Chương 211-5
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Sau đó tôi lại kéo ra một tia âm khí, muốn xem Tử Ngọc ó thể hấp thu âm
khí hay không, nhung tôi còn chưa đem âm khí chạm tới Tử Ngọc thì cha Tô Mộc đã lên tiếng, nói: “Con không cần thử, Tử Ngọc có thể niêm phong
khí tức bên trong, bên ngoài có thể hấp thu khí tức cũng không có gì là
lạ, chẳng lẽ con không tò mò bên trong Tử Ngọc là thứ gì sao?”
Nghe ông nói vậy tôi mới phải ứng được, Tử Ngọc cho dù có khả năng phong ấn khí tức thì cũng chỉ là một đồ để đựng vật khác mà thôi, huống chi lúc trước tôi cũng thấy trong tay Tô Mộc có, cái này nhất định không phải bảo vật gia truyền mà Tô Đoàn nói.
Tôi cười một tiếng, sau đó trước sự chú ý của cha Tô Mộc tôi liền cẩn thận từ từ mở Tử Ngọc ra, bên trong nó lộ ra một chiếc nhẫn được làm rất tinh xảo.
Tôi có chút bất ngờ, dẫu sao Tô Đoàn nói bảo vật gia truyền rất trân quý, hôm nay cha mẹ Tô Mộc lên cũng bởi vì đem gia bảo truyền lại cho tôi, tôi không ngờ rằng nhận được sẽ lại là một chiếc nhẫn.
Càng khiến tôi thấy lạ, nhẫn không phải để Tô Mộc đưa cho tôi mới đúng sao, thế nào lại là bố chồng tương lai đưa cho tôi?
Nhưng sau đó tôi liền hiểu được, có thể Tô Mộc cho rằng chiếc nhẫn này do cha mình thay mặt đưa ra mới đúng, dẫu sao anh ấy là quỷ hơn một trăm năm, hơn trăm năm trước vẫn còn thịnh hành việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ là người sắp xếp hôn sự, bố chồng ra mặt cầu hôn cũng không khó hiểu.
“Cảm ơn Tô.. Cha.” Sau khi suy nghĩ hiểu rồi, tôi liền cười ngọt ngào với cha Tô Mộc, sửa lại lời nói.
Nếu hôn sự đã thành, lễ vật cũng nhận, tôi chuyển sang gọi cha mẹ Tô Mộc là cha mẹ cũng không có gì không ổn.
Một tiếng ‘cha’ khiến gương mặt luôn nghiêm nghị của cha Tô Mộc rốt cuộc cũng mỉm cười, ông đưa tay đờ tôi đứng lên, nói: “Chiếc nhẫn này sẽ giữ sức khỏe cho con, chờ khi con và Tô Mộc hoàn thành hôn lễ liền sẽ chính thức tiếp nhận chức gia chủ Tô gia, sau này toàn bộ Tô gia sẽ phải dựa vào con. Thiên tử của con rất cao, phải giúp Tô Mộc hoàn thành sứ mạng Tô gia.”
Tôi gật đầu liên tục, có điều sau khi gật đầu tôi mới nhận ra, Tô gia có sứ mạng gì?
Tôi nhớ là thật sự cũng chưa biết?
Nghe ông nói vậy tôi mới phải ứng được, Tử Ngọc cho dù có khả năng phong ấn khí tức thì cũng chỉ là một đồ để đựng vật khác mà thôi, huống chi lúc trước tôi cũng thấy trong tay Tô Mộc có, cái này nhất định không phải bảo vật gia truyền mà Tô Đoàn nói.
Tôi cười một tiếng, sau đó trước sự chú ý của cha Tô Mộc tôi liền cẩn thận từ từ mở Tử Ngọc ra, bên trong nó lộ ra một chiếc nhẫn được làm rất tinh xảo.
Tôi có chút bất ngờ, dẫu sao Tô Đoàn nói bảo vật gia truyền rất trân quý, hôm nay cha mẹ Tô Mộc lên cũng bởi vì đem gia bảo truyền lại cho tôi, tôi không ngờ rằng nhận được sẽ lại là một chiếc nhẫn.
Càng khiến tôi thấy lạ, nhẫn không phải để Tô Mộc đưa cho tôi mới đúng sao, thế nào lại là bố chồng tương lai đưa cho tôi?
Nhưng sau đó tôi liền hiểu được, có thể Tô Mộc cho rằng chiếc nhẫn này do cha mình thay mặt đưa ra mới đúng, dẫu sao anh ấy là quỷ hơn một trăm năm, hơn trăm năm trước vẫn còn thịnh hành việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ là người sắp xếp hôn sự, bố chồng ra mặt cầu hôn cũng không khó hiểu.
“Cảm ơn Tô.. Cha.” Sau khi suy nghĩ hiểu rồi, tôi liền cười ngọt ngào với cha Tô Mộc, sửa lại lời nói.
Nếu hôn sự đã thành, lễ vật cũng nhận, tôi chuyển sang gọi cha mẹ Tô Mộc là cha mẹ cũng không có gì không ổn.
Một tiếng ‘cha’ khiến gương mặt luôn nghiêm nghị của cha Tô Mộc rốt cuộc cũng mỉm cười, ông đưa tay đờ tôi đứng lên, nói: “Chiếc nhẫn này sẽ giữ sức khỏe cho con, chờ khi con và Tô Mộc hoàn thành hôn lễ liền sẽ chính thức tiếp nhận chức gia chủ Tô gia, sau này toàn bộ Tô gia sẽ phải dựa vào con. Thiên tử của con rất cao, phải giúp Tô Mộc hoàn thành sứ mạng Tô gia.”
Tôi gật đầu liên tục, có điều sau khi gật đầu tôi mới nhận ra, Tô gia có sứ mạng gì?
Tôi nhớ là thật sự cũng chưa biết?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro