Chương 222.4
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Sau khi hỏi thăm linh tinh, tôi thừa dịp Trương Đán đang ăn cơm liền hỏi có phải anh ta từ khi nghỉ học đã chuyển sang bán đồ ăn, làm tại cửa hàng
bán thịt rắn.
Trương Đán nói phải, sau khi nói xong suy nghĩ một chút, rồi nói cũng không hoàn toàn thế. Khi ba anh ta còn bán cùng thì gian hàng cũng như người khác, chủ yếu bán cá. Có điều xung quanh đều bán cá tôm, không có sức cạnh tranh khiến càng buôn bán càng kém cỏi. Sau đó Tôn Thiên Nhiên giúp anh ta rất nhiều, nói hiện tại người có tiền thích ăn những thứ không thường gặp, ví như rắn, nên khuyên anh ta bán rắn, còn giới thiệu mối buôn cho anh ta, từ đó về sau anh ta liền đổi nghề bán rắn. Mà quả thật bán rắn so với bán cá kiếm được tiền hơn nhiều, hơn nữa người khác cũng không có nguồn hàng cho nên trong chợ này anh ta bán coi như không tệ.
Tôi có chút bất ngờ, không nghĩ Trương Đán bán rắn còn có quan hệ với Tôn Thiên Nhiên. Thừa dịp đang hàn huyên tới đề tài này tôi làm vẻ thâm trầm thở dài, nói: “Trương Đán, thật ra anh bán rắn kiếm được tiền thì tôi không nên nói gì nhiều, nhưng chúng ta là bạn học cũ, có một số việc tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết. Anh có biết tại sao người này nhìn thấy anh bán rắn sẽ kích động như vậy không?”
Tôi chỉ vào Giao tiên nói.
“Hắn bị bệnh thần kinh, tôi bán rắn hắn không muốn mua thì thôi, còn đánh tôi làm gì. Cũng chính vì có quen với bạn nên tôi mới đồng ý ăn cơm hòa giải với hắn, nếu không thế nào cũng phải báo cảnh sát để bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang, còn phải nhốt hắn một trận mới có thể thả ra.” Trương Đán phẫn hận nói.
Nhắc tới chuyện vừa rồi anh ta liền nổi giận.
Tôi bảo anh ta đừng kích động, sau đó nói: “Thật ra hai người cũng giống nhau, trước kia anh ta cũng bán rắn, hơn nữa làm ăn so với anh còn lớn hơn nhiều lắm, một ngày bán ra cũng phải hàng tấn, thịt rắn mấy tỉnh xung quanh đây đều lấy từ cửa hàng của anh ta. Cũng bởi vì anh ta bán quá nhiều rắn nên rốt cuộc có một ngày bị xà vương theo dõi, anh ta mơ thấy một con rắn đen to lớn, trên đầu còn mang vương miện, xà vương cảnh cáo anh ta không được giết hại con cháu của ngài, nếu không xà vương sẽ khiến anh ta nếm thử một chút mùi vị nhà tan cửa nát. Đáng tiếc anh ta chỉ cho rằng đó là ác mộng liền không để ý, kết quả anh đoán thế nào?”
Trương Đán nói phải, sau khi nói xong suy nghĩ một chút, rồi nói cũng không hoàn toàn thế. Khi ba anh ta còn bán cùng thì gian hàng cũng như người khác, chủ yếu bán cá. Có điều xung quanh đều bán cá tôm, không có sức cạnh tranh khiến càng buôn bán càng kém cỏi. Sau đó Tôn Thiên Nhiên giúp anh ta rất nhiều, nói hiện tại người có tiền thích ăn những thứ không thường gặp, ví như rắn, nên khuyên anh ta bán rắn, còn giới thiệu mối buôn cho anh ta, từ đó về sau anh ta liền đổi nghề bán rắn. Mà quả thật bán rắn so với bán cá kiếm được tiền hơn nhiều, hơn nữa người khác cũng không có nguồn hàng cho nên trong chợ này anh ta bán coi như không tệ.
Tôi có chút bất ngờ, không nghĩ Trương Đán bán rắn còn có quan hệ với Tôn Thiên Nhiên. Thừa dịp đang hàn huyên tới đề tài này tôi làm vẻ thâm trầm thở dài, nói: “Trương Đán, thật ra anh bán rắn kiếm được tiền thì tôi không nên nói gì nhiều, nhưng chúng ta là bạn học cũ, có một số việc tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết. Anh có biết tại sao người này nhìn thấy anh bán rắn sẽ kích động như vậy không?”
Tôi chỉ vào Giao tiên nói.
“Hắn bị bệnh thần kinh, tôi bán rắn hắn không muốn mua thì thôi, còn đánh tôi làm gì. Cũng chính vì có quen với bạn nên tôi mới đồng ý ăn cơm hòa giải với hắn, nếu không thế nào cũng phải báo cảnh sát để bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang, còn phải nhốt hắn một trận mới có thể thả ra.” Trương Đán phẫn hận nói.
Nhắc tới chuyện vừa rồi anh ta liền nổi giận.
Tôi bảo anh ta đừng kích động, sau đó nói: “Thật ra hai người cũng giống nhau, trước kia anh ta cũng bán rắn, hơn nữa làm ăn so với anh còn lớn hơn nhiều lắm, một ngày bán ra cũng phải hàng tấn, thịt rắn mấy tỉnh xung quanh đây đều lấy từ cửa hàng của anh ta. Cũng bởi vì anh ta bán quá nhiều rắn nên rốt cuộc có một ngày bị xà vương theo dõi, anh ta mơ thấy một con rắn đen to lớn, trên đầu còn mang vương miện, xà vương cảnh cáo anh ta không được giết hại con cháu của ngài, nếu không xà vương sẽ khiến anh ta nếm thử một chút mùi vị nhà tan cửa nát. Đáng tiếc anh ta chỉ cho rằng đó là ác mộng liền không để ý, kết quả anh đoán thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro