Chương 19
2024-12-03 14:06:21
Khi tên thuộc hạ của Cố Dạ Hàn tiếp tục làm khó cô, sự kiên cường của cô dần bị thử thách.
Hắn ta cố tình đẩy cô thêm một bước nữa, khiến cô phải loạng choạng và mất thăng bằng.
Trong lúc đó, cô giả vờ như không thể đứng vững, mắt ánh lên sự hoảng loạn. Cô cúi đầu xuống, tay run rẩy giữ lấy chiếc bàn gần đó để lấy lại thăng bằng, nhưng sự lo lắng trên gương mặt cô không thể che giấu được.
Lúc này, cô nhìn về phía Trần Châu. Ánh mắt của cô đầy sự khẩn cầu, giống như tìm kiếm một sự giúp đỡ từ hắn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ yếu đuối, như thể cô không thể tự đứng vững trong tình huống này.
Trần Châu, vốn dĩ là một người không dễ dàng bị xúc động, nhưng thấy cô trong tình trạng như vậy, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Hắn không thể làm ngơ khi cô đang gặp khó khăn, dù trong lòng hắn biết rõ đây chỉ là một màn kịch. Nhưng cái nhìn ấy, sự yếu đuối mà cô thể hiện, khiến hắn không thể cầm lòng.
Hắn bước nhanh về phía cô, đôi mắt lo lắng.
- Cô ổn chứ?- Trần Châu nói, giọng nói hơi khàn đi vì sự căng thẳng. Hắn tiến lại gần và đưa tay ra, như một phản xạ muốn đỡ lấy cô.
Cô không ngừng nhìn vào mắt hắn, tận dụng sự lo lắng của hắn để khiến Trần Châu không còn sự tỉnh táo. Cô biết rằng chỉ cần một bước nữa, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy của cô.
Trần Châu đưa tay ra, có vẻ như đã bị sự yếu đuối của cô làm mềm lòng. Cô không thể để lỡ cơ hội này, liền từ từ lấy tay hắn để giữ vững cơ thể, nhưng thật ra là một cái cớ để hắn gần gũi hơn. Sự tiếp cận này sẽ giúp cô làm những bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Cô cẩn thận dìu Trần Châu xuống chiếc bàn trong góc khuất, mỉm cười cảm ơn hắn đã giúp đỡ mình, rồi nhân cơ hội đó bắt đầu chuốc say hắn.
Cô khéo léo pha trộn rượu, thêm chút đồ uống có cồn mạnh để làm hắn càng thêm mơ màng. Cứ thế, cô trò chuyện với hắn, tiếp tục đưa vào những ly rượu và nhẹ nhàng lừa hắn vào trạng thái say mèm.
Khi cô thấy Trần Châu bắt đầu mơ hồ, mắt nặng trĩu, cô đứng dậy, nhẹ nhàng dìu hắn vào một căn phòng gần đó.
Cô mở cửa rồi thả hắn ngã xuống giường, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Nhưng khi nhìn vào mắt hắn, cô nhận ra hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo. Cô không thể mạo hiểm, phải nhanh chóng hành động.
Cô nhìn quanh, tìm một vật cứng. Không chút do dự, cô đánh mạnh vào gáy hắn, khiến hắn ngã ngửa ra giường, ngất lịm đi ngay lập tức.
Lúc này, cô bắt đầu lục tìm trong túi của hắn, rất nhanh chóng tìm được chiếc chìa khóa mà cô cần. Cô mỉm cười, cảm thấy như đã thành công một bước lớn trong kế hoạch.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, cô thông báo qua tai nghe, báo cho thuộc hạ của Cố Dạ Hàn về tình hình. Nhưng khi mở cửa để rời đi, cô nhìn thấy một vài tên thuộc hạ của Trần Châu đứng ngoài cửa, rõ ràng họ đang nghi ngờ và muốn vào kiểm tra.
Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhanh trí đưa ra một lý do.
- Trần Châu muốn thêm rượu, tôi chỉ ra lấy cho anh ấy,- cô nói với vẻ mặt không chút lo lắng.
Cô khóa cửa lại và thông báo qua tai nghe, yêu cầu thay đổi kế hoạch. Tình huống này quá căng thẳng, không thể tiếp tục như dự định. Cô buộc những tấm ga giường vào với nhau, tạo thành một sợi dây dài để leo xuống. Cô mở cửa sổ, thả sợi dây xuống dưới.
Lúc cô bắt đầu tụt xuống, chiếc ga giường không chịu nổi sức nặng và rách ngay giữa chừng, khiến cô lao xuống nhanh chóng, không kịp giữ thăng bằng.
May mắn, khi cô gần chạm đất, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại. Cố Dạ Hàn đã đứng đợi dưới đó cùng thuộc hạ của mình, đỡ lấy cô trong tích tắc.
Cô ngẩng đầu lên, hơi thở dồn dập, nhìn vào ánh mắt của Cố Dạ Hàn. Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh không giấu được sự quan tâm. Cô mỉm cười khẽ, biết rằng mình đã thoát được hiểm nguy, ít nhất là tạm thời.
Họ nhanh chóng vào xe và lao đi đến căn hộ của Trần Châu. Cảm giác căng thẳng vẫn bao trùm nhưng Tần Vũ Mộng không thể không cảm nhận được sự đau nhức từ cánh tay bị thương.
Cô cố gắng không để điều đó ảnh hưởng đến công việc, nhưng sự mệt mỏi và căng thẳng vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Khi đến nơi, Cố Dạ Hàn và thuộc hạ bắt đầu phá khóa và lục tìm trong căn hộ. Mọi thứ diễn ra khá nhanh chóng, từng bước đã được lên kế hoạch kỹ càng.
Tuy nhiên, khi họ đến gần chiếc két sắt, cô nhận ra một điều nó không chỉ đơn giản là một chiếc két thông thường. Nó có một lớp bảo mật công nghệ mà phải cần một người có kỹ năng đặc biệt mới có thể mở được.
Tần Vũ Mộng, với khả năng tuyệt vời trong việc xử lý các con số và mã hóa, nhìn vào hệ thống bảo mật của chiếc két, cảm nhận ngay được cách thức hoạt động của nó.
Cô không ngần ngại tiến đến, lấy ra chiếc máy tính nhỏ gọn, bắt đầu kết nối và quan sát các mã số hiện lên trên màn hình.
- Để tôi làm,- cô nói, sự tự tin trong giọng nói khiến Cố Dạ Hàn nhìn cô chằm chằm một lúc. Anh biết cô là người duy nhất có thể làm được việc này.
Cô bắt đầu thao tác một cách điệu nghệ, các ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Những con số thay đổi liên tục, từng đoạn mã nhanh chóng bị cô phá vỡ.
Cả không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lạch cạch của bàn phím và hơi thở nhẹ của cô. Những con số dường như trở thành bạn đồng hành của cô, giúp cô đột nhập vào hệ thống bảo mật một cách dễ dàng.
- Chỉ cần vài phút nữa là xong,- cô nói khi cảm nhận được hệ thống bảo mật đã gần như bị phá vỡ hoàn toàn.
Cố Dạ Hàn đứng yên, không nói gì, nhưng ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô. Anh biết rằng, dù cô có thể mạnh mẽ và kiên cường, nhưng bên trong vẫn có một phần yếu đuối mà anh không thể không để ý.
Chỉ trong vài phút nữa, chiếc két sắt sẽ được mở, và họ sẽ có thể tiếp cận những tài liệu quan trọng mà họ cần. Cô đã gần như hoàn thành nhiệm vụ của mình, và mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Khi chiếc két sắt cuối cùng cũng mở ra, Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn nhanh chóng lấy tài liệu bên trong.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi họ chuẩn bị rời khỏi căn hộ. Tần Vũ Mộng cảm nhận được một luồng không khí căng thẳng bao trùm, và sự im lặng trong không gian bỗng trở nên đáng ngờ.
Chưa kịp ra khỏi phòng, tiếng bước chân của người Trần Châu đã vang lên ngoài hành lang. Đột ngột, một nhóm người hung hãn xông vào căn hộ, bao vây họ từ mọi hướng.
Những ánh mắt sắc lạnh, những cái nhìn đầy đe dọa. Rõ ràng, Trần Châu đã biết họ đến và chuẩn bị đối phó.
- Đứng yên,- một người trong số chúng lạnh lùng nói, tay đã đặt lên khẩu súng.
Tần Vũ Mộng không hoảng loạn. Cô nhìn về phía Cố Dạ Hàn, ánh mắt truyền tải một thông điệp rõ ràng:
- Tình hình không ổn, phải hành động ngay.
Cố Dạ Hàn, với bản năng sắc bén và sự bình tĩnh vốn có, nhanh chóng chỉ đạo thuộc hạ. Những người đi theo họ lập tức chuẩn bị đối phó, song không ai dám quá liều lĩnh. Mọi thứ lúc này đều phụ thuộc vào quyết định ngay lập tức.
- Rút lui!- Cố Dạ Hàn ra lệnh, nhưng không phải bằng cách dễ dàng.
Anh tiến lên, đôi mắt lóe sáng trong bóng tối của căn phòng, như thể chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.
Tần Vũ Mộng, tay vẫn cầm tài liệu quan trọng, di chuyển nhanh chóng, đánh giá tình hình xung quanh.
Cô biết rằng mọi sai lầm trong giây phút này có thể khiến mọi kế hoạch sụp đổ. Sức ép từ nhóm người Trần Châu ngày càng lớn, nhưng cô không có thời gian để lo lắng. Cô tìm kiếm lối thoát, đôi mắt lạnh lùng không rời khỏi mục tiêu.
- Chúng ta cần một kế hoạch dự phòng,- cô nói nhanh.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn khi những tên thuộc hạ của Trần Châu bắt đầu tiến lại gần hơn. Cảm giác căng thẳng càng lúc càng dâng cao, nhưng Tần Vũ Mộng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Cô và Cố Dạ Hàn đã có kế hoạch trong đầu, chỉ chờ đợi đúng thời điểm để thực hiện.
Hắn ta cố tình đẩy cô thêm một bước nữa, khiến cô phải loạng choạng và mất thăng bằng.
Trong lúc đó, cô giả vờ như không thể đứng vững, mắt ánh lên sự hoảng loạn. Cô cúi đầu xuống, tay run rẩy giữ lấy chiếc bàn gần đó để lấy lại thăng bằng, nhưng sự lo lắng trên gương mặt cô không thể che giấu được.
Lúc này, cô nhìn về phía Trần Châu. Ánh mắt của cô đầy sự khẩn cầu, giống như tìm kiếm một sự giúp đỡ từ hắn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ yếu đuối, như thể cô không thể tự đứng vững trong tình huống này.
Trần Châu, vốn dĩ là một người không dễ dàng bị xúc động, nhưng thấy cô trong tình trạng như vậy, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Hắn không thể làm ngơ khi cô đang gặp khó khăn, dù trong lòng hắn biết rõ đây chỉ là một màn kịch. Nhưng cái nhìn ấy, sự yếu đuối mà cô thể hiện, khiến hắn không thể cầm lòng.
Hắn bước nhanh về phía cô, đôi mắt lo lắng.
- Cô ổn chứ?- Trần Châu nói, giọng nói hơi khàn đi vì sự căng thẳng. Hắn tiến lại gần và đưa tay ra, như một phản xạ muốn đỡ lấy cô.
Cô không ngừng nhìn vào mắt hắn, tận dụng sự lo lắng của hắn để khiến Trần Châu không còn sự tỉnh táo. Cô biết rằng chỉ cần một bước nữa, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy của cô.
Trần Châu đưa tay ra, có vẻ như đã bị sự yếu đuối của cô làm mềm lòng. Cô không thể để lỡ cơ hội này, liền từ từ lấy tay hắn để giữ vững cơ thể, nhưng thật ra là một cái cớ để hắn gần gũi hơn. Sự tiếp cận này sẽ giúp cô làm những bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Cô cẩn thận dìu Trần Châu xuống chiếc bàn trong góc khuất, mỉm cười cảm ơn hắn đã giúp đỡ mình, rồi nhân cơ hội đó bắt đầu chuốc say hắn.
Cô khéo léo pha trộn rượu, thêm chút đồ uống có cồn mạnh để làm hắn càng thêm mơ màng. Cứ thế, cô trò chuyện với hắn, tiếp tục đưa vào những ly rượu và nhẹ nhàng lừa hắn vào trạng thái say mèm.
Khi cô thấy Trần Châu bắt đầu mơ hồ, mắt nặng trĩu, cô đứng dậy, nhẹ nhàng dìu hắn vào một căn phòng gần đó.
Cô mở cửa rồi thả hắn ngã xuống giường, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Nhưng khi nhìn vào mắt hắn, cô nhận ra hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo. Cô không thể mạo hiểm, phải nhanh chóng hành động.
Cô nhìn quanh, tìm một vật cứng. Không chút do dự, cô đánh mạnh vào gáy hắn, khiến hắn ngã ngửa ra giường, ngất lịm đi ngay lập tức.
Lúc này, cô bắt đầu lục tìm trong túi của hắn, rất nhanh chóng tìm được chiếc chìa khóa mà cô cần. Cô mỉm cười, cảm thấy như đã thành công một bước lớn trong kế hoạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, cô thông báo qua tai nghe, báo cho thuộc hạ của Cố Dạ Hàn về tình hình. Nhưng khi mở cửa để rời đi, cô nhìn thấy một vài tên thuộc hạ của Trần Châu đứng ngoài cửa, rõ ràng họ đang nghi ngờ và muốn vào kiểm tra.
Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhanh trí đưa ra một lý do.
- Trần Châu muốn thêm rượu, tôi chỉ ra lấy cho anh ấy,- cô nói với vẻ mặt không chút lo lắng.
Cô khóa cửa lại và thông báo qua tai nghe, yêu cầu thay đổi kế hoạch. Tình huống này quá căng thẳng, không thể tiếp tục như dự định. Cô buộc những tấm ga giường vào với nhau, tạo thành một sợi dây dài để leo xuống. Cô mở cửa sổ, thả sợi dây xuống dưới.
Lúc cô bắt đầu tụt xuống, chiếc ga giường không chịu nổi sức nặng và rách ngay giữa chừng, khiến cô lao xuống nhanh chóng, không kịp giữ thăng bằng.
May mắn, khi cô gần chạm đất, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại. Cố Dạ Hàn đã đứng đợi dưới đó cùng thuộc hạ của mình, đỡ lấy cô trong tích tắc.
Cô ngẩng đầu lên, hơi thở dồn dập, nhìn vào ánh mắt của Cố Dạ Hàn. Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh không giấu được sự quan tâm. Cô mỉm cười khẽ, biết rằng mình đã thoát được hiểm nguy, ít nhất là tạm thời.
Họ nhanh chóng vào xe và lao đi đến căn hộ của Trần Châu. Cảm giác căng thẳng vẫn bao trùm nhưng Tần Vũ Mộng không thể không cảm nhận được sự đau nhức từ cánh tay bị thương.
Cô cố gắng không để điều đó ảnh hưởng đến công việc, nhưng sự mệt mỏi và căng thẳng vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Khi đến nơi, Cố Dạ Hàn và thuộc hạ bắt đầu phá khóa và lục tìm trong căn hộ. Mọi thứ diễn ra khá nhanh chóng, từng bước đã được lên kế hoạch kỹ càng.
Tuy nhiên, khi họ đến gần chiếc két sắt, cô nhận ra một điều nó không chỉ đơn giản là một chiếc két thông thường. Nó có một lớp bảo mật công nghệ mà phải cần một người có kỹ năng đặc biệt mới có thể mở được.
Tần Vũ Mộng, với khả năng tuyệt vời trong việc xử lý các con số và mã hóa, nhìn vào hệ thống bảo mật của chiếc két, cảm nhận ngay được cách thức hoạt động của nó.
Cô không ngần ngại tiến đến, lấy ra chiếc máy tính nhỏ gọn, bắt đầu kết nối và quan sát các mã số hiện lên trên màn hình.
- Để tôi làm,- cô nói, sự tự tin trong giọng nói khiến Cố Dạ Hàn nhìn cô chằm chằm một lúc. Anh biết cô là người duy nhất có thể làm được việc này.
Cô bắt đầu thao tác một cách điệu nghệ, các ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Những con số thay đổi liên tục, từng đoạn mã nhanh chóng bị cô phá vỡ.
Cả không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lạch cạch của bàn phím và hơi thở nhẹ của cô. Những con số dường như trở thành bạn đồng hành của cô, giúp cô đột nhập vào hệ thống bảo mật một cách dễ dàng.
- Chỉ cần vài phút nữa là xong,- cô nói khi cảm nhận được hệ thống bảo mật đã gần như bị phá vỡ hoàn toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Dạ Hàn đứng yên, không nói gì, nhưng ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô. Anh biết rằng, dù cô có thể mạnh mẽ và kiên cường, nhưng bên trong vẫn có một phần yếu đuối mà anh không thể không để ý.
Chỉ trong vài phút nữa, chiếc két sắt sẽ được mở, và họ sẽ có thể tiếp cận những tài liệu quan trọng mà họ cần. Cô đã gần như hoàn thành nhiệm vụ của mình, và mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Khi chiếc két sắt cuối cùng cũng mở ra, Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn nhanh chóng lấy tài liệu bên trong.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi họ chuẩn bị rời khỏi căn hộ. Tần Vũ Mộng cảm nhận được một luồng không khí căng thẳng bao trùm, và sự im lặng trong không gian bỗng trở nên đáng ngờ.
Chưa kịp ra khỏi phòng, tiếng bước chân của người Trần Châu đã vang lên ngoài hành lang. Đột ngột, một nhóm người hung hãn xông vào căn hộ, bao vây họ từ mọi hướng.
Những ánh mắt sắc lạnh, những cái nhìn đầy đe dọa. Rõ ràng, Trần Châu đã biết họ đến và chuẩn bị đối phó.
- Đứng yên,- một người trong số chúng lạnh lùng nói, tay đã đặt lên khẩu súng.
Tần Vũ Mộng không hoảng loạn. Cô nhìn về phía Cố Dạ Hàn, ánh mắt truyền tải một thông điệp rõ ràng:
- Tình hình không ổn, phải hành động ngay.
Cố Dạ Hàn, với bản năng sắc bén và sự bình tĩnh vốn có, nhanh chóng chỉ đạo thuộc hạ. Những người đi theo họ lập tức chuẩn bị đối phó, song không ai dám quá liều lĩnh. Mọi thứ lúc này đều phụ thuộc vào quyết định ngay lập tức.
- Rút lui!- Cố Dạ Hàn ra lệnh, nhưng không phải bằng cách dễ dàng.
Anh tiến lên, đôi mắt lóe sáng trong bóng tối của căn phòng, như thể chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.
Tần Vũ Mộng, tay vẫn cầm tài liệu quan trọng, di chuyển nhanh chóng, đánh giá tình hình xung quanh.
Cô biết rằng mọi sai lầm trong giây phút này có thể khiến mọi kế hoạch sụp đổ. Sức ép từ nhóm người Trần Châu ngày càng lớn, nhưng cô không có thời gian để lo lắng. Cô tìm kiếm lối thoát, đôi mắt lạnh lùng không rời khỏi mục tiêu.
- Chúng ta cần một kế hoạch dự phòng,- cô nói nhanh.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn khi những tên thuộc hạ của Trần Châu bắt đầu tiến lại gần hơn. Cảm giác căng thẳng càng lúc càng dâng cao, nhưng Tần Vũ Mộng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Cô và Cố Dạ Hàn đã có kế hoạch trong đầu, chỉ chờ đợi đúng thời điểm để thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro