Chương 340
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Nói nhảm, dĩ nhiên nó sẽ sợ hãi, bầu không khí trong cái hầm đó âm u kinh khủng như vậy, đừng nói Tiểu Đông mà ngay cả tôi cũng thấy sợ a!”
Tôi nói.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ tới cái hầm đó tôi sợ lạnh cả người.
“Ta không phải nói hầm trú ẩn mà là người, thằng bé Tiểu Đông đó có vẻ rất sợ trưởng thôn. Nó không phải cháu nội trưởng thôn sao, trong hoàn cảnh đó thấy người thân phải rất kích động mới đúng, nhưng nó lại rất sợ, thậm chí còn không dám nhìn trưởng thôn.” Giao tiên nói.
Nghe Giao tiên nói như vậy tôi cũng mới để ý tới, chẳng trách vừa rồi tôi thấy Tiểu Đông là lạ, biểu hiện của nó quả thật rất khác thường giống như Giao tiên nói vậy.
Sau khi phát hiện ra điều này, tôi cùng Giao tiên rất ăn ý, hai người chỉ im lặng đi theo trưởng thôn.
Đến một nhà dân, Giao tiên trước tiên đi vòng quanh nhà kia một vòng, cẩn thận nhìn chằm chằm các vách tường không nói gì, sau khi nhìn xong mới đi vào phòng ngủ kiểm tra tình hình nhà kia.
Nhà này có hai người nằm trên giường, bộ dáng giống hệt như trưởng thôn miêu tả, đều bị máu chảy ra từ thất khiếu*, có điều khi chính mắt nhìn thấy tôi vẫn không khỏi cảm thấy rất thảm thiết. (*thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: mắt, mũi, miệng, tai…)
Bọn họ đã hôn mê hai ngày, không còn ý thức nhưng vẫn còn sống, nội tạng vẫn còn hoạt động cho nên trong phòng có một mùi hôi thối của chất thải đại tiện tiểu tiện.
Bọn họ không xuống giường được, tất cả bài tiết đều là ở trên giường, lại nằm yên hai ngày nên khi chúng tôi tiến vào phía dưới người đã sinh ra lở loét, tôi nhìn qua một cái bụng đã quặn lại, không nhịn được lao ra khỏi cửa nôn ói như điên.
Giao tiên cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng sự nhẫn lại của ông ta hơn tôi nhiều, khi tôi còn đang ở bên ngoài nôn ọe thì Giao tiên bảo tôi không nên vào nữa, cứ ở bên ngoài đợi đừng đi loạn là được, làm xong ông ta sẽ ra tìm tôi.
Cảnh bên trong tôi cũng chỉ mong không đi vào nữa, liền đồng ý với Giao tiên.
Tôi ở ngoài chờ hơn hai giờ đồng hồ, tình hình bên trong có vẻ không dễ dàng giải quyết, Giao tiên cùng trưởng thôn vẫn luôn ở bên trọng, cũng không thấy động tĩnh gì truyền ra ngoài.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ tới cái hầm đó tôi sợ lạnh cả người.
“Ta không phải nói hầm trú ẩn mà là người, thằng bé Tiểu Đông đó có vẻ rất sợ trưởng thôn. Nó không phải cháu nội trưởng thôn sao, trong hoàn cảnh đó thấy người thân phải rất kích động mới đúng, nhưng nó lại rất sợ, thậm chí còn không dám nhìn trưởng thôn.” Giao tiên nói.
Nghe Giao tiên nói như vậy tôi cũng mới để ý tới, chẳng trách vừa rồi tôi thấy Tiểu Đông là lạ, biểu hiện của nó quả thật rất khác thường giống như Giao tiên nói vậy.
Sau khi phát hiện ra điều này, tôi cùng Giao tiên rất ăn ý, hai người chỉ im lặng đi theo trưởng thôn.
Đến một nhà dân, Giao tiên trước tiên đi vòng quanh nhà kia một vòng, cẩn thận nhìn chằm chằm các vách tường không nói gì, sau khi nhìn xong mới đi vào phòng ngủ kiểm tra tình hình nhà kia.
Nhà này có hai người nằm trên giường, bộ dáng giống hệt như trưởng thôn miêu tả, đều bị máu chảy ra từ thất khiếu*, có điều khi chính mắt nhìn thấy tôi vẫn không khỏi cảm thấy rất thảm thiết. (*thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: mắt, mũi, miệng, tai…)
Bọn họ đã hôn mê hai ngày, không còn ý thức nhưng vẫn còn sống, nội tạng vẫn còn hoạt động cho nên trong phòng có một mùi hôi thối của chất thải đại tiện tiểu tiện.
Bọn họ không xuống giường được, tất cả bài tiết đều là ở trên giường, lại nằm yên hai ngày nên khi chúng tôi tiến vào phía dưới người đã sinh ra lở loét, tôi nhìn qua một cái bụng đã quặn lại, không nhịn được lao ra khỏi cửa nôn ói như điên.
Giao tiên cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng sự nhẫn lại của ông ta hơn tôi nhiều, khi tôi còn đang ở bên ngoài nôn ọe thì Giao tiên bảo tôi không nên vào nữa, cứ ở bên ngoài đợi đừng đi loạn là được, làm xong ông ta sẽ ra tìm tôi.
Cảnh bên trong tôi cũng chỉ mong không đi vào nữa, liền đồng ý với Giao tiên.
Tôi ở ngoài chờ hơn hai giờ đồng hồ, tình hình bên trong có vẻ không dễ dàng giải quyết, Giao tiên cùng trưởng thôn vẫn luôn ở bên trọng, cũng không thấy động tĩnh gì truyền ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro