MỞ ĐẦU
2024-12-04 15:44:47
"Xin các người, làm ơn tha cho tôi"
Một đám người mặc áo cảnh sát xanh đậm kéo Cẩn Huyên như một con rối rách, gương mặt sũng nước mắt và bùn đất. Tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên, lời cầu xin đứt quãng chẳng khác nào tiếng chuột cống kêu trong đêm mưa.
"Làm ơn... tha cho tôi... tôi không biết gì hết!"
Những giọng điệu tuyệt vọng đó, tôi từng nghĩ sẽ khiến lòng mình dao động, nhưng hóa ra chỉ làm tôi thêm khinh bỉ. Đứng từ xa, tôi khoanh tay quan sát, đôi mắt lạnh tanh như mặt nước mùa đông.
Tôi bước lại gần cậu, ánh sáng từ ngọn đèn đường nhạt nhòa dường như bị hút cạn bởi bóng tối đang cuốn quanh tôi. Từng bước chân vang lên lạnh lẽo, sắc bén như những nhát dao cứa vào không gian tĩnh mịch. Bạn thân tôi ngồi bệt trước cổng tù, đôi vai gầy run rẩy, nhưng ánh mắt lại ngẩng lên chạm phải cái nhìn sắc lạnh của tôi. Tôi không nói, chỉ đứng đó, sự hiện diện của tôi đủ để bóp nghẹt bầu không khí.
Cẩn Huyên nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi, hệt như con cừu non dại nhìn nhìn một con sư tử ranh mãnh.
Tôi cúi người xuống, thì thầm vào tai cậu.
"Mọi thứ từng là của cậu...Tài sản, gia thế, quyền lực, địa vị và cả người tình trong mộng của cậu bây giờ thuộc về Dương Thanh Nhã tôi đây"
Tôi nhỏ giọng khiêu khích.
"Tại sao chứ Nhã Nhã...Sao cậu lại làm vậy với mình...Trước giờ...mình chưa từng đối xử tệ bạc với cậu...Tại sao..."
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe ngấn nước liền đáp.
"Tại sao ư?"
Tôi hỏi, giọng trầm thấp, lạnh lẽo như lưỡi dao lướt qua da thịt.
"Cậu không cần phải biết"
Nói xong, tôi nhấc chân, đẩy nhẹ vai cậu khiến cậu ngã nhào xuống đất. Tôi bật cười nhạt, tiếng cười đầy mỉa mai, như kết án cuối cùng cho một kẻ không còn đường lùi.
Hai chữ "bạn thân" đối với tôi giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Huyên Huyên yêu dấu của tôi, tôi chưa từng coi cô là bạn"
Câu nói của tôi như sát thêm muối vào lòng Cẩn Huyên, nhưng điều này lại làm tôi thích thú.
"Mọi thứ...nếu cậu muốn, mình có thể cho cậu tất cả...Vậy lý do gì khiến cậu trở thành một con người như thế...LÀ GÌ CƠ CHỨ?"
Cẩn Huyên hét lớn, mắt ả đỏ hoe.
"LÀ VÌ NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ PHẢI KHÔNG? CHÍNH ANH TA KHIẾN CẬU TRỞ NÊN NHƯ VẬY"
"CÂM MIỆNG"
*Chát*
Một cái bạt tai đau điếng tôi dành cho cậu.
"Tôi không cho phép cậu nói xấu anh ấy"
Tôi túm đầu cậu, hất qua một bên. Cẩn Huyên nhìn tôi, ánh mắt từ một chú mèo tội nghiệp chuyển sang một con sói hung dữ. Cậu đang lườm tôi.
"Dương Thanh Nhã, rồi cậu sẽ phải hối hận"
Hối hận?
Tôi bình thản, ra hiệu đám người đưa cậu vào trong.
"Thanh Nhã, cậu được lắm, chờ ngày tôi rời khỏi đây, tôi sẽ trả thù TẤT CẢ CÁC NGƯỜI"
Không rõ Cẩn Huyên bị lôi kéo đi đâu, cũng chẳng phải việc của tôi nên tôi cứ thế ngoảnh mặt đi, mặc cho ả cứ thét lên những tiếng hét chói tai.
Rời khỏi ngục tù tăm tối, một người đàn ông với bộ vest đen lịch lãm chạy trên con xe sang trọng...Là Bách Điền đến đón tôi.
"Nhã Nhã"
Bách Điền tiến lại gần, tôi như một chú mèo ngoan sà vào anh, chủ động khoác tay anh.
"Mọi thứ xong cả rồi chứ?" - Anh xoa đầu tôi
"Xong cả rồi, mọi tài sản của cô ta đều là của chúng ta" - Tôi cười thỏa mãn.
"Anh thật hạnh phúc khi có em Nhã Nhã"
Bách Điền ôm chầm lấy tôi, cả người tôi cứng đờ vì anh ôm quá chặt nhưng tôi cũng không muốn chống cự.
"Bách Điền, anh không yêu em vì tiền giống Cẩn Huyên chứ?" - Tôi hỏi anh.
"Tất nhiên là không, em đáng ra là người anh yêu từ ban đầu"
Trong lòng tôi như nhân lên hàng ngàn niềm vui, thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của mình.
"Anh yêu, vật cản trở thì em đã vứt đi hết rồi, không còn chứa ngại vật nào cản trở chúng ta được nữa. Mình bắt đầu lại từ đầu anh nhé?"
"Được, chiều ý em"
Người đàn ông này thật ngọt ngào biết bao, tôi đã chìm đắm trong tình yêu này mất rồi.
Bách Điền chu đáo mở cửa xe cho tôi.
"Anh sẽ dẫn em về ra mắt gia đình"
"Sao ạ?"
Bạn trai tôi...à không, chính xác là bạn trai của bạn thân tôi bất ngờ ngỏ lời mời tôi về ra mắt gia đình, một điều khiến tôi vừa vui mừng vừa lo lắng. Anh nói rằng đây là thời điểm phù hợp để tôi gặp gỡ những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Lời mời ấy làm tôi nhận ra anh nghiêm túc với mối quan hệ này và muốn cùng tôi xây dựng một tương lai lâu dài. Tôi đồng ý, dù trong lòng không tránh khỏi hồi hộp khi nghĩ đến buổi gặp gỡ đầu tiên với gia đình anh.
"Chiều nay anh sẽ đến đón em. Tầm 16h nhé, chúng ta sẽ đi nhà hàng, gia đình anh cũng có ở đó"
"Vâng ạ"
Một đám người mặc áo cảnh sát xanh đậm kéo Cẩn Huyên như một con rối rách, gương mặt sũng nước mắt và bùn đất. Tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên, lời cầu xin đứt quãng chẳng khác nào tiếng chuột cống kêu trong đêm mưa.
"Làm ơn... tha cho tôi... tôi không biết gì hết!"
Những giọng điệu tuyệt vọng đó, tôi từng nghĩ sẽ khiến lòng mình dao động, nhưng hóa ra chỉ làm tôi thêm khinh bỉ. Đứng từ xa, tôi khoanh tay quan sát, đôi mắt lạnh tanh như mặt nước mùa đông.
Tôi bước lại gần cậu, ánh sáng từ ngọn đèn đường nhạt nhòa dường như bị hút cạn bởi bóng tối đang cuốn quanh tôi. Từng bước chân vang lên lạnh lẽo, sắc bén như những nhát dao cứa vào không gian tĩnh mịch. Bạn thân tôi ngồi bệt trước cổng tù, đôi vai gầy run rẩy, nhưng ánh mắt lại ngẩng lên chạm phải cái nhìn sắc lạnh của tôi. Tôi không nói, chỉ đứng đó, sự hiện diện của tôi đủ để bóp nghẹt bầu không khí.
Cẩn Huyên nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi, hệt như con cừu non dại nhìn nhìn một con sư tử ranh mãnh.
Tôi cúi người xuống, thì thầm vào tai cậu.
"Mọi thứ từng là của cậu...Tài sản, gia thế, quyền lực, địa vị và cả người tình trong mộng của cậu bây giờ thuộc về Dương Thanh Nhã tôi đây"
Tôi nhỏ giọng khiêu khích.
"Tại sao chứ Nhã Nhã...Sao cậu lại làm vậy với mình...Trước giờ...mình chưa từng đối xử tệ bạc với cậu...Tại sao..."
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe ngấn nước liền đáp.
"Tại sao ư?"
Tôi hỏi, giọng trầm thấp, lạnh lẽo như lưỡi dao lướt qua da thịt.
"Cậu không cần phải biết"
Nói xong, tôi nhấc chân, đẩy nhẹ vai cậu khiến cậu ngã nhào xuống đất. Tôi bật cười nhạt, tiếng cười đầy mỉa mai, như kết án cuối cùng cho một kẻ không còn đường lùi.
Hai chữ "bạn thân" đối với tôi giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Huyên Huyên yêu dấu của tôi, tôi chưa từng coi cô là bạn"
Câu nói của tôi như sát thêm muối vào lòng Cẩn Huyên, nhưng điều này lại làm tôi thích thú.
"Mọi thứ...nếu cậu muốn, mình có thể cho cậu tất cả...Vậy lý do gì khiến cậu trở thành một con người như thế...LÀ GÌ CƠ CHỨ?"
Cẩn Huyên hét lớn, mắt ả đỏ hoe.
"LÀ VÌ NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ PHẢI KHÔNG? CHÍNH ANH TA KHIẾN CẬU TRỞ NÊN NHƯ VẬY"
"CÂM MIỆNG"
*Chát*
Một cái bạt tai đau điếng tôi dành cho cậu.
"Tôi không cho phép cậu nói xấu anh ấy"
Tôi túm đầu cậu, hất qua một bên. Cẩn Huyên nhìn tôi, ánh mắt từ một chú mèo tội nghiệp chuyển sang một con sói hung dữ. Cậu đang lườm tôi.
"Dương Thanh Nhã, rồi cậu sẽ phải hối hận"
Hối hận?
Tôi bình thản, ra hiệu đám người đưa cậu vào trong.
"Thanh Nhã, cậu được lắm, chờ ngày tôi rời khỏi đây, tôi sẽ trả thù TẤT CẢ CÁC NGƯỜI"
Không rõ Cẩn Huyên bị lôi kéo đi đâu, cũng chẳng phải việc của tôi nên tôi cứ thế ngoảnh mặt đi, mặc cho ả cứ thét lên những tiếng hét chói tai.
Rời khỏi ngục tù tăm tối, một người đàn ông với bộ vest đen lịch lãm chạy trên con xe sang trọng...Là Bách Điền đến đón tôi.
"Nhã Nhã"
Bách Điền tiến lại gần, tôi như một chú mèo ngoan sà vào anh, chủ động khoác tay anh.
"Mọi thứ xong cả rồi chứ?" - Anh xoa đầu tôi
"Xong cả rồi, mọi tài sản của cô ta đều là của chúng ta" - Tôi cười thỏa mãn.
"Anh thật hạnh phúc khi có em Nhã Nhã"
Bách Điền ôm chầm lấy tôi, cả người tôi cứng đờ vì anh ôm quá chặt nhưng tôi cũng không muốn chống cự.
"Bách Điền, anh không yêu em vì tiền giống Cẩn Huyên chứ?" - Tôi hỏi anh.
"Tất nhiên là không, em đáng ra là người anh yêu từ ban đầu"
Trong lòng tôi như nhân lên hàng ngàn niềm vui, thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của mình.
"Anh yêu, vật cản trở thì em đã vứt đi hết rồi, không còn chứa ngại vật nào cản trở chúng ta được nữa. Mình bắt đầu lại từ đầu anh nhé?"
"Được, chiều ý em"
Người đàn ông này thật ngọt ngào biết bao, tôi đã chìm đắm trong tình yêu này mất rồi.
Bách Điền chu đáo mở cửa xe cho tôi.
"Anh sẽ dẫn em về ra mắt gia đình"
"Sao ạ?"
Bạn trai tôi...à không, chính xác là bạn trai của bạn thân tôi bất ngờ ngỏ lời mời tôi về ra mắt gia đình, một điều khiến tôi vừa vui mừng vừa lo lắng. Anh nói rằng đây là thời điểm phù hợp để tôi gặp gỡ những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Lời mời ấy làm tôi nhận ra anh nghiêm túc với mối quan hệ này và muốn cùng tôi xây dựng một tương lai lâu dài. Tôi đồng ý, dù trong lòng không tránh khỏi hồi hộp khi nghĩ đến buổi gặp gỡ đầu tiên với gia đình anh.
"Chiều nay anh sẽ đến đón em. Tầm 16h nhé, chúng ta sẽ đi nhà hàng, gia đình anh cũng có ở đó"
"Vâng ạ"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro