Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Anh bỏ thuốc trong rượu sao?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Anh ôm lấy Thẩm Chanh vào phòng khách, cưỡng chế ấn cô đến trên ghế sofa.
Thẩm Chanh vốn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một nụ hôn của anh chận trở về.
Sau khi trộm hương trên môi cô, Thi Vực mới quay đầu căn dặn người hầu: "Mang rượu tới đây."
"Dạ, thiếu gia."
Rất nhanh, liền có một người giúp việc bưng khay tiến vào từ bên ngoài.
Thẩm Chanh tinh mắt, liếc mắt liền thấy trong khay đặt hai chai rượu.
Một chai là rượu đỏ đầu năm, một chai có lẽ là rượu trái cây vừa mới sản xuất.
Vốn cho là anh chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật sự để cho cô uống.
Vừa nhìn thấy rượu, trong mắt Thẩm Chanh liền phóng ra ánh sáng tham lam, giống như một con mèo hoang cực đói, dường như có thể mất đi khống chế vào bất cứ lúc nào, sau đó nhào tới.
Thi Vực ý bảo người giúp việc để rượu xuống, người giúp việc hiểu ý, lập tức tiến lên cầm hai chai rượu trong khay thả đến trên bàn trà, sau đó lui xuống.
Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh, cúi người cầm lấy chai rượu trái cây, dùng ngón tay suông dài nhẹ nhàng mơn trớn ở phía trên, mang theo vài phần cảm xúc dẫn dụ.
"Là nói về Cố Liên Thành, hay là uống rượu?"
Anh nghiêng mắt nhìn Thẩm Chanh, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lúc sáng lúc tối, cực kỳ giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.
"Muốn nói về Cố Liên Thành, cũng muốn uống rượu."
Ở trước sự quyến rũ của rượu ngon, Thẩm Chanh vẫn còn giữ được lý trí và nguyên tắc.
Thi Vực híp mắt, cười như không cười mở miệng: "Nếu như anh nói chỉ có thể chọn một trong hai thì sao?"
"Vậy thì uống xong rồi nói về cô ta."
Ở trên chuyện này, nhượng bộ lớn nhất Thẩm Chanh có thể làm chỉ có thể tới mức độ này.
Cô là muốn uống rượu không sai, nhưng quan hệ giữa Cố Liên Thành và Tần Cận, cô cũng muốn biết rõ ràng.
Người phụ nữ kia xuất hiện, là vì ai, lại mang theo mục đích như thế nào?
Những thứ này, cô muốn biết hết tất cả.
"Được."
Không ngờ, Thi Vực lại đáp ứng rất sảng khoái.
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, đại khái đoán được tâm tư vừa rồi của anh là gì.
Ba điều quy ước lúc trước, là vì không muốn để cho cô khi đang ở cùng với anh, lại phá hủy hào hứng bởi vì một kẻ không quen biết.
Anh động tác thuần thục mở ra nắp chai, rót một ly rượu đưa cho Thẩm Chanh, môi mỏng giương nhẹ: "Nếm thử xem."
Nhìn anh đưa rượu tới, Thẩm Chanh chậm chạp không nhận.
Không đúng ....
Bình thường mặc kệ cô nói như thế nào, anh cũng sẽ không chấp thuận cô uống rượu.
Nhưng hiện tại, anh không chỉ cho phép cô uống rượu, còn tự mình rót rượu cho cô, tự mình rót rượu cho cô thì cũng thôi đi, vậy mà còn hàm chứa tình cảm nói với cô: Nếm thử xem!
Chẳng lẽ lại ....
Nhìn người đàn ông đang cười đến thâm ý ở trước mặt, Thẩm Chanh nheo con ngươi lại, muốn tìm kiếm ra một chút gì đó từ trong gương mặt tươi cười của anh, nhưng lại nhìn không ra chút manh mối nào.
"Anh bỏ thuốc trong rượu sao?"
Cô hỏi.
Thi Vực nghe tiếng, nụ cười nơi khóe môi hơi có chút cứng ngắc, anh lạnh lùng dựng thẳng lông mày, tràn ra từ giữa răng môi một câu lạnh bạc: "Bỏ thuốc gì?"
"Mê dược, thuốc thúc tình, hoặc có lẽ khác ...."
Sau khi nói xong câu đó, Thẩm Chanh mới sực tỉnh ý thức được, suy nghĩ của mình có thể là bị Thi Khả Nhi làm lệch rồi.
Một ly rượu mà thôi, cô lại có thể liên tưởng đến nhiều như vậy.
Hơn nữa, anh có cần thiết phải bỏ những thuốc đó với cô không?
Nếu anh muốn ngủ với cô, vài phút là có thể hạ gục cô, còn cần dùng loại thủ đoạn hạ lưu này sao?
Tay nắm ly rượu chậm rãi siết chặt, trong mắt Thi Vực bắn ra một đạo sát khí, anh liếc nhìn Thẩm Chanh, giận quá hóa cười: "Ừ, bị em nói đúng rồi. Những thuốc em vừa mới nói, anh đều bỏ vào."
Anh ôm lấy Thẩm Chanh vào phòng khách, cưỡng chế ấn cô đến trên ghế sofa.
Thẩm Chanh vốn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một nụ hôn của anh chận trở về.
Sau khi trộm hương trên môi cô, Thi Vực mới quay đầu căn dặn người hầu: "Mang rượu tới đây."
"Dạ, thiếu gia."
Rất nhanh, liền có một người giúp việc bưng khay tiến vào từ bên ngoài.
Thẩm Chanh tinh mắt, liếc mắt liền thấy trong khay đặt hai chai rượu.
Một chai là rượu đỏ đầu năm, một chai có lẽ là rượu trái cây vừa mới sản xuất.
Vốn cho là anh chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật sự để cho cô uống.
Vừa nhìn thấy rượu, trong mắt Thẩm Chanh liền phóng ra ánh sáng tham lam, giống như một con mèo hoang cực đói, dường như có thể mất đi khống chế vào bất cứ lúc nào, sau đó nhào tới.
Thi Vực ý bảo người giúp việc để rượu xuống, người giúp việc hiểu ý, lập tức tiến lên cầm hai chai rượu trong khay thả đến trên bàn trà, sau đó lui xuống.
Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh, cúi người cầm lấy chai rượu trái cây, dùng ngón tay suông dài nhẹ nhàng mơn trớn ở phía trên, mang theo vài phần cảm xúc dẫn dụ.
"Là nói về Cố Liên Thành, hay là uống rượu?"
Anh nghiêng mắt nhìn Thẩm Chanh, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lúc sáng lúc tối, cực kỳ giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muốn nói về Cố Liên Thành, cũng muốn uống rượu."
Ở trước sự quyến rũ của rượu ngon, Thẩm Chanh vẫn còn giữ được lý trí và nguyên tắc.
Thi Vực híp mắt, cười như không cười mở miệng: "Nếu như anh nói chỉ có thể chọn một trong hai thì sao?"
"Vậy thì uống xong rồi nói về cô ta."
Ở trên chuyện này, nhượng bộ lớn nhất Thẩm Chanh có thể làm chỉ có thể tới mức độ này.
Cô là muốn uống rượu không sai, nhưng quan hệ giữa Cố Liên Thành và Tần Cận, cô cũng muốn biết rõ ràng.
Người phụ nữ kia xuất hiện, là vì ai, lại mang theo mục đích như thế nào?
Những thứ này, cô muốn biết hết tất cả.
"Được."
Không ngờ, Thi Vực lại đáp ứng rất sảng khoái.
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, đại khái đoán được tâm tư vừa rồi của anh là gì.
Ba điều quy ước lúc trước, là vì không muốn để cho cô khi đang ở cùng với anh, lại phá hủy hào hứng bởi vì một kẻ không quen biết.
Anh động tác thuần thục mở ra nắp chai, rót một ly rượu đưa cho Thẩm Chanh, môi mỏng giương nhẹ: "Nếm thử xem."
Nhìn anh đưa rượu tới, Thẩm Chanh chậm chạp không nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đúng ....
Bình thường mặc kệ cô nói như thế nào, anh cũng sẽ không chấp thuận cô uống rượu.
Nhưng hiện tại, anh không chỉ cho phép cô uống rượu, còn tự mình rót rượu cho cô, tự mình rót rượu cho cô thì cũng thôi đi, vậy mà còn hàm chứa tình cảm nói với cô: Nếm thử xem!
Chẳng lẽ lại ....
Nhìn người đàn ông đang cười đến thâm ý ở trước mặt, Thẩm Chanh nheo con ngươi lại, muốn tìm kiếm ra một chút gì đó từ trong gương mặt tươi cười của anh, nhưng lại nhìn không ra chút manh mối nào.
"Anh bỏ thuốc trong rượu sao?"
Cô hỏi.
Thi Vực nghe tiếng, nụ cười nơi khóe môi hơi có chút cứng ngắc, anh lạnh lùng dựng thẳng lông mày, tràn ra từ giữa răng môi một câu lạnh bạc: "Bỏ thuốc gì?"
"Mê dược, thuốc thúc tình, hoặc có lẽ khác ...."
Sau khi nói xong câu đó, Thẩm Chanh mới sực tỉnh ý thức được, suy nghĩ của mình có thể là bị Thi Khả Nhi làm lệch rồi.
Một ly rượu mà thôi, cô lại có thể liên tưởng đến nhiều như vậy.
Hơn nữa, anh có cần thiết phải bỏ những thuốc đó với cô không?
Nếu anh muốn ngủ với cô, vài phút là có thể hạ gục cô, còn cần dùng loại thủ đoạn hạ lưu này sao?
Tay nắm ly rượu chậm rãi siết chặt, trong mắt Thi Vực bắn ra một đạo sát khí, anh liếc nhìn Thẩm Chanh, giận quá hóa cười: "Ừ, bị em nói đúng rồi. Những thuốc em vừa mới nói, anh đều bỏ vào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro