Chương 270.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Cũng may giọng của tô Mộc vẫn còn như cũ, tôi theo thói quen muốn ôm cánh tay tô Mộc tiếp tục đi nhưng vừa định đi tới nắm lấy tay tô Mộc thì đã bị anh ấy trừng hai mắt nhìn tôi, nói: “Giữ khoảng cách một chút, em không thể có tiếp xúc thân mật với thân thể người đàn ông khác, cho dù trong thân là hồn phách của anh cũng không được
“Đồ bình giấm. Tôi liền làm mặt quỷ với Lô Mộc, ngoài miệng mặc dù mắng anh ấy hẹp hòi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh ấy keo kiệt như vậy hiển nhiên là bởi vì quan tâm tối nha.
tôi vui vẻ nên rất hào hứng, cùng Lô Mộc bước nhanh về phía trước vừa đi vừa hỏi Tô Mộc nếu Giao tiên còn chưa phá được cổ trận, chúng tôi không đi ra được vậy thì bây giờ đi đâu?
“Cứ đi xem xét một chút, chắc hẳn Giao tiên đã đem chuyện long mạch nói cho em, nơi này ngay ở dưới Hoàng cung, nói cách khác long mạch ở đây không xa, chúng ta cứ đi loanh quanh một chút không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.” Tô Mộc nói.
| Vừa nói anh ấy vừa do dự một chút, nhìn thật sâu vào hai mắt tôi, mặc dù không muốn dùng tay .. Đường Dũng chạm vào tôi nhưng anh ấy vẫn đưa tay tới, bảo tôi nắm vào áo anh ấy, tránh cho lát nữa lại lạc.
Chúng tôi men theo hang động đi về phía tvước, có lẽ là càng đi càng lần long mạch cho nên hang càng ngày càng hẹp, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.
Lúc đi tới nơi có chiều rộng chỉ có thể chứa được một người, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện tiếng của Giao tiên, nói: “Cẩn thận! Phía trước có người!”
la Giao tiên lên tiếng nhắc nhở tôi liền căng thẳng níu Lô Mộc lại, sau đó đưa mắt thận trọng nhắc nhở tô Mộc cẩn thận, phía tước có người.
“Em muốn nói cái này? tự em xem một chút xem có phải là người hay không” Tô Mộc nói.
Vừa nói anh ấy đã nghiêng người va để tôi nhìn thấy đoạn đường phía trước.
tôi liền chiếu đèn pin tới, chỉ thấy trên đường chật hẹp thật đúng là có hai hàng người đứng ở đó, không nhúc nhích, giống như đội danh dự khi chào đón vậy.
Đây là cái gì? Người chết sao?” tôi căng thẳng song lòng, hỏi tô Mộc.
Cho dù bây giờ bọn họ không có bất cứ cử động nào nhưng không chừng một hồi bọn họ gặp phải kích thích gì lại đốt nhiên nhảy lên tấn công chúng tôi, mặc dù có Tô Mộc ở bên sẽ bảo vệ tôi an toàn nhưng không gian nhỏ hẹp như vậy, nếu quả thật phải động tay chân thì chắc chắn Tô Mộc cũng không dễ dàng.
Ngay khi tôi còn đang lo lắng không hết thì Tô Mộc lại cười, chỉ bóng người gần chúng tôi nhất, nói: “Giao tiên vừa rồi nói không sai, đời trước của em nhất định là con chuột đầu thai cho nên bây giờ lá gan mới nhỏ như vậy. Em nhìn kỹ một chút, đây không phải là người chết mà là tượng đất nung. Xem ra chuyến này chúng ta xuống đây không uổng công.”
“Tượng đất nung? À, không phải người chết là được.” Tôi thở phào một cái, lúc này cũng không để ý tới Tô Mộc cười nhạo tôi nhát gan, hỏi anh ấy: “Sao nơi này có nhiều tượng đất nũng như vậy, chẳng lẽ tượng đất nung là bảo bối?”
“Dĩ nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói vừa kéo tôi đến gần một tượng đất nung.
“Đồ bình giấm. Tôi liền làm mặt quỷ với Lô Mộc, ngoài miệng mặc dù mắng anh ấy hẹp hòi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh ấy keo kiệt như vậy hiển nhiên là bởi vì quan tâm tối nha.
tôi vui vẻ nên rất hào hứng, cùng Lô Mộc bước nhanh về phía trước vừa đi vừa hỏi Tô Mộc nếu Giao tiên còn chưa phá được cổ trận, chúng tôi không đi ra được vậy thì bây giờ đi đâu?
“Cứ đi xem xét một chút, chắc hẳn Giao tiên đã đem chuyện long mạch nói cho em, nơi này ngay ở dưới Hoàng cung, nói cách khác long mạch ở đây không xa, chúng ta cứ đi loanh quanh một chút không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.” Tô Mộc nói.
| Vừa nói anh ấy vừa do dự một chút, nhìn thật sâu vào hai mắt tôi, mặc dù không muốn dùng tay .. Đường Dũng chạm vào tôi nhưng anh ấy vẫn đưa tay tới, bảo tôi nắm vào áo anh ấy, tránh cho lát nữa lại lạc.
Chúng tôi men theo hang động đi về phía tvước, có lẽ là càng đi càng lần long mạch cho nên hang càng ngày càng hẹp, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.
Lúc đi tới nơi có chiều rộng chỉ có thể chứa được một người, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện tiếng của Giao tiên, nói: “Cẩn thận! Phía trước có người!”
la Giao tiên lên tiếng nhắc nhở tôi liền căng thẳng níu Lô Mộc lại, sau đó đưa mắt thận trọng nhắc nhở tô Mộc cẩn thận, phía tước có người.
“Em muốn nói cái này? tự em xem một chút xem có phải là người hay không” Tô Mộc nói.
Vừa nói anh ấy đã nghiêng người va để tôi nhìn thấy đoạn đường phía trước.
tôi liền chiếu đèn pin tới, chỉ thấy trên đường chật hẹp thật đúng là có hai hàng người đứng ở đó, không nhúc nhích, giống như đội danh dự khi chào đón vậy.
Đây là cái gì? Người chết sao?” tôi căng thẳng song lòng, hỏi tô Mộc.
Cho dù bây giờ bọn họ không có bất cứ cử động nào nhưng không chừng một hồi bọn họ gặp phải kích thích gì lại đốt nhiên nhảy lên tấn công chúng tôi, mặc dù có Tô Mộc ở bên sẽ bảo vệ tôi an toàn nhưng không gian nhỏ hẹp như vậy, nếu quả thật phải động tay chân thì chắc chắn Tô Mộc cũng không dễ dàng.
Ngay khi tôi còn đang lo lắng không hết thì Tô Mộc lại cười, chỉ bóng người gần chúng tôi nhất, nói: “Giao tiên vừa rồi nói không sai, đời trước của em nhất định là con chuột đầu thai cho nên bây giờ lá gan mới nhỏ như vậy. Em nhìn kỹ một chút, đây không phải là người chết mà là tượng đất nung. Xem ra chuyến này chúng ta xuống đây không uổng công.”
“Tượng đất nung? À, không phải người chết là được.” Tôi thở phào một cái, lúc này cũng không để ý tới Tô Mộc cười nhạo tôi nhát gan, hỏi anh ấy: “Sao nơi này có nhiều tượng đất nũng như vậy, chẳng lẽ tượng đất nung là bảo bối?”
“Dĩ nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói vừa kéo tôi đến gần một tượng đất nung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro