Chương 270-2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi không dám đồng ý phương án mà Tô Mộc đề xuất, do do dự dự nhìn Giao
tiên một cái, nói: “Thật ra thì yêu khí trong yêu hạch của em rất nhiều, đủ dùng yêu khí che phủ bảo vệ em, những độc trùng kia mặc dù là độc
nhưng bọn chúng thật giống như còn e ngại yêu khí, cho nên Giao tiên
không cần phải bảo vệ em. Anh cũng không cần chui vào trong thân thể
Đường Dũng, chồng em đẹp trai như vậy chui vào trong thân thể Đường Dũng há chẳng phải là đáng tiếc, em còn muốn ngắm anh thì làm thế nào.”
“Em sợ anh ngấm ngầm hại Đường Dũng à?” Tô Mộc trực tiếp vạch trần tôi, có điều anh ấy vẫn khẽ cười vì sự lo lắng thái quá của tôi, nâng cầm tôi lên hôn trên sống mũi tôi một cái, nói: “Yên tâm đi, anh ta bây giờ là sự phụ của em, anh sẽ không ra tay với anh ta. Huống chi cho dù anh thật sự khó chịu với anh ta cũng sẽ không ra tay khi giác quan thứ sáu của anh ta bị đóng chặt, chờ đến khi anh ta khôi phục được bình thường anh vẫn có thể đánh anh ta không lê lết được, em có tin không?”
“Tin, đương nhiên tin, chồng em là lợi hại nhất, vô địch thiên hạ!” Tôi thuận thế ôm lấy Tô Mộc, liều mạng khen theo lời nói của anh ấy. Dù sao cũng là khen chồng mình, tôi dùng từ không chút keo kiệt.
Giao tiên bên cạnh trợn trắng mắt nhìn tôi cùng Tô Mộc, ông ta giống như không chịu nổi, nói được rồi mau vào đi, rồi liền từ trong thân thể Đường Dũng nhảy ra, hóa thành một bóng đen chui vào cổ tay tôi.
Không có Giao tiên chống đỡ, Đường Dũng trong nháy mắt ngả về phía sau giống như một người chết vậy.
Tôi căng thẳng, sợ Đường Dũng ngã xuống sẽ bị đập đầu xuống đất nguy hiểm, còn chưa kịp xông tới đỡ anh ta thì Tô Mộc đã hóa thành một bóng đen nhau chóng xông tới Đường Dũng.
Người ĐƯờng Dũng khựng lại một chút, sau đó mới ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu rên. Chờ lần nữa Đường Dũng đứng lên biểu tình trên mặt anh ta đã hoàn toàn thay đổi, lạnh như băng, khóe miệng còn treo một nụ cười tà mị, gọi tôi: “Dương Dương, đi thôi.”
“Dạ.” Tôi gật đầu một cái, vẫn thấy không quen với gương mặt lạnh lùng này của Đường Dũng.
“Em sợ anh ngấm ngầm hại Đường Dũng à?” Tô Mộc trực tiếp vạch trần tôi, có điều anh ấy vẫn khẽ cười vì sự lo lắng thái quá của tôi, nâng cầm tôi lên hôn trên sống mũi tôi một cái, nói: “Yên tâm đi, anh ta bây giờ là sự phụ của em, anh sẽ không ra tay với anh ta. Huống chi cho dù anh thật sự khó chịu với anh ta cũng sẽ không ra tay khi giác quan thứ sáu của anh ta bị đóng chặt, chờ đến khi anh ta khôi phục được bình thường anh vẫn có thể đánh anh ta không lê lết được, em có tin không?”
“Tin, đương nhiên tin, chồng em là lợi hại nhất, vô địch thiên hạ!” Tôi thuận thế ôm lấy Tô Mộc, liều mạng khen theo lời nói của anh ấy. Dù sao cũng là khen chồng mình, tôi dùng từ không chút keo kiệt.
Giao tiên bên cạnh trợn trắng mắt nhìn tôi cùng Tô Mộc, ông ta giống như không chịu nổi, nói được rồi mau vào đi, rồi liền từ trong thân thể Đường Dũng nhảy ra, hóa thành một bóng đen chui vào cổ tay tôi.
Không có Giao tiên chống đỡ, Đường Dũng trong nháy mắt ngả về phía sau giống như một người chết vậy.
Tôi căng thẳng, sợ Đường Dũng ngã xuống sẽ bị đập đầu xuống đất nguy hiểm, còn chưa kịp xông tới đỡ anh ta thì Tô Mộc đã hóa thành một bóng đen nhau chóng xông tới Đường Dũng.
Người ĐƯờng Dũng khựng lại một chút, sau đó mới ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu rên. Chờ lần nữa Đường Dũng đứng lên biểu tình trên mặt anh ta đã hoàn toàn thay đổi, lạnh như băng, khóe miệng còn treo một nụ cười tà mị, gọi tôi: “Dương Dương, đi thôi.”
“Dạ.” Tôi gật đầu một cái, vẫn thấy không quen với gương mặt lạnh lùng này của Đường Dũng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro