Chương 243.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Ông nói là Chu Lan biết thành hồn tích hoàn toàn không có liên quan tới
những sinh viên vừa mới chết mà chỉ dựa vào cái động này? Vậy tại sao
ông lại cho nổ tung toàn bộ thư viện? Ngươi không sợ gây lớn chuyện sẽ
không có cách nào kết thúc sao?” Tôi cả kinh nói.
Nhìn bộ dáng Kim Đạt Hải thì xem ra hắn đã sớm biết Diệp Phong để lại cái động ở chỗ này, chắc hẳn trong nhật ký của Diệp Phong cũng có ghi lại, như vậy hắn sớm đã có thể mang Chu Lan tới đây để nuôi thành hồn tích hoàn chỉnh, tại sao lúc trước còn phải nuôi Chu Lan lâu như vậy?
Tôi không hiểu, Kim Đạt Hải ở trước mặt tôi nghe tôi nói liền cười ầm lên: “Chuyện quá lớn không có cách nào kết thúc? Ngươi có lẽ còn không hiểu rõ hàm nghĩa của Niết bàn. Chờ quá tối nay ta hoàn toàn niết bàn thì sẽ không còn sợ những thứ phàm phu tục tử kia nữa. Cho dù làm lớn chuyện thì thế nào, những gã cảnh sát kia có cách nào giữ ta không? Không chỉ súng đạn căn bản không làm thương được ta, cho dù mang cả đội quân đến ta cũng không sợ, đến lúc đó ta có thể đi ra ngoài cướp ngân hàng, đem tiền trong ngân hàng tất cả đều biến thành của ta. Ta đây nghèo cả đời, sau này nhất định phải có cuộc sống tiền tiêu như nước, nhất là khiến cho đàn bà các ngươi quỳ liếm ta, mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh bợ ta!”
“Ông… có bản lãnh này còn cần phải đi cướp ngân hàng sao? Làm gì mà chẳng có thể kiếm nhiều tiền.” Tôi nghe Kim Đạt Hải cười liền im lặng một chút rồi nói.
“Ta kiếm tiền thế nào cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nhìn xem ta làm sao tạo nên thánh thể hoàn mỹ là được rồi.” Kim Đạt Hải nói.
Nói xong hắn đột nhiên nhìn về phía tôi toét miệng cười một cái, nụ cười rất gian tà.
Thấy nụ cười của hắn đột nhiên lòng tôi căng thẳng, có loại dự cảm không tốt khó hiểu.
Quả nhiên, sau cười xong cánh tay của hắn liền lần nữa giơ lên khúc xương đập mạnh về đám thạch nhũ ở trước mặt hắn.
‘Rắc!’ một tiếng giòn dã, đám thạch nhũ liên tiếp gãy thành từng đoạn, cùng lúc đó đài tế dưới chân tôi đột nhiên run rẩy, toàn bộ sơn động cũng rung chuyển giống như đang bị sạt lở vậy.
Cùng chấn động, dòng nước đen dưới đài tế trào lên từng đợt sóng lớn, không bao lâu trong dòng nước lại lộ ra một đài tế hình vuông, đài tế kia trồi lên với tốc độ rất nhanh, chỉ một phút đã cao bằng đài tế dưới chân của tôi. Nó giống như được chế tào cùng với đài tế dưới chân của tôi vậy, sau khi trồi lên phat ra một tiếng ‘cách’ nhỏ, chớp mắt đã cùng đài tế dưới chân tôi nối thành một mảnh, kín kẽ vừa khít, giống như chúng vốn cùng là một đài tế bị tách ra.
Nhìn bộ dáng Kim Đạt Hải thì xem ra hắn đã sớm biết Diệp Phong để lại cái động ở chỗ này, chắc hẳn trong nhật ký của Diệp Phong cũng có ghi lại, như vậy hắn sớm đã có thể mang Chu Lan tới đây để nuôi thành hồn tích hoàn chỉnh, tại sao lúc trước còn phải nuôi Chu Lan lâu như vậy?
Tôi không hiểu, Kim Đạt Hải ở trước mặt tôi nghe tôi nói liền cười ầm lên: “Chuyện quá lớn không có cách nào kết thúc? Ngươi có lẽ còn không hiểu rõ hàm nghĩa của Niết bàn. Chờ quá tối nay ta hoàn toàn niết bàn thì sẽ không còn sợ những thứ phàm phu tục tử kia nữa. Cho dù làm lớn chuyện thì thế nào, những gã cảnh sát kia có cách nào giữ ta không? Không chỉ súng đạn căn bản không làm thương được ta, cho dù mang cả đội quân đến ta cũng không sợ, đến lúc đó ta có thể đi ra ngoài cướp ngân hàng, đem tiền trong ngân hàng tất cả đều biến thành của ta. Ta đây nghèo cả đời, sau này nhất định phải có cuộc sống tiền tiêu như nước, nhất là khiến cho đàn bà các ngươi quỳ liếm ta, mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh bợ ta!”
“Ông… có bản lãnh này còn cần phải đi cướp ngân hàng sao? Làm gì mà chẳng có thể kiếm nhiều tiền.” Tôi nghe Kim Đạt Hải cười liền im lặng một chút rồi nói.
“Ta kiếm tiền thế nào cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nhìn xem ta làm sao tạo nên thánh thể hoàn mỹ là được rồi.” Kim Đạt Hải nói.
Nói xong hắn đột nhiên nhìn về phía tôi toét miệng cười một cái, nụ cười rất gian tà.
Thấy nụ cười của hắn đột nhiên lòng tôi căng thẳng, có loại dự cảm không tốt khó hiểu.
Quả nhiên, sau cười xong cánh tay của hắn liền lần nữa giơ lên khúc xương đập mạnh về đám thạch nhũ ở trước mặt hắn.
‘Rắc!’ một tiếng giòn dã, đám thạch nhũ liên tiếp gãy thành từng đoạn, cùng lúc đó đài tế dưới chân tôi đột nhiên run rẩy, toàn bộ sơn động cũng rung chuyển giống như đang bị sạt lở vậy.
Cùng chấn động, dòng nước đen dưới đài tế trào lên từng đợt sóng lớn, không bao lâu trong dòng nước lại lộ ra một đài tế hình vuông, đài tế kia trồi lên với tốc độ rất nhanh, chỉ một phút đã cao bằng đài tế dưới chân của tôi. Nó giống như được chế tào cùng với đài tế dưới chân của tôi vậy, sau khi trồi lên phat ra một tiếng ‘cách’ nhỏ, chớp mắt đã cùng đài tế dưới chân tôi nối thành một mảnh, kín kẽ vừa khít, giống như chúng vốn cùng là một đài tế bị tách ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro