Chương 263.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Ách, ai biết là ai vẽ, chẳng qua tôi chỉ cung cấp hình tôi và Dương Dương,
còn ai vẽ thì tôi cũng không biết…” Trên trán Đường Dũng đã rỉ ra một
lớp mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
Mới vừa rồi Đường Dũng và Giao tiên giống như cùng chung một phe rất đốt đẹp, nhưng Giao tiên vừa nổi giận thì cổ yêu khí cường đại của ông ta đã phát ra, còn mang theo cảm giác âm ngoan của loài rắn, đừng nói Đường Dũng, ngay cả tôi cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Đáng đời, ai bảo không có việc gì làm đã bày trò lợi dụng tôi, bây giờ thì đụng phải ổ kiến lửa.
Tôi thầm thoải mái trong lòng, ở một bên xem náo nhiệt, nói thêm vào: “Còn ai có thể vẽ, tác phẩm có hồn như này nhìn một cái là biết ngay do Long Phù nào đó vẽ, vẽ hết sức truyền thần. Có lẽ hình tượng của ông trong lòng anh ta chính là hình tượng này.”
“Dương Dương, không được ném đá xuống giếng như vậy.” Sắc mặt Đường Dũng khổ sở, buồn bực nói.
Lúc này Giao tiên đã tức giận đến tóc dựng cả lên, cũng không để ý hình kia có phải Đường Dũng vẽ hay không đã đập cho Đường DŨng một cái.
Khi anh chàng Thái Lan kia đưa chúng tôi đến chùa Diệu Diệu đang ở thì trên mặt Đường Dũng đã thâm tím, cũng may Giao tiên chỉ là đùa giỡn với Đường Dũng chứ không nặng tay, mặc dù nhìn trên mặt tương đối thảm những đều chỉ là thương nhẹ, có lẽ tu dưỡng một hai ngày liền khỏi hẳn.
Không khí giữa chúng tôi rất náo nhiệt, chỉ là khi chúng tôi đến chùa thì tất cả liền im bặt.
Nơi xe dừng lại, vốn là một ngôi chùa nguy nga lộng lẫy có đỉnh nhọn hoắt chờ chúng tôi nhưng lúc này nghênh đón chúng tôi lại là một đống tường gạch đổ tan hoang, trên gạch vẫn còn có rất nhiều hoa văn màu vàng chứng tỏ nơi này đã từng rất huy hoàng.
Toàn bộ chùa đã sụp đổ chỉ còn lại một đống phế tích.
“Đây là… tình huống gì? Là do động đất sao?” Tôi liện trợn tròn mắt nhìn về phía Đường Dũng.
Vừa rồi anh ta cố gắng tránh nắm đấm của Giao tiên nên không để ý nhìn về bên này, tới khi thấy một đống phế tích sắc mặt của anh ta liền thay đổi. Đưa mắt nhìn phế tích hai lần, trầm giọng nói mấy câu tiếng Thái, có lẽ là đang hỏi anh chàng Thái Lan kia xem đã có chuyện gì xảy ra.
Mới vừa rồi Đường Dũng và Giao tiên giống như cùng chung một phe rất đốt đẹp, nhưng Giao tiên vừa nổi giận thì cổ yêu khí cường đại của ông ta đã phát ra, còn mang theo cảm giác âm ngoan của loài rắn, đừng nói Đường Dũng, ngay cả tôi cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Đáng đời, ai bảo không có việc gì làm đã bày trò lợi dụng tôi, bây giờ thì đụng phải ổ kiến lửa.
Tôi thầm thoải mái trong lòng, ở một bên xem náo nhiệt, nói thêm vào: “Còn ai có thể vẽ, tác phẩm có hồn như này nhìn một cái là biết ngay do Long Phù nào đó vẽ, vẽ hết sức truyền thần. Có lẽ hình tượng của ông trong lòng anh ta chính là hình tượng này.”
“Dương Dương, không được ném đá xuống giếng như vậy.” Sắc mặt Đường Dũng khổ sở, buồn bực nói.
Lúc này Giao tiên đã tức giận đến tóc dựng cả lên, cũng không để ý hình kia có phải Đường Dũng vẽ hay không đã đập cho Đường DŨng một cái.
Khi anh chàng Thái Lan kia đưa chúng tôi đến chùa Diệu Diệu đang ở thì trên mặt Đường Dũng đã thâm tím, cũng may Giao tiên chỉ là đùa giỡn với Đường Dũng chứ không nặng tay, mặc dù nhìn trên mặt tương đối thảm những đều chỉ là thương nhẹ, có lẽ tu dưỡng một hai ngày liền khỏi hẳn.
Không khí giữa chúng tôi rất náo nhiệt, chỉ là khi chúng tôi đến chùa thì tất cả liền im bặt.
Nơi xe dừng lại, vốn là một ngôi chùa nguy nga lộng lẫy có đỉnh nhọn hoắt chờ chúng tôi nhưng lúc này nghênh đón chúng tôi lại là một đống tường gạch đổ tan hoang, trên gạch vẫn còn có rất nhiều hoa văn màu vàng chứng tỏ nơi này đã từng rất huy hoàng.
Toàn bộ chùa đã sụp đổ chỉ còn lại một đống phế tích.
“Đây là… tình huống gì? Là do động đất sao?” Tôi liện trợn tròn mắt nhìn về phía Đường Dũng.
Vừa rồi anh ta cố gắng tránh nắm đấm của Giao tiên nên không để ý nhìn về bên này, tới khi thấy một đống phế tích sắc mặt của anh ta liền thay đổi. Đưa mắt nhìn phế tích hai lần, trầm giọng nói mấy câu tiếng Thái, có lẽ là đang hỏi anh chàng Thái Lan kia xem đã có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro