Chương 221.5
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Cũng may thần trí Giao tiên đã khôi phục, ánh mắt nhìn tôi mặc dù rất ác liệt nhưng đã không còn sát ý.
Tôi liền đứng trước mặt Giao tiên, bảo ông ta trước tiên đặt người xuống, đồng thời thầm nói trong lòng khuyên ông ta hãy nghĩ cho đại cuộc, mặc dù bây giờ ông ta rất tức giận nhưng ông ta đang mang hình dáng con người, không có lập trường gì để nói chuyện thay loài rắn, cho dù ông ta thật sự muốn lột da kẻ buôn rắn này thì cũng không thể làm giữa ban ngày ban mặt như vậy.
Giao tiên thấy tôi suy nghĩ cho mình, do dự một chút, cuối cùng tay từ từ hạ xuống, ném gã buôn rắn xuống đất, hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, được rồi! Không sao, tất cả mọi người giải tán đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, xua tay để những người xung quanh xem náo nhiển tản đi, đưa mắt nhìn gã buôn rắn.
Sau khi gã được Giao tiên buông ra liền đứng nấp sau lưng tôi, hỏi tôi: “Lộc Dương, cô biết gã thần kinh này?”
“Anh là ai?” Tôi không trả lời gã buôn rắn mà hỏi ngược lại.
Thấy tôi hỏi, gã buôn rắt liền giống như bị làm nhục vậy, nói: “Ngay cả tôi cô cũng không nhận ra? Trương Đán, trước kia chúng ta ngồi trên dưới trong lớp, bạn hoc cũ! Cô đã quen tôi sạch sẽ?”
Nghe anh ta nhắc như vậy lúc này tôi mới nhớ tới, lúc tôi học cấp ba quả thật có một người bạn học tên như vậy, chẳng trách tôi thấy anh ta trông rất quen mắt. Chỉ là thành tích học tập của anh ta rất tệ, lên tới lớp 11 liền bỏ học ngang, nói là giúp gia đình xử lý chuyện làm ăn. Giờ xem ra gian hàng thịt rắn này chính là chuyện làm ăn của gia đình anh ta.
“Trương Đán, anh… lại đang bán thịt rắn? Người này đúng là bạn tôi, rất đam mê các loài rắn cho nên nhìn thấy anh giết rắn có chút không chịu nổi.” Tôi nói.
Nói xong tôi nháy mắt với Giao tiên, để cho ông ta tỉnh táo một chút, chuyện này tôi có thể giúp ông ta xử lý.
Tôi cười một tiếng, nói với Trương Đán đều là hiểu lầm, nếu là bạn học cũ cách nhiều năm như vậy mới gặp, vậy thì nề mặt tôi không so đo với bạn tôi, chờ sau khi anh ta làm xong tôi sẽ mời anh ta đi ăn, coi như tạ tội.
Nghe thấy tôi tạ tội với Trương Đán, Giao tiên vừa mới hạ hỏa lại lập tức bốc lên, lập tức nhìn tôi chằm chằm.
Cũng may có Tô Mộc ở sau lưng, anh ấy giúp Giao tiên bình tâm, để cho tôi chuyên tâm nói chuyện với Trương Đán.
Trương Đán vốn bị kinh sợ, trên mặt còn đầy oán giận với Giao tiên, nghe nói tôi muốn mời anh ta đi ăn cơm tạ tội, rốt cuộc mặt cũng cong lên cười, nói: “Được, dù sao hôm nay cũng bị bạn cô phá quấy không buôn bán được nữa, tôi cũng không bận, đợi tôi thay quần áo rồi cùng đi.”
Tôi liền đứng trước mặt Giao tiên, bảo ông ta trước tiên đặt người xuống, đồng thời thầm nói trong lòng khuyên ông ta hãy nghĩ cho đại cuộc, mặc dù bây giờ ông ta rất tức giận nhưng ông ta đang mang hình dáng con người, không có lập trường gì để nói chuyện thay loài rắn, cho dù ông ta thật sự muốn lột da kẻ buôn rắn này thì cũng không thể làm giữa ban ngày ban mặt như vậy.
Giao tiên thấy tôi suy nghĩ cho mình, do dự một chút, cuối cùng tay từ từ hạ xuống, ném gã buôn rắn xuống đất, hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, được rồi! Không sao, tất cả mọi người giải tán đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, xua tay để những người xung quanh xem náo nhiển tản đi, đưa mắt nhìn gã buôn rắn.
Sau khi gã được Giao tiên buông ra liền đứng nấp sau lưng tôi, hỏi tôi: “Lộc Dương, cô biết gã thần kinh này?”
“Anh là ai?” Tôi không trả lời gã buôn rắn mà hỏi ngược lại.
Thấy tôi hỏi, gã buôn rắt liền giống như bị làm nhục vậy, nói: “Ngay cả tôi cô cũng không nhận ra? Trương Đán, trước kia chúng ta ngồi trên dưới trong lớp, bạn hoc cũ! Cô đã quen tôi sạch sẽ?”
Nghe anh ta nhắc như vậy lúc này tôi mới nhớ tới, lúc tôi học cấp ba quả thật có một người bạn học tên như vậy, chẳng trách tôi thấy anh ta trông rất quen mắt. Chỉ là thành tích học tập của anh ta rất tệ, lên tới lớp 11 liền bỏ học ngang, nói là giúp gia đình xử lý chuyện làm ăn. Giờ xem ra gian hàng thịt rắn này chính là chuyện làm ăn của gia đình anh ta.
“Trương Đán, anh… lại đang bán thịt rắn? Người này đúng là bạn tôi, rất đam mê các loài rắn cho nên nhìn thấy anh giết rắn có chút không chịu nổi.” Tôi nói.
Nói xong tôi nháy mắt với Giao tiên, để cho ông ta tỉnh táo một chút, chuyện này tôi có thể giúp ông ta xử lý.
Tôi cười một tiếng, nói với Trương Đán đều là hiểu lầm, nếu là bạn học cũ cách nhiều năm như vậy mới gặp, vậy thì nề mặt tôi không so đo với bạn tôi, chờ sau khi anh ta làm xong tôi sẽ mời anh ta đi ăn, coi như tạ tội.
Nghe thấy tôi tạ tội với Trương Đán, Giao tiên vừa mới hạ hỏa lại lập tức bốc lên, lập tức nhìn tôi chằm chằm.
Cũng may có Tô Mộc ở sau lưng, anh ấy giúp Giao tiên bình tâm, để cho tôi chuyên tâm nói chuyện với Trương Đán.
Trương Đán vốn bị kinh sợ, trên mặt còn đầy oán giận với Giao tiên, nghe nói tôi muốn mời anh ta đi ăn cơm tạ tội, rốt cuộc mặt cũng cong lên cười, nói: “Được, dù sao hôm nay cũng bị bạn cô phá quấy không buôn bán được nữa, tôi cũng không bận, đợi tôi thay quần áo rồi cùng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro