Chương 246
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Chuyện kinh phí.” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta vừa đưa tay gãi đầu, mặt hiên lên vẻ lúng túng giống như có điều gì đó khó nói: “Em cũng biết anh không có thói quen tiết kiệm tiền, thu phí người ta cũng không nhiều như Tô gia bọn họ, huống chi anh còn phải nuôi đứa trẻ…”
“Anh cứ nói anh muốn gì đi, cần gì lòng vòng với tôi.” Tôi ngắt lời anh ta, đồng thời không nhịn được liếc mắt. Đường Dũng này da mặt tahatj quá dày, vì than nghèo mà ngay cả nuôi một đứa trẻ cũng có thể lôi ra mượn cớ, anh ta mớ hai mươi năm tuổi lấy đâu ra đứa trẻ cần nuôi.
Thấy mặt tôi có vẻ đầy khính bỉ, Đường Dũng càng quẫn bách, thậm chí nóng nảy, nói: “Nếu không phải lần này lão quỷ nhúng tay quấy rối thì anh đã sớm đem chuyện ở đây giải quyết, Vương Lâm Lâm cũng sẽ không chết, tiền được thuê của anh cũng sẽ không bị quịt. Huống chi anh thật sự không lừa gạt em, anh phải nuôi Diệu Diệu. Em đừng thấy nó chỉ là tiểu quỷ thì không cần tiêu xài gì, thật ra nuôi nó còn tốn tiền hơn nuôi một đứa trẻ con. Chỉ cần bình thường anh đưa nó đi tới hộp đêm, trước khi đi còn dặn nó một giọt rượu cũng không được uống, kết quả thằng nhóc con đó uống rượu với tất cả mọi người, một đêm là có thể tốn hơn mười ngàn tiền rượu. Cứ như vậy ai có thể nuôi nó được…”
“Đợi đã? Anh lại đưa Diệu Diệu tới hộp đêm uống rượu?” Tôi nghe mà đầu căng ra, không nhịn được ngắt lời anh ta.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Đường Dũng tỏ vẻ đương nhiên.
Tôi nhất thời không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Không vấn đề gì, đáng đời anh nghèo.”
Bị tôi nói, sắc mặt Đường Dũng đỏ bừng, biểu tình càng lúng túng hơn, cười nịnh hai tiếng rồi nói: “Thật sự anh không muốn con gái phải mất tiền khi đi du lịch, nhưng lần này là ngoại lệ. Huống chi lần này Tô gia cũng là nhận lời người ta tới đây, Tô gia thu phí cao như vậy lần này nhất định kiếm không ít, chi bằng tiền chúng ta đi Thái Lan lần này sẽ để cho Tô gia chi. Chỉ cần em đồng ý chuyện này anh sẽ lập tức cứu anh ta, không tới một tuần lễ đảm bảo lão quỷ có thể khỏe mạnh đứng trước mặt em.”
“Còn khua môi múa mép…” Tôi bĩu môi một cái, cảm thấy Đường Dũng bắt đầu bốc phét. Lúc trước còn nói một hai năm mới có thể tỉnh, bây giờ lại chỉ cần một tuần lễ, anh ta cho rằng thuốc của anh ta là tiên dược sao!
Vừa nói anh ta vừa đưa tay gãi đầu, mặt hiên lên vẻ lúng túng giống như có điều gì đó khó nói: “Em cũng biết anh không có thói quen tiết kiệm tiền, thu phí người ta cũng không nhiều như Tô gia bọn họ, huống chi anh còn phải nuôi đứa trẻ…”
“Anh cứ nói anh muốn gì đi, cần gì lòng vòng với tôi.” Tôi ngắt lời anh ta, đồng thời không nhịn được liếc mắt. Đường Dũng này da mặt tahatj quá dày, vì than nghèo mà ngay cả nuôi một đứa trẻ cũng có thể lôi ra mượn cớ, anh ta mớ hai mươi năm tuổi lấy đâu ra đứa trẻ cần nuôi.
Thấy mặt tôi có vẻ đầy khính bỉ, Đường Dũng càng quẫn bách, thậm chí nóng nảy, nói: “Nếu không phải lần này lão quỷ nhúng tay quấy rối thì anh đã sớm đem chuyện ở đây giải quyết, Vương Lâm Lâm cũng sẽ không chết, tiền được thuê của anh cũng sẽ không bị quịt. Huống chi anh thật sự không lừa gạt em, anh phải nuôi Diệu Diệu. Em đừng thấy nó chỉ là tiểu quỷ thì không cần tiêu xài gì, thật ra nuôi nó còn tốn tiền hơn nuôi một đứa trẻ con. Chỉ cần bình thường anh đưa nó đi tới hộp đêm, trước khi đi còn dặn nó một giọt rượu cũng không được uống, kết quả thằng nhóc con đó uống rượu với tất cả mọi người, một đêm là có thể tốn hơn mười ngàn tiền rượu. Cứ như vậy ai có thể nuôi nó được…”
“Đợi đã? Anh lại đưa Diệu Diệu tới hộp đêm uống rượu?” Tôi nghe mà đầu căng ra, không nhịn được ngắt lời anh ta.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Đường Dũng tỏ vẻ đương nhiên.
Tôi nhất thời không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Không vấn đề gì, đáng đời anh nghèo.”
Bị tôi nói, sắc mặt Đường Dũng đỏ bừng, biểu tình càng lúng túng hơn, cười nịnh hai tiếng rồi nói: “Thật sự anh không muốn con gái phải mất tiền khi đi du lịch, nhưng lần này là ngoại lệ. Huống chi lần này Tô gia cũng là nhận lời người ta tới đây, Tô gia thu phí cao như vậy lần này nhất định kiếm không ít, chi bằng tiền chúng ta đi Thái Lan lần này sẽ để cho Tô gia chi. Chỉ cần em đồng ý chuyện này anh sẽ lập tức cứu anh ta, không tới một tuần lễ đảm bảo lão quỷ có thể khỏe mạnh đứng trước mặt em.”
“Còn khua môi múa mép…” Tôi bĩu môi một cái, cảm thấy Đường Dũng bắt đầu bốc phét. Lúc trước còn nói một hai năm mới có thể tỉnh, bây giờ lại chỉ cần một tuần lễ, anh ta cho rằng thuốc của anh ta là tiên dược sao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro