Chương 8
2024-09-22 16:50:02
Sau khi nhét xong ảnh chụp, Thẩm Hòa Ninh dựa gần vào cửa phòng sách trong chốc lát, không nghe thấy bên trong có bất cứ động tĩnh gì, vài lần cô muốn gõ cửa, nhưng cuối cùng vẫn thả tay xuống, cúi đầu nhìn chiếc sơ mi trắng nhàu nhĩ trên người, chậm rãi ôm đầu gối, cố gắng cuộn tròn thân thể, giấu mình trong chiếc áo của anh.
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh có chút chua xót, cô biết Bạc Thời Dư sẽ không đáp lại mình, hơn nữa lại càng không thể thật sự ngủ cùng giường với cô.
Cô cũng biết mình quá nóng vội, nếu đã là lén lút yêu thầm, cô không nên nhanh chóng xông vào phòng ngủ của anh như thế, lấy áo sơmi của anh làm váy ngủ, còn cố ý đi chân trần tới trước mặt anh.
Nhưng tình yêu thầm kín, bị ngăn cách bởi núi non, biển cả và ngân hà, cô đã quá lâu để trải qua những ngày tháng mà cô không thể chạm vào dù có rơi bao nhiêu giọt nước mắt, lâu tới mức sau khi trở lại bên người anh, một phút cô cũng không muốn lãng phí.
Cho nên nhút nhát lại lỗ mãng, dùng đủ các thủ đoạn nhỏ để tới gần anh, nhưng giờ đây một chút hy vọng xa vời nhỏ bé đó, cuối cùng cũng tan vỡ trong những lời giáo huấn lạnh lùng của anh.
Cô thật vô dụng khi lớn lên, bởi vì Bạc Thời Dư vẫn chỉ coi cô là đứa trẻ, không quen nhìn dáng vẻ này của cô, cho dù cô có mặc ít đến đâu, trái tim anh cũng không hề rung động, vẫn vạch rõ ranh giới với cô.
Thẩm Hòa Ninh dùng mu bàn tay lau khóe mắt, sau đó lại bò trên giường chui vào trong chăn, ôm lấy gối đầu của Bạc Thời Dư, bọc bản thân mình thành cái kén, cố gắng giữ lại mùi hương trên cơ thể.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, cùng lúc đó, phía sau cánh cửa phòng sách tĩnh mịch, người đàn ông đang siết chặt bức ảnh của cô như thế nào, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt cô hết lần này đến lần khác.
Dông tố mãi đến rạng sáng mới kết thúc, Thẩm Hòa Ninh cho rằng chắc chắn mình sẽ mất ngủ, kết quả vô tình lại ngủ quá ngon, ngon tới mức ngay cả Bạc Thời Dư rời đi từ lúc nào cũng không biết.
Khi cô mở mắt ra, phòng sách đã sớm không còn ai, phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính cô, ánh nắng xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, chiếu sáng những sợi lông tơ mỏng manh trên gương mặt non mịn của thiếu nữ.
Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng xuống giường, nhớ tới đôi chân vẫn trần trụi, cô rầu rĩ thiếu chút nữa dùng chiếc chăn nhỏ quấn quanh eo, đến khi quay đầu lại mới chú ý tới bên cạnh đầu giường có một chiếc váy được gấp gàng, ngay cả dép lê cũng đổi thành size vừa với chân cô.
Trái tim như chìm dưới vực sâu của cô lại bắt đầu nhảy nhót, giành giật từng giây trở về trên giường, quấn lấy chiếc chăn mà Bạc Thời Dư đắp mỗi ngày rồi tận tình lăn lộn. Trong lúc lăn lộn cô mơ hồ nghe thấy một tiếng động nhỏ, nụ cười trên đôi môi đỏ hồng của cô còn chưa kịp thu lại, vừa ngẩng đầu đã đụng phải cánh cửa phòng ngủ đang mở ra, bên trong con ngươi đen láy của người đàn ông là bốn bề yên tĩnh.
Theo phản xạ, Thẩm Hòa Ninh tính ngồi dậy, đôi chân thon dài trắng nõn nổi bật trên bộ ga giường màu xám đậm, hai má và vành tai ửng hồng, được mạ viền vàng trong ánh nắng ban mai, tựa như một ảo ảnh nửa trong suốt.
Bạc Thời Dư tự thuyết phục bản thân rằng, mình đang xem một chú mèo con lăn lộn làm nũng: “Rời giường, lấy đồ của em, lập tức trở về trường học.”
Dặn dò xong, anh chuyển hướng xe lăn, nghe thấy Thẩm Hòa Ninh luống cuống rời giường ở phía sau, tiếng dép lẹp xẹp lẹp xẹp chạy về phía anh, một luồng nhiệt u ám cuồn cuộn trong đáy mắt, sau đó bị đè xuống thật sâu.
Thẩm Hòa Ninh mất mát rũ mắt xuống, quả nhiên anh sẽ không đến bữa tiệc xem cô múa, cô cũng không nhụt chí, thay đổi âm điệu có thể vắt ra nước, sắc mặt cũng phối hợp mà mềm nhũn bất lực: “Anh, buổi tối em sẽ biểu diễn, cả ngày hôm nay phải luyện tập, sau đó em sẽ trực tiếp đến đoàn múa của trường, không thể xách theo vali quá nặng, em có thể …… để hành lý ở đây trước, buổi tối khi kết thúc em lại đến lấy được không?”
Dù sao cô cũng không thể mang đi, cho dù bản thân cô tạm thời bị trục xuất, nhưng chiếc vali nhỏ của cô vẫn phải cắm rễ ở nhà của anh, như vậy mới có hy vọng tiếp tục quay lại.
Các khớp xương rõ ràng trên ngón tay của Bạc Thời Dư đang cuộn tròn chiếc cà vạt tối màu, không nhanh không chậm thắt chặt trên cổ áo sơmi, bàn tay tái nhợt thon dài, làm ra động tác tinh tế như vậy, lại có chút lười biếng và thản nhiên. Thẩm Hòa Ninh nhìn anh chằm chằm, lỗ tai nóng bừng, không hiểu sao cô lại nhớ tới giấc mộng trên xe buýt, khi đầu ngón tay của anh dụ dỗ cô, cũng thong thả và ung dung như thế.
Anh hơi nhếch môi nhìn về phía Thẩm Hòa Ninh, ôn tồn lễ độ nói: “Không cần quay lại, sẽ có người đưa tới cho em.”
Thẩm Hòa Ninh vỡ mộng ngay tại chỗ.
Chiếc xe vẫn dừng bên cửa hông của Học Viện Múa, thời điểm Thẩm Hòa Ninh xuống xe, Bạc Thời Dư không hề ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào chiếc laptop đang mở trên đùi, thu liễm cảm xúc tốt đến mức một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
Mãi cho tới khi Thẩm Hòa Ninh xoay người tiến vào cổng trường, anh mới tắt màn hình máy tính đi, bên người vẫn còn thoang thoảng hương thơm ấm áp của cô.
Giang Nguyên tóm tắt khối lượng công việc cả ngày của anh theo từng bước: “Anh Thời, hôm nay anh không có tiết tại Đại Học Y, 8h30 có một cuộc họp sớm tại bệnh viện, sáng nay có lịch hẹn với hai ca phẫu thuật, buổi chiều tại khu Hoa Bắc Crane--”
Bạc Thời Dư không đợi cậu nói hết: “Buổi tối có lịch hẹn gì không?”
Giang Nguyên sửng sốt, đọc ra một hành trình dài từ 7h đến 11h đêm, bệnh viện không có việc gì, tất cả đều tập trung ở Crane Medical, mỗi một mốc thời gian đều rất sát nhau, cuối cùng cậu cẩn thận hỏi: “Có sắp xếp gì khác sao?”
Tầm mắt của Bạc Thời Dư chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chiếc xe vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Học Viện Múa, bên trên cổng chính còn treo cao biểu ngữ và poster tuyên truyền cho bữa tiệc chào đón tân sinh viên vào tối nay.
Có không ít người vây quanh bức ảnh lớn nhất, nam sinh chiếm đa số, còn có người tranh thủ chụp ảnh chung với người trên poster. Trong ảnh, gương mặt Thẩm Hòa Ninh được trang điểm cực kỳ ấn tượng, giữa mày vẽ một bông hoa điền màu đỏ, váy lụa mỏng manh, vòng eo tinh tế đến mức không đủ nắm chặt.
--
Dựa theo thông lệ của Học Viện Múa, bữa tiệc chào mừng tân sinh viên lẽ ra phải được tổ chức vào thời điểm khai giảng, nhưng năm nay việc trường học chuyển địa chỉ đã làm chậm trễ tiến độ, đành phải hoãn lại một khoảng thời gian, hơn nữa đạo diễn Từ muốn chọn một nghệ sĩ biểu diễn solo cho dự án phim lớn sẽ bắt đầu khởi động máy vào tháng sau, thế nên mới tạo ra thanh thế đặc biệt to lớn đến vậy.
Không chỉ sinh viên năm nhất, kể các học tỷ đã xông pha vào giới chuyên hay làng giải trí, họ đều dốc toàn lực muốn tranh đoạt cơ hội duy nhất lần này.
Sau khi trở về trường học, Thẩm Hòa Ninh tiếp tục luyện tập, buổi trưa cô ăn không ngon miệng, nước cũng không uống được mấy ngụm, đến cuối ngày, trên khóe môi đã xuất hiện hai vết nứt nhỏ khô khốc.
Các nữ sinh múa cùng đưa nước cô, kinh ngạc hỏi: “Hòa Ninh, có chuyện gì vậy? Dáng vẻ của cậu y như thất tình, giống hệt tớ mấy ngày hôm trước.”
Thẩm Hòa Ninh chẳng khác gì bị đâm một dao: “Không phải, tớ không có, sao có thể như vậy được.”
Cô dùng mu bàn tay cọ qua chóp mũi, sau khi phản bác thì trầm mặc.
Cô nào có thất tình, thậm chí ngay cả tư cách thất tình cũng không có, chỉ có một tình yêu đơn phương thầm kín giữa mình với mình, cho dù bốn năm qua thế giới của cô đã long trời lở đất, thì anh cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Ngay cả một buổi biểu diễn anh cũng không tới xem.
Cho đến tối, tất cả sinh viên tham gia biểu diễn đều tập trung ở hậu trường Bảo Tàng Nghệ Thuật, bắt đầu trang điểm và thay quần áo.
Số lượng chuyên viên trang điểm trong trường có hạn, vừa đến đã bị phân chia cho các học tỷ, Thẩm Hòa Ninh lười tranh giành với bọn họ, tự mình cầm một dụng cụ ngồi trong góc yên lặng vẽ đuôi mắt, nhưng chiếc bút vẽ lại đột nhiên dừng lại.
“Cậu thật sự nhìn thấy? Không sai chứ? Không thể nào --”
“Tuyệt đối chính xác, có mấy ai trưởng thành được như vậy! Mới đầu nhìn thoáng qua tớ còn tưởng trường học tìm người có lưu lượng tới thu hút tin tức, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, mấy người lưu lượng nào có loại khí chất này, mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe lăn tớ mới dám xác định.”
“Xe lăn?!” Có người che miệng kích động “Người ở Đại Học Y kia?”
“Nói Đại Học Y, chi bằng nói Crane Medical, các cậu nếu ai có bản lĩnh lọt vào mắt xanh của anh ta, cần gì phải tranh một vai diễn từ bộ phim của đạo diễn Từ nữa, muốn bao nhiêu tài nguyên sẽ có bấy nhiêu, không biết trưởng khoa Trần của chúng ta làm cách nào để mời được người ta đến đây.”
“Này, nói nhỏ chút, Hứa Đường tới đấy, hình như cậu ta và người kia--”
Có người bừng tỉnh: “Chẳng lẽ là đến vì Hứa Đường?”
Hô hấp của Thẩm Hòa Ninh như ngừng lại, cô cố gắng ổn định cổ tay, mạch đập nhanh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng đập, nhất thời không chú ý tới vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.
Cô vẽ mắt xong, muốn lấy bảng phấn mắt ra tốc chiến tốc thắng, sau đó mau chóng chạy ra ngoài nhìn xem có phải anh mình hay không. Tuy nhiên, bàn tay vừa mới chạm vào, chiếc hộp trang điểm lớn trước mặt đã bị người trực tiếp lấy đi, đặt sang chiếc bàn bên cạnh.
-- “Chị Tiểu Đường, em thật sự không ngờ Bạc tiên sinh sẽ qua đây, hộp trang điểm của chúng ta còn ở trong xe, không kịp rồi! Tạm thời chắp vá sử dụng trước loại này, em mau chóng trang điểm cho chị, đừng để anh ấy chờ.”
Âm lượng của lời nói này không cao không thấp, nhưng trong bối cảnh các chủ đề tầm phào đang lan truyền, nó chẳng khác gì một quả bom, căn phòng hóa trang rộng lớn lộn xộn mau chóng yên tĩnh lại.
Thẩm Hòa Ninh quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, không đợi cô nói gì, nhóm tân sinh viên đứng phía sau cô đã nhỏ giọng giới thiệu: “Hòa Ninh, cậu không biết sao? Đây là Hứa Đường học năm 3, cô ta đã đóng hai bộ phim rồi, nghe nói hoàn cảnh gia đình rất tốt, vừa mới trở về trường tham gia biểu diễn, cậu đừng xung đột với cô ta.”
Thẩm Hòa Ninh chớp chớp đôi mắt đào hoa, trực tiếp mỉm cười hỏi Hứa Đường: “Bạc tiên sinh?”
Hứa Đường có chút bất ngờ đánh giá cô vài giây.
Thiếu nữ mới chỉ trang điểm được một chút, các đường nét trên gương mặt thuần khiết không nhiêm bụi trần, lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, cô ta đã nghe qua danh tiếng của Thẩm Hòa Ninh, trong mắt hiện lên một tầng đề phòng và cảm giác nguy cơ, cô ta cau mày cười lạnh: “Một sinh viên năm nhất, không hiểu cái gì gọi là tự hiểu lấy mình hay sao, đừng tưởng rằng đoạt được vị trí múa chính là ghê gớm, Bạc tiên sinh là người cô có thể tùy tiện nhắc đến ư?”
Thẩm Hòa Nịnh xác định mình không quen biết người này, trong trí nhớ cũng chưa từng nghe nói về cô ta trong vòng tròn xã giao của Bạc Thời Dư, vậy chỉ có thể là người xuất hiện bên cạnh anh trong bốn năm xa cách.
Sự tồn tại này, dường như đang nhắc nhở cô rằng, cô hoàn toàn không biết gì về Bạc Thời Dư trong suốt bốn năm trống trải đó.
Lồng ngực Thẩm Hòa Ninh hơi phập phồng co lại, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay.
Cô cảm thấy ấm ức, nhưng lại không tìm được thân phận và lập trường để ấm ức, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn nhướng mày cười: “Nếu ta không thể đề nhướng mày cười: “Nếu tôi không thể nhắc đến, vậy học tỷ dựa vào đâu mà có thể?”
Hứa Đường khoanh tay trước ngực: “Dựa vào việc buổi tối hôm nay anh ấy tới xem tôi múa.”
Cả nhà Hứa Đường nằm mơ cũng muốn bước lên con thuyền lớn Crane Medical, vắt hết óc suy nghĩ về người thừa kế trẻ tuổi tàn tật của nhà họ Bạc kia, tìm mọi cách đưa con gái đến nhà người ta nhiều lần, kết quả ngay cả đến gần cũng không có cơ hội. Sau này bọn họ cất công hỏi thăm được, thỉnh thoảng người kia sẽ đến rạp hát xem múa cổ điển, hơn nữa con gái lại đang theo học ngành này, vì thế bọn họ liều mạng nghiêng người về phía trước.
Với tất cả các loại quan hệ trong quá khứ, Hứa Đường đã từng gặp Bạc Thời Dư hai lần, ỷ vào hai lần này, cô ta nhận định mình đứng trên hẳn những vũ công bình thường chưa hiểu việc đời ở đây, mỗi khi nhắc đến quan hệ và tài nguyên, sẽ tự giác treo Bạc tiên sinh ở ngoài miệng.
Hôm nay bất ngờ nghe tin anh đến đây, cô ta sợ sẽ ảnh hưởng đến cơ hội tiếp cận, huống chi, cô ta cũng thật sự không tiếp cận ra còn lý do nào khác, có thể khiến Bạc Thời Dư tình nguyện xuất hiện ở nơi này.
Thẩm Hòa Ninh mặt không biểu cảm, duỗi tay muốn lấy lại hộp trang điểm, Hứa Đường đè lại: “Cướp đoạt cái gì!”
Cô ta tiện tay nhặt một hộp phấn má màu hồng đào không dùng đến, ném cho Thẩm Hòa Ninh: “Coi như thưởng cho cô, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Thẩm Hòa Ninh đón được hộp phấn má hồng, đặt vào trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi đứng lên, hỏi học trưởng hội sinh viên phụ trách việc hậu trường: “Xin hỏi, hộp trang điểm này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Học trưởng không hiểu trả lời: “Năm, năm trăm, không đắt lắm……”
Thẩm Hòa Ninh gật đầu, từ trong chiếc túi nhỏ lấy ra 500 tệ tiền mặt, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó vung mạnh bàn tay trắng nõn mảnh mai của mình, hất đổ hộp trang điểm đang mở nắp xuống mặt đất, giữa tiếng thét chói tai kinh sợ của Hứa Đường, đồ trang điểm đủ màu sắc bên trong vỡ tan tành rơi đầy đất.
Đuôi mắt xinh đẹp của cô khẽ cong lên, nghiêng đầu nói với Hứa Đường: “Cô cứ tiếp tục trang điểm đi nha.”
Nói xong, cô đẩy ghế dựa ra, cầm hộp phấn má vô cùng đơn giản kia, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Năm nay, các tân sinh viên đều là bạn múa của Thẩm Hòa Ninh, bọn họ kinh sợ mở to mắt há hốc mồm, nhìn thấy Hứa Đường luống cuống cướp đoạt đồ trang điểm khắp nơi, cả đám vội vã đuổi theo ra ngoài, còn có người nhanh tay lẹ mắt lấy vài món đồ trang điểm từ trên bàn khác.
“Hòa Ninh, đừng lo lắng chuyện gì khác, mau trang điểm đi! Bọn tớ sẽ chặn phía sau giúp cậu, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi --”
Thẩm Hòa Ninh không cần gì cả, cô cầm chiếc gương nhỏ, mở hộp má hồng kia ra, lấy cọ trên mặt quét theo trình tự, màu mắt, đường viền, má hồng, toàn bộ đều dùng màu sắc mà không ai dám thử.
Trang điểm xong quay đầu lại, cô biến thành vị công chúa cổ đại với mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng, hoa đào phất qua mặt, gợn sóng trong mắt mọc lan tràn, bởi vì thiếu đi những màu sắc khác, đáng lẽ trông cô nên có vẻ đơn điệu nhợt nhạt, nhưng kết hợp với thần thái quá mức tươi đẹp của cô, trở thành một vẻ đẹp rời rạc và buồn bã.
Thẩm Hòa Ninh nói: “Tớ bị chọc tức như thế, nhất để phải cho anh ấy nhìn thấy, còn có --”
Cô nhìn nhóm bạn múa xung quanh mình, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho mọi người, giúp tớ làm một chuyện.”
Thẩm Hòa Ninh quá xinh đẹp, trình độ chuyên môn lại đè bẹp những người khác, đã vượt qua phạm trù dễ dàng khiến người ta ghen ghét. Trong số những sinh viên năm nhất cùng lớp, ngoại trừ Lương Gia Nguyệt vênh mặt hất hàm sai khiến, mọi người đều bị cô thuyết phục, sẵn sàng nghe lời cô nói.
“Chờ một chút, cậu chắc chứ?” Một người nào đó trong số các cô gái nhỏ mở miệng hỏi “Cậu muốn…… cố ý vặn chân bị thương?”
Đôi chân có ý nghĩa như thế nào đối với vũ công, ở đây không ai là không biết.
Thẩm Hòa Ninh lắc những ngón tay trắng nõn, trịnh trọng sửa lại: “Là giả bộ -- vặn chân bị thương, khi kết thúc tiết mục và điệu nhảy cuối cùng, nó sẽ không ảnh hưởng tới màn trình diễn của mọi người.”
“Ngộ nhỡ thì sao?” Mấy người lo lắng hỏi “Vị trí múa chính này, không phải vì muốn giành được tư cách múa solo trong dự án lớn của đạo diễn Từ hay sao? Nếu cậu thật sự bị thương, vậy không phải sẽ uổng phí công sức à”
Thẩm Hòa Ninh rũ mắt cười, cô vì cảnh múa solo của đạo diễn Từ, nhưng cũng không phải.
Điệu múa này có tên gọi “Trường Tương Tư”, cô muốn múa cho Bạc Thời Dư xem, cô cũng muốn bước sang một giai đoạn tươi sáng hơn, có thể chạm tới bầu trời trên cao, như vậy có thể gần anh thêm một chút.
Cô không muốn mới chỉ ở một đêm đã bị đuổi đi, không muốn tiếp tục tạo ra khoảng trống giữa cô và anh, dù là dối trá hay mưu mô, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, sống lâu dài trong căn phòng đó.
Khu vực hậu trường của Bảo Tàng Nghệ Thuật rất rộng lớn, ngoại trừ việc ồn ào trong phòng hoá trang, Hứa Đường vẫn đang gấp rút đi gặp Bạc tiên sinh. Ở khu vực này của Thẩm Hòa Ninh có rất ít người qua lại, một số hành lang quanh co và những tấm bảng trưng bày kéo dài về mọi hướng, sắc trời đã tối từ lâu, ánh đèn cũng không sáng lắm.
Một chiếc xe lăn màu đen dừng lại chỗ ngã rẽ, người ngồi bên trên đang vuốt ve tượng Phật Quan Âm ở cổ tay hết lần này đến lần khác.
Các âm thanh dường như không liên quan gì đến anh, từ lúc Thẩm Hòa Ninh bước ra, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, tựa như dây đằng mọc trong đêm đen, dây dưa quấn quýt, lửa cháy bất tận.
Giang Nguyên từ phía sau vội vàng bước nhanh tới, cúi người bên cạnh xe lăn, thấp giọng nói: “Anh Thời, em vừa tìm người hỏi thăm……”
Bạc Thời Dư tháo kính xuống, dùng bụng ngón tay vuốt ve viền kính trong suốt.
“Thật xin lỗi, là em tự tiện đi làm, nhưng em vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm” Giang Nguyên cung kính cúi đầu, tận tâm tận lực nói “Cô Thẩm và ba người bạn cùng phòng có mối quan hệ khá tốt, cái gọi là bị đuổi ra ngoài cũng không thể tìm thấy dấu vết gì, chuyện xảy ra đột ngột, hoàn toàn không hợp lẽ thường, chắc hẳn…… cô ấy cố ý dùng chút thủ đoạn nhỏ.”
Bạc Thời Dư ngước mắt, thấp giọng cười nhạt: “Chuyện này còn cần phải hỏi?”
Não bộ của Giang Nguyên trống rỗng mất hai giây, dần cảm thấy anh đã tác động quá sâu rồi, tiện đà nói: “Vừa rồi em còn nghe thấy, cô ấy dự định giả vờ bị thương ở chân khi nhảy múa, để lừa gạt sự đồng cảm của anh --”
“Cô gái như vậy thật sự, thật sự……”
Mưu mô, tính toán, không đơn giản, thậm chí còn có chút không từ thủ đoạn.
Giang Nguyên biết rõ bên người Bạc Thời Dư có rất nhiều phụ nữ muốn leo lên, cậu cũng ghét nhất là những mưu mô thủ đoạn như vậy. Khi cậu còn đang rối rắm không biết nên chọn từ nào để kết luận về Thẩm Hòa Ninh, lại nghe thấy Bạc Thời Dư mở miệng.
Giang Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Thời Dư bị bao phủ bởi ánh trăng bạc xuyên thấu qua cửa sổ, đường nét trang nhã như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mà bên dưới vẻ bề ngoài này, lại lờ mờ toả ra nhiệt độ cực nóng mang tính phá hủy nào đó.
Anh thong thả ung dung hỏi: “Sao thế? Ninh Ninh như vậy, có điểm nào không đáng yêu sao?”
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh có chút chua xót, cô biết Bạc Thời Dư sẽ không đáp lại mình, hơn nữa lại càng không thể thật sự ngủ cùng giường với cô.
Cô cũng biết mình quá nóng vội, nếu đã là lén lút yêu thầm, cô không nên nhanh chóng xông vào phòng ngủ của anh như thế, lấy áo sơmi của anh làm váy ngủ, còn cố ý đi chân trần tới trước mặt anh.
Nhưng tình yêu thầm kín, bị ngăn cách bởi núi non, biển cả và ngân hà, cô đã quá lâu để trải qua những ngày tháng mà cô không thể chạm vào dù có rơi bao nhiêu giọt nước mắt, lâu tới mức sau khi trở lại bên người anh, một phút cô cũng không muốn lãng phí.
Cho nên nhút nhát lại lỗ mãng, dùng đủ các thủ đoạn nhỏ để tới gần anh, nhưng giờ đây một chút hy vọng xa vời nhỏ bé đó, cuối cùng cũng tan vỡ trong những lời giáo huấn lạnh lùng của anh.
Cô thật vô dụng khi lớn lên, bởi vì Bạc Thời Dư vẫn chỉ coi cô là đứa trẻ, không quen nhìn dáng vẻ này của cô, cho dù cô có mặc ít đến đâu, trái tim anh cũng không hề rung động, vẫn vạch rõ ranh giới với cô.
Thẩm Hòa Ninh dùng mu bàn tay lau khóe mắt, sau đó lại bò trên giường chui vào trong chăn, ôm lấy gối đầu của Bạc Thời Dư, bọc bản thân mình thành cái kén, cố gắng giữ lại mùi hương trên cơ thể.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, cùng lúc đó, phía sau cánh cửa phòng sách tĩnh mịch, người đàn ông đang siết chặt bức ảnh của cô như thế nào, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt cô hết lần này đến lần khác.
Dông tố mãi đến rạng sáng mới kết thúc, Thẩm Hòa Ninh cho rằng chắc chắn mình sẽ mất ngủ, kết quả vô tình lại ngủ quá ngon, ngon tới mức ngay cả Bạc Thời Dư rời đi từ lúc nào cũng không biết.
Khi cô mở mắt ra, phòng sách đã sớm không còn ai, phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính cô, ánh nắng xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, chiếu sáng những sợi lông tơ mỏng manh trên gương mặt non mịn của thiếu nữ.
Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng xuống giường, nhớ tới đôi chân vẫn trần trụi, cô rầu rĩ thiếu chút nữa dùng chiếc chăn nhỏ quấn quanh eo, đến khi quay đầu lại mới chú ý tới bên cạnh đầu giường có một chiếc váy được gấp gàng, ngay cả dép lê cũng đổi thành size vừa với chân cô.
Trái tim như chìm dưới vực sâu của cô lại bắt đầu nhảy nhót, giành giật từng giây trở về trên giường, quấn lấy chiếc chăn mà Bạc Thời Dư đắp mỗi ngày rồi tận tình lăn lộn. Trong lúc lăn lộn cô mơ hồ nghe thấy một tiếng động nhỏ, nụ cười trên đôi môi đỏ hồng của cô còn chưa kịp thu lại, vừa ngẩng đầu đã đụng phải cánh cửa phòng ngủ đang mở ra, bên trong con ngươi đen láy của người đàn ông là bốn bề yên tĩnh.
Theo phản xạ, Thẩm Hòa Ninh tính ngồi dậy, đôi chân thon dài trắng nõn nổi bật trên bộ ga giường màu xám đậm, hai má và vành tai ửng hồng, được mạ viền vàng trong ánh nắng ban mai, tựa như một ảo ảnh nửa trong suốt.
Bạc Thời Dư tự thuyết phục bản thân rằng, mình đang xem một chú mèo con lăn lộn làm nũng: “Rời giường, lấy đồ của em, lập tức trở về trường học.”
Dặn dò xong, anh chuyển hướng xe lăn, nghe thấy Thẩm Hòa Ninh luống cuống rời giường ở phía sau, tiếng dép lẹp xẹp lẹp xẹp chạy về phía anh, một luồng nhiệt u ám cuồn cuộn trong đáy mắt, sau đó bị đè xuống thật sâu.
Thẩm Hòa Ninh mất mát rũ mắt xuống, quả nhiên anh sẽ không đến bữa tiệc xem cô múa, cô cũng không nhụt chí, thay đổi âm điệu có thể vắt ra nước, sắc mặt cũng phối hợp mà mềm nhũn bất lực: “Anh, buổi tối em sẽ biểu diễn, cả ngày hôm nay phải luyện tập, sau đó em sẽ trực tiếp đến đoàn múa của trường, không thể xách theo vali quá nặng, em có thể …… để hành lý ở đây trước, buổi tối khi kết thúc em lại đến lấy được không?”
Dù sao cô cũng không thể mang đi, cho dù bản thân cô tạm thời bị trục xuất, nhưng chiếc vali nhỏ của cô vẫn phải cắm rễ ở nhà của anh, như vậy mới có hy vọng tiếp tục quay lại.
Các khớp xương rõ ràng trên ngón tay của Bạc Thời Dư đang cuộn tròn chiếc cà vạt tối màu, không nhanh không chậm thắt chặt trên cổ áo sơmi, bàn tay tái nhợt thon dài, làm ra động tác tinh tế như vậy, lại có chút lười biếng và thản nhiên. Thẩm Hòa Ninh nhìn anh chằm chằm, lỗ tai nóng bừng, không hiểu sao cô lại nhớ tới giấc mộng trên xe buýt, khi đầu ngón tay của anh dụ dỗ cô, cũng thong thả và ung dung như thế.
Anh hơi nhếch môi nhìn về phía Thẩm Hòa Ninh, ôn tồn lễ độ nói: “Không cần quay lại, sẽ có người đưa tới cho em.”
Thẩm Hòa Ninh vỡ mộng ngay tại chỗ.
Chiếc xe vẫn dừng bên cửa hông của Học Viện Múa, thời điểm Thẩm Hòa Ninh xuống xe, Bạc Thời Dư không hề ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào chiếc laptop đang mở trên đùi, thu liễm cảm xúc tốt đến mức một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
Mãi cho tới khi Thẩm Hòa Ninh xoay người tiến vào cổng trường, anh mới tắt màn hình máy tính đi, bên người vẫn còn thoang thoảng hương thơm ấm áp của cô.
Giang Nguyên tóm tắt khối lượng công việc cả ngày của anh theo từng bước: “Anh Thời, hôm nay anh không có tiết tại Đại Học Y, 8h30 có một cuộc họp sớm tại bệnh viện, sáng nay có lịch hẹn với hai ca phẫu thuật, buổi chiều tại khu Hoa Bắc Crane--”
Bạc Thời Dư không đợi cậu nói hết: “Buổi tối có lịch hẹn gì không?”
Giang Nguyên sửng sốt, đọc ra một hành trình dài từ 7h đến 11h đêm, bệnh viện không có việc gì, tất cả đều tập trung ở Crane Medical, mỗi một mốc thời gian đều rất sát nhau, cuối cùng cậu cẩn thận hỏi: “Có sắp xếp gì khác sao?”
Tầm mắt của Bạc Thời Dư chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chiếc xe vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Học Viện Múa, bên trên cổng chính còn treo cao biểu ngữ và poster tuyên truyền cho bữa tiệc chào đón tân sinh viên vào tối nay.
Có không ít người vây quanh bức ảnh lớn nhất, nam sinh chiếm đa số, còn có người tranh thủ chụp ảnh chung với người trên poster. Trong ảnh, gương mặt Thẩm Hòa Ninh được trang điểm cực kỳ ấn tượng, giữa mày vẽ một bông hoa điền màu đỏ, váy lụa mỏng manh, vòng eo tinh tế đến mức không đủ nắm chặt.
--
Dựa theo thông lệ của Học Viện Múa, bữa tiệc chào mừng tân sinh viên lẽ ra phải được tổ chức vào thời điểm khai giảng, nhưng năm nay việc trường học chuyển địa chỉ đã làm chậm trễ tiến độ, đành phải hoãn lại một khoảng thời gian, hơn nữa đạo diễn Từ muốn chọn một nghệ sĩ biểu diễn solo cho dự án phim lớn sẽ bắt đầu khởi động máy vào tháng sau, thế nên mới tạo ra thanh thế đặc biệt to lớn đến vậy.
Không chỉ sinh viên năm nhất, kể các học tỷ đã xông pha vào giới chuyên hay làng giải trí, họ đều dốc toàn lực muốn tranh đoạt cơ hội duy nhất lần này.
Sau khi trở về trường học, Thẩm Hòa Ninh tiếp tục luyện tập, buổi trưa cô ăn không ngon miệng, nước cũng không uống được mấy ngụm, đến cuối ngày, trên khóe môi đã xuất hiện hai vết nứt nhỏ khô khốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các nữ sinh múa cùng đưa nước cô, kinh ngạc hỏi: “Hòa Ninh, có chuyện gì vậy? Dáng vẻ của cậu y như thất tình, giống hệt tớ mấy ngày hôm trước.”
Thẩm Hòa Ninh chẳng khác gì bị đâm một dao: “Không phải, tớ không có, sao có thể như vậy được.”
Cô dùng mu bàn tay cọ qua chóp mũi, sau khi phản bác thì trầm mặc.
Cô nào có thất tình, thậm chí ngay cả tư cách thất tình cũng không có, chỉ có một tình yêu đơn phương thầm kín giữa mình với mình, cho dù bốn năm qua thế giới của cô đã long trời lở đất, thì anh cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Ngay cả một buổi biểu diễn anh cũng không tới xem.
Cho đến tối, tất cả sinh viên tham gia biểu diễn đều tập trung ở hậu trường Bảo Tàng Nghệ Thuật, bắt đầu trang điểm và thay quần áo.
Số lượng chuyên viên trang điểm trong trường có hạn, vừa đến đã bị phân chia cho các học tỷ, Thẩm Hòa Ninh lười tranh giành với bọn họ, tự mình cầm một dụng cụ ngồi trong góc yên lặng vẽ đuôi mắt, nhưng chiếc bút vẽ lại đột nhiên dừng lại.
“Cậu thật sự nhìn thấy? Không sai chứ? Không thể nào --”
“Tuyệt đối chính xác, có mấy ai trưởng thành được như vậy! Mới đầu nhìn thoáng qua tớ còn tưởng trường học tìm người có lưu lượng tới thu hút tin tức, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, mấy người lưu lượng nào có loại khí chất này, mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe lăn tớ mới dám xác định.”
“Xe lăn?!” Có người che miệng kích động “Người ở Đại Học Y kia?”
“Nói Đại Học Y, chi bằng nói Crane Medical, các cậu nếu ai có bản lĩnh lọt vào mắt xanh của anh ta, cần gì phải tranh một vai diễn từ bộ phim của đạo diễn Từ nữa, muốn bao nhiêu tài nguyên sẽ có bấy nhiêu, không biết trưởng khoa Trần của chúng ta làm cách nào để mời được người ta đến đây.”
“Này, nói nhỏ chút, Hứa Đường tới đấy, hình như cậu ta và người kia--”
Có người bừng tỉnh: “Chẳng lẽ là đến vì Hứa Đường?”
Hô hấp của Thẩm Hòa Ninh như ngừng lại, cô cố gắng ổn định cổ tay, mạch đập nhanh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng đập, nhất thời không chú ý tới vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.
Cô vẽ mắt xong, muốn lấy bảng phấn mắt ra tốc chiến tốc thắng, sau đó mau chóng chạy ra ngoài nhìn xem có phải anh mình hay không. Tuy nhiên, bàn tay vừa mới chạm vào, chiếc hộp trang điểm lớn trước mặt đã bị người trực tiếp lấy đi, đặt sang chiếc bàn bên cạnh.
-- “Chị Tiểu Đường, em thật sự không ngờ Bạc tiên sinh sẽ qua đây, hộp trang điểm của chúng ta còn ở trong xe, không kịp rồi! Tạm thời chắp vá sử dụng trước loại này, em mau chóng trang điểm cho chị, đừng để anh ấy chờ.”
Âm lượng của lời nói này không cao không thấp, nhưng trong bối cảnh các chủ đề tầm phào đang lan truyền, nó chẳng khác gì một quả bom, căn phòng hóa trang rộng lớn lộn xộn mau chóng yên tĩnh lại.
Thẩm Hòa Ninh quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, không đợi cô nói gì, nhóm tân sinh viên đứng phía sau cô đã nhỏ giọng giới thiệu: “Hòa Ninh, cậu không biết sao? Đây là Hứa Đường học năm 3, cô ta đã đóng hai bộ phim rồi, nghe nói hoàn cảnh gia đình rất tốt, vừa mới trở về trường tham gia biểu diễn, cậu đừng xung đột với cô ta.”
Thẩm Hòa Ninh chớp chớp đôi mắt đào hoa, trực tiếp mỉm cười hỏi Hứa Đường: “Bạc tiên sinh?”
Hứa Đường có chút bất ngờ đánh giá cô vài giây.
Thiếu nữ mới chỉ trang điểm được một chút, các đường nét trên gương mặt thuần khiết không nhiêm bụi trần, lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, cô ta đã nghe qua danh tiếng của Thẩm Hòa Ninh, trong mắt hiện lên một tầng đề phòng và cảm giác nguy cơ, cô ta cau mày cười lạnh: “Một sinh viên năm nhất, không hiểu cái gì gọi là tự hiểu lấy mình hay sao, đừng tưởng rằng đoạt được vị trí múa chính là ghê gớm, Bạc tiên sinh là người cô có thể tùy tiện nhắc đến ư?”
Thẩm Hòa Nịnh xác định mình không quen biết người này, trong trí nhớ cũng chưa từng nghe nói về cô ta trong vòng tròn xã giao của Bạc Thời Dư, vậy chỉ có thể là người xuất hiện bên cạnh anh trong bốn năm xa cách.
Sự tồn tại này, dường như đang nhắc nhở cô rằng, cô hoàn toàn không biết gì về Bạc Thời Dư trong suốt bốn năm trống trải đó.
Lồng ngực Thẩm Hòa Ninh hơi phập phồng co lại, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay.
Cô cảm thấy ấm ức, nhưng lại không tìm được thân phận và lập trường để ấm ức, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn nhướng mày cười: “Nếu ta không thể đề nhướng mày cười: “Nếu tôi không thể nhắc đến, vậy học tỷ dựa vào đâu mà có thể?”
Hứa Đường khoanh tay trước ngực: “Dựa vào việc buổi tối hôm nay anh ấy tới xem tôi múa.”
Cả nhà Hứa Đường nằm mơ cũng muốn bước lên con thuyền lớn Crane Medical, vắt hết óc suy nghĩ về người thừa kế trẻ tuổi tàn tật của nhà họ Bạc kia, tìm mọi cách đưa con gái đến nhà người ta nhiều lần, kết quả ngay cả đến gần cũng không có cơ hội. Sau này bọn họ cất công hỏi thăm được, thỉnh thoảng người kia sẽ đến rạp hát xem múa cổ điển, hơn nữa con gái lại đang theo học ngành này, vì thế bọn họ liều mạng nghiêng người về phía trước.
Với tất cả các loại quan hệ trong quá khứ, Hứa Đường đã từng gặp Bạc Thời Dư hai lần, ỷ vào hai lần này, cô ta nhận định mình đứng trên hẳn những vũ công bình thường chưa hiểu việc đời ở đây, mỗi khi nhắc đến quan hệ và tài nguyên, sẽ tự giác treo Bạc tiên sinh ở ngoài miệng.
Hôm nay bất ngờ nghe tin anh đến đây, cô ta sợ sẽ ảnh hưởng đến cơ hội tiếp cận, huống chi, cô ta cũng thật sự không tiếp cận ra còn lý do nào khác, có thể khiến Bạc Thời Dư tình nguyện xuất hiện ở nơi này.
Thẩm Hòa Ninh mặt không biểu cảm, duỗi tay muốn lấy lại hộp trang điểm, Hứa Đường đè lại: “Cướp đoạt cái gì!”
Cô ta tiện tay nhặt một hộp phấn má màu hồng đào không dùng đến, ném cho Thẩm Hòa Ninh: “Coi như thưởng cho cô, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Thẩm Hòa Ninh đón được hộp phấn má hồng, đặt vào trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi đứng lên, hỏi học trưởng hội sinh viên phụ trách việc hậu trường: “Xin hỏi, hộp trang điểm này đáng giá bao nhiêu tiền?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Học trưởng không hiểu trả lời: “Năm, năm trăm, không đắt lắm……”
Thẩm Hòa Ninh gật đầu, từ trong chiếc túi nhỏ lấy ra 500 tệ tiền mặt, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó vung mạnh bàn tay trắng nõn mảnh mai của mình, hất đổ hộp trang điểm đang mở nắp xuống mặt đất, giữa tiếng thét chói tai kinh sợ của Hứa Đường, đồ trang điểm đủ màu sắc bên trong vỡ tan tành rơi đầy đất.
Đuôi mắt xinh đẹp của cô khẽ cong lên, nghiêng đầu nói với Hứa Đường: “Cô cứ tiếp tục trang điểm đi nha.”
Nói xong, cô đẩy ghế dựa ra, cầm hộp phấn má vô cùng đơn giản kia, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Năm nay, các tân sinh viên đều là bạn múa của Thẩm Hòa Ninh, bọn họ kinh sợ mở to mắt há hốc mồm, nhìn thấy Hứa Đường luống cuống cướp đoạt đồ trang điểm khắp nơi, cả đám vội vã đuổi theo ra ngoài, còn có người nhanh tay lẹ mắt lấy vài món đồ trang điểm từ trên bàn khác.
“Hòa Ninh, đừng lo lắng chuyện gì khác, mau trang điểm đi! Bọn tớ sẽ chặn phía sau giúp cậu, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi --”
Thẩm Hòa Ninh không cần gì cả, cô cầm chiếc gương nhỏ, mở hộp má hồng kia ra, lấy cọ trên mặt quét theo trình tự, màu mắt, đường viền, má hồng, toàn bộ đều dùng màu sắc mà không ai dám thử.
Trang điểm xong quay đầu lại, cô biến thành vị công chúa cổ đại với mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng, hoa đào phất qua mặt, gợn sóng trong mắt mọc lan tràn, bởi vì thiếu đi những màu sắc khác, đáng lẽ trông cô nên có vẻ đơn điệu nhợt nhạt, nhưng kết hợp với thần thái quá mức tươi đẹp của cô, trở thành một vẻ đẹp rời rạc và buồn bã.
Thẩm Hòa Ninh nói: “Tớ bị chọc tức như thế, nhất để phải cho anh ấy nhìn thấy, còn có --”
Cô nhìn nhóm bạn múa xung quanh mình, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho mọi người, giúp tớ làm một chuyện.”
Thẩm Hòa Ninh quá xinh đẹp, trình độ chuyên môn lại đè bẹp những người khác, đã vượt qua phạm trù dễ dàng khiến người ta ghen ghét. Trong số những sinh viên năm nhất cùng lớp, ngoại trừ Lương Gia Nguyệt vênh mặt hất hàm sai khiến, mọi người đều bị cô thuyết phục, sẵn sàng nghe lời cô nói.
“Chờ một chút, cậu chắc chứ?” Một người nào đó trong số các cô gái nhỏ mở miệng hỏi “Cậu muốn…… cố ý vặn chân bị thương?”
Đôi chân có ý nghĩa như thế nào đối với vũ công, ở đây không ai là không biết.
Thẩm Hòa Ninh lắc những ngón tay trắng nõn, trịnh trọng sửa lại: “Là giả bộ -- vặn chân bị thương, khi kết thúc tiết mục và điệu nhảy cuối cùng, nó sẽ không ảnh hưởng tới màn trình diễn của mọi người.”
“Ngộ nhỡ thì sao?” Mấy người lo lắng hỏi “Vị trí múa chính này, không phải vì muốn giành được tư cách múa solo trong dự án lớn của đạo diễn Từ hay sao? Nếu cậu thật sự bị thương, vậy không phải sẽ uổng phí công sức à”
Thẩm Hòa Ninh rũ mắt cười, cô vì cảnh múa solo của đạo diễn Từ, nhưng cũng không phải.
Điệu múa này có tên gọi “Trường Tương Tư”, cô muốn múa cho Bạc Thời Dư xem, cô cũng muốn bước sang một giai đoạn tươi sáng hơn, có thể chạm tới bầu trời trên cao, như vậy có thể gần anh thêm một chút.
Cô không muốn mới chỉ ở một đêm đã bị đuổi đi, không muốn tiếp tục tạo ra khoảng trống giữa cô và anh, dù là dối trá hay mưu mô, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, sống lâu dài trong căn phòng đó.
Khu vực hậu trường của Bảo Tàng Nghệ Thuật rất rộng lớn, ngoại trừ việc ồn ào trong phòng hoá trang, Hứa Đường vẫn đang gấp rút đi gặp Bạc tiên sinh. Ở khu vực này của Thẩm Hòa Ninh có rất ít người qua lại, một số hành lang quanh co và những tấm bảng trưng bày kéo dài về mọi hướng, sắc trời đã tối từ lâu, ánh đèn cũng không sáng lắm.
Một chiếc xe lăn màu đen dừng lại chỗ ngã rẽ, người ngồi bên trên đang vuốt ve tượng Phật Quan Âm ở cổ tay hết lần này đến lần khác.
Các âm thanh dường như không liên quan gì đến anh, từ lúc Thẩm Hòa Ninh bước ra, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, tựa như dây đằng mọc trong đêm đen, dây dưa quấn quýt, lửa cháy bất tận.
Giang Nguyên từ phía sau vội vàng bước nhanh tới, cúi người bên cạnh xe lăn, thấp giọng nói: “Anh Thời, em vừa tìm người hỏi thăm……”
Bạc Thời Dư tháo kính xuống, dùng bụng ngón tay vuốt ve viền kính trong suốt.
“Thật xin lỗi, là em tự tiện đi làm, nhưng em vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm” Giang Nguyên cung kính cúi đầu, tận tâm tận lực nói “Cô Thẩm và ba người bạn cùng phòng có mối quan hệ khá tốt, cái gọi là bị đuổi ra ngoài cũng không thể tìm thấy dấu vết gì, chuyện xảy ra đột ngột, hoàn toàn không hợp lẽ thường, chắc hẳn…… cô ấy cố ý dùng chút thủ đoạn nhỏ.”
Bạc Thời Dư ngước mắt, thấp giọng cười nhạt: “Chuyện này còn cần phải hỏi?”
Não bộ của Giang Nguyên trống rỗng mất hai giây, dần cảm thấy anh đã tác động quá sâu rồi, tiện đà nói: “Vừa rồi em còn nghe thấy, cô ấy dự định giả vờ bị thương ở chân khi nhảy múa, để lừa gạt sự đồng cảm của anh --”
“Cô gái như vậy thật sự, thật sự……”
Mưu mô, tính toán, không đơn giản, thậm chí còn có chút không từ thủ đoạn.
Giang Nguyên biết rõ bên người Bạc Thời Dư có rất nhiều phụ nữ muốn leo lên, cậu cũng ghét nhất là những mưu mô thủ đoạn như vậy. Khi cậu còn đang rối rắm không biết nên chọn từ nào để kết luận về Thẩm Hòa Ninh, lại nghe thấy Bạc Thời Dư mở miệng.
Giang Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Thời Dư bị bao phủ bởi ánh trăng bạc xuyên thấu qua cửa sổ, đường nét trang nhã như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mà bên dưới vẻ bề ngoài này, lại lờ mờ toả ra nhiệt độ cực nóng mang tính phá hủy nào đó.
Anh thong thả ung dung hỏi: “Sao thế? Ninh Ninh như vậy, có điểm nào không đáng yêu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro