Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Đồ khốn! Cảnh này mà anh cũng chụp!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Đồ khốn! Cảnh này mà anh cũng chụp!"
Sau khi nhìn hết ảnh chụp, phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh là muốn đi đoạt điện thoại của Thi Vực.
Nhưng tay của cô vừa mới đưa tới, liền bị người đàn ông trước mặt một phát nắm lấy.
Thi Vực giam cấm tay của cô, ôm cô vào trong ngực, trêu tức mở miệng: "Sao, muốn xóa bỏ những hình kia?"
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, không nói gì.
Ngực nhấp nhô lên xuống, hoàn toàn tiết lộ ra cảm xúc giây phút này của cô, rất khó chịu!
Dường như lại chợt biến thành con mèo hoang dã, móng vuốt sắc bén sẽ cào lên thân người thương tích đầy mình vào bất cứ lúc nào.
"Hôn một cái, xóa một tấm cho em."
Đối với cô, cho tới bây giờ Thi Vực đều sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội có thể giở trò lưu manh nào.
"Được!"
Đối với yêu cầu này của anh, Thẩm Chanh ngược lại đáp ứng rất thống khoái.
Nhanh chóng nhón chân lên, hôn một cái ở trên môi của anh.
Dường như Thi Vực rất hài lòng với biểu hiện của cô, khóe môi khêu gợi vạch ra một độ cong nụ cười hoàn mỹ.
Anh buông tay cô ra, đưa di động đặt ở lòng bàn tay của cô, ý bảo cô xóa một tấm hình.
Thẩm Chanh cũng không có khách sáo, trực tiếp nhấn tấm giường chiếu lộ liễu nhất, nhấn xóa bỏ!
Đợi cho sau khi hệ thống nhắc nhở xóa bỏ thành công, cô lại lật mở xóa mấy tấm khác....
Tấm thứ hai, tấm thứ ba,.... tấm thứ tám....
Bị cô xóa bỏ toàn bộ!
Trong lúc cô xóa anh, Thi Vực không có can thiệp, luôn đợi đến khi cô xóa bỏ hết toàn bộ ảnh chụp, anh mới chậm rãi thu hồi di động.
"Anh có lưu lại một phần."
Liếc xéo Thẩm Chanh, anh không nhanh không chậm nói một câu như vậy.
Trong đầu Thẩm Chanh trống không một giây....
Sau đó tức giận mắng: "Biến thái!"
Thi Vực nghe tiếng, giận quá hóa cười, cười đến hóng hách mà khí phách: "Anh cứ thích xem bộ dáng em mắng anh, đặc biệt có hương vị."
Anh nói xong, giơ tay lên, như khiêu khích chậm rãi mơn trớn trên cổ cô, lại xen qua thuận theo sau tóc của cô, chế trụ cái ót của cô.
Bàn tay khẽ dùng lực, đầu Thẩm Chanh liền bị anh nâng ngước lên.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, cười khẽ: "Xinh đẹp."
Thẩm Chanh nhìn thẳng trong đôi mắt thăm sâu kia, không khách khí đáp lại anh một câu: "Xinh đẹp ông bác anh!"
Thi Vực cười, "Con mèo hoang của anh."
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, mặt của anh liền chôn xuống.
Cái cằm dùng sức vuốt ve mặt cô, một chút râu ria chà xát khiến mặt Thẩm Chanh đau nhức.
"Ưm...."
Cô ngược lại hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng quay đầu đi, nhắm cắn ngay bờ vai Thi Vực.
Cô dùng sức rất nặng, hàm răng gần như rơi vào trong da thịt của anh.
Trên bờ vai như là chết lặng, Thi Vực chẳng hề có chút cảm thấy đau, ngược lại giựt giây Thẩm Chanh: "Dùng thêm chút sức."
Còn ngại lực đạo chưa đủ lớn ư?
Được!
Thẩm Chanh lại tăng thêm vài phần lực đạo, hung hăng cắn!
"Tiếp tục."
Không ngờ, Thi Vực vẫn trấn định tự nhiên như vậy, giống như người đang bị người cắn không phải anh.
Thẩm Chanh cảm thấy, nếu là anh yêu cầu, vậy cô nhất định phải phối hợp.
Vì vậy, tiếp tục dùng lực.
Thi Vực siết chặt mi tâm, môi mỏng hơi động: "Cũng tàm tạm, lại dùng thêm chút sức."
Lần này, Thẩm Chanh không đành lòng.
Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như lại tiếp tục như vậy, sẽ chảy máu.
Suy nghĩ một lúc, vẫn là buông miệng ra.
"Bình ổn rồi."
Cô lạnh nhạt liếc nhìn Thi Vực, đưa tay đẩy anh từ trước mặt ra, xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị cô đóng mạnh.
Thi Vực nghiêng mắt liếc nhìn vị trí trên bờ vai, nhíu chặt lông mày.
Ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, lạnh lùng căn dặn đối phương: "Nửa tiếng sau, tìm một chuyên gia xăm hình đến công ty."
"Đồ khốn! Cảnh này mà anh cũng chụp!"
Sau khi nhìn hết ảnh chụp, phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh là muốn đi đoạt điện thoại của Thi Vực.
Nhưng tay của cô vừa mới đưa tới, liền bị người đàn ông trước mặt một phát nắm lấy.
Thi Vực giam cấm tay của cô, ôm cô vào trong ngực, trêu tức mở miệng: "Sao, muốn xóa bỏ những hình kia?"
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, không nói gì.
Ngực nhấp nhô lên xuống, hoàn toàn tiết lộ ra cảm xúc giây phút này của cô, rất khó chịu!
Dường như lại chợt biến thành con mèo hoang dã, móng vuốt sắc bén sẽ cào lên thân người thương tích đầy mình vào bất cứ lúc nào.
"Hôn một cái, xóa một tấm cho em."
Đối với cô, cho tới bây giờ Thi Vực đều sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội có thể giở trò lưu manh nào.
"Được!"
Đối với yêu cầu này của anh, Thẩm Chanh ngược lại đáp ứng rất thống khoái.
Nhanh chóng nhón chân lên, hôn một cái ở trên môi của anh.
Dường như Thi Vực rất hài lòng với biểu hiện của cô, khóe môi khêu gợi vạch ra một độ cong nụ cười hoàn mỹ.
Anh buông tay cô ra, đưa di động đặt ở lòng bàn tay của cô, ý bảo cô xóa một tấm hình.
Thẩm Chanh cũng không có khách sáo, trực tiếp nhấn tấm giường chiếu lộ liễu nhất, nhấn xóa bỏ!
Đợi cho sau khi hệ thống nhắc nhở xóa bỏ thành công, cô lại lật mở xóa mấy tấm khác....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tấm thứ hai, tấm thứ ba,.... tấm thứ tám....
Bị cô xóa bỏ toàn bộ!
Trong lúc cô xóa anh, Thi Vực không có can thiệp, luôn đợi đến khi cô xóa bỏ hết toàn bộ ảnh chụp, anh mới chậm rãi thu hồi di động.
"Anh có lưu lại một phần."
Liếc xéo Thẩm Chanh, anh không nhanh không chậm nói một câu như vậy.
Trong đầu Thẩm Chanh trống không một giây....
Sau đó tức giận mắng: "Biến thái!"
Thi Vực nghe tiếng, giận quá hóa cười, cười đến hóng hách mà khí phách: "Anh cứ thích xem bộ dáng em mắng anh, đặc biệt có hương vị."
Anh nói xong, giơ tay lên, như khiêu khích chậm rãi mơn trớn trên cổ cô, lại xen qua thuận theo sau tóc của cô, chế trụ cái ót của cô.
Bàn tay khẽ dùng lực, đầu Thẩm Chanh liền bị anh nâng ngước lên.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, cười khẽ: "Xinh đẹp."
Thẩm Chanh nhìn thẳng trong đôi mắt thăm sâu kia, không khách khí đáp lại anh một câu: "Xinh đẹp ông bác anh!"
Thi Vực cười, "Con mèo hoang của anh."
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, mặt của anh liền chôn xuống.
Cái cằm dùng sức vuốt ve mặt cô, một chút râu ria chà xát khiến mặt Thẩm Chanh đau nhức.
"Ưm...."
Cô ngược lại hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng quay đầu đi, nhắm cắn ngay bờ vai Thi Vực.
Cô dùng sức rất nặng, hàm răng gần như rơi vào trong da thịt của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bờ vai như là chết lặng, Thi Vực chẳng hề có chút cảm thấy đau, ngược lại giựt giây Thẩm Chanh: "Dùng thêm chút sức."
Còn ngại lực đạo chưa đủ lớn ư?
Được!
Thẩm Chanh lại tăng thêm vài phần lực đạo, hung hăng cắn!
"Tiếp tục."
Không ngờ, Thi Vực vẫn trấn định tự nhiên như vậy, giống như người đang bị người cắn không phải anh.
Thẩm Chanh cảm thấy, nếu là anh yêu cầu, vậy cô nhất định phải phối hợp.
Vì vậy, tiếp tục dùng lực.
Thi Vực siết chặt mi tâm, môi mỏng hơi động: "Cũng tàm tạm, lại dùng thêm chút sức."
Lần này, Thẩm Chanh không đành lòng.
Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như lại tiếp tục như vậy, sẽ chảy máu.
Suy nghĩ một lúc, vẫn là buông miệng ra.
"Bình ổn rồi."
Cô lạnh nhạt liếc nhìn Thi Vực, đưa tay đẩy anh từ trước mặt ra, xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị cô đóng mạnh.
Thi Vực nghiêng mắt liếc nhìn vị trí trên bờ vai, nhíu chặt lông mày.
Ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, lạnh lùng căn dặn đối phương: "Nửa tiếng sau, tìm một chuyên gia xăm hình đến công ty."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro