KẾ HOẠCH
2024-12-04 15:44:47
Ngày hôm sau, như lời hẹn, tôi giả vờ vô tình đến sân vận động muộn giờ hơn. Nhìn khuôn mặt anh nhăn nhó, cau mày, tôi biết mình đã thành công bước đầu tiên. Tôi cầm điện thoại vờ đang gọi điện cho ai đó rồi lướt ngang qua anh.
Bách Điền thấy tôi liên nắm lấy tay tôi, tôi hoảng hốt rụt tay lại.
"Anh làm gì ở đây vậy?"
"Vì sao mấy ngày nay em luôn trách mặt anh?"
Tôi ngơ ngác một lúc nhưng cũng đáp lại.
"À, anh là bạn trai của Cẩn Huyên đúng không? Em nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách"
Tôi vào thẳng vấn đề.
"Nhã Nhã, anh..."
Bách Điền như bị thứ gì đó chặn họng, không thể nói hết lời.
"Em chỉ nói vậy thôi, mà anh đứng đây làm gì?"
Anh bỗng thò tay trong túi áo, lấy ra hai tấm vé hòa nhạc, đưa cho tôi một cái. Tôi đắc ý. Tất nhiên điều này cũng nằm trong kế hoạch của tôi.
"Em đi xem hòa nhạc với anh nhé?"
"Anh không rủ Huyên Huyên đi cùng sao?"
"Hôm nay cô ấy bận"
Nói xong, anh đưa mũ bảo hiểm cho tôi, rồi chở tôi trên con xe Lamborghini. Anh ngồi trước phóng xe nhanh như chớp, tôi ngồi sau ôm lấy anh, tận hưởng hơi ấm trên cơ thể anh. Chúng tôi đã có buổi tối vui vẻ cùng nhau. Điều này làm ý chí quyết tâm chia rẻ mối quan hệ của họ trong tôi càng mãnh liệt.
Cứ thế, từng ngày trôi qua, Cẩn Huyên và Bách Điền thường xuyên cãi nhau vì những chuyện lặt vặt không rõ lý do. Ấy sao cậu lại cố chấp ở bên anh chẳng chịu từ bỏ? Có lần tôi khuyên cậu chia tay với lý do anh không tôn trọng cậu. Nhưng cậu cho rằng con trai thi thoảng nóng nảy là điều bình thường. Dần dần, tôi nảy sinh ác cảm với cậu. Lòng tham và nỗi ghen tị bùng dậy chiếm hết cả lý trí. Tôi không thể làm chủ bản thân được nữa. Chẳng bao lâu, tôi trở thành một con người hoàn toàn khác, một con người mà chính tôi còn không hiểu được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã gần đến sinh nhật của Bách Điền.
*Bíp bíp*
'Alo Tử Hàn, nhiệm vụ của anh sắp bắt đầu. Đừng làm tôi thất vọng'
'Tôi biết rồi!'
--------------------------------
*19H TỐI*
"Cậu đi đâu vậy Huyên Huyên?"
Cậu trong bộ quần tây cộng áo sơ mi đang hối hả chuẩn bị.
"Cậu quên rồi sao? Ngày mai là sinh nhật Bách Điền người yêu mình. Mình phải đi chuẩn bị trước cho anh ấy"
"Có cần mình giúp không?"
"Mình có thể tự làm một mình, cậu cứ ở nhà chờ đợi thành phẩm của mình thôi"
Cậu nháy mắt với tôi. Tôi dơ ngón tay kiểu like, ra hiệu cậu nhớ làm cho tốt.
Cậu liền rời đi, tôi ngay tức khắc trở mặt.
*Bíp bíp*
'Khi nào sẽ bắt đầu?'
Một người đàn ông hỏi tôi.
'Ngay bây giờ! Tôi sẽ gửi định vị cậu ta cho cậu'
--------------------------------
'Chúng ta nên làm gì với cô ta?'
'Như thỏa thuận ban đầu'
Tôi ra lệnh cho Tử Hàn, giọng điệu có chút ngang tàng.
Tử Hàn bước vào trong, nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên giường, ánh mắt đầy sự thèm khát. Tay cậu ta nhẹ nhàng măn mo chiếc áo của Cẩn Huyên rồi dần thò vào trong.
Tôi đứng ở ngoài, quan sát trên điện thoại.
Tử Hàn dần không thể kiểm soát bản thân được nữa, liền làm những chiêu trò quái dị khác.
Khoan đã...
Tôi hốt hoảng, cố gắng vào bên trong. Nhưng cửa đã bị khóa kín.
Tôi lập tức gọi điện cho Tử Hàn nhưng anh ta chẳng thèm để tâm.
"Tử Hàn mau mở cửa, chuyện này đâu có trong kế hoạch của chúng ta"
Thấy không có hồi đáp, tôi nhanh chóng chạy xuống quầy lễ tân mượn chìa khóa dự phòng, nói dối rằng mình đã để quên. Vì mới đặt phòng nên nhân viên không nghi ngờ gì mà tin tưởng đưa cho tôi một chìa khác.
Tôi chạy thục mạng, xông đến mở khóa. Vào trong đã thấy một cảnh tưởng kinh hoàng. Cơ thể của Huyên Huyên đã không còn mảnh vải che thân còn tên ác ma đó thì đang thỏa mãn hưởng thụ.
Tôi chạy tới kéo hắn ra, rồi dùng tay đấm hắn liên hồi. Vì tôi có học võ nên hắn chẳng phải là đối thủ của tôi. Tôi dễ dàng hạ gục được hắn trong giây lát. Hắn nhìn tôi không nói không rằng, chỉ mỉm cười. Dường như nhiu đây đủ thỏa mãn với hắn rồi.
"Cảm ơn cô"
Hắn rời đi, lấy tay quệt miệng dính máu. Tôi gục xuống sàn, tay chân như rã rời. Suýt chút nữa thì đã...
Tôi mò lên giường, nơi cậu đang nằm ngủ lì bì do tác dụng của thuốc ngủ, thở phào nhẹ nhỏm. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là nhờ Tử Hàn giả vờ nằm ngủ cạnh Huyên Huyên, sau đó tôi sẽ nhờ người chiếu nó vào đúng ngày sinh nhật của Bách Điền, mục đích phá đi niềm tin tưởng của anh dành cho Cẩn Huyên. Nhưng đâu ngờ tên Tử Hàn lại nuốt lời như thế.
Nhìn Cẩn Huyên nằm mê man, đầu tôi chợt nghĩ đến một kế hoạch khác.
Tôi gọi cho Bách Điền.
'Bách Điền, hồi nãy bạn em có thấy...'
Tôi ngập ngừng nói.
'Sao vậy Nhã Nhã?'
Tôi gửi hình ảnh Tử Hàn dìu Cẩn Huyên vào trong khách sạn.
'Bách Điền, bạn em vô tình chứng kiến Cẩn Huyên đi cùng ai đó ở khách sạn XX. Em nghĩ đó là anh nhưng em vẫn lo và cần xác nhận lại'
'Anh hiểu rồi'
Đầu dây bên kia cúp máy. Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi đây.
Xin lỗi Cẩn Huyên, chỉ cần cậu và anh ấy kết thúc mối quan hệ này, mình hứa sẽ không làm hại cậu nữa.
Bách Điền thấy tôi liên nắm lấy tay tôi, tôi hoảng hốt rụt tay lại.
"Anh làm gì ở đây vậy?"
"Vì sao mấy ngày nay em luôn trách mặt anh?"
Tôi ngơ ngác một lúc nhưng cũng đáp lại.
"À, anh là bạn trai của Cẩn Huyên đúng không? Em nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách"
Tôi vào thẳng vấn đề.
"Nhã Nhã, anh..."
Bách Điền như bị thứ gì đó chặn họng, không thể nói hết lời.
"Em chỉ nói vậy thôi, mà anh đứng đây làm gì?"
Anh bỗng thò tay trong túi áo, lấy ra hai tấm vé hòa nhạc, đưa cho tôi một cái. Tôi đắc ý. Tất nhiên điều này cũng nằm trong kế hoạch của tôi.
"Em đi xem hòa nhạc với anh nhé?"
"Anh không rủ Huyên Huyên đi cùng sao?"
"Hôm nay cô ấy bận"
Nói xong, anh đưa mũ bảo hiểm cho tôi, rồi chở tôi trên con xe Lamborghini. Anh ngồi trước phóng xe nhanh như chớp, tôi ngồi sau ôm lấy anh, tận hưởng hơi ấm trên cơ thể anh. Chúng tôi đã có buổi tối vui vẻ cùng nhau. Điều này làm ý chí quyết tâm chia rẻ mối quan hệ của họ trong tôi càng mãnh liệt.
Cứ thế, từng ngày trôi qua, Cẩn Huyên và Bách Điền thường xuyên cãi nhau vì những chuyện lặt vặt không rõ lý do. Ấy sao cậu lại cố chấp ở bên anh chẳng chịu từ bỏ? Có lần tôi khuyên cậu chia tay với lý do anh không tôn trọng cậu. Nhưng cậu cho rằng con trai thi thoảng nóng nảy là điều bình thường. Dần dần, tôi nảy sinh ác cảm với cậu. Lòng tham và nỗi ghen tị bùng dậy chiếm hết cả lý trí. Tôi không thể làm chủ bản thân được nữa. Chẳng bao lâu, tôi trở thành một con người hoàn toàn khác, một con người mà chính tôi còn không hiểu được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã gần đến sinh nhật của Bách Điền.
*Bíp bíp*
'Alo Tử Hàn, nhiệm vụ của anh sắp bắt đầu. Đừng làm tôi thất vọng'
'Tôi biết rồi!'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
--------------------------------
*19H TỐI*
"Cậu đi đâu vậy Huyên Huyên?"
Cậu trong bộ quần tây cộng áo sơ mi đang hối hả chuẩn bị.
"Cậu quên rồi sao? Ngày mai là sinh nhật Bách Điền người yêu mình. Mình phải đi chuẩn bị trước cho anh ấy"
"Có cần mình giúp không?"
"Mình có thể tự làm một mình, cậu cứ ở nhà chờ đợi thành phẩm của mình thôi"
Cậu nháy mắt với tôi. Tôi dơ ngón tay kiểu like, ra hiệu cậu nhớ làm cho tốt.
Cậu liền rời đi, tôi ngay tức khắc trở mặt.
*Bíp bíp*
'Khi nào sẽ bắt đầu?'
Một người đàn ông hỏi tôi.
'Ngay bây giờ! Tôi sẽ gửi định vị cậu ta cho cậu'
--------------------------------
'Chúng ta nên làm gì với cô ta?'
'Như thỏa thuận ban đầu'
Tôi ra lệnh cho Tử Hàn, giọng điệu có chút ngang tàng.
Tử Hàn bước vào trong, nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên giường, ánh mắt đầy sự thèm khát. Tay cậu ta nhẹ nhàng măn mo chiếc áo của Cẩn Huyên rồi dần thò vào trong.
Tôi đứng ở ngoài, quan sát trên điện thoại.
Tử Hàn dần không thể kiểm soát bản thân được nữa, liền làm những chiêu trò quái dị khác.
Khoan đã...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi hốt hoảng, cố gắng vào bên trong. Nhưng cửa đã bị khóa kín.
Tôi lập tức gọi điện cho Tử Hàn nhưng anh ta chẳng thèm để tâm.
"Tử Hàn mau mở cửa, chuyện này đâu có trong kế hoạch của chúng ta"
Thấy không có hồi đáp, tôi nhanh chóng chạy xuống quầy lễ tân mượn chìa khóa dự phòng, nói dối rằng mình đã để quên. Vì mới đặt phòng nên nhân viên không nghi ngờ gì mà tin tưởng đưa cho tôi một chìa khác.
Tôi chạy thục mạng, xông đến mở khóa. Vào trong đã thấy một cảnh tưởng kinh hoàng. Cơ thể của Huyên Huyên đã không còn mảnh vải che thân còn tên ác ma đó thì đang thỏa mãn hưởng thụ.
Tôi chạy tới kéo hắn ra, rồi dùng tay đấm hắn liên hồi. Vì tôi có học võ nên hắn chẳng phải là đối thủ của tôi. Tôi dễ dàng hạ gục được hắn trong giây lát. Hắn nhìn tôi không nói không rằng, chỉ mỉm cười. Dường như nhiu đây đủ thỏa mãn với hắn rồi.
"Cảm ơn cô"
Hắn rời đi, lấy tay quệt miệng dính máu. Tôi gục xuống sàn, tay chân như rã rời. Suýt chút nữa thì đã...
Tôi mò lên giường, nơi cậu đang nằm ngủ lì bì do tác dụng của thuốc ngủ, thở phào nhẹ nhỏm. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là nhờ Tử Hàn giả vờ nằm ngủ cạnh Huyên Huyên, sau đó tôi sẽ nhờ người chiếu nó vào đúng ngày sinh nhật của Bách Điền, mục đích phá đi niềm tin tưởng của anh dành cho Cẩn Huyên. Nhưng đâu ngờ tên Tử Hàn lại nuốt lời như thế.
Nhìn Cẩn Huyên nằm mê man, đầu tôi chợt nghĩ đến một kế hoạch khác.
Tôi gọi cho Bách Điền.
'Bách Điền, hồi nãy bạn em có thấy...'
Tôi ngập ngừng nói.
'Sao vậy Nhã Nhã?'
Tôi gửi hình ảnh Tử Hàn dìu Cẩn Huyên vào trong khách sạn.
'Bách Điền, bạn em vô tình chứng kiến Cẩn Huyên đi cùng ai đó ở khách sạn XX. Em nghĩ đó là anh nhưng em vẫn lo và cần xác nhận lại'
'Anh hiểu rồi'
Đầu dây bên kia cúp máy. Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi đây.
Xin lỗi Cẩn Huyên, chỉ cần cậu và anh ấy kết thúc mối quan hệ này, mình hứa sẽ không làm hại cậu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro