Chương 339.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Đại sư?” Giọng trưởng thôn căng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Giao tiên hỏi.
“Nó bị hoảng sợ, bây giờ cần nghỉ ngơi. Yên tâm, chẳng qua ta chỉ để cho nó ngủ một giấc, chờ ngày mai tỉnh lại sẽ không sao. Bây giờ ngươi dẫn chúng ta đi những nhà khác trong thôn xem một chút.” Giao tiên nói.
Vừa nói ông ta bảo trưởng thôn tránh ra, tự ông ta đưa tay bế Tiểu Đông đi ra ngoài.
Trưởng thôn nói không dám làm phiền tới đại sư, để ông ta ôm được rồi. Nhưng Giao tiên lắc đầu một cái, nói Tiểu Đông ở trong tầng hầm quá lâu, nhiễm âm khí quá nặng, cứ để ông ta ôm một lúc.
Sau khi ôm Tiểu Đông ra khỏi hầm, tôi vốn cho rằng Giao tiên sẽ hỏi trưởng thôn một chút. Dẫu sao hiển nhiên trưởng thôn này có vấn đề, đang êm đẹp đào một căn hầm lớn như vậy làm nơi trú ẩn, hơn nữa còn bày trận pháp ở bên trong thì hiển nhiên không phải là chuyện bình thường, ít nhất là Giao tiên sẽ phải tra hỏi trưởng thôn xem ai làm.
Nhưng Giao tiên một tiếng đều không nói, chỉ đem đặt Tiểu Đông phơi dưới ánh mặt trời, nói để xua đi âm khí trên người nó, chờ đến khi âm dương khí trên người nó cân bằng thì sẽ không bị sao.
Nói xong ông ta liền bảo trưởng thôn dẫn chúng tôi đến nhà những người khác, tất nhiên phong thái đều giống như cao nhân đắc đạo.
Giao tiên không dò hỏi tất nhiên tôi cũng không dám nói càn, chỉ có thể đi theo sau Giao tiên, bụng đầy nghi vấn cũng giấu ở trong lòng, rất khó chịu.
Cuối cùng quả thực không nhịn nổi, tôi lặng lẽ gọi Giao tiên trong tâm trí, sau đó hỏi rốt cuộc ông ta định thế nào, biết rõ người trưởng thôn này có vấn đề mà vẫn còn đi theo ông ta khắp nơi, không sợ ông ta đặt bẫy chúng tôi sao?
“Hắn còn chưa có bản lãnh đặt bẫy ta. Theo tính tình của Yêu Thần, nếu không có nắm chắc phần thắng thì hắn sẽ không hiện thân ở trước mặt ta. Còn những loại mèo chó khác lúc này ông đây chẳng coi là gì, người lại ta còn muốn xem một chút lão trưởng thôn này đang có chủ ý gì, người sau lưng hắn là ai.” Giao tiên nói.
Vừa nói ông ta khẽ nhếch lên cười không dễ nhận ra, thật giống như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ông ta vậy.
Nói xong Giao tiên nhìn bóng lưng của trưởng thôn một cái, tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi không cảm thấy đứa bé kia có vẻ rất sợ hãi sao?!”
“Nó bị hoảng sợ, bây giờ cần nghỉ ngơi. Yên tâm, chẳng qua ta chỉ để cho nó ngủ một giấc, chờ ngày mai tỉnh lại sẽ không sao. Bây giờ ngươi dẫn chúng ta đi những nhà khác trong thôn xem một chút.” Giao tiên nói.
Vừa nói ông ta bảo trưởng thôn tránh ra, tự ông ta đưa tay bế Tiểu Đông đi ra ngoài.
Trưởng thôn nói không dám làm phiền tới đại sư, để ông ta ôm được rồi. Nhưng Giao tiên lắc đầu một cái, nói Tiểu Đông ở trong tầng hầm quá lâu, nhiễm âm khí quá nặng, cứ để ông ta ôm một lúc.
Sau khi ôm Tiểu Đông ra khỏi hầm, tôi vốn cho rằng Giao tiên sẽ hỏi trưởng thôn một chút. Dẫu sao hiển nhiên trưởng thôn này có vấn đề, đang êm đẹp đào một căn hầm lớn như vậy làm nơi trú ẩn, hơn nữa còn bày trận pháp ở bên trong thì hiển nhiên không phải là chuyện bình thường, ít nhất là Giao tiên sẽ phải tra hỏi trưởng thôn xem ai làm.
Nhưng Giao tiên một tiếng đều không nói, chỉ đem đặt Tiểu Đông phơi dưới ánh mặt trời, nói để xua đi âm khí trên người nó, chờ đến khi âm dương khí trên người nó cân bằng thì sẽ không bị sao.
Nói xong ông ta liền bảo trưởng thôn dẫn chúng tôi đến nhà những người khác, tất nhiên phong thái đều giống như cao nhân đắc đạo.
Giao tiên không dò hỏi tất nhiên tôi cũng không dám nói càn, chỉ có thể đi theo sau Giao tiên, bụng đầy nghi vấn cũng giấu ở trong lòng, rất khó chịu.
Cuối cùng quả thực không nhịn nổi, tôi lặng lẽ gọi Giao tiên trong tâm trí, sau đó hỏi rốt cuộc ông ta định thế nào, biết rõ người trưởng thôn này có vấn đề mà vẫn còn đi theo ông ta khắp nơi, không sợ ông ta đặt bẫy chúng tôi sao?
“Hắn còn chưa có bản lãnh đặt bẫy ta. Theo tính tình của Yêu Thần, nếu không có nắm chắc phần thắng thì hắn sẽ không hiện thân ở trước mặt ta. Còn những loại mèo chó khác lúc này ông đây chẳng coi là gì, người lại ta còn muốn xem một chút lão trưởng thôn này đang có chủ ý gì, người sau lưng hắn là ai.” Giao tiên nói.
Vừa nói ông ta khẽ nhếch lên cười không dễ nhận ra, thật giống như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ông ta vậy.
Nói xong Giao tiên nhìn bóng lưng của trưởng thôn một cái, tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi không cảm thấy đứa bé kia có vẻ rất sợ hãi sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro