn hình, âm điệu vẫn còn chút trẻ con của thiếu nữ, trịnh trọng nói: “Trước tiên em muốn nói lời xin lỗi, anh à, em đã nói dối anh, Thẩm Hòa Miêu là giả, em không có nhân cách phụ gì hết…… Em gái của anh - Thẩm Hòa Ninh, trong bốn năm kể từ ngày rời xa anh, đã trở thành dáng vẻ hiện tại.”
Cô gái trong màn ảnh có chút thẹn thùng cúi đầu, nét ửng đỏ nơi khóe mắt mơ hồ khuếch tán, mím môi rồi mới tiếp tục mở miệng: “Em biết, em trong trí nhớ của anh, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, không nói dối, tính tình đặc biệt tốt, chưa bao giờ so đo với người khác, cho dù có dựa dẫm vào anh như thế nào, thì đó vẫn là tình anh em trong sáng.”
“Nhưng mà xin lỗi anh” Cô lấy hết can đảm ngước mắt lên, dấu vết ướt át chảy dài trên gò má trắng nõn mềm mại, đôi môi vẫn cố gắng nở nụ cười “Mấy năm không có anh ở bên, một mình em sống quá khó khăn, khiến em gái của anh mới chỉ vài ngày đã không thể duy trì được vẻ đơn thuần, trở nên mưu mô, tham lam, miệng đầy lời nói dối như vậy, thậm chí còn không có gan trực tiếp cho anh thấy.”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp lại, em đã muốn nhào vào vòng tay của anh, những lần sau cũng dùng đủ mọi cách để làm như vậy.”
“Ở trước mặt anh, em luôn giả vờ yếu đuối ngây thơ, còn nói dối anh rất nhiều chuyện, chỉ vì em muốn được anh che chở, được anh yêu thương, em còn tham tham, muốn trở thành Tiểu Hòa Miêu được anh chiều chuộng trước kia.”
“Nhưng em vẫn không thỏa mãn” Cô xuyên qua thời gian và khoảng cách chẳng thể vượt qua, cứ thế nhìn thẳng vào anh ở bên ngoài màn hình, đôi mắt đào hoa ngấn lệ cong cong “Em không trong sáng với anh, em si tâm vọng tưởng, muốn anh yêu em.”
Bạc Thời Dư bất chợt cúi người, thấp giọng ho khan.
Thẩm Hòa Miêu có chút sợ hãi, theo thói quen ôm lấy mình trên ghế, thân thể mảnh khảnh cuộn tròn lại, nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn anh không biết, từ năm mười lăm tuổi em đã thích anh.”
“Thích tới mức ——” Cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh “Mỗi ngày trong lòng đều rất đau, oán trách mình tuổi còn quá nhỏ, lại cách anh quá xa, cho dù có liều mạng nhón chân cũng không với tới thế giới của anh, sợ anh bị cướp đi, sợ em không còn quan trọng đối với anh, trước kia anh đã từng chiều chuộng em khiến em đặc biệt tự tin, nhưng bắt đầu từ ngày thích anh ……”
“Em mới phát hiện bản thân mình chỗ nào cũng không tốt.”
Bàn tay trắng nõn của cô dụi dụi mắt: “Anh thích em học múa, em chăm chỉ luyện tập, anh thích mái tóc dài của em, em nghĩ mọi cách để dưỡng tóc, anh thích em mặc đồng phục, ngay cả khi anh không có nhà, em cũng không tùy tiện đổi sang quần áo khác.”
“Nhưng……” Cô cắn đôi môi đỏ bừng “Nhưng mẹ anh và mẹ em, những người biết em thích anh, bọn họ đều nói em không biết liêm sỉ, đáng ghê tởm, vong ân phụ nghĩa, còn nhỏ đã học thói xấu, hồ ly tinh không biết xấu hổ, chưa trưởng thành đã có suy nghĩ làm kỹ nữ lang thang, nếu có một ngày anh phát hiện ra, em sẽ trở thành sự tồn tại đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời anh.”
“Đúng vậy, cô em gái được anh nuôi nấng cẩn thận, sạch sẽ tới mức ngay cả một chút tạp chất cũng không có” Thẩm Hòa Ninh cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ “Nhưng cô ấy lại chẳng biết xấu hổ như vậy, làm ô uế tình yêu của anh, dưới cống ngầm không chút ánh sáng, cô ấy đã mong nhớ anh, yêu anh, kể cả bốn năm xa cách cũng không thể xóa nhòa những cảm xúc không nên tồn tại này.”
“Vì có thể sớm ngày sang Đức tìm anh, em đã nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền, khi có người theo đuổi em, em đều không biết xấu hổ nói với đối phương rằng, chồng em đang ở Đức chờ em…… Kể từ lúc nhìn thấy anh trên lớp, em đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn có được anh.”
Trên mép ghế có kim loại trang trí, vốn là đường vòng cung, hiện tại đã bị bàn tay người đàn ông vặn méo thánh các góc cạnh. Khi anh rũ tay xuống, phần da phía trong cánh tay bị cắt rách, vết máu chậm rãi lăn xuống dọc theo làn da tái nhợt.
Thẩm Hòa Ninh trang điểm tỉ mỉ để quay video, kết quả lại lem mất một nửa, co rúm lại y chú mèo nhỏ: “Anh, vậy nên anh căn bản không cần dùng chân dọa em sợ hãi, anh khỏe mạnh cũng tốt, bị thương cũng được, cả đời không thể đứng dậy đi đường thì có sao, anh sẽ mãi là Bạc Thời Dư, bất cứ ai cũng không thể thay thế.”
“Có phải anh cảm thấy, em ít hơn anh nhiều tuổi như vậy, cô gái nhỏ nay Tần mai Sở, xúc động nói chuyện ma quỷ, căn bản chẳng thể tin tưởng hay không?” Cô tập trung tinh thần nhìn anh chăm chú, hận không thể ôm trái tim nhỏ bé ra cho anh xem “Thế nhưng cô gái nhỏ cũng chỉ có một năm mười lăm tuổi, từ lần đầu tiên em gặp anh, đến bây giờ đã mười sáu năm trôi qua, đó cũng là cuộc sống mà em từng bước trải qua.”
“Anh ơi, anh cũng cảm thấy em đáng ghê tởm sao?”
“Chuyện em yêu anh, có phải sẽ khiến anh cảm thấy hối hận, vì đã thương em hay không?”
“Kỳ thật, em đã quay và cắt nối biên tập video này rất nhiều lần, kết quả lần nào em cũng khóc, thật xin lỗi, không thể cho anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của em.”
Thẩm Hòa Ninh nức nở nói: “Nhưng ngay cả như vậy, em vẫn muốn tỏ tình với anh. Bạc Thời Dư, bắt đầu từ 4 tuổi, em thích anh như một cô em gái, mười lăm tuổi, em thích anh như một cô gái nhỏ ngây thơ, hiện tại, em yêu anh như một người phụ nữ trưởng thành. Anh lạnh nhạt, xa cách, ngồi xe lăn, đối với em đều không quan trọng, em chỉ cần anh, cho dù anh sống dưới vực sâu, em cũng cùng anh nhảy xuống.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh à, chỉ cần anh có một chút rung động, cả đời này em sẽ ở bên anh.”
“Nếu anh thật sự không có tình cảm gì với em, hoặc em đã khiến anh phải thất vọng buồn nôn, vậy anh nhất định sẽ từ chối em. Em hứa với anh, vào ngày em tin chắc rằng anh không yêu em, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.”
Cô nở nụ cười xinh đẹp, dũng cảm lại tàn nhẫn, giọng nói run rẩy tới mức nói không thành câu: “Em sẽ cút thật xa, anh, em sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh.”
Video kết thúc lần thứ hai, màn hình tối đen, phản chiếu ra bóng dáng mơ hồ không rõ, như thể đã bị nghiền nát thành tro bụi, sau đó lắp ghép các mảnh nhỏ phân tán thành một đường viền không đầy đủ.
Bàn tay ướt át của Bạc Thời Dư ấn chặt mép bàn, màu sắc đỏ thẫm phủ kín lòng bàn tay, sống lưng cố gắng gập xuống, lồng ngực bị xé rách đau đớn dữ dội vì những cơn ho khan không kiểm soát được, máu trong người chảy ngược, khi màn hình sáng trở lại, trước mắt anh vẫn đen nhánh như cũ, thật lâu không có ánh sáng chiếu vào.
Anh mới là người sống trong cống ngầm, nhớ nhung và khao khát cô, tựa như ác quỷ muốn độc chiếm cô. Báu vật mà anh chỉ chạm thêm vài lần đã không nỡ buông tay, lại cảm thấy tình yêu của mình là xấu xa ghê tởm.
Cô ôm theo toàn bộ sự ngây ngô bồng bột, dù vấp ngã cũng phải lao tới bên người anh, thế nhưng anh lại cho cô khoảng cách, lãnh đạm, đâm bị thương, từ chối, đẩy ra xa và phủ nhận hết lần này đến lần khác.
Trên đôi môi khô nẻ của Bạc Thời Dư nứt thành miệng vết thương, những hạt máu mài ra mảng lớn sẫm màu, anh nhặt cây nạng dưới mặt đất, chống bàn đứng dậy, khó khăn bước ra vài bước, bả vai đập vào vách tường, xương cốt dường như không chịu nổi một kích, kéo theo toàn bộ cơ thể mảnh mai lung lay sắp đổ.
Trước kia không có luyện ngục.
Hiện tại mới là luyện ngục.
Anh hãm sâu vào trong đó, hoàn toàn không thể tự cứu mình, thứ duy nhất còn sót lại là sự trọn vẹn và lương tâm, nhưng tất cả đều đã vặn vẹo không chút dư thừa. Anh thừa nhận mình ích kỷ điên cuồng, thậm chí anh còn không nỡ để cô yêu anh như vậy, chỉ cần Ninh Ninh cho anh một chút tình yêu nam nữ thực sự, có thể khiến anh rơi vào vạn kiếp bất phục.
Người Ninh Ninh yêu, là người anh trai tươi sáng rõ ràng trước kia.
Hiện tại, cô hoàn toàn không biết gì về anh, cứ thế lao tới bất chấp, dù có hối hận cũng không còn cơ hội.
Không kịp nữa rồi.
Cuối cùng, anh không thể áp chế được tâm ma vỡ nát do bị cô châm ngòi nổ.
-
Phim trường luôn trong trạng thái nửa tê liệt, không nhận được mệnh lệnh rõ ràng cho bước tiếp theo, nhóm sản xuất chương trình thật sự không dám tự ý di chuyển.
Mọi người đều biết đã xảy ra vấn đề với các nhà đầu tư lớn, nên cũng không có can đảm lỗ mãng bàn luận, âm thầm cầu nguyện chương trình có tiềm năng như vậy, tuyệt đối đừng dừng lại khi còn chưa bắt đầu.
Thẩm Hòa Ninh vẫn đang nép mình sau bức tường trống, khi những giọt nước mắt đã bị gió hong khô trên gương mặt, Tạ Huyền Châu là người đầu tiên tìm được cô. Cậu ta giơ đèn flash trên di động, khoảnh khắc nhìn thấy cô, cậu ta nhanh chân bước tới, ôm lấy đầu cô muốn ấn vào trước ngực mình.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngồi đây khóc một mình, điện thoại không nghe, người cũng không tìm thấy, có phải em định hù chết anh hay không!”
“Lại liên quan đến anh ta phải không?!” Cậu ta tức muốn hộc máu “Em có thể cắt đứt hoàn toàn với anh ta được không! Mỗi ngày đều tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng, dè dặt như một vị thần, điều đó sẽ chỉ khiến em phải chịu ấm ức mà thôi!”
Cậu ta đang định tiếp tục hành động, Nghiêm Ngộ đã theo sát tới đây, giữ chặt bả vai Tạ Huyền Châu: “Tạ tiên sinh, đừng ỷ vào việc mình quen biết cô ấy sớm hơn mà tùy tiện động thủ, trước tiên hãy hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không, cô ấy không lựa chọn anh, hiện tại chúng ta đều đang cạnh tranh bình đẳng.”
Nghiêm Ngộ cưỡng ép kéo anh ta ra, cầm khăn giấy đưa cho Thẩm Hòa Ninh, ngón tay nhẹ nhàng phất qua tóc cô: “Ai bắt nạt em, hãy cứ nói ra, anh ở đây còn không thể giải quyết được chút chuyện này hay sao, tốt xấu gì em cũng gặp người nhà anh rồi, mỗi ngày ba mẹ và em gái anh đều nhớ mong em, Thẩm Hòa Ninh ——”
Anh ta nghiêm túc: “Em nghĩ anh nhàn rỗi tham gia chương trình để làm gì, anh nói thẳng luôn, anh tới đây để theo đuổi em.”
Tạ Huyền Châu lộ ra sắc mặt giận dữ, không đợi cậu ta nói chuyện, ba người Triển Lăng gần như cùng lúc tìm theo tiếng đi tới trước mặt, trên tay Triển Lăng còn cầm cốc trà gừng đang bốc khói, ngồi xổm xuống đưa cho Thẩm Hòa Ninh: “Ninh Ninh, nếu người khác đã nói rồi, anh cũng không có gì không thể nói.”
“Bất kể em và giáo viên hướng dẫn của anh có thế nào, hiện tại em vẫn đang độc thân đúng không?” Sắc mặt anh ta nghiêm túc “Cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà, anh cũng sẽ đấu tranh vì em, ba mẹ anh em cũng biết rồi đấy, bọn họ đặc biệt thích em, anh cũng vậy.”
“Fuck, nói như thể cô ấy mới chỉ gặp mỗi ba mẹ anh vậy” Tên yêu nghiệt lập tức không vui, cởi áo vest khoác lên vai Thẩm Hòa Ninh “Ninh Ninh không còn cảm giác mới mẻ với các anh, tự giác lùi một bước đi, đừng làm cô ấy khó xử.”
“Nếu đều gặp ba mẹ rồi” Người lạnh lùng ít nói, nhưng mỗi một chữ nói ra đều đúng chỗ, anh ta nhìn chăm chú vào hốc mắt đỏ hoe vì khóc của Thẩm Hòa Ninh, trực tiếp duỗi tay nâng cô từ trạng thái cuộn tròn lên “Vậy phiền cô Thẩm chọn một người để chịu trách nhiệm, những người còn lại có thể xếp hàng, kẻ không có bản lĩnh giữ người ở lại, xứng đáng bị loại trừ.”
Thẩm Hòa Ninh không nói gì, đội ngũ chương trình giống như một tấm kính khổng lồ, úp cô ở bên trong, cả thế giới đều bị ngăn cách bởi lớp màng trong suốt, cách cô rất xa.
Cô rũ lông mi, bên tai đột nhiên tê rần, cô nghe thấy sự biến điệu trong giọng nói hoàn toàn xuất phát từ tiềm thức của Tạ Huyền Châu, cậu ta đang lẩm bẩm điều gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hòa Ninh cau mày, hơi ngẩng đầu, không mấy chắc chắn mà nhìn về phía trước.
Chiếc xe lăn màu đen không biết đã dừng ở đó từ bao giờ, tận mắt nhìn thấy cô bị năm người đàn ông kẹp chặt, hỏi han ân cần, yêu cầu cô chịu trách nhiệm.
Thẩm Hòa Ninh lẳng lặng nhìn anh, không hề né tránh, cũng không tìm thấy gợn sóng trào dâng trong mắt như trước kia, chỉ gần như ngoan ngoãn đối diện với anh.
Mấy tiếng đồng hồ, hoặc có thể là trong thời gian ngắn hơn, dường như anh và cô đều đã thay đổi thành con người khác.
Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy cổ áo tán loạn của người đàn ông ngồi trên xe lăn, cổ tay áo cũng không được gấp tỉ mỉ, bạch ngọc Quan Âm như có chút lốm đốm đỏ hỏng, đâm vào mắt khiến người ta thật chua xót.
Không còn Thẩm Hòa Miêu, với tư cách là Thẩm Hòa Ninh, cô thật sự không thể vong ân phụ nghĩa, xóa bỏ toàn bộ tình cảm với người đã nuôi cô khôn lớn.
Thẩm Hòa Ninh đứng giữa năm người đàn ông, gật đầu rất nhẹ với Bạc Thời Dư, chung quy vẫn không gọi anh trai, cung kính xa cách gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Cô không còn cố ý gọi cách xưng hô ẩn chứa hy vọng và ấm ức, không có cảm xúc, nhạt nhẽo như nhìn thấy bất cứ vị trưởng bối nào thân ở địa vị cao, lễ phép chào hỏi anh.
Khoảnh khắc này, trái tim bị vò nát thành bùn lầy của Bạc Thời Dư như ngừng đập.
Anh có thể phân biệt được.
Ninh Ninh đang giận anh, hoặc từ bỏ anh.
Thậm chí cô không cần mở miệng, chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái, cũng đủ để anh phân biệt rõ.
Hóa ra tê tâm liệt phế chưa bao giờ là sự miêu tả quá mức, khi Thẩm Hòa Ninh gọi xong một tiếng này, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, sau đó nở nụ cười nhạt với anh, khiến nó càng thêm trầm trọng, xỏ xuyên qua thân thể anh.
Tạ Huyền Châu là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức nghiêm túc gọi theo Thẩm Hòa Ninh “Chú nhỏ”.
Triển Lăng không muốn sống nữa, bất chấp tất cả, cũng chào theo bối phận của Thẩm Hòa Ninh, gia thế của ba người còn lại đều đặt ở đó, mặc dù trước kia không cơ hội gặp mặt, nhưng từ thái độ của Tạ tiểu công tử, cùng chiếc xe lăn này, bọn họ cũng có thể đoán được người trước mắt là ai.
Chỉ là người ngoài giới đều nói Bạc tiên sinh dịu dàng tao nhã, từ trước đến nay luôn gợn sóng bất kinh (*). Nhưng Bạc Thời Dư, người đang dừng ở đây lúc này, tướng mạo họa thủy nhân gian đúng như lời nói trong miệng phụ nữ, tuy nhiên, khí chất trên người lại khác biệt một trời một vực so với lời đồn.
(*):Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.
Nào có tao nhã gì đâu, anh ngồi trên xe lăn không nói một lời, những lửa giận tối tăm căn bản không chút kiềm chế khiến sống lưng người ta cứng đờ, không khỏi muốn cúi người xuống.
Bạc Thời Dư nắm chặt tay vịn xe lăn: “Ninh Ninh.”
Thẩm Hòa Ninh nhìn trái nhìn phải.
Cô đang ở trong vòng vây, giống như muốn đùa bỡn đều thuận lợi mọi bề, thoạt nhìn có vẻ không tốt.
Anh nuôi cô khôn lớn, cô cũng có thể cho anh lời giải thích đơn giản nhất: “Chú nhỏ, chỉ chơi ——”
Cô muốn nói chỉ chơi đùa vui vẻ thôi mà.
Nhưng câu nói kế tiếp không có cơ hội nói ra, một giọng nói có chút không giống anh, tối tăm đứt quãng: “Chơi? Chơi người khác làm gì, Ninh Ninh lại đây, anh sẽ cho em chơi.”
Không gian trống rỗng thoáng chốc chìm vào im lặng chết chóc, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Thẩm Hòa Ninh nắm lấy làn váy, khó hiểu lui về phía sau nửa bước, lắc đầu: “Nếu cháu không muốn thì sao?”
Bạc Thời Dư trơ mắt nhìn cô né tránh, thấp giọng bật cười một tiếng, con ngươi bị những mảng ứ đọng màu đỏ sậm điên cuồng bao trùm, nhìn cô chằm chằm nói.
“Vậy anh cầu xin em.”
Câu tiếp theo khàn khàn nghẹn trong cổ họng.
“Cầu xin em hãy chơi anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro