Chương 263.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Tại sao? Không phải bởi vì anh ấy suýt chút nữa bị hồn tích khiến hồn phi
phách tán cho nên khi tỉnh lại mới thấy muốn sống sao?” Tôi hỏi.
“Đó chỉ là một phần, mặt khác chắc chắn có liên quan tới lần long mạch lộ ra này. Không tin chúng ta liền đánh cược, đi Băng Cốc nhìn một chút.” Giao tiên nói.
Tôi liền liếc Giao tiên một cái, hóa ra ông ta cũng không biết, chỉ muốn khích tướng để dụ tôi đi Băng Cốc.
“Cái này chờ sau khi đón được Diệu Diệu rồi hãy nói. Trước hết ông để tôi suy nghĩ một chút, xem có muốn đi Băng Cốc hay không…” Tôi nói.
Cả Đường Dũng cùng Giao tiên hùa vào thuyết phục thật ra đã khiến tôi động lòng, quả thật tôi rất muốn đi Băng Cốc xem một chút. Nhưng chuyện này lại có liên quan tới Tô Mộc có thể thành công sống lại hay không cho nên tôi nhất định phải thận trọng một chút, quyết không thể khiến Tô Mộc phiền toái.
Nói xong, tôi sợ Giao tiên lại khuyên nhủ, tôi liền ngáp một cái thật to, tỏ vẻ mệt mỏi nói muốn ngủ một lúc, khi nào máy bay hạ xuống thì gọi tôi dậy.
Nói xong tôi liền nhắm mắt, mặc kệ Đường Dũng cùng Giao tiên nói gì tôi cũng giả bộ như không nghe thấy. Bọn họ nói một hồi, thấy tôi không có phản ứng chút nào cũng đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba giờ sau máy bay đã đáp xuống sân bay Pattaya. Hiển nhiên Đường Dũng rất quen thuộc với nơi này, sau khi xuống máy bay liền đưa chúng tôi ra ngoài sân bay. Khi tới cửa máy bay đã có một thanh niên Thái Lan đen nhánh chờ sẵn ở đó, trong tay giơ thật to cái bảng trên đó có hình vẽ một nam một nữ. Nam thì bị vẽ thành màu đỏ đồng, mặc một chiếc áo phông trắng, miệng đang cười ngây ngô. Còn nữa tóc dài, người mặc áo đầm màu trắng, trên cánh tay lộ ra một hình xăm màu đen hết sức nổi bật.
Mặc dù vẽ rất xấu nhưng đặc điểm của tôi và Đường Dũng đều có, nhìn một cái là có thể nhận ra vẽ hai chúng tôi, chẳng qua trên hình vẽ kia thì tay Đường Dũng đang choàng qua eo tôi, động tác hết sức thân mật.
Khi tôi vừa nhìn bức tranh kia thì mặt đã đen lại như muốn đánh người, Giao tiên đi bên cạnh tôi đã chú ý, ông ta trợn mắt nhìn Đường Dũng, ánh mắt để lộ ra sát ý nồng đậm, hỏi: “Tranh này là ai vẽ? Ngươi dám đen ông nội giao tiên của ngươi vẽ như con giun vậy…”
“Đó chỉ là một phần, mặt khác chắc chắn có liên quan tới lần long mạch lộ ra này. Không tin chúng ta liền đánh cược, đi Băng Cốc nhìn một chút.” Giao tiên nói.
Tôi liền liếc Giao tiên một cái, hóa ra ông ta cũng không biết, chỉ muốn khích tướng để dụ tôi đi Băng Cốc.
“Cái này chờ sau khi đón được Diệu Diệu rồi hãy nói. Trước hết ông để tôi suy nghĩ một chút, xem có muốn đi Băng Cốc hay không…” Tôi nói.
Cả Đường Dũng cùng Giao tiên hùa vào thuyết phục thật ra đã khiến tôi động lòng, quả thật tôi rất muốn đi Băng Cốc xem một chút. Nhưng chuyện này lại có liên quan tới Tô Mộc có thể thành công sống lại hay không cho nên tôi nhất định phải thận trọng một chút, quyết không thể khiến Tô Mộc phiền toái.
Nói xong, tôi sợ Giao tiên lại khuyên nhủ, tôi liền ngáp một cái thật to, tỏ vẻ mệt mỏi nói muốn ngủ một lúc, khi nào máy bay hạ xuống thì gọi tôi dậy.
Nói xong tôi liền nhắm mắt, mặc kệ Đường Dũng cùng Giao tiên nói gì tôi cũng giả bộ như không nghe thấy. Bọn họ nói một hồi, thấy tôi không có phản ứng chút nào cũng đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba giờ sau máy bay đã đáp xuống sân bay Pattaya. Hiển nhiên Đường Dũng rất quen thuộc với nơi này, sau khi xuống máy bay liền đưa chúng tôi ra ngoài sân bay. Khi tới cửa máy bay đã có một thanh niên Thái Lan đen nhánh chờ sẵn ở đó, trong tay giơ thật to cái bảng trên đó có hình vẽ một nam một nữ. Nam thì bị vẽ thành màu đỏ đồng, mặc một chiếc áo phông trắng, miệng đang cười ngây ngô. Còn nữa tóc dài, người mặc áo đầm màu trắng, trên cánh tay lộ ra một hình xăm màu đen hết sức nổi bật.
Mặc dù vẽ rất xấu nhưng đặc điểm của tôi và Đường Dũng đều có, nhìn một cái là có thể nhận ra vẽ hai chúng tôi, chẳng qua trên hình vẽ kia thì tay Đường Dũng đang choàng qua eo tôi, động tác hết sức thân mật.
Khi tôi vừa nhìn bức tranh kia thì mặt đã đen lại như muốn đánh người, Giao tiên đi bên cạnh tôi đã chú ý, ông ta trợn mắt nhìn Đường Dũng, ánh mắt để lộ ra sát ý nồng đậm, hỏi: “Tranh này là ai vẽ? Ngươi dám đen ông nội giao tiên của ngươi vẽ như con giun vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro