Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Người phụ nữ của anh, chỉ cần quản tốt một người đàn ông là anh...
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Mặt dán ở trên lồng ngực rắn chắc của anh, Thẩm Chanh chỉ cảm thấy sắp không hô hấp nổi.
Đưa tay đẩy anh ra một chút, cuối cùng hô hấp của cô cũng thuận lợi một chút, ngẩng đầu nhìn anh, môi cong lên: "Đúng vậy, em là nha phiến, không chỉ có độc, còn có thể làm cho anh nghiện."
Thi Vực cúi đầu trừng phạt ở trên môi cô bằng cách cắn một cái, lập tức nói: "Yêu tinh."
Lúc này anh mới thu hồi tay ôm trên eo cô, buông cô ra, ngược lại dắt tay của cô, lôi kéo cô bước đi.
"Đi đâu?" Thẩm Chanh hỏi.
"Đi uống rượu."
Uống rượu?
Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, nhíu lông mày hỏi anh, "Anh không sao chứ?"
Thi Vực quay đầu lại liếc nhìn cô, "Em cảm thấy anh có chuyện gì sao?"
"Không có chịu kích thích?" Không phải một giọt rượu cũng không cho cô đụng vào ư? Sao hiện tại muốn dẫn cô đi uống rượu?
Thi Vực nghe tiếng, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Nếu anh bị kích thích, chuyện đầu tiên chính là làm em ở nơi này."
Thẩm Chanh: "...."
Người đàn ông này, nhu tình thực sự chỉ có thể duy trì ở trên người anh một phút đồng hồ.
Một phút sau, khôi phục thái độ bình thường, vẫn là hoàng bạo như vậy!
Thi Vực đột nhiên buông lỏng tay, xoay người rời đi, lúc đi khoảng một mét xa, lạnh giọng nhắc nhở: "Theo kịp."
"Ồ!"
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, vẫn là bước nhanh vội vàng đi theo.
Lúc này, chính là lúc mặt trời độc nhất, bởi vì thời tiết cực kỳ khô nóng, khách mời tham gia buổi tiệc phía trước lần lượt rời đi.
Diệp Cẩn cảm thấy mình như người ngoài, lúc đang buôn chuyện nhà với vợ chồng Thi Diệu Nam Triệu Thấm Nhã, cô ta vẫn luôn không nhấc nổi hứng thú, cuối cùng dứt khoát tìm cớ rời đi.
Thi Diệu Quang vẫn là đi lên lầu nhìn hai đứa nhỏ, cho dù ông không thích người con dâu Thẩm Chanh này, nhưng dù sao vẫn là có liên hệ máu mủ với hai đứa nhỏ, nếu như ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ sợ sẽ bị người nói xấu.
Chỉ là, ông cũng không có dừng thời gian quá lâu, sau khi nhìn hai đứa nhỏ, ông liền cùng rời đi với vợ chồng Thi Diệu Nam Triệu Thấm Nhã.
Tô San bởi vì còn chưa thỏa thuận xong chuyện giải trừ hợp đồng với công ty, cần lập tức đi điều chỉnh, cho nên bảo Tôn Nham đưa cô đi.
Thẩm Chanh đi theo Thi Vực vào bữa tiệc chưa dọn dẹp.
Tần Cận và Diệp Tử cũng đã rời đi, giữa hai người giống như huyên náo có chút không vui, từ ăn cơm đến rời đi, vẫn luôn không có nói chuyện với nhau.
Thẩm Chanh tìm trong sân một vòng, không tìm được Diệp Tử, vì vậy gọi điện thoại cho cô nhóc.
Nghe Diệp Tử nói buổi trưa uống một chút rượu hơi chóng mặt cho nên đã về từ sớm, cô cũng không có hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô nhóc nghỉ ngơi cho khỏe.
Cúp điện thoại, lông mày Thẩm Chanh liền nhíu lại.
Cô là một người đặc biệt nhạy cảm, mặc kệ là đối với người khác hay là đối với mình.
Diệp Tử là cô gái không rành thế sự, trong lòng không giấu được chuyện gì, cũng không che giấu được tâm tình của mình.
Cô nhóc không vui hoặc là có tâm sự, liền đều có thể nghe được từ trong giọng nói của cô ấy.
Vì vậy, Thẩm Chanh nghĩ tới một việc.
"Anh có biết Cố Liên Thành kia không?"
Lúc Thi Vực đang muốn cất bước đi vào phòng khách, cô đột nhiên hỏi một câu.
Lúc nghe cái tên Cố Liên Thành này, vẻ mặt Thi Vực luôn không có thay đổi, anh quay đầu nhìn Thẩm Chanh, lạnh lùng mở miệng: "Không biết rõ lắm."
Không biết rõ lắm ....
Nói cách khác, anh quen biết Cố Liên Thành.
Thẩm Chanh không khỏi nhướng mày, "Cô ta và Tần Cận có quan hệ như thế nào?"
Thi Vực híp híp mắt.
Ngay sau đó, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo cô vào trong lòng, "Bọn họ là quan hệ như thế nào không cần em quan tâm, em là người phụ nữ của anh, chỉ cần quản tốt một người đàn ông là anh thì được rồi."
Mặt dán ở trên lồng ngực rắn chắc của anh, Thẩm Chanh chỉ cảm thấy sắp không hô hấp nổi.
Đưa tay đẩy anh ra một chút, cuối cùng hô hấp của cô cũng thuận lợi một chút, ngẩng đầu nhìn anh, môi cong lên: "Đúng vậy, em là nha phiến, không chỉ có độc, còn có thể làm cho anh nghiện."
Thi Vực cúi đầu trừng phạt ở trên môi cô bằng cách cắn một cái, lập tức nói: "Yêu tinh."
Lúc này anh mới thu hồi tay ôm trên eo cô, buông cô ra, ngược lại dắt tay của cô, lôi kéo cô bước đi.
"Đi đâu?" Thẩm Chanh hỏi.
"Đi uống rượu."
Uống rượu?
Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, nhíu lông mày hỏi anh, "Anh không sao chứ?"
Thi Vực quay đầu lại liếc nhìn cô, "Em cảm thấy anh có chuyện gì sao?"
"Không có chịu kích thích?" Không phải một giọt rượu cũng không cho cô đụng vào ư? Sao hiện tại muốn dẫn cô đi uống rượu?
Thi Vực nghe tiếng, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Nếu anh bị kích thích, chuyện đầu tiên chính là làm em ở nơi này."
Thẩm Chanh: "...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông này, nhu tình thực sự chỉ có thể duy trì ở trên người anh một phút đồng hồ.
Một phút sau, khôi phục thái độ bình thường, vẫn là hoàng bạo như vậy!
Thi Vực đột nhiên buông lỏng tay, xoay người rời đi, lúc đi khoảng một mét xa, lạnh giọng nhắc nhở: "Theo kịp."
"Ồ!"
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, vẫn là bước nhanh vội vàng đi theo.
Lúc này, chính là lúc mặt trời độc nhất, bởi vì thời tiết cực kỳ khô nóng, khách mời tham gia buổi tiệc phía trước lần lượt rời đi.
Diệp Cẩn cảm thấy mình như người ngoài, lúc đang buôn chuyện nhà với vợ chồng Thi Diệu Nam Triệu Thấm Nhã, cô ta vẫn luôn không nhấc nổi hứng thú, cuối cùng dứt khoát tìm cớ rời đi.
Thi Diệu Quang vẫn là đi lên lầu nhìn hai đứa nhỏ, cho dù ông không thích người con dâu Thẩm Chanh này, nhưng dù sao vẫn là có liên hệ máu mủ với hai đứa nhỏ, nếu như ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ sợ sẽ bị người nói xấu.
Chỉ là, ông cũng không có dừng thời gian quá lâu, sau khi nhìn hai đứa nhỏ, ông liền cùng rời đi với vợ chồng Thi Diệu Nam Triệu Thấm Nhã.
Tô San bởi vì còn chưa thỏa thuận xong chuyện giải trừ hợp đồng với công ty, cần lập tức đi điều chỉnh, cho nên bảo Tôn Nham đưa cô đi.
Thẩm Chanh đi theo Thi Vực vào bữa tiệc chưa dọn dẹp.
Tần Cận và Diệp Tử cũng đã rời đi, giữa hai người giống như huyên náo có chút không vui, từ ăn cơm đến rời đi, vẫn luôn không có nói chuyện với nhau.
Thẩm Chanh tìm trong sân một vòng, không tìm được Diệp Tử, vì vậy gọi điện thoại cho cô nhóc.
Nghe Diệp Tử nói buổi trưa uống một chút rượu hơi chóng mặt cho nên đã về từ sớm, cô cũng không có hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô nhóc nghỉ ngơi cho khỏe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cúp điện thoại, lông mày Thẩm Chanh liền nhíu lại.
Cô là một người đặc biệt nhạy cảm, mặc kệ là đối với người khác hay là đối với mình.
Diệp Tử là cô gái không rành thế sự, trong lòng không giấu được chuyện gì, cũng không che giấu được tâm tình của mình.
Cô nhóc không vui hoặc là có tâm sự, liền đều có thể nghe được từ trong giọng nói của cô ấy.
Vì vậy, Thẩm Chanh nghĩ tới một việc.
"Anh có biết Cố Liên Thành kia không?"
Lúc Thi Vực đang muốn cất bước đi vào phòng khách, cô đột nhiên hỏi một câu.
Lúc nghe cái tên Cố Liên Thành này, vẻ mặt Thi Vực luôn không có thay đổi, anh quay đầu nhìn Thẩm Chanh, lạnh lùng mở miệng: "Không biết rõ lắm."
Không biết rõ lắm ....
Nói cách khác, anh quen biết Cố Liên Thành.
Thẩm Chanh không khỏi nhướng mày, "Cô ta và Tần Cận có quan hệ như thế nào?"
Thi Vực híp híp mắt.
Ngay sau đó, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo cô vào trong lòng, "Bọn họ là quan hệ như thế nào không cần em quan tâm, em là người phụ nữ của anh, chỉ cần quản tốt một người đàn ông là anh thì được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro