Chương 243
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Bây giờ tôi có thể tận lực kéo dài thời gian chờ Giao tiên mang cứu binh
tới là được, nhưng thấy Kim Đạt Hải càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, tôi
sợ hắn không kịp đợi sẽ hành động trước thời hạn nên vội vàng mở miệng
để lôi kéo sự chú ý của hắn: “Cái đó… Kim Đạt Hải, thật ra tôi rất tò
mò, lúc ấy bạn tôi tới cứu tôi không phải ông đã bị thương sao, sao bây
giờ còn mạnh như rồng như cọp đứng ở đây? Hơn nữa lúc tới đây tôi rõ
ràng cảm giác được thực lực của hồn tích đã tăng không ít, làm sao ông
làm được?”
“Thật tò mò sao?” Kim Đạt Hải nghe tôi hỏi, đưa mắt nhìn cửa hang một cái, thấy tiếng nước chảy không hề giảm mới đưa mắt nhìn lại trên người tôi, cười lạnh nói: “Nói chuyện với ta là muốn kéo dài thời gian chờ người giúp? Ngươi yên tâm, ta đã dùng trận pháp phong kín cửa vào, cho dù thật sự có người tới giúp ngươi thì bọn họ cũng không có khả năng vào đây, ngươi quên chuyện này đi.”
“Tôi… còn ai tới giúp, mấy người bạn của tôi không phải đều bị ông khống chế rồi sao.” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng nói, không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại có thể nhìn ra ý đồ của tôi.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể đánh chết không thừa nhận, cười trừ nói: “Tôi thật sự tò mò, chỉ mấy ngày ngăn ngủi tôi mà vết thương trên người ông đã lành, thực lực hồn tích cũng tăng thật mạnh, có phải cô ta được ăn hồn phách khác? Ông cố ý làm cho thư viện nổ tung gây ra động tĩnh lớn như vậy chính là muốn đem giết chết nhiều sinh viên trong thư viện, sau đó dùng hồn phách của bọn họ để nuôi hồn tích đúng không? Thật ra thì ông không cần phải làm như vậy, đến những nơi như đài hỏa táng là có thể tìm được oan hồn, ăn nhiều một chút thì hồn tích vẫn có thể dưỡng thành như thường.”
“Ngươi biết cái gì.” Kim Đạt Hải liếc tôi một cái, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng oan hồn giống như củ cải ở chợ sao? Oan hồn như vậy căn bản không có. Ngươi cũng không cần phí tâm tư đoán già đoán non, dù sao hôm nay ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này, nể ngươi sắp góp phần đóng góp tạo thành thánh thể cho ta nên hôm nay ta sẽ chỉ bảo cho ngươi một chút. Có thấy cái động này không, Chu Lan có thể nhanh chóng biến thành hồn tích tất cả đều nhờ công lao của cái động này. Nhắc tới ta vẫn phải cảm ơn Diệp lão, nếu không phải năm đó ngài ở nơi này khổ tâm cẩn thận lưu lại tài liệu này thì ta cũng không thể có được như ngày hôm nay.”
“Thật tò mò sao?” Kim Đạt Hải nghe tôi hỏi, đưa mắt nhìn cửa hang một cái, thấy tiếng nước chảy không hề giảm mới đưa mắt nhìn lại trên người tôi, cười lạnh nói: “Nói chuyện với ta là muốn kéo dài thời gian chờ người giúp? Ngươi yên tâm, ta đã dùng trận pháp phong kín cửa vào, cho dù thật sự có người tới giúp ngươi thì bọn họ cũng không có khả năng vào đây, ngươi quên chuyện này đi.”
“Tôi… còn ai tới giúp, mấy người bạn của tôi không phải đều bị ông khống chế rồi sao.” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng nói, không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại có thể nhìn ra ý đồ của tôi.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể đánh chết không thừa nhận, cười trừ nói: “Tôi thật sự tò mò, chỉ mấy ngày ngăn ngủi tôi mà vết thương trên người ông đã lành, thực lực hồn tích cũng tăng thật mạnh, có phải cô ta được ăn hồn phách khác? Ông cố ý làm cho thư viện nổ tung gây ra động tĩnh lớn như vậy chính là muốn đem giết chết nhiều sinh viên trong thư viện, sau đó dùng hồn phách của bọn họ để nuôi hồn tích đúng không? Thật ra thì ông không cần phải làm như vậy, đến những nơi như đài hỏa táng là có thể tìm được oan hồn, ăn nhiều một chút thì hồn tích vẫn có thể dưỡng thành như thường.”
“Ngươi biết cái gì.” Kim Đạt Hải liếc tôi một cái, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng oan hồn giống như củ cải ở chợ sao? Oan hồn như vậy căn bản không có. Ngươi cũng không cần phí tâm tư đoán già đoán non, dù sao hôm nay ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này, nể ngươi sắp góp phần đóng góp tạo thành thánh thể cho ta nên hôm nay ta sẽ chỉ bảo cho ngươi một chút. Có thấy cái động này không, Chu Lan có thể nhanh chóng biến thành hồn tích tất cả đều nhờ công lao của cái động này. Nhắc tới ta vẫn phải cảm ơn Diệp lão, nếu không phải năm đó ngài ở nơi này khổ tâm cẩn thận lưu lại tài liệu này thì ta cũng không thể có được như ngày hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro