Chương 7
2024-09-22 16:50:02
Nhiệt độ truyền dọc theo ngón tay, tùy ý lan tràn trên đôi chân chồng chất vết thương, xuyên qua mạch máu và dây thần kinh, làm rung chuyển các giác quan lạnh giá quanh năm.
Có vẻ như lớp băng chết đã bị nổ tung đột ngột, khi các vết nứt lớn dần lên, kèm theo đó là ánh sáng và sức nóng mà bấy lâu nay ta không hề quen thuộc.
Bạc Thời Dư mặt không đổi sắc, yết hầu bị ánh sáng và bóng tối làm cho mơ hồ lặng lẽ hoạt động, năm ngón tay bóp gương mặt của Thẩm Hòa Nịnh cũng không lập tức buông ra, ngược lại thoáng dùng sức, thấp giọng hỏi: “Có thể không gây chuyện, nghe lời một chút hay không?”
Động tác và giọng điệu của anh hoàn toàn khác nhau, một nửa kiểm soát một nửa thuyết phục, Thẩm Hòa Ninh cố gắng nhìn thấu biểu cảm của anh qua hoàn cảnh tối tăm, nhưng cô càng sốt ruột, càng không với tới.
Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn không giãy giụa, cứ để anh ôm như thế, bàn tay lại rất không thành thật, gương mặt đầy vẻ ngoan ngoãn ngây thơ, hai tay vô cùng bận rộn, sờ soạng gần hết các vết thương trên chân phải của anh.
Cô mang đến loại run rẩy không thể khống chế, giống như xuất phát từ bản năng sinh lý, lại càng giống như gõ vào nơi không thể nhìn thấy ánh sáng tại đáy lòng, Bạc Thời Dư nhắm mắt ngừng trong chốc lát, lồng ngực bên dưới lớp áo sơmi liên tục phập phồng, điều chỉnh tần suất hít thở.
“Sờ đủ chưa?” Anh khẽ lay động gương mặt Thẩm Hòa Ninh, không nhanh không chậm mở mắt ra hỏi “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi thì buông ra đi.”
Nói xong anh túm lấy cổ tay Thẩm Hòa Ninh kéo ra xa, cúi đầu muốn buông quần ống xuống.
Thẩm Hòa Ninh đứng dậy giữa mùi thuốc nồng nặc, ỷ vào việc Bạc Thời Dư hành động không tiện, vòng qua xe lăn đẩu anh vào phòng ngủ, cầm hai lọ thuốc đã mở sẵn trên bàn, lại nhìn băng vải dưới mặt đất, cô đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cô cũng không hỏi ý kiến của Bạc Thời Dư, vội vàng chạy về phòng khách, dựa theo thói quen cất đồ ở nhà khi còn nhỏ của Bạc Thời Dư, thành công tìm thấy hòm thuốc băng vải trong ngăn kéo dưới bàn trà, nhân tiện bật đèn sáng hơn, trở về bên người anh ngồi xổm xuống một lần nữa, cuốn quần dài của anh lên cao hơn.
“Anh, có phải đau lắm hay không? Em bôi thuốc cho anh” Cô nhỏ giọng nói “Hôm nay em ở nhà, anh đừng làm những việc này một mình.”
Bạc Thời Dư siết chặt xương ngón tay.
Lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà này, ngay cả lối đi cũng không rõ, vì sao lại luôn mồm gọi đây là nhà.
Nhà họ Bạc làm nghề y từ bao đời nay, cô sợ nhất là máu tanh dơ bẩn, lúc nhỏ nhìn thấy miệng vết thương tương tự trên tài liệu cô đều trốn ra thật xa mà khóc nhè, còn trách anh cố ý dọa mình, thế nhưng hôm nay khi phải đối mặt trực tiếp, cô lại giống như không sợ gì cả.
Thẩm Hòa Ninh không biết cách bôi thuốc, nhưng cũng đủ nghiêm túc, cô cuộn mình bôi thuốc lên mỗi một chỗ nghi ngờ là vết thương, cẩn thận quấn băng vải, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười: “Được rồi.”
Bạc Thời Dư liên tục bị cô sờ soạng suốt mười phút, giữa chừng anh cũng không từ chối, những khoái cảm chồng chất đó đều ẩn giấu trong cơ thể, chờ cô bận rộn xong, anh mới mở miệng nói: “Được rồi, hiện tại những thứ nên xem em cũng đã nhìn rõ ràng, mấy năm xa cách, cả anh và em đều đã có cuộc sống khác nhau, nếu em vẫn còn nhớ nhung người ca ca trước kia, anh cũng không thể biến trở về, Thẩm Hòa Ninh, nếu quá khứ anh không dạy em, vậy hiện tại dạy cũng không muộn.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Con người rồi sẽ phải ly tán, em hãy tiến thẳng về phía trước giống như người trưởng thành.”
Đừng mãi dừng lại ở quá khứ, nhân lúc còn sớm, đừng dính lấy anh, đừng rơi vào vũng bùn mà có lẽ không bao giờ thoát ra được.
Thẩm Hòa Ninh ngồi xổm dưới mặt đất, giọng điệu kiên định dịu dàng: “Em có thể học mọi thứ từ anh, nhưng riêng chuyện này thì em không học được.”
Đôi mắt đào hoa của cô vô cùng trong sáng: “Bất kể thay đổi như thế nào, cho dù anh có hung dữ với em, hay vết thương có nghiêm trọng đến đâu, anh cũng là Bạc Thời Dư.”
Bạc Thời Dư nhíu mày, muốn xách gáy cô dậy đuổi cô trở về tầng hai, nhưng chính vào lúc này, sấm rền loáng thoáng cả đêm đột nhiên hạ xuống, tiếng vang lớn chiếu sáng đèn điều khiển bằng giọng nói ở sân ngoài, tiếng mưa rơi cũng theo sát ngay sau đó, chỉ với mười mấy giây đã hội tụ thành cơn mưa to, rơi lạch cạch lên cửa kính.
“Cũng giống như……”
Âm điệu vững vàng của Thẩm Hòa Ninh lúc vừa rồi đã mềm mại thành bông dưới cơn mưa nặng hạt, cô nghiêng người về phía trước, ôm lấy chân Bạc Thời Dư, nức nở nói.
“Giống như hiện tại…… anh biết em sợ tiếng sấm sét, nhất định sẽ không đuổi em ra ngoài.”
Cô lẩm bẩm sau đó nâng bàn tay của anh lên xoa đầu mình, như thể cô căn bản không nhớ rõ cách đây không lâu anh đã dùng sức véo mặt mình như thế nào.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm không ngừng vang lên, nước mắt không đáng tiền cứ thế rơi xuống, mỗi một tiếng sấm nổ ra, cô gái nhỏ nằm trên đùi anh lại co rúm thêm một chút, đầu ngón tay tinh tế túm chặt áo sơmi của anh, mấy lần Bạc Thời Dư duỗi tay muốn nâng cô lên.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hòa Ninh chủ động đứng dậy, dép lê của cô lớn hơn hai size, đầu ngón chân trắng như tuyết căng thẳng co rút lại, cô cúi đầu thành thật xin lỗi: “Anh, thực xin lỗi, nếu anh thật sự không muốn quản em, hiện tại em sẽ lên tầng.”
Chóp mũi cô ửng hồng, chiếc váy ngủ bằng vải bông quá rộng, trống rỗng, thoạt nhìn cô gái nhỏ có vẻ bơ vơ không nơi nương tựa, cổ áo vẫn còn dính sữa bò, đuôi tóc cũng có màu trắng sữa, cô ôm lấy cánh tay của mình trong ánh sáng chói lòa, sợ hãi xoay người đi về phía cầu thang, bóng dáng thê lương.
Cơn đau đầu của Bạc Thời Dư gần như lấn át cơn đau ở chân, quay xe lăn đưa lưng về phía cô, một lát sau mới nhượng bộ nói: “Vào đi.”
Biểu cảm có chút bất lực của Thẩm Hòa Ninh lập tức khép lại, đi đôi dép lê rộng lớn chạy trở về, từ phía sau lưng ôm lấy vai anh, nói khẽ bên tai anh: “Anh, em chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ thôi.”
“Không muốn bị đánh thì mau đứng dậy” Bạc Thời Dư tách từng ngón tay của cô ra “Ngủ đi, không được lên tiếng nữa.”
Thẩm Hòa Ninh ngoan ngoãn yên tĩnh, động tác lại cực kỳ nhanh chóng, xác định mục tiêu chạy thẳng tới mép giường, vuốt ve chiếc chăn màu xám đậm, máu nóng mạnh mẽ đổ dồn hết lên mặt, gương mặt cô có chút nóng, nhìn trái nhìn phải không thấy có gối dư thừa, cô nhanh chóng gấp chiếc chăn nhỏ bên cạnh, đặt nó cạnh gối của Bạc Thời Dư.
Sau đó không chút lạ lẫm mà mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo sơmi của anh, không đợi người đàn ông mở miệng ngăn cản, cô đã ôm chiếc áo vào trong ngực nhẹ nhàng lách vào phòng tắm, thay chiếc váy ngủ bị bẩn ra, tắm rửa ba phút, cuối cùng mặc chiếc áo sơmi lên cơ thể ướt dầm dề.
Làm xong những việc này, Thẩm Hòa Ninh rất khó hít thở bình thường, cô ấn chặt ngực, cầu nguyện cơn dông tố sẽ kéo dài lâu hơn một chút.
Anh vẫn còn nhớ trước kia cô rất sợ sấm sét, nhưng bốn năm qua, sau khi một mình vượt qua vô số đêm dông tố tại một thành phố nhỏ phía nam đầy mưa bão, từ lâu cô đã trở nên đao thương bất nhập trong tiếng khóc và sự bất lực.
Nhưng nếu cô thật sự trở thành một người mưu mô, dục vọng, không từ thủ đoạn, một Thẩm Hòa Ninh không sợ hãi bất cứ thứ gì, như thế sao có thể chiếm được sự mềm lòng của anh.
Anh đối với cô chỉ là tình cảm anh em sạch sẽ nhất, hiện tại có lẽ đã không còn lại bao nhiêu, nếu ngay cả những ấn tượng thuần khiết ấy cũng bị xóa bỏ, anh sao có thể tiếp tục chăm sóc cho cô.
Thẩm Hòa Ninh lấy từ trong túi váy ngủ ra một tấm ảnh cô đã chuẩn bị trước, giấu vào trong áo sơmi, vén mái tóc dài ra sau tai, lông mi nhỏ nước bước ra khỏi phòng tắm. Người đàn ông vẫn ngồi trên xe lăn, trong tay cầm vài dữ liệu văn bản, trên đó dày đặc các số liệu, nghe thấy cô bước ra cũng không ngước mắt nhìn lên.
Cô có vẻ lơ đãng đi đến trước mặt anh, buồn ngủ nhập nhèm hỏi: “Anh, anh có muốn nằm xuống hay không?”
Ánh mắt Bạc Thời Dư rời khỏi tư liệu, rơi xuống đôi chân trần trắng như tuyết của cô, tầm mắt nhanh chóng lướt lên trên, một giây hoặc nửa giây, nhưng vẫn phải xẹt qua đôi chân thon dài, vạt áo sơ mi rời rạc, đường cong lả lướt phập phồng.
Thiếu nữ đứng giữa dông tố và tia chớp, thân thể thẫm đẫm mùi sữa tắm của anh, thuần khiết sạch sẽ, vô thức mang theo tư thái mị hoặc.
Bạc Thời Dư thong thả buông tài liệu, gấp cổ tay áo lên trên, xe lăn chậm rãi tiến lại gần, Thẩm Hòa Ninh vô thức siết chặt tay, trái tim nhảy kịch liệt trong cổ họng, môi lưỡi khô khốc, như thể dần bị rút hết oxy.
Vài giây sau, Bạc Thời Dư tiến tới đuôi giường, Thẩm Hòa Ninh cũng vô hình bị ép đến gần như không thể đứng dậy, tiếp theo anh kéo góc chăn, bọc lấy cơ thể Thẩm Hòa Ninh, ngay cả đầu cũng không lộ ra, trực tiếp ném lên giường.
Thẩm Hòa Ninh kêu lên sợ hãi, giọng nói lạnh nhạt của Bạc Thời Dư truyền vào qua lớp chăn bông: “Lúc em 5 tuổi anh đã dạy em cách mặc quần áo, hiện tại em hơn 19 tuổi rồi, có cần anh lặp lại không?”
Anh liếc nhìn chăn bông, chuyển hướng xe lăn đến cánh cửa bên sườn phòng ngủ: “Muốn ngủ thì mau lên, anh ở trong phòng sách, không xa, đừng ồn ào.”
Thẩm Hòa Ninh liều mạng bò ra ngoài chăn, thật vất vả mới lộ ra một đôi mắt, rầu rĩ gọi: “Anh, em còn có chuyện chưa nói, tối mai là bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, anh đã giúp em giành lại vai múa chính, anh đi xem được không?”
“Không đi.”
Thẩm Hòa Ninh vặn vẹo tiến về phía trước, vô cùng đáng thương rũ đuôi mắt xuống, duỗi tay túm lấy chăn bông, kéo dài ngữ điệu: “Anh Thời Dư -- em múa rất đẹp, anh xem đi.”
Bạc Thời Dư không chút dao động: “Không đi.”
Giọng nói của Thẩm Hòa Ninh suy yếu : “Được rồi, hôm nay không đi, ngày mai em sẽ hỏi lại anh.”
Phòng sách được đặt bên trong phòng ngủ, cách một cánh cửa, không hoàn toàn cách âm, trong bầu không khí yên tĩnh âm thanh hoặc hành động vẫn có thể quấy nhiễu lẫn nhau, Bạc Thời Dư không bật đèn, tay vịn phía sau xe lăn dựa vào cửa, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cô khi đang cố gắng lật người ở trên giường.
Màn đêm nuốt chửng con người.
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, dáng vẻ Thẩm Hòa Ninh ướt sũng trong chiếc áo sơmi nam giống như một liều thuốc làm tê liệt thần kinh.
Anh mở điện thoại, trên màn hình hiển thị phương thức liên hệ của trưởng khoa Trần.
Vị trưởng khoa này vì muốn đền bù sai lầm, nhiều lần đảm bảo ngày mai sẽ sắp xếp ký túc xá đơn tốt nhất cho Thẩm Hòa Ninh, sau đó cả đêm sửa sang lại toàn bộ tư liệu của Thẩm Hòa Ninh từ khi nhập học đến nay, bao gồm các bức ảnh lớn nhỏ và video khiêu vũ, tập hợp lại và gửi đến di động của anh.
Anh em giả để sống nhờ.
Chú cháu giả từ giao tình của thế hệ trước.
Dưới những mối quan hệ và chức danh này, ai cũng cho rằng anh muốn quản việc học của cô, lo liệu cho tương lai của cô một cách quang minh chính đại.
Nhưng sự thật thì sao?
Đôi mắt của Bạc Thời Dư đẫm mực không thể phai mờ, anh bật màn hình chiếu lên toàn bộ bức tường của phòng sách, phóng to một đoạn video nhảy múa không rõ ràng, tắt hết tất cả mọi âm thanh.
Trong phòng kín, anh ngồi một mình dưới bóng tối, ngoài cửa là Hòa Miêu không dính bụi trần, bên trong cánh cửa trên một bức tường lớn, Hòa Miêu mặc bộ váy dài bằng lụa mỏng, nhảy múa đoan trang và khéo lẽo, khơi gợi những ý niệm xấu xa khó chịu nhất dưới đáy lòng con người ra ngoài.
Vài phút sau, cánh cửa sau lưng Bạc Thời Dư khẽ vang lên, hàng mi đen của anh hơi giật giật, anh quay đầu lại.
Một bức ảnh được nhét vào bên dưới khe hở.
Bạc Thời Dư cúi người nhặt lên, mặt trước là hình ảnh Thẩm Hòa Nịnh mặc váy dài, đặc tả vòng eo nhỏ của vũ công, mặt sau là một hàng chữ viết tay thanh tú: “Anh, qua12 giờ, đã sang ngày mai rồi, em muốn hỏi một chút, anh có thể đi xem em múa được không?”
Bức ảnh chồng lên video đang thay đổi trên bức tường, ánh sáng và bóng tối nhấp nháy trên sườn mặt của Bạc Thời Dư.
Vạt áo người đàn ông hơi xộc xệch, khóe môi rớm máu khẽ nhếch lên, im lặng nở nụ cười, trong biên giới của bóng tối và ánh sáng, có một loại gợi cảm dịu dàng và điên cuồng.
Có vẻ như lớp băng chết đã bị nổ tung đột ngột, khi các vết nứt lớn dần lên, kèm theo đó là ánh sáng và sức nóng mà bấy lâu nay ta không hề quen thuộc.
Bạc Thời Dư mặt không đổi sắc, yết hầu bị ánh sáng và bóng tối làm cho mơ hồ lặng lẽ hoạt động, năm ngón tay bóp gương mặt của Thẩm Hòa Nịnh cũng không lập tức buông ra, ngược lại thoáng dùng sức, thấp giọng hỏi: “Có thể không gây chuyện, nghe lời một chút hay không?”
Động tác và giọng điệu của anh hoàn toàn khác nhau, một nửa kiểm soát một nửa thuyết phục, Thẩm Hòa Ninh cố gắng nhìn thấu biểu cảm của anh qua hoàn cảnh tối tăm, nhưng cô càng sốt ruột, càng không với tới.
Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn không giãy giụa, cứ để anh ôm như thế, bàn tay lại rất không thành thật, gương mặt đầy vẻ ngoan ngoãn ngây thơ, hai tay vô cùng bận rộn, sờ soạng gần hết các vết thương trên chân phải của anh.
Cô mang đến loại run rẩy không thể khống chế, giống như xuất phát từ bản năng sinh lý, lại càng giống như gõ vào nơi không thể nhìn thấy ánh sáng tại đáy lòng, Bạc Thời Dư nhắm mắt ngừng trong chốc lát, lồng ngực bên dưới lớp áo sơmi liên tục phập phồng, điều chỉnh tần suất hít thở.
“Sờ đủ chưa?” Anh khẽ lay động gương mặt Thẩm Hòa Ninh, không nhanh không chậm mở mắt ra hỏi “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi thì buông ra đi.”
Nói xong anh túm lấy cổ tay Thẩm Hòa Ninh kéo ra xa, cúi đầu muốn buông quần ống xuống.
Thẩm Hòa Ninh đứng dậy giữa mùi thuốc nồng nặc, ỷ vào việc Bạc Thời Dư hành động không tiện, vòng qua xe lăn đẩu anh vào phòng ngủ, cầm hai lọ thuốc đã mở sẵn trên bàn, lại nhìn băng vải dưới mặt đất, cô đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cô cũng không hỏi ý kiến của Bạc Thời Dư, vội vàng chạy về phòng khách, dựa theo thói quen cất đồ ở nhà khi còn nhỏ của Bạc Thời Dư, thành công tìm thấy hòm thuốc băng vải trong ngăn kéo dưới bàn trà, nhân tiện bật đèn sáng hơn, trở về bên người anh ngồi xổm xuống một lần nữa, cuốn quần dài của anh lên cao hơn.
“Anh, có phải đau lắm hay không? Em bôi thuốc cho anh” Cô nhỏ giọng nói “Hôm nay em ở nhà, anh đừng làm những việc này một mình.”
Bạc Thời Dư siết chặt xương ngón tay.
Lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà này, ngay cả lối đi cũng không rõ, vì sao lại luôn mồm gọi đây là nhà.
Nhà họ Bạc làm nghề y từ bao đời nay, cô sợ nhất là máu tanh dơ bẩn, lúc nhỏ nhìn thấy miệng vết thương tương tự trên tài liệu cô đều trốn ra thật xa mà khóc nhè, còn trách anh cố ý dọa mình, thế nhưng hôm nay khi phải đối mặt trực tiếp, cô lại giống như không sợ gì cả.
Thẩm Hòa Ninh không biết cách bôi thuốc, nhưng cũng đủ nghiêm túc, cô cuộn mình bôi thuốc lên mỗi một chỗ nghi ngờ là vết thương, cẩn thận quấn băng vải, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười: “Được rồi.”
Bạc Thời Dư liên tục bị cô sờ soạng suốt mười phút, giữa chừng anh cũng không từ chối, những khoái cảm chồng chất đó đều ẩn giấu trong cơ thể, chờ cô bận rộn xong, anh mới mở miệng nói: “Được rồi, hiện tại những thứ nên xem em cũng đã nhìn rõ ràng, mấy năm xa cách, cả anh và em đều đã có cuộc sống khác nhau, nếu em vẫn còn nhớ nhung người ca ca trước kia, anh cũng không thể biến trở về, Thẩm Hòa Ninh, nếu quá khứ anh không dạy em, vậy hiện tại dạy cũng không muộn.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Con người rồi sẽ phải ly tán, em hãy tiến thẳng về phía trước giống như người trưởng thành.”
Đừng mãi dừng lại ở quá khứ, nhân lúc còn sớm, đừng dính lấy anh, đừng rơi vào vũng bùn mà có lẽ không bao giờ thoát ra được.
Thẩm Hòa Ninh ngồi xổm dưới mặt đất, giọng điệu kiên định dịu dàng: “Em có thể học mọi thứ từ anh, nhưng riêng chuyện này thì em không học được.”
Đôi mắt đào hoa của cô vô cùng trong sáng: “Bất kể thay đổi như thế nào, cho dù anh có hung dữ với em, hay vết thương có nghiêm trọng đến đâu, anh cũng là Bạc Thời Dư.”
Bạc Thời Dư nhíu mày, muốn xách gáy cô dậy đuổi cô trở về tầng hai, nhưng chính vào lúc này, sấm rền loáng thoáng cả đêm đột nhiên hạ xuống, tiếng vang lớn chiếu sáng đèn điều khiển bằng giọng nói ở sân ngoài, tiếng mưa rơi cũng theo sát ngay sau đó, chỉ với mười mấy giây đã hội tụ thành cơn mưa to, rơi lạch cạch lên cửa kính.
“Cũng giống như……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm điệu vững vàng của Thẩm Hòa Ninh lúc vừa rồi đã mềm mại thành bông dưới cơn mưa nặng hạt, cô nghiêng người về phía trước, ôm lấy chân Bạc Thời Dư, nức nở nói.
“Giống như hiện tại…… anh biết em sợ tiếng sấm sét, nhất định sẽ không đuổi em ra ngoài.”
Cô lẩm bẩm sau đó nâng bàn tay của anh lên xoa đầu mình, như thể cô căn bản không nhớ rõ cách đây không lâu anh đã dùng sức véo mặt mình như thế nào.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm không ngừng vang lên, nước mắt không đáng tiền cứ thế rơi xuống, mỗi một tiếng sấm nổ ra, cô gái nhỏ nằm trên đùi anh lại co rúm thêm một chút, đầu ngón tay tinh tế túm chặt áo sơmi của anh, mấy lần Bạc Thời Dư duỗi tay muốn nâng cô lên.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hòa Ninh chủ động đứng dậy, dép lê của cô lớn hơn hai size, đầu ngón chân trắng như tuyết căng thẳng co rút lại, cô cúi đầu thành thật xin lỗi: “Anh, thực xin lỗi, nếu anh thật sự không muốn quản em, hiện tại em sẽ lên tầng.”
Chóp mũi cô ửng hồng, chiếc váy ngủ bằng vải bông quá rộng, trống rỗng, thoạt nhìn cô gái nhỏ có vẻ bơ vơ không nơi nương tựa, cổ áo vẫn còn dính sữa bò, đuôi tóc cũng có màu trắng sữa, cô ôm lấy cánh tay của mình trong ánh sáng chói lòa, sợ hãi xoay người đi về phía cầu thang, bóng dáng thê lương.
Cơn đau đầu của Bạc Thời Dư gần như lấn át cơn đau ở chân, quay xe lăn đưa lưng về phía cô, một lát sau mới nhượng bộ nói: “Vào đi.”
Biểu cảm có chút bất lực của Thẩm Hòa Ninh lập tức khép lại, đi đôi dép lê rộng lớn chạy trở về, từ phía sau lưng ôm lấy vai anh, nói khẽ bên tai anh: “Anh, em chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ thôi.”
“Không muốn bị đánh thì mau đứng dậy” Bạc Thời Dư tách từng ngón tay của cô ra “Ngủ đi, không được lên tiếng nữa.”
Thẩm Hòa Ninh ngoan ngoãn yên tĩnh, động tác lại cực kỳ nhanh chóng, xác định mục tiêu chạy thẳng tới mép giường, vuốt ve chiếc chăn màu xám đậm, máu nóng mạnh mẽ đổ dồn hết lên mặt, gương mặt cô có chút nóng, nhìn trái nhìn phải không thấy có gối dư thừa, cô nhanh chóng gấp chiếc chăn nhỏ bên cạnh, đặt nó cạnh gối của Bạc Thời Dư.
Sau đó không chút lạ lẫm mà mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo sơmi của anh, không đợi người đàn ông mở miệng ngăn cản, cô đã ôm chiếc áo vào trong ngực nhẹ nhàng lách vào phòng tắm, thay chiếc váy ngủ bị bẩn ra, tắm rửa ba phút, cuối cùng mặc chiếc áo sơmi lên cơ thể ướt dầm dề.
Làm xong những việc này, Thẩm Hòa Ninh rất khó hít thở bình thường, cô ấn chặt ngực, cầu nguyện cơn dông tố sẽ kéo dài lâu hơn một chút.
Anh vẫn còn nhớ trước kia cô rất sợ sấm sét, nhưng bốn năm qua, sau khi một mình vượt qua vô số đêm dông tố tại một thành phố nhỏ phía nam đầy mưa bão, từ lâu cô đã trở nên đao thương bất nhập trong tiếng khóc và sự bất lực.
Nhưng nếu cô thật sự trở thành một người mưu mô, dục vọng, không từ thủ đoạn, một Thẩm Hòa Ninh không sợ hãi bất cứ thứ gì, như thế sao có thể chiếm được sự mềm lòng của anh.
Anh đối với cô chỉ là tình cảm anh em sạch sẽ nhất, hiện tại có lẽ đã không còn lại bao nhiêu, nếu ngay cả những ấn tượng thuần khiết ấy cũng bị xóa bỏ, anh sao có thể tiếp tục chăm sóc cho cô.
Thẩm Hòa Ninh lấy từ trong túi váy ngủ ra một tấm ảnh cô đã chuẩn bị trước, giấu vào trong áo sơmi, vén mái tóc dài ra sau tai, lông mi nhỏ nước bước ra khỏi phòng tắm. Người đàn ông vẫn ngồi trên xe lăn, trong tay cầm vài dữ liệu văn bản, trên đó dày đặc các số liệu, nghe thấy cô bước ra cũng không ngước mắt nhìn lên.
Cô có vẻ lơ đãng đi đến trước mặt anh, buồn ngủ nhập nhèm hỏi: “Anh, anh có muốn nằm xuống hay không?”
Ánh mắt Bạc Thời Dư rời khỏi tư liệu, rơi xuống đôi chân trần trắng như tuyết của cô, tầm mắt nhanh chóng lướt lên trên, một giây hoặc nửa giây, nhưng vẫn phải xẹt qua đôi chân thon dài, vạt áo sơ mi rời rạc, đường cong lả lướt phập phồng.
Thiếu nữ đứng giữa dông tố và tia chớp, thân thể thẫm đẫm mùi sữa tắm của anh, thuần khiết sạch sẽ, vô thức mang theo tư thái mị hoặc.
Bạc Thời Dư thong thả buông tài liệu, gấp cổ tay áo lên trên, xe lăn chậm rãi tiến lại gần, Thẩm Hòa Ninh vô thức siết chặt tay, trái tim nhảy kịch liệt trong cổ họng, môi lưỡi khô khốc, như thể dần bị rút hết oxy.
Vài giây sau, Bạc Thời Dư tiến tới đuôi giường, Thẩm Hòa Ninh cũng vô hình bị ép đến gần như không thể đứng dậy, tiếp theo anh kéo góc chăn, bọc lấy cơ thể Thẩm Hòa Ninh, ngay cả đầu cũng không lộ ra, trực tiếp ném lên giường.
Thẩm Hòa Ninh kêu lên sợ hãi, giọng nói lạnh nhạt của Bạc Thời Dư truyền vào qua lớp chăn bông: “Lúc em 5 tuổi anh đã dạy em cách mặc quần áo, hiện tại em hơn 19 tuổi rồi, có cần anh lặp lại không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh liếc nhìn chăn bông, chuyển hướng xe lăn đến cánh cửa bên sườn phòng ngủ: “Muốn ngủ thì mau lên, anh ở trong phòng sách, không xa, đừng ồn ào.”
Thẩm Hòa Ninh liều mạng bò ra ngoài chăn, thật vất vả mới lộ ra một đôi mắt, rầu rĩ gọi: “Anh, em còn có chuyện chưa nói, tối mai là bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, anh đã giúp em giành lại vai múa chính, anh đi xem được không?”
“Không đi.”
Thẩm Hòa Ninh vặn vẹo tiến về phía trước, vô cùng đáng thương rũ đuôi mắt xuống, duỗi tay túm lấy chăn bông, kéo dài ngữ điệu: “Anh Thời Dư -- em múa rất đẹp, anh xem đi.”
Bạc Thời Dư không chút dao động: “Không đi.”
Giọng nói của Thẩm Hòa Ninh suy yếu : “Được rồi, hôm nay không đi, ngày mai em sẽ hỏi lại anh.”
Phòng sách được đặt bên trong phòng ngủ, cách một cánh cửa, không hoàn toàn cách âm, trong bầu không khí yên tĩnh âm thanh hoặc hành động vẫn có thể quấy nhiễu lẫn nhau, Bạc Thời Dư không bật đèn, tay vịn phía sau xe lăn dựa vào cửa, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cô khi đang cố gắng lật người ở trên giường.
Màn đêm nuốt chửng con người.
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, dáng vẻ Thẩm Hòa Ninh ướt sũng trong chiếc áo sơmi nam giống như một liều thuốc làm tê liệt thần kinh.
Anh mở điện thoại, trên màn hình hiển thị phương thức liên hệ của trưởng khoa Trần.
Vị trưởng khoa này vì muốn đền bù sai lầm, nhiều lần đảm bảo ngày mai sẽ sắp xếp ký túc xá đơn tốt nhất cho Thẩm Hòa Ninh, sau đó cả đêm sửa sang lại toàn bộ tư liệu của Thẩm Hòa Ninh từ khi nhập học đến nay, bao gồm các bức ảnh lớn nhỏ và video khiêu vũ, tập hợp lại và gửi đến di động của anh.
Anh em giả để sống nhờ.
Chú cháu giả từ giao tình của thế hệ trước.
Dưới những mối quan hệ và chức danh này, ai cũng cho rằng anh muốn quản việc học của cô, lo liệu cho tương lai của cô một cách quang minh chính đại.
Nhưng sự thật thì sao?
Đôi mắt của Bạc Thời Dư đẫm mực không thể phai mờ, anh bật màn hình chiếu lên toàn bộ bức tường của phòng sách, phóng to một đoạn video nhảy múa không rõ ràng, tắt hết tất cả mọi âm thanh.
Trong phòng kín, anh ngồi một mình dưới bóng tối, ngoài cửa là Hòa Miêu không dính bụi trần, bên trong cánh cửa trên một bức tường lớn, Hòa Miêu mặc bộ váy dài bằng lụa mỏng, nhảy múa đoan trang và khéo lẽo, khơi gợi những ý niệm xấu xa khó chịu nhất dưới đáy lòng con người ra ngoài.
Vài phút sau, cánh cửa sau lưng Bạc Thời Dư khẽ vang lên, hàng mi đen của anh hơi giật giật, anh quay đầu lại.
Một bức ảnh được nhét vào bên dưới khe hở.
Bạc Thời Dư cúi người nhặt lên, mặt trước là hình ảnh Thẩm Hòa Nịnh mặc váy dài, đặc tả vòng eo nhỏ của vũ công, mặt sau là một hàng chữ viết tay thanh tú: “Anh, qua12 giờ, đã sang ngày mai rồi, em muốn hỏi một chút, anh có thể đi xem em múa được không?”
Bức ảnh chồng lên video đang thay đổi trên bức tường, ánh sáng và bóng tối nhấp nháy trên sườn mặt của Bạc Thời Dư.
Vạt áo người đàn ông hơi xộc xệch, khóe môi rớm máu khẽ nhếch lên, im lặng nở nụ cười, trong biên giới của bóng tối và ánh sáng, có một loại gợi cảm dịu dàng và điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro