Chương 222.5
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Cả nhà anh ta chết hết? Vậy sao anh ta còn sống?” Trương Đán cười nhạt hai tiếng, trực tiếp phá tâm tư của tôi, nói: “Lộc Dương, bạn bịa câu
chuyện này cho tôi nghe là ý gì, chẳng lẽ cậu giống anh ta, cũng hy vọng ngăn cản tôi bán rắn? Rốt cuộc rắn này với các mọi người có quan hệ thế nào, tôi giết cũng không phải rắn của các người, các người bận tâm cái
gì?”
“À…” Tôi không nghĩ anh ta lại chen ngang lời tôi, có chút lúng túng, nhưng cậu chuyện đã bịa ra thì tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nói: “Tôi không lừa gạt anh, những con rắn kia quả thật không có quan hệ gì với tôi. Chẳng qua bạn tôi từ ngày mơ thấy xà vương kia thì anh ta thường cảm thấy trên người mình phát lạnh, giống như có một đoàn khí lạnh bao phủ anh ta vậy. Người nhà anh ta từ ngày đó trở đi cũng giống như bị nguyền rủa, có người nhảy sông, có người xảy ra tai nạn xe cộ, còn có người sợi dây diều cắt cổ, tóm lại là trong một tháng thì cha mẹ anh chị em anh ta đều chết hết, anh ta là người cuối cùng. Xà vương tự mình tới lấy mạng anh ta, anh ta cầu khẩn, thề sau này sẽ không giết rắn nữa, hơn nữa thấy rắn sẽ cứu cho nên xà vương mới tha cho anh ta một mạng.”
“Bây giờ anh ta giống như người đưa tin của xà vương, chỉ cần nhìn thấy ai làm hại tới rắn thì xà vương cũng sẽ biết. Nếu như hôm nay anh ta không ra tay ngắn cản anh thì không chỉ anh ta bị xà vương trách tội mà ngay cả anh cũng bị xà vương để mắt tới. Chẳng lẽ anh muốn đi theo vết xe đổ của anh ta?” Tôi nói.
Vừa nói chuyện tôi cũng rút từ thượng đan điền ra một tia lực âm cực ngưng tụ thành sợi dây quấn quanh người Trương Đán.
Sau khi bị âm khí bao lại, Trương Đán cảm nhận được cơ thể bất ngờ lạnh liền run run một chút, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Cho dù như vậy anh ta vẫn chưa tin lời tôi, nói: “Lộc Dương, bạn.. Cậu chuyện của bạn quá giả. Lại còn có xà vương, tôi giết nhiều rắn như vậy sao xà vương lại chưa từng tìm tôi. Bạn đừng hù dọa tôi, tôi không bị thần kinh như anh ta.”
“Vậy anh thành thật nói xem, anh có cảm thấy một cổ lãnh lẽo vây quanh anh, giống như có một con rắn không nhì thấy quấn quanh trên người? Nếu anh không có cảm giác này thì lời vừa rồi tôi nói anh cứ coi như chưa từng nghe qua, nếu như anh cũng có loại cảm giác này thì…” Sắc mặt tôi tối sầm, âm trầm nhìn Trương Đán.
“À…” Tôi không nghĩ anh ta lại chen ngang lời tôi, có chút lúng túng, nhưng cậu chuyện đã bịa ra thì tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nói: “Tôi không lừa gạt anh, những con rắn kia quả thật không có quan hệ gì với tôi. Chẳng qua bạn tôi từ ngày mơ thấy xà vương kia thì anh ta thường cảm thấy trên người mình phát lạnh, giống như có một đoàn khí lạnh bao phủ anh ta vậy. Người nhà anh ta từ ngày đó trở đi cũng giống như bị nguyền rủa, có người nhảy sông, có người xảy ra tai nạn xe cộ, còn có người sợi dây diều cắt cổ, tóm lại là trong một tháng thì cha mẹ anh chị em anh ta đều chết hết, anh ta là người cuối cùng. Xà vương tự mình tới lấy mạng anh ta, anh ta cầu khẩn, thề sau này sẽ không giết rắn nữa, hơn nữa thấy rắn sẽ cứu cho nên xà vương mới tha cho anh ta một mạng.”
“Bây giờ anh ta giống như người đưa tin của xà vương, chỉ cần nhìn thấy ai làm hại tới rắn thì xà vương cũng sẽ biết. Nếu như hôm nay anh ta không ra tay ngắn cản anh thì không chỉ anh ta bị xà vương trách tội mà ngay cả anh cũng bị xà vương để mắt tới. Chẳng lẽ anh muốn đi theo vết xe đổ của anh ta?” Tôi nói.
Vừa nói chuyện tôi cũng rút từ thượng đan điền ra một tia lực âm cực ngưng tụ thành sợi dây quấn quanh người Trương Đán.
Sau khi bị âm khí bao lại, Trương Đán cảm nhận được cơ thể bất ngờ lạnh liền run run một chút, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Cho dù như vậy anh ta vẫn chưa tin lời tôi, nói: “Lộc Dương, bạn.. Cậu chuyện của bạn quá giả. Lại còn có xà vương, tôi giết nhiều rắn như vậy sao xà vương lại chưa từng tìm tôi. Bạn đừng hù dọa tôi, tôi không bị thần kinh như anh ta.”
“Vậy anh thành thật nói xem, anh có cảm thấy một cổ lãnh lẽo vây quanh anh, giống như có một con rắn không nhì thấy quấn quanh trên người? Nếu anh không có cảm giác này thì lời vừa rồi tôi nói anh cứ coi như chưa từng nghe qua, nếu như anh cũng có loại cảm giác này thì…” Sắc mặt tôi tối sầm, âm trầm nhìn Trương Đán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro