Chương 259.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tô Mộc nhận ra tôi đang dỗi liền cười càng đẹp hơn, kéo đầu tôi vào ngực
anh ấy, ôm thật chặt, nói: “Quả thật không có hộ chiếu anh cũng có thể
đi Thái Lan, lần này anh đi cùng bọn em cũng quả thật là phải đi tim
Long Phù Khôn, nhưng tất cả những chuyện này anh làm cũng bởi vì em.”
“Trước kia anh vẫn luôn là người máu lạnh, ở trong mắt anh cái gì cũng không quan trọng bằng sứ mệnh Tô gia, ý nghĩa tồn tại của anh cũng chỉ là đem những thứ không nên tồn tại trong dưỡng gian kia đưa đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Em cùng Đường Dũng tới núi Thần Nông hẳn biết chuyện Bách quỷ dạ hành, nói thật cho em, người đưa Bách quỷ dạ hành tới sinh môn chính là anh.”
Tô Mộc vừa nói, giọng bỗng nhiên đã ngưng trọng mấy phần. Anh ấy nói đến đây liền cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái, nói: “Anh vẫn luôn đang làm chuyện chống lại ý trời, âm phủ không thu hồn tàn phách đoạn thì anh giúp bọn họ tới sinh môn. Người người đều mơ ước thuật trường sinh bất lão, anh cũng như bọn họ vậy, anh vẫn cho rằng người giống như anh ngày ngày tháng tháng đấu lại với Diêm Vương thì sẽ không có kết quả tốt, cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày trời cao lại chiếu cố tới anh, để anh có thể gặp được em.”
“Anh thừa nhận anh không cam lòng vì thảm án của Tô gia năm đó, anh đã từng có oán khí ngút trời cho nên anh có thể trong thời gian ngắn liền tu luyện thành lệ quỷ. Anh luôn tính kế, luôn muốn đòi món nợ cho Tô gia cho nên anh cưỡng ép em kết âm hôn với anh, lợi dụng thân phận thực quỷ của em để trở lại dương gian mạnh mẽ hơn, nhưng vô tình anh đã bị em lôi cuốn, anh từ việc chỉ chú ý tới sống chết của em đã chuyển thành lo lắng quan tâm em.”
“Anh chưa từng hài lòng như thế, cho nên bây giờ mục đích anh ở lại dương gian sẽ không chuyên chú để đòi món nợ của Tô gia mà giờ chỉ còn mong muốn mỗi ngày nhìn Dương Dương ngốc của anh vui vẻ là được rồi.”
Tô Mộc vừa nói vừa đưa hai tay giữ đầu tôi, để ánh mắt tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ấy.
Lúc này trong ánh mắt anh ấy hiện lên một sự chân thành chưa từng có, thật giống như hận không thể móc trái tim ra cho tôi xem một chút.
“Trước kia anh vẫn luôn là người máu lạnh, ở trong mắt anh cái gì cũng không quan trọng bằng sứ mệnh Tô gia, ý nghĩa tồn tại của anh cũng chỉ là đem những thứ không nên tồn tại trong dưỡng gian kia đưa đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Em cùng Đường Dũng tới núi Thần Nông hẳn biết chuyện Bách quỷ dạ hành, nói thật cho em, người đưa Bách quỷ dạ hành tới sinh môn chính là anh.”
Tô Mộc vừa nói, giọng bỗng nhiên đã ngưng trọng mấy phần. Anh ấy nói đến đây liền cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái, nói: “Anh vẫn luôn đang làm chuyện chống lại ý trời, âm phủ không thu hồn tàn phách đoạn thì anh giúp bọn họ tới sinh môn. Người người đều mơ ước thuật trường sinh bất lão, anh cũng như bọn họ vậy, anh vẫn cho rằng người giống như anh ngày ngày tháng tháng đấu lại với Diêm Vương thì sẽ không có kết quả tốt, cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày trời cao lại chiếu cố tới anh, để anh có thể gặp được em.”
“Anh thừa nhận anh không cam lòng vì thảm án của Tô gia năm đó, anh đã từng có oán khí ngút trời cho nên anh có thể trong thời gian ngắn liền tu luyện thành lệ quỷ. Anh luôn tính kế, luôn muốn đòi món nợ cho Tô gia cho nên anh cưỡng ép em kết âm hôn với anh, lợi dụng thân phận thực quỷ của em để trở lại dương gian mạnh mẽ hơn, nhưng vô tình anh đã bị em lôi cuốn, anh từ việc chỉ chú ý tới sống chết của em đã chuyển thành lo lắng quan tâm em.”
“Anh chưa từng hài lòng như thế, cho nên bây giờ mục đích anh ở lại dương gian sẽ không chuyên chú để đòi món nợ của Tô gia mà giờ chỉ còn mong muốn mỗi ngày nhìn Dương Dương ngốc của anh vui vẻ là được rồi.”
Tô Mộc vừa nói vừa đưa hai tay giữ đầu tôi, để ánh mắt tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ấy.
Lúc này trong ánh mắt anh ấy hiện lên một sự chân thành chưa từng có, thật giống như hận không thể móc trái tim ra cho tôi xem một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro