Cùng nhau tưới...
Thương Linh
2024-11-21 23:22:09
Cách một cánh cửa, Fred nhìn Omega ngày càng yên lặng bỗng dưng nói một tràng dài. Gã không nghe được tiếng nói chuyện bên trong nhưng vẫn cảm thấy lòng hụt hẫng. Trơ mắt nhìn Eugene mơ hồ toát lên dáng vẻ năm xưa, thậm chí còn nở nụ cười đã lâu không thấy, gã không khỏi bước đến cạnh Tige.
“Eugene đã lâu không vui như thế, Kelsa nói gì vậy?”
Tige mỉm cười: “Có lẽ do tương tác giữa các Omega.”
Fred: “...”
Đợi lúc hai Omega nói chuyện xong, cửa cách âm mở ra, Eugene lại quay về trạng thái như khi vừa bước vào.
Fred mỉm cười: “Nói xong rồi sao?”
Eugene gật đầu, mắt nhìn chằm chằm dưới chân, không có vẻ gì là muốn chia sẻ tâm tình với Alpha này.
Fred nhíu mày, toan dò hỏi thêm nữa nhưng Celin không cho gả cơ hội đấy, lập tức bão Tige xử lý tiếp.
Tige mỉm cười: “Vậy tôi đưa cậu Eugene đi thăm quan khu phẫu thuật của chúng tôi nhé.”
Fred: “Thân thể của em ấy vẫn còn yếu, Hôm khác hẵn đi.”
Nói xong, gã cảm nhận cổ tay áo lung lay, Eugene ngẩng đầu: “Em muốn đi xem một chút.”
Fred thoáng do dự nhưng vẫn không mở miệng từ chối.
Trông theo bóng lưng đôi “anh em” Nelson nắm tay nhau rời đi, Celin nhanh chóng sắp xếp lại tin tức của đôi Nelson này.
Suy đoán “Eugene tự tử vì tình” trước đây của Tige có vẻ không chính xác lắm nhưng dường như cũng không thể hoàn toàn phủ nhận.
Ai tinh mắt đều nhìn ra được cách chung sống khác thường giữa hai người này. Song, biểu hiện của Eugene khiến cậu có chút suy ngẫm: Khó lắm mới thoát khỏi sự trói buộc của Fred thế nhưng y chỉ đưa ra một yêu cầu không quá quan trọng.
Yêu cầu không quan trọng này ngụ ý: Sở dĩ Eugene xin rút ủy thác là do lo sợ về cuộc phẫu thuật chứ không phải suy sụp khi nghe tin Fred đính hôn.
Nhưng tại sao y lại chọn dùng thuốc chống trầm cảm để kết thúc cuộc đời mình?
Này có lẽ chỉ bản thân đương sự mới rõ.
Tính cách của Eugene đúng thật là có chút khiếm khuyết nhưng Celin không cảm nhận được ác ý và suy sụp, thế nên cậu không từ chối yêu cầu của y.
Cậu khẽ xoa khóe mắt.
Về mặt phân tích mâu thuẫn tình cảm của người ngoài, mấy người bạn thân thời đại học của Hein mới là dân lành nghề. Bất kể là công ty mai mối nhiều đôi bạn đời mỹ mãn hay là phòng tư vấn giải cứu rạn nứt tình cảm... Có lẽ trong tương lai RE nên cân nhắc hợp tác một ít nghiệp vụ với họ —— Suy cho cùng mâu thuẫn gia đình vì pheromone thực sự quá là nhiều.
Nghĩ đến Hein, tâm trạng của Celin lại trùng xuống. Cậu mở thiết bị, ngơ ngác nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn của Hein một hồi. Đến khi hoàn hôn, cậu mới nhận ra mình đã nhắn một tin.
[Đang làm gì vậy?”]
Sau khi gửi xong, cậu chợt ý thức được hành vi này vô cùng không ổn.
Trong trích dẫn kinh điển, chuyên gia tình cảm Wall từng nhắc qua:
[Hành vi theo dõi mọi lúc mọi nơi chôn vùi hôn nhân hạnh phúc.]
Celin toan nhanh tay thu hồi nhưng Hein đã trả lời trước một bước.
[Đang đợi em về nhà đấy, cục cưng.]
Trái tim đang thấp thỏm cả ngày bỗng chốc liền lâng lâng.
Danh ngôn của chuyên gia tình cảm Wall rất hay có hàm nghĩa sâu xa.
—— Tiềm lực của con người là vô tận, sức mạnh của tình yêu là vĩ đại.
Celin dùng tốc độ nhanh gấp mười lần thường ngày xử lý xong công việc trong công ty. Cậu nhìn khung cảnh khuôn viên đầy nắng ngoài cửa sổ, quyết định tan làm sớm về nhà chăm sóc Alpha bệnh nặng nhà mình.
Các nhân viên RE mắt nhìn thẳng gõ phím không cảm xúc, thật ra lại đang lén nhìn bóng lưng vội vã tan làm của Celin.
Sếp lớn xưa nay tận tụy với công việc ngày càng có xu hướng buông thả. Tiếc rằng thủ phạm không phải là đồ lẵng lơ đê tiện hay đóa sen trắng ngây ngô. Từ đầu đến cuối đều phạm phải bản chất cơ bản của drama - “Mới“.
—— Quan hệ chồng chồng bình lặng mấy năm nay, có hâm lại cũng không lạnh thế này.
Cuối cùng đã có người đầu tiên không nhịn được lên tiếng: “Hôm nay vẫn không đến đón sao?”
Mấy tầm mắt đồng loạt chiếu đến người người nọ.
Lời này phảng phất như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, nháy mắt dấy nên gợn sóng.
“Thi thoảng đưa đón mới là tình thú.”
“Nhưng cái thi thoảng này cũng đã lâu lắm rồi!”
“Vả lại đây là lần thứ mấy trong nửa tháng sếp lớn về sớm rồi?”
“Sao bà không nói mấy hôm sếp lớn không đến?”
“Tôi nghe nhỏ bản thân ở Cal nói, nửa tháng nay sếp hai cũng không đến trụ sở chính.”
“Ồ quao.”
Một tràng cảm thán ồ quao vang dội, tòa office building yên tĩnh thoắt cái phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Chồng chồng hai người song song bỏ bê công việc, trừ tình yêu ra thì cũng không có lý do nào khác - Mà từ trước đến nay, tình yêu vốn dĩ là đề tài tám chuyện ưa thích.
Chồng chồng bao năm xem nhau như khách, đừng nói bong bóng phấn hồng, ngay cả đứng chung một chỗ cũng là chuyện trăm năm có một.
Không biết vì sao dạo này tình cảm bỗng dưng hâm nóng, hoặc có lẻ do trước đó bọn họ che giấu quá kỹ đến bây giờ mới lộ ra dấu vết...
Nhưng có thể khẳng định rằng nhân viên RE chịu đựng mấy năm nay cuối cùng đã hiện thực hóa được ước mơ lén lút bàn tán chuyện tình cảm của sếp.
Tige: “...” Anh cảm giác tình cảnh có hơi vượt tầm kiểm soát.
Celin về đến nhà rất nhanh, từ đằng xa đã thấy một bóng người khả nghi trong vườn hoa. Đến gần mới phát hiện thì ra là Alpha nhà mình mặc đồ thể thao thư thái ngồi xổm trên đất cắt cỏ
“Về rồi à?”
Celin hơi chần chừ mở miệng: “Anh...”
Hein vẫy tay gọi cậu qua đây, sau đó kéo người xuống ngồi xổm dưới đất.
“Tôi chờ em mãi đấy!”
Celin có chút không hiểu sao: “Sao anh ở trong vườn hoa?”
h thỏ Dầy: “Người chờ việc ở nhà phải chủ động nhận việc nhà chứ! Vậy nên tôi quyết định bắt đầu bằng việc cắt cỏ.”
Alpha bệnh nặng chỉ có thể ở nhà trông ngóng bạn đời quay về thoạt nhìn có chút đáng thương.
Celin: “Tôi có mang bánh kem vani về cho anh này.”
Hein nhận hộp đồ ăn từ tay Omega, săn sóc hỏi: “Cả một ngày mệt mỏi nhỉ?”
Celin: “Cũng không mệt lắm...”
Cuộc trò chuyện cực kỳ giống drama gia đình máu chó ngày xưa, cuộc sống hàng ngày của Alpha đi sớm về trễ kiếm tiền nuôi gia đình và Omega dịu dàng đảm đang chăm lo việc nhà.
Hai người rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Quý ngài Alpha chủ gia đình lau mặt, quyết định chấm dứt khung cảnh kỳ quái này, dồng thời từ chối nghĩ sâu hơn về kiếp sống sâu gạo sắp tới.
“Vườn hoa này không hợp gu tôi chút nào.” Hein giơ cánh tay trải đầy xác muỗi cho Celin xem: “Tôi mới ngồi đây một lát thôi đó.”
Celin nắm cánh tay Alpha quan sát một hồi: “Lát nữa tôi gọi người làm vườn qua một chuyến, anh đừng làm nữa.”
Hein chấm trúng vườn hoa cũng không phải vì muốn làm chủ gia đình mà chỉ đơn giản là rảnh rỗi sinh nông nổi. Hắn chỉ vào một cái nút tròn trên bệ đá bên cạnh: “Này là gì vậy?”
Celin: “Dụng cụ tưới cây.”
Hein ấn một cái: “Vậy chúng ta tưới cây một chút nhé.”
Celin: “Anh làm gì đó?”
Hein: “Tưới nước á.”
Giây tiếp theo, các tia nước bắn lên như một cái lưới giăng đầy trời hạ xuống ngay trung tâm là đầu của hai người.
Hein á đù một tiếng, bảo vệ hộp bánh kem vani bằng giấy, kéo Celin chạy ra bên ngoài. Trong phút chốc, vườn hoa bỗng trở thành khu vui chơi dưới nước. Dưới ánh mặt trời chói chang hạ xuống một cơn mưa chỉ thuộc về chồng chồng nhà Calvid.
Đến khi hai người chạy ra khỏi khu vực tưới nước, tóc đen trên trán Omega đã ướt nhẹp dán sát vào da, đôi mắt xanh nhạt màu tràn đầy cảm xúc phức tạp.
“Đôi khi hành động của anh sẽ khiến tôi vô cùng kinh ngạc, Calvid.”
Hein: “Thú thật, tôi năm năm trước... À thì trong tương lai lý tưởng của tôi không có thứ chiếm chỗ như là vườn hoa các kiểu như này.” Cho dù có cũng phải cách nơi hắn ở một khoảng an toàn.
Celin cười lạnh: “Thật à? Nhưng vườn hoa này là do anh đặc biệt nhấn mạnh với kiến trúc sư mới có đấy.”
Hein: “...”
“Chuyện này không thể nào.” Bốn chữ to tướng xẹt qua trong đầu hắn, nhưng nhớ lại cuộc trò chuyện lúc ban ngày với Hill, hắn lại cảm thấy cũng không phải là không thể.
Hein hỏi: “Có vẻ như các Omega đều khá thích vườn hoa, em thì sao?”
Celin nhíu mày: “Nó là một phần quan trọng tô điểm cho khu nhà, hút muỗi là vấn đề của cá nhân anh.”
Hein gật đầu: “Ồ, hình như tôi hiểu rồi.”
Celin khó hiểu nhìn hắn: “Hiểu chuyện gì cơ?”
“Đây rõ là vườn hoa tôi dành riêng cho em.” Hein buột miệng thốt ra, hắn lau sạch bọt nước thuốc khả nghi trên mặt: “Mùi gì đây? Là thuốc trừ sâu à? May mà bánh kem không bị ướt, mau mau đi thay quần áo đi... Celin?”
Omega ngơ ngác đứng tại chỗ, nói: “Tôi, tôi chưa từng nói muốn một vườn hoa.”
Hein thở dài: “Tôi cũng chưa từng nói mình thích bánh kem vani nhưng em vẫn biết đấy thôi.”
Celin bị so sánh cực logic này đánh ngớ người, đến khi Hein nắm tay cậu mới phản ứng lại. Vành tai cậu đỏ như muốn rỉ máu nhưng ngoài miệng vẫn cứng: “Anh ăn nói ngang ngược.”
Hein nhìn cậu bằng ánh mắt đong đầy tình thương của cha, giơ cánh tay đầy vết muỗi cắn đỏ lắc lắc trước mặt Celin: “Bằng chứng như núi.”
Một khi phát hiện ý nghĩa đặc biệt đằng sau một vật, thì nó như là được trao cho sự sống lần nữa vậy.
Celin mở cửa sổ, từ phòng ngủ tầng hai thẫn thờ nhìn xuống vườn hoa xinh đẹp.
Hein ngậm miếng bánh kem cuối cùng trong miệng bước đến sau lưng Celin, ngưỡng cổ cố ý hừ một tiếng đầy ẩn ý.
Celin: “Người mất trí nhớ thì đừng tự cho mình là đúng...”
Hein không nói, thừa dịp Celin lơ là nhanh miệng in dấu môi dính kem lên má Omega, thấp giọng nói: “Chuyện quen thuộc nhất giữa chồng chồng hẳn phải nói đến...”
“ANH DÂU!!!”
Tiếng gọi thảm thiết của Just xuyên qua ánh sáng dịu nhẹ buổi hoàng hôn xông thẳng vào màng tai của chồng chồng Calvid.
Ánh mắt sắc bén của Hein dừng trên Omega lông vàng trong vườn hoa dưới lầu, đôi mắt mơ hồ toát lên sát khí.
“Eugene đã lâu không vui như thế, Kelsa nói gì vậy?”
Tige mỉm cười: “Có lẽ do tương tác giữa các Omega.”
Fred: “...”
Đợi lúc hai Omega nói chuyện xong, cửa cách âm mở ra, Eugene lại quay về trạng thái như khi vừa bước vào.
Fred mỉm cười: “Nói xong rồi sao?”
Eugene gật đầu, mắt nhìn chằm chằm dưới chân, không có vẻ gì là muốn chia sẻ tâm tình với Alpha này.
Fred nhíu mày, toan dò hỏi thêm nữa nhưng Celin không cho gả cơ hội đấy, lập tức bão Tige xử lý tiếp.
Tige mỉm cười: “Vậy tôi đưa cậu Eugene đi thăm quan khu phẫu thuật của chúng tôi nhé.”
Fred: “Thân thể của em ấy vẫn còn yếu, Hôm khác hẵn đi.”
Nói xong, gã cảm nhận cổ tay áo lung lay, Eugene ngẩng đầu: “Em muốn đi xem một chút.”
Fred thoáng do dự nhưng vẫn không mở miệng từ chối.
Trông theo bóng lưng đôi “anh em” Nelson nắm tay nhau rời đi, Celin nhanh chóng sắp xếp lại tin tức của đôi Nelson này.
Suy đoán “Eugene tự tử vì tình” trước đây của Tige có vẻ không chính xác lắm nhưng dường như cũng không thể hoàn toàn phủ nhận.
Ai tinh mắt đều nhìn ra được cách chung sống khác thường giữa hai người này. Song, biểu hiện của Eugene khiến cậu có chút suy ngẫm: Khó lắm mới thoát khỏi sự trói buộc của Fred thế nhưng y chỉ đưa ra một yêu cầu không quá quan trọng.
Yêu cầu không quan trọng này ngụ ý: Sở dĩ Eugene xin rút ủy thác là do lo sợ về cuộc phẫu thuật chứ không phải suy sụp khi nghe tin Fred đính hôn.
Nhưng tại sao y lại chọn dùng thuốc chống trầm cảm để kết thúc cuộc đời mình?
Này có lẽ chỉ bản thân đương sự mới rõ.
Tính cách của Eugene đúng thật là có chút khiếm khuyết nhưng Celin không cảm nhận được ác ý và suy sụp, thế nên cậu không từ chối yêu cầu của y.
Cậu khẽ xoa khóe mắt.
Về mặt phân tích mâu thuẫn tình cảm của người ngoài, mấy người bạn thân thời đại học của Hein mới là dân lành nghề. Bất kể là công ty mai mối nhiều đôi bạn đời mỹ mãn hay là phòng tư vấn giải cứu rạn nứt tình cảm... Có lẽ trong tương lai RE nên cân nhắc hợp tác một ít nghiệp vụ với họ —— Suy cho cùng mâu thuẫn gia đình vì pheromone thực sự quá là nhiều.
Nghĩ đến Hein, tâm trạng của Celin lại trùng xuống. Cậu mở thiết bị, ngơ ngác nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn của Hein một hồi. Đến khi hoàn hôn, cậu mới nhận ra mình đã nhắn một tin.
[Đang làm gì vậy?”]
Sau khi gửi xong, cậu chợt ý thức được hành vi này vô cùng không ổn.
Trong trích dẫn kinh điển, chuyên gia tình cảm Wall từng nhắc qua:
[Hành vi theo dõi mọi lúc mọi nơi chôn vùi hôn nhân hạnh phúc.]
Celin toan nhanh tay thu hồi nhưng Hein đã trả lời trước một bước.
[Đang đợi em về nhà đấy, cục cưng.]
Trái tim đang thấp thỏm cả ngày bỗng chốc liền lâng lâng.
Danh ngôn của chuyên gia tình cảm Wall rất hay có hàm nghĩa sâu xa.
—— Tiềm lực của con người là vô tận, sức mạnh của tình yêu là vĩ đại.
Celin dùng tốc độ nhanh gấp mười lần thường ngày xử lý xong công việc trong công ty. Cậu nhìn khung cảnh khuôn viên đầy nắng ngoài cửa sổ, quyết định tan làm sớm về nhà chăm sóc Alpha bệnh nặng nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các nhân viên RE mắt nhìn thẳng gõ phím không cảm xúc, thật ra lại đang lén nhìn bóng lưng vội vã tan làm của Celin.
Sếp lớn xưa nay tận tụy với công việc ngày càng có xu hướng buông thả. Tiếc rằng thủ phạm không phải là đồ lẵng lơ đê tiện hay đóa sen trắng ngây ngô. Từ đầu đến cuối đều phạm phải bản chất cơ bản của drama - “Mới“.
—— Quan hệ chồng chồng bình lặng mấy năm nay, có hâm lại cũng không lạnh thế này.
Cuối cùng đã có người đầu tiên không nhịn được lên tiếng: “Hôm nay vẫn không đến đón sao?”
Mấy tầm mắt đồng loạt chiếu đến người người nọ.
Lời này phảng phất như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, nháy mắt dấy nên gợn sóng.
“Thi thoảng đưa đón mới là tình thú.”
“Nhưng cái thi thoảng này cũng đã lâu lắm rồi!”
“Vả lại đây là lần thứ mấy trong nửa tháng sếp lớn về sớm rồi?”
“Sao bà không nói mấy hôm sếp lớn không đến?”
“Tôi nghe nhỏ bản thân ở Cal nói, nửa tháng nay sếp hai cũng không đến trụ sở chính.”
“Ồ quao.”
Một tràng cảm thán ồ quao vang dội, tòa office building yên tĩnh thoắt cái phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Chồng chồng hai người song song bỏ bê công việc, trừ tình yêu ra thì cũng không có lý do nào khác - Mà từ trước đến nay, tình yêu vốn dĩ là đề tài tám chuyện ưa thích.
Chồng chồng bao năm xem nhau như khách, đừng nói bong bóng phấn hồng, ngay cả đứng chung một chỗ cũng là chuyện trăm năm có một.
Không biết vì sao dạo này tình cảm bỗng dưng hâm nóng, hoặc có lẻ do trước đó bọn họ che giấu quá kỹ đến bây giờ mới lộ ra dấu vết...
Nhưng có thể khẳng định rằng nhân viên RE chịu đựng mấy năm nay cuối cùng đã hiện thực hóa được ước mơ lén lút bàn tán chuyện tình cảm của sếp.
Tige: “...” Anh cảm giác tình cảnh có hơi vượt tầm kiểm soát.
Celin về đến nhà rất nhanh, từ đằng xa đã thấy một bóng người khả nghi trong vườn hoa. Đến gần mới phát hiện thì ra là Alpha nhà mình mặc đồ thể thao thư thái ngồi xổm trên đất cắt cỏ
“Về rồi à?”
Celin hơi chần chừ mở miệng: “Anh...”
Hein vẫy tay gọi cậu qua đây, sau đó kéo người xuống ngồi xổm dưới đất.
“Tôi chờ em mãi đấy!”
Celin có chút không hiểu sao: “Sao anh ở trong vườn hoa?”
h thỏ Dầy: “Người chờ việc ở nhà phải chủ động nhận việc nhà chứ! Vậy nên tôi quyết định bắt đầu bằng việc cắt cỏ.”
Alpha bệnh nặng chỉ có thể ở nhà trông ngóng bạn đời quay về thoạt nhìn có chút đáng thương.
Celin: “Tôi có mang bánh kem vani về cho anh này.”
Hein nhận hộp đồ ăn từ tay Omega, săn sóc hỏi: “Cả một ngày mệt mỏi nhỉ?”
Celin: “Cũng không mệt lắm...”
Cuộc trò chuyện cực kỳ giống drama gia đình máu chó ngày xưa, cuộc sống hàng ngày của Alpha đi sớm về trễ kiếm tiền nuôi gia đình và Omega dịu dàng đảm đang chăm lo việc nhà.
Hai người rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Quý ngài Alpha chủ gia đình lau mặt, quyết định chấm dứt khung cảnh kỳ quái này, dồng thời từ chối nghĩ sâu hơn về kiếp sống sâu gạo sắp tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vườn hoa này không hợp gu tôi chút nào.” Hein giơ cánh tay trải đầy xác muỗi cho Celin xem: “Tôi mới ngồi đây một lát thôi đó.”
Celin nắm cánh tay Alpha quan sát một hồi: “Lát nữa tôi gọi người làm vườn qua một chuyến, anh đừng làm nữa.”
Hein chấm trúng vườn hoa cũng không phải vì muốn làm chủ gia đình mà chỉ đơn giản là rảnh rỗi sinh nông nổi. Hắn chỉ vào một cái nút tròn trên bệ đá bên cạnh: “Này là gì vậy?”
Celin: “Dụng cụ tưới cây.”
Hein ấn một cái: “Vậy chúng ta tưới cây một chút nhé.”
Celin: “Anh làm gì đó?”
Hein: “Tưới nước á.”
Giây tiếp theo, các tia nước bắn lên như một cái lưới giăng đầy trời hạ xuống ngay trung tâm là đầu của hai người.
Hein á đù một tiếng, bảo vệ hộp bánh kem vani bằng giấy, kéo Celin chạy ra bên ngoài. Trong phút chốc, vườn hoa bỗng trở thành khu vui chơi dưới nước. Dưới ánh mặt trời chói chang hạ xuống một cơn mưa chỉ thuộc về chồng chồng nhà Calvid.
Đến khi hai người chạy ra khỏi khu vực tưới nước, tóc đen trên trán Omega đã ướt nhẹp dán sát vào da, đôi mắt xanh nhạt màu tràn đầy cảm xúc phức tạp.
“Đôi khi hành động của anh sẽ khiến tôi vô cùng kinh ngạc, Calvid.”
Hein: “Thú thật, tôi năm năm trước... À thì trong tương lai lý tưởng của tôi không có thứ chiếm chỗ như là vườn hoa các kiểu như này.” Cho dù có cũng phải cách nơi hắn ở một khoảng an toàn.
Celin cười lạnh: “Thật à? Nhưng vườn hoa này là do anh đặc biệt nhấn mạnh với kiến trúc sư mới có đấy.”
Hein: “...”
“Chuyện này không thể nào.” Bốn chữ to tướng xẹt qua trong đầu hắn, nhưng nhớ lại cuộc trò chuyện lúc ban ngày với Hill, hắn lại cảm thấy cũng không phải là không thể.
Hein hỏi: “Có vẻ như các Omega đều khá thích vườn hoa, em thì sao?”
Celin nhíu mày: “Nó là một phần quan trọng tô điểm cho khu nhà, hút muỗi là vấn đề của cá nhân anh.”
Hein gật đầu: “Ồ, hình như tôi hiểu rồi.”
Celin khó hiểu nhìn hắn: “Hiểu chuyện gì cơ?”
“Đây rõ là vườn hoa tôi dành riêng cho em.” Hein buột miệng thốt ra, hắn lau sạch bọt nước thuốc khả nghi trên mặt: “Mùi gì đây? Là thuốc trừ sâu à? May mà bánh kem không bị ướt, mau mau đi thay quần áo đi... Celin?”
Omega ngơ ngác đứng tại chỗ, nói: “Tôi, tôi chưa từng nói muốn một vườn hoa.”
Hein thở dài: “Tôi cũng chưa từng nói mình thích bánh kem vani nhưng em vẫn biết đấy thôi.”
Celin bị so sánh cực logic này đánh ngớ người, đến khi Hein nắm tay cậu mới phản ứng lại. Vành tai cậu đỏ như muốn rỉ máu nhưng ngoài miệng vẫn cứng: “Anh ăn nói ngang ngược.”
Hein nhìn cậu bằng ánh mắt đong đầy tình thương của cha, giơ cánh tay đầy vết muỗi cắn đỏ lắc lắc trước mặt Celin: “Bằng chứng như núi.”
Một khi phát hiện ý nghĩa đặc biệt đằng sau một vật, thì nó như là được trao cho sự sống lần nữa vậy.
Celin mở cửa sổ, từ phòng ngủ tầng hai thẫn thờ nhìn xuống vườn hoa xinh đẹp.
Hein ngậm miếng bánh kem cuối cùng trong miệng bước đến sau lưng Celin, ngưỡng cổ cố ý hừ một tiếng đầy ẩn ý.
Celin: “Người mất trí nhớ thì đừng tự cho mình là đúng...”
Hein không nói, thừa dịp Celin lơ là nhanh miệng in dấu môi dính kem lên má Omega, thấp giọng nói: “Chuyện quen thuộc nhất giữa chồng chồng hẳn phải nói đến...”
“ANH DÂU!!!”
Tiếng gọi thảm thiết của Just xuyên qua ánh sáng dịu nhẹ buổi hoàng hôn xông thẳng vào màng tai của chồng chồng Calvid.
Ánh mắt sắc bén của Hein dừng trên Omega lông vàng trong vườn hoa dưới lầu, đôi mắt mơ hồ toát lên sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro