Chương 20
2024-12-03 14:06:21
Bầu không khí trong căn hộ trở nên ngột ngạt. Cả nhóm của Trần Châu đang bao vây chặt chẽ, ánh mắt lạnh lùng như những con thú săn mồi.
Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn đứng gần nhau, ánh mắt của cô quét khắp căn phòng, tìm kiếm một lối thoát. Mọi quyết định lúc này đều phải nhanh chóng.
- Đừng hành động ngu ngốc,- một tên trong nhóm của Trần Châu nói, khẩu súng đã chĩa thẳng vào Cố Dạ Hàn.
- Bỏ tài liệu xuống và ra ngoài.
Tần Vũ Mộng biết rằng nếu họ nhượng bộ, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức. Cô liếc nhìn Cố Dạ Hàn, một ánh mắt hiểu ý không thể để mình bị bắt, không thể để kế hoạch này thất bại.
Đột ngột, Cố Dạ Hàn ra hiệu, và mọi người trong nhóm nhanh chóng lao vào hành động. Tần Vũ Mộng cúi thấp người, lao về phía cửa sổ gần đó, nhưng không kịp. Một tên trong nhóm Trần Châu lao tới, kéo cô lại.
Cô nhanh chóng phản xạ, dùng chân đá vào đầu gối hắn, khiến hắn mất thăng bằng. Nhưng khi cô xoay người, một tên khác lao vào từ phía sau, dùng cây gậy sắt đánh mạnh vào lưng cô.
Cơn đau bỗng xé nát cơ thể, khiến cô khụy xuống. Vết thương cũ trên tay cô tái phát, một cơn đau buốt chạy dọc từ vai xuống tận bàn tay.
Nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Hít một hơi thật sâu, cô đứng lên, quyết không để mình thua trong tình huống này.
Cố Dạ Hàn thấy cô bị thương, đôi mắt sắc lạnh lóe lên sự tức giận.
- Tần Vũ Mộng!- Anh hét lên, nhưng không có thời gian để phản ứng nhiều hơn. Anh lao về phía cô, bảo vệ cô khỏi những tên còn lại.
Nhưng đúng lúc đó, một tên trong nhóm Trần Châu bắn một phát cảnh cáo, khiến cả nhóm phải dừng lại. - Đủ rồi!
- Chúng mày sẽ không thoát đâu!- Tên cầm đầu hét lớn.
Cố Dạ Hàn không ngừng chiến đấu, nhưng Tần Vũ Mộng cảm nhận được sự mệt mỏi đang dần kéo đến.
Cô lảo đảo, tay vươn ra cố bám lấy bàn để đứng vững. Máu từ vết thương mới khiến cô cảm thấy choáng váng. Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, vì giờ đây, cô phải tìm cách thoát ra khỏi vòng vây của Trần Châu.
Lúc này, Cố Dạ Hàn tỏ ra kiên quyết hơn bao giờ hết.
- Rút lui, ngay bây giờ!- Anh hét lên, và nhóm của anh bắt đầu di chuyển về phía cửa, tách ra thành từng nhóm nhỏ để tạo ra sự hỗn loạn.
Tần Vũ Mộng cảm nhận được một tay của cô bắt đầu run rẩy. Cô không thể gục ngã lúc này. Chỉ cần có thêm một chút thời gian, mọi thứ sẽ được giải quyết. Nhưng khi cô vừa quay đầu, cô nhìn thấy tên cầm đầu của Trần Châu đang tiến tới với ánh mắt thù địch.
- Đừng nghĩ là dễ dàng thoát khỏi tôi,- hắn cười lạnh lẽo.
Tần Vũ Mộng không có thời gian suy nghĩ, cô liếc nhanh về phía Cố Dạ Hàn, mắt họ gặp nhau trong một giây ngắn ngủi.
Cô hiểu rằng họ chỉ có thể thoát ra khi hành động cùng nhau, nhưng cơ thể cô giờ đây yếu ớt và đau đớn, không thể kiên cường như trước.
Cô ra hiệu cho anh, và cùng lúc đó, nhóm của Trần Châu lao về phía họ. Một trận đấu sinh tử sắp xảy ra.
Đám đông bạo lực bùng nổ trong không gian chật hẹp của căn hộ Trần Châu, những tiếng súng và cú đấm vang lên mỗi lúc một nhiều.
Không khí trở nên nghẹt thở, như thể mọi thứ sắp sụp đổ ngay lập tức. Những tên trong nhóm Trần Châu lao vào, không màng đến gì khác ngoài việc tiêu diệt đối thủ.
Cô có thể cảm nhận được sức nóng của những tiếng súng và sự tàn bạo trong những cú đánh.
Tần Vũ Mộng cảm thấy cánh tay mình đau nhức, nhưng cô không để tâm. Từng cú đấm và đá của cô lại chính là công cụ để bảo vệ mình và Cố Dạ Hàn.
Cô di chuyển nhanh chóng, né tránh các cú tấn công. Một tên lao vào, cô kịp thời dùng cùi chỏ đẩy hắn ngã sang bên, rồi quay lại tấn công một tên khác.
Một cú đá mạnh vào bụng làm hắn loạng choạng, rồi cô tiếp tục vung tay, đánh tên thứ ba đang tiến về phía mình.
Cố Dạ Hàn không kém phần bạo lực, chiến đấu mạnh mẽ. Anh luôn đứng chắn phía trước cô, không để một tên nào tiếp cận. Anh một tay hạ gục một tên, tay còn lại luôn dõi theo cô, như thể lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
- Tần Vũ Mộng, cẩn thận!- Anh hét lên khi thấy một tên từ phía sau lao đến, nhưng cô đã kịp né tránh cú tấn công, đồng thời dùng chân hất hắn xuống đất.
Mỗi động tác của cô đều nhanh nhẹn, chính xác, nhưng cô biết rằng, nếu cứ ở lại đây, mọi chuyện sẽ không tốt đẹp.
Mắt cô lia nhanh ra cửa sổ, nhìn thấy vài tên khác đang bắt đầu tiến lại gần. Không có thời gian để mất, cô ra hiệu cho Cố Dạ Hàn.
Anh liếc cô một cái, rồi lập tức kéo cô ra khỏi vòng chiến.
- Đi,- Giọng anh nghiêm nghị và lạnh lùng. Cô không hỏi thêm câu nào, hiểu rằng đây là lúc phải rút lui.
Họ nhanh chóng lùi ra ngoài, nơi hai thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng. Tần Vũ Mộng cảm thấy mệt mỏi nhưng không dám nghỉ ngơi, cô biết phải đi ngay lập tức nếu không muốn bị vây bắt. Cố Dạ Hàn bảo vệ cô từ phía sau, đưa cô đến xe.
Một vài tên còn lại trong nhóm Trần Châu vẫn tiếp tục đuổi theo, nhưng thuộc hạ của Cố Dạ Hàn nhanh chóng ngăn chặn và đẩy lùi.
- Nhanh lên!- Cố Dạ Hàn ra lệnh khi kéo cô vào xe, rồi lập tức lên ghế lái. Những tiếng súng vẫn vang lên từ phía xa, nhưng chiếc xe đã lao đi, nhanh chóng rời khỏi căn hộ.
Tần Vũ Mộng dựa người vào ghế, ánh mắt cô dán vào cửa sổ, không nói lời nào. Cảm giác đuối sức và đau nhức càng rõ ràng hơn khi sự căng thẳng lắng xuống.
Cánh tay cô vẫn còn bị thương, nhói từng đợt, nhưng cô không dám lộ ra sự yếu đuối trước mặt anh. Cô phải hoàn thành công việc, không thể để bất kỳ điều gì cản bước.
Cố Dạ Hàn không ngừng lái, mắt không rời khỏi đường đi. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đám người Trần Châu đã không còn đuổi theo. Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng không nói gì. Khi chiếc xe lao ra khỏi khu phố, anh quay sang nhìn cô.
- Vũ Mộng, cô ổn không?- Anh hỏi, giọng anh trầm lắng nhưng đầy sự lo lắng.
Tần Vũ Mộng mỉm cười nhẹ, dù đau đớn nhưng cố gắng giữ vững tinh thần.
- Tôi ổn. Chỉ là hơi đau thôi.
Cố Dạ Hàn không nói thêm gì nữa. Anh quay mắt về phía trước, ánh mắt cứng rắn như thép. Họ đã tạm thoát khỏi nguy hiểm, nhưng anh biết đây chỉ mới là khởi đầu.
Cả hai đều hiểu rằng những thử thách phía trước sẽ còn lớn hơn, căng thẳng hơn, nhưng cả hai đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn đứng gần nhau, ánh mắt của cô quét khắp căn phòng, tìm kiếm một lối thoát. Mọi quyết định lúc này đều phải nhanh chóng.
- Đừng hành động ngu ngốc,- một tên trong nhóm của Trần Châu nói, khẩu súng đã chĩa thẳng vào Cố Dạ Hàn.
- Bỏ tài liệu xuống và ra ngoài.
Tần Vũ Mộng biết rằng nếu họ nhượng bộ, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức. Cô liếc nhìn Cố Dạ Hàn, một ánh mắt hiểu ý không thể để mình bị bắt, không thể để kế hoạch này thất bại.
Đột ngột, Cố Dạ Hàn ra hiệu, và mọi người trong nhóm nhanh chóng lao vào hành động. Tần Vũ Mộng cúi thấp người, lao về phía cửa sổ gần đó, nhưng không kịp. Một tên trong nhóm Trần Châu lao tới, kéo cô lại.
Cô nhanh chóng phản xạ, dùng chân đá vào đầu gối hắn, khiến hắn mất thăng bằng. Nhưng khi cô xoay người, một tên khác lao vào từ phía sau, dùng cây gậy sắt đánh mạnh vào lưng cô.
Cơn đau bỗng xé nát cơ thể, khiến cô khụy xuống. Vết thương cũ trên tay cô tái phát, một cơn đau buốt chạy dọc từ vai xuống tận bàn tay.
Nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Hít một hơi thật sâu, cô đứng lên, quyết không để mình thua trong tình huống này.
Cố Dạ Hàn thấy cô bị thương, đôi mắt sắc lạnh lóe lên sự tức giận.
- Tần Vũ Mộng!- Anh hét lên, nhưng không có thời gian để phản ứng nhiều hơn. Anh lao về phía cô, bảo vệ cô khỏi những tên còn lại.
Nhưng đúng lúc đó, một tên trong nhóm Trần Châu bắn một phát cảnh cáo, khiến cả nhóm phải dừng lại. - Đủ rồi!
- Chúng mày sẽ không thoát đâu!- Tên cầm đầu hét lớn.
Cố Dạ Hàn không ngừng chiến đấu, nhưng Tần Vũ Mộng cảm nhận được sự mệt mỏi đang dần kéo đến.
Cô lảo đảo, tay vươn ra cố bám lấy bàn để đứng vững. Máu từ vết thương mới khiến cô cảm thấy choáng váng. Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, vì giờ đây, cô phải tìm cách thoát ra khỏi vòng vây của Trần Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Cố Dạ Hàn tỏ ra kiên quyết hơn bao giờ hết.
- Rút lui, ngay bây giờ!- Anh hét lên, và nhóm của anh bắt đầu di chuyển về phía cửa, tách ra thành từng nhóm nhỏ để tạo ra sự hỗn loạn.
Tần Vũ Mộng cảm nhận được một tay của cô bắt đầu run rẩy. Cô không thể gục ngã lúc này. Chỉ cần có thêm một chút thời gian, mọi thứ sẽ được giải quyết. Nhưng khi cô vừa quay đầu, cô nhìn thấy tên cầm đầu của Trần Châu đang tiến tới với ánh mắt thù địch.
- Đừng nghĩ là dễ dàng thoát khỏi tôi,- hắn cười lạnh lẽo.
Tần Vũ Mộng không có thời gian suy nghĩ, cô liếc nhanh về phía Cố Dạ Hàn, mắt họ gặp nhau trong một giây ngắn ngủi.
Cô hiểu rằng họ chỉ có thể thoát ra khi hành động cùng nhau, nhưng cơ thể cô giờ đây yếu ớt và đau đớn, không thể kiên cường như trước.
Cô ra hiệu cho anh, và cùng lúc đó, nhóm của Trần Châu lao về phía họ. Một trận đấu sinh tử sắp xảy ra.
Đám đông bạo lực bùng nổ trong không gian chật hẹp của căn hộ Trần Châu, những tiếng súng và cú đấm vang lên mỗi lúc một nhiều.
Không khí trở nên nghẹt thở, như thể mọi thứ sắp sụp đổ ngay lập tức. Những tên trong nhóm Trần Châu lao vào, không màng đến gì khác ngoài việc tiêu diệt đối thủ.
Cô có thể cảm nhận được sức nóng của những tiếng súng và sự tàn bạo trong những cú đánh.
Tần Vũ Mộng cảm thấy cánh tay mình đau nhức, nhưng cô không để tâm. Từng cú đấm và đá của cô lại chính là công cụ để bảo vệ mình và Cố Dạ Hàn.
Cô di chuyển nhanh chóng, né tránh các cú tấn công. Một tên lao vào, cô kịp thời dùng cùi chỏ đẩy hắn ngã sang bên, rồi quay lại tấn công một tên khác.
Một cú đá mạnh vào bụng làm hắn loạng choạng, rồi cô tiếp tục vung tay, đánh tên thứ ba đang tiến về phía mình.
Cố Dạ Hàn không kém phần bạo lực, chiến đấu mạnh mẽ. Anh luôn đứng chắn phía trước cô, không để một tên nào tiếp cận. Anh một tay hạ gục một tên, tay còn lại luôn dõi theo cô, như thể lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
- Tần Vũ Mộng, cẩn thận!- Anh hét lên khi thấy một tên từ phía sau lao đến, nhưng cô đã kịp né tránh cú tấn công, đồng thời dùng chân hất hắn xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi động tác của cô đều nhanh nhẹn, chính xác, nhưng cô biết rằng, nếu cứ ở lại đây, mọi chuyện sẽ không tốt đẹp.
Mắt cô lia nhanh ra cửa sổ, nhìn thấy vài tên khác đang bắt đầu tiến lại gần. Không có thời gian để mất, cô ra hiệu cho Cố Dạ Hàn.
Anh liếc cô một cái, rồi lập tức kéo cô ra khỏi vòng chiến.
- Đi,- Giọng anh nghiêm nghị và lạnh lùng. Cô không hỏi thêm câu nào, hiểu rằng đây là lúc phải rút lui.
Họ nhanh chóng lùi ra ngoài, nơi hai thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng. Tần Vũ Mộng cảm thấy mệt mỏi nhưng không dám nghỉ ngơi, cô biết phải đi ngay lập tức nếu không muốn bị vây bắt. Cố Dạ Hàn bảo vệ cô từ phía sau, đưa cô đến xe.
Một vài tên còn lại trong nhóm Trần Châu vẫn tiếp tục đuổi theo, nhưng thuộc hạ của Cố Dạ Hàn nhanh chóng ngăn chặn và đẩy lùi.
- Nhanh lên!- Cố Dạ Hàn ra lệnh khi kéo cô vào xe, rồi lập tức lên ghế lái. Những tiếng súng vẫn vang lên từ phía xa, nhưng chiếc xe đã lao đi, nhanh chóng rời khỏi căn hộ.
Tần Vũ Mộng dựa người vào ghế, ánh mắt cô dán vào cửa sổ, không nói lời nào. Cảm giác đuối sức và đau nhức càng rõ ràng hơn khi sự căng thẳng lắng xuống.
Cánh tay cô vẫn còn bị thương, nhói từng đợt, nhưng cô không dám lộ ra sự yếu đuối trước mặt anh. Cô phải hoàn thành công việc, không thể để bất kỳ điều gì cản bước.
Cố Dạ Hàn không ngừng lái, mắt không rời khỏi đường đi. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đám người Trần Châu đã không còn đuổi theo. Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng không nói gì. Khi chiếc xe lao ra khỏi khu phố, anh quay sang nhìn cô.
- Vũ Mộng, cô ổn không?- Anh hỏi, giọng anh trầm lắng nhưng đầy sự lo lắng.
Tần Vũ Mộng mỉm cười nhẹ, dù đau đớn nhưng cố gắng giữ vững tinh thần.
- Tôi ổn. Chỉ là hơi đau thôi.
Cố Dạ Hàn không nói thêm gì nữa. Anh quay mắt về phía trước, ánh mắt cứng rắn như thép. Họ đã tạm thoát khỏi nguy hiểm, nhưng anh biết đây chỉ mới là khởi đầu.
Cả hai đều hiểu rằng những thử thách phía trước sẽ còn lớn hơn, căng thẳng hơn, nhưng cả hai đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro