Ẩn tình lâu nay
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Diệp Ánh Mi chần chờ nói: “Tề Diễm...”
Nàng ta hơi kéo cổ áo, để lộ bờ vai.
Trên da thịt trắng muốt là những mảng xanh mảng tím.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trên bề mặt làn da của Diệp Ánh Mi in đầy những dòng bùa chú màu đen. Bọn chúng đang giãy giụa, nhảy nhót như đang sống, trông mà giật cả mình.
Những dòng bùa chú này tổ hợp lại, hình thành một gông xiềng có sức mạnh mênh mông bên ngoài cơ thể Diệp Ánh Mi.
Cố Thanh Sơn hơi biến sắc.
“Cấm chế nghiêm mật như vậy... Không đúng, tỷ là tu sĩ Thái Hư cảnh, ai có thể hạ cấm chế được chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Diệp Ánh Mi khàn giọng nói: “Ngươi cảm thấy ai có thể làm được?”
Cố Thanh Sơn sững người mất mấy hơi thở.
“Thì ra là thế.” Cuối cùng, hắn thở dài nói.
Vẻ ôn hòa xưa nay vẫn luôn tồn tại trên gương mặt Diệp Ánh Mi lập tức biến mất. Nàng ta cứ im lặng ngồi đó như vậy, cả người bình tĩnh đến đáng sợ.
“Rất lâu trước đây, khi đó ta còn là tu sĩ Kim Đan, sư tôn đã bắt đầu hạ cấm chế trên người ta. Mỗi lần ta chống đối lại bất kỳ ý muốn nào của ông ta, ông ta sẽ khiến ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Những năm qua, mỗi một lần ta đột phá tu vi, Vương Hồng Đao đều sẽ tăng cường thêm cấm chế trên người ta. Cho nên bắt đầu từ lúc ta đến Kim Đan kỳ thì đã mất tất cả tự do, bất luận việc gì cũng đều phải nghe theo ông ta.”
Diệp Ánh Mi nói rồi chậm rãi mặc lại quần áo, nàng ta thấp giọng nói tiếp: “Ta đối đầu với Vương Hồng Đao, căn bản không có cách nào để ra tay.”
Cố Thanh Sơn yên lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi phiền muộn.
Chinh chiến sát phạt hai đời, có thể nói bản thân Cố Thanh Sơn đã chứng kiến vô vàn kẻ địch, đủ mọi thể loại. Nhưng kẻ địch khiến người ta buồn nôn như Vương Hồng Đao thì rất hiếm gặp.
“Được rồi, Ánh Mi tỷ, tỷ không cần ra tay.” Cố Thanh Sơn nhìn về phía Triệu Ngũ Chuy, nói: “Đã như vậy, vậy vẫn là hai chúng ta...”
Triệu Ngũ Chuy lắc đầu nói: “Trong thân thể ta có tám mươi mốt con Ma trùng, chỉ cần ta có chút ác niệm với ông ta, ông ta có thể khiến ta chết ngay bất cứ lúc nào.” Trên mặt Triệu Ngũ Chuy lại có thêm chút bi thương. “Ta sẽ trở thành một bộ cương thi Thái Hư cảnh, trở thành tay chân trung thành nhất của ông ta.”
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn gật đầu với hai người, bày tỏ mình đã hiểu rõ tình cảnh của hai người.
Giờ khắc này, hắn thật sự đã hiểu vì sao hai tu sĩ Thái Hư cảnh lại bằng lòng thổ lộ nỗi lòng với mình.
Bởi vì chỉ cần đi đến thế giới mới, Vương Hồng Đao cho dù có muốn khống chế họ thì cũng không làm được.
Quy tắc của thế giới mới và thế giới trước kia khác nhau, lại có tấm màn bảo vệ của riêng mình. Khi hai bên ở hai thế giới khác nhau, Vương Hồng Đao căn bản không thể nào cảm ứng được cấm chế trên người Diệp Ánh Mi, cũng không thể khống chế Ma trùng trên người Triệu Ngũ Chuy.
Cái này cũng giống như Dẫn Hồn đăng mà rất nhiều tông mông sở hữu vậy. Một khi tu sĩ rời đi thế giới này, nó sẽ dập tắt ngay lập tức, giống như tu sĩ đó đã chết. Cách hai thế giới, Dẫn Hồn đăng căn bản không thể thăm dò được tình hình của tu sĩ đang ở thế giới khác như thế nào.
Vì thế, chỉ có những tồn tại như thế giới mới, mới chính là cơ hội sống duy nhất của Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy.
Đây chính là cơ hội duy nhất để họ thoát khỏi sự khống chế của Vương Hồng Đao.
Nếu không phải như thế, hai đại tu sĩ Thái Hư cảnh này căn bản sẽ không dễ bị thuyết phục như vậy.
Có điều, bọn họ lại không thể nào ra tay.
Cục diện bây giờ nên xử lý như thế nào đây?
Cố Thanh Sơn bưng linh trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mặt nạ La Sát Nữ mỏng như cánh ve kia vẫn đặt ở bên cạnh.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía mặt nạ.
Tấm mặt nạ này được chế tạo từ linh ngọc cực phẩm thanh khiết nhất. Dưới thần niệm lướt qua có thể thấy được chất lượng của linh ngọc cùng với từng chi tiết nhỏ trong mặt nạ.
Đây quả thực chỉ là một cái mặt nạ.
Khi hồ ly trắng giao nó cho hắn, Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi đều thả thần niệm ra quét một lượt, mà bản thân hắn cũng đã dùng thần niệm kiểm tra kỹ một lần.
Mặt nạ không bị động tay động chân, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng rốt cuộc La Sát Nữ cho mình thứ này là có ý gì?
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào nó.
Trên mặt nạ, khuôn mặt La Sát Nữ đang mỉm cười nhìn hắn, dung nhan mị hoặc động lòng người sinh động như thật.
Được rồi, bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ cái này.
Cố Thanh Sơn cắt ngang suy nghĩ này, bắt đầu cân nhắc về tình cảnh trước mắt của mình. Cho dù tất cả đều chưa có manh mối gì nhưng lúc này tâm trạng của hắn đã thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất giờ phút này hắn đã kiếm được một ít đường lùi.
Cố Thanh Sơn dời ánh mắt ra khỏi mặt nạ, liếc qua giao diện Chiến Thần, nhìn dòng nhỏ phát sáng trên giao diện.
[Ngài đã giết chết tu sĩ Phong Thánh cảnh sơ kỳ: Ngô Tam.]
[Điểm hồn lực ngài nhận được: 400 điểm.]
[Điểm hồn lực hiện tại: 1603/300.]
[Nhiệm vụ đặc biệt: “Ngô Tam phải chết” đã hoàn thành.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Trước khi bí mật của hai thế giới bị những người khác phát giác hãy xử lý người biết chuyện này.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Ngài có thể chỉ định một nhiệm vụ khác, lập tức hoàn thành nó.]
[Gỉi thích: Bây giờ ngài có thể nhận phần thưởng của nhiệm vụ lần này.]
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lại dừng ở một vùng tối tăm chính giữa giao diện Chiến Thần.
Hệ thống, nhiệm vụ Thần thông Phong Thánh cảnh có thể trực tiếp hoàn thành không?
Hắn im lặng hỏi trong lòng.
Ting!
Hệ thống phát ra một âm thanh thanh thúy.
[Ngài nhất định phải đạt đến Phong Thánh cảnh mới có thể rút được thần thông Phong Thánh cảnh, đây là qu tắc tự nhiên của tu hành, cũng là điều kiện tiền đề của nhiệm vụ.]
Cố Thanh Sơn hơi tiếc nuối.
Có điều đây cũng là lẽ thường, hắn chưa đạt tới cảnh giới Phong Thánh thì sao có thể lấy được sức mạnh của Phong Thánh cảnh, cảm ngộ quy tắc Thiên Địa của nó để mà rút được thần thông chứ?
Xem ra phải nhanh chóng độ kiếp rồi.
Cố Thanh Sơn âm thầm nghĩ.
“Tề Diễm, ngươi cảm thấy bây giờ nên làm gì?” Triệu Ngũ Chuy thấy hắn bỗng nhiên im lặng không nói, liền không kìm được hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Nếu hai người không thể ra tay ngoài sáng, chẳng bằng chúng ta cùng nghĩ cách, thiết kế cạm bẫy xử lý Vương Hồng Đao.” Sau đó, hắn vờ như tùy tiện hỏi một câu: “Lúc này có lẽ Vương Hồng Đao không ở trong tông môn nhỉ?”
Hai vị đường chủ yên lặng gật đầu.
Ba người ngầm hiểu nhau, không nói toạc ra.
Đây là một vấn đề mấu chốt.
Vương Hồng Đao sẽ không trơ mắt nhìn Tề Nhược Nhai độ kiếp thành công, cho nên giờ chắc chắn ông ta đã đến dòng chảy thời không hỗn loạn để quấy nhiễu Tề Nhược Nhai độ kiếp rồi.
Hai vị đường chủ nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Thanh Sơn, đều cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Tề Diễm, sao ngươi không mau đi thông báo cho phụ thân ngươi?” Diệp Ánh Mi hỏi.
“Hay ngươi và phụ thân ngươi đã sớm biết Vương Hồng Đao sẽ đi?” Triệu Ngũ Chuy cũng hỏi.
Cố Thanh Sơn lại cười cười.
“Lo chuyện của họ làm gì.” Hắn từ tốn nói.
“Ngươi có ý gì?” Triệu Ngũ Chuy hỏi.
“Hai ngày trước, phụ thân ta đã đi độ kiếp. Cả quá trình đón nhận lôi kiếp của Huyền Linh cảnh tốn khoảng một ngày một đêm, đáng lẽ ông ấy đã nên quay về rồi. Nhưng hôm nay ta trở về thế giới của chúng ta mà vẫn chưa có tin tức gì của ông ấy, Vương Hồng Đao cũng chưa quay về, điều này đã giải thích rõ mọi vấn đề.”
Hắn hơi ngừng lại rồi hỏi: “Một người ở cảnh giới Huyền Linh đang bị trọng thương, một người sắp độ kiếp. Hai người như vậy đấu với nhau một ngày một đêm chắc cũng sớm có kết quả rồi, giờ ta còn kịp làm gì nữa?”
Hai vị đường chủ khẽ gật đầu.
Chuyện quả đúng như Tề Diễm nói.
Trong hoàn cảnh hiểm nguy đó, cho dù là kẻ đánh lén hay kẻ bị đánh lén đều sẽ dốc hết sức đánh ra những đòn tấn công mạnh nhất, sẽ nhanh chóng phân thắng bại thôi.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Nếu ông ấy đã không về được, Vương Hồng Đao cũng chưa thể lập tức trở về thì tất nhiên là có ba loại tình huống.”
“Tình huống thứ nhất, phụ thân ta thắng, nhưng ông ấy vẫn đang chữa thương. Đây là tình huống tốt nhất, sau này các người có thể theo phụ thân ta lăn lộn. Nhưng đồng thời, tình huống này lại khó xảy ra nhất. Vương Hồng Đao chờ đợi ngày này đã rất lâu, chắc chắn sẽ có kế hoạch kín đáo nhất, chuẩn bị đầy đủ nhất.”
“Như vậy chúng ta tới tình huống thứ hai, Vương Hồng Đao thắng, nhưng ông ta vẫn chưa thể trở về, hiển nhiên là vì thương thế nặng thêm, bắt buộc phải lập tức chữa thương.”
“Tình huống thứ ba, bọn họ đồng quy vu tận, không ai có thể trở về được nữa.”
Cố Thanh Sơn nhìn hai vị đường chủ, cười nói: “Loại tình huống thứ nhất và tình huống thứ ba, ta đều không cần phải lo lắng gì cả. Nhưng nếu là tình huống thứ hai, ta nhất định phải cẩn thận.”
Nàng ta hơi kéo cổ áo, để lộ bờ vai.
Trên da thịt trắng muốt là những mảng xanh mảng tím.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trên bề mặt làn da của Diệp Ánh Mi in đầy những dòng bùa chú màu đen. Bọn chúng đang giãy giụa, nhảy nhót như đang sống, trông mà giật cả mình.
Những dòng bùa chú này tổ hợp lại, hình thành một gông xiềng có sức mạnh mênh mông bên ngoài cơ thể Diệp Ánh Mi.
Cố Thanh Sơn hơi biến sắc.
“Cấm chế nghiêm mật như vậy... Không đúng, tỷ là tu sĩ Thái Hư cảnh, ai có thể hạ cấm chế được chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Diệp Ánh Mi khàn giọng nói: “Ngươi cảm thấy ai có thể làm được?”
Cố Thanh Sơn sững người mất mấy hơi thở.
“Thì ra là thế.” Cuối cùng, hắn thở dài nói.
Vẻ ôn hòa xưa nay vẫn luôn tồn tại trên gương mặt Diệp Ánh Mi lập tức biến mất. Nàng ta cứ im lặng ngồi đó như vậy, cả người bình tĩnh đến đáng sợ.
“Rất lâu trước đây, khi đó ta còn là tu sĩ Kim Đan, sư tôn đã bắt đầu hạ cấm chế trên người ta. Mỗi lần ta chống đối lại bất kỳ ý muốn nào của ông ta, ông ta sẽ khiến ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Những năm qua, mỗi một lần ta đột phá tu vi, Vương Hồng Đao đều sẽ tăng cường thêm cấm chế trên người ta. Cho nên bắt đầu từ lúc ta đến Kim Đan kỳ thì đã mất tất cả tự do, bất luận việc gì cũng đều phải nghe theo ông ta.”
Diệp Ánh Mi nói rồi chậm rãi mặc lại quần áo, nàng ta thấp giọng nói tiếp: “Ta đối đầu với Vương Hồng Đao, căn bản không có cách nào để ra tay.”
Cố Thanh Sơn yên lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi phiền muộn.
Chinh chiến sát phạt hai đời, có thể nói bản thân Cố Thanh Sơn đã chứng kiến vô vàn kẻ địch, đủ mọi thể loại. Nhưng kẻ địch khiến người ta buồn nôn như Vương Hồng Đao thì rất hiếm gặp.
“Được rồi, Ánh Mi tỷ, tỷ không cần ra tay.” Cố Thanh Sơn nhìn về phía Triệu Ngũ Chuy, nói: “Đã như vậy, vậy vẫn là hai chúng ta...”
Triệu Ngũ Chuy lắc đầu nói: “Trong thân thể ta có tám mươi mốt con Ma trùng, chỉ cần ta có chút ác niệm với ông ta, ông ta có thể khiến ta chết ngay bất cứ lúc nào.” Trên mặt Triệu Ngũ Chuy lại có thêm chút bi thương. “Ta sẽ trở thành một bộ cương thi Thái Hư cảnh, trở thành tay chân trung thành nhất của ông ta.”
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn gật đầu với hai người, bày tỏ mình đã hiểu rõ tình cảnh của hai người.
Giờ khắc này, hắn thật sự đã hiểu vì sao hai tu sĩ Thái Hư cảnh lại bằng lòng thổ lộ nỗi lòng với mình.
Bởi vì chỉ cần đi đến thế giới mới, Vương Hồng Đao cho dù có muốn khống chế họ thì cũng không làm được.
Quy tắc của thế giới mới và thế giới trước kia khác nhau, lại có tấm màn bảo vệ của riêng mình. Khi hai bên ở hai thế giới khác nhau, Vương Hồng Đao căn bản không thể nào cảm ứng được cấm chế trên người Diệp Ánh Mi, cũng không thể khống chế Ma trùng trên người Triệu Ngũ Chuy.
Cái này cũng giống như Dẫn Hồn đăng mà rất nhiều tông mông sở hữu vậy. Một khi tu sĩ rời đi thế giới này, nó sẽ dập tắt ngay lập tức, giống như tu sĩ đó đã chết. Cách hai thế giới, Dẫn Hồn đăng căn bản không thể thăm dò được tình hình của tu sĩ đang ở thế giới khác như thế nào.
Vì thế, chỉ có những tồn tại như thế giới mới, mới chính là cơ hội sống duy nhất của Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy.
Đây chính là cơ hội duy nhất để họ thoát khỏi sự khống chế của Vương Hồng Đao.
Nếu không phải như thế, hai đại tu sĩ Thái Hư cảnh này căn bản sẽ không dễ bị thuyết phục như vậy.
Có điều, bọn họ lại không thể nào ra tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cục diện bây giờ nên xử lý như thế nào đây?
Cố Thanh Sơn bưng linh trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mặt nạ La Sát Nữ mỏng như cánh ve kia vẫn đặt ở bên cạnh.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía mặt nạ.
Tấm mặt nạ này được chế tạo từ linh ngọc cực phẩm thanh khiết nhất. Dưới thần niệm lướt qua có thể thấy được chất lượng của linh ngọc cùng với từng chi tiết nhỏ trong mặt nạ.
Đây quả thực chỉ là một cái mặt nạ.
Khi hồ ly trắng giao nó cho hắn, Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi đều thả thần niệm ra quét một lượt, mà bản thân hắn cũng đã dùng thần niệm kiểm tra kỹ một lần.
Mặt nạ không bị động tay động chân, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng rốt cuộc La Sát Nữ cho mình thứ này là có ý gì?
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào nó.
Trên mặt nạ, khuôn mặt La Sát Nữ đang mỉm cười nhìn hắn, dung nhan mị hoặc động lòng người sinh động như thật.
Được rồi, bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ cái này.
Cố Thanh Sơn cắt ngang suy nghĩ này, bắt đầu cân nhắc về tình cảnh trước mắt của mình. Cho dù tất cả đều chưa có manh mối gì nhưng lúc này tâm trạng của hắn đã thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất giờ phút này hắn đã kiếm được một ít đường lùi.
Cố Thanh Sơn dời ánh mắt ra khỏi mặt nạ, liếc qua giao diện Chiến Thần, nhìn dòng nhỏ phát sáng trên giao diện.
[Ngài đã giết chết tu sĩ Phong Thánh cảnh sơ kỳ: Ngô Tam.]
[Điểm hồn lực ngài nhận được: 400 điểm.]
[Điểm hồn lực hiện tại: 1603/300.]
[Nhiệm vụ đặc biệt: “Ngô Tam phải chết” đã hoàn thành.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Trước khi bí mật của hai thế giới bị những người khác phát giác hãy xử lý người biết chuyện này.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Ngài có thể chỉ định một nhiệm vụ khác, lập tức hoàn thành nó.]
[Gỉi thích: Bây giờ ngài có thể nhận phần thưởng của nhiệm vụ lần này.]
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lại dừng ở một vùng tối tăm chính giữa giao diện Chiến Thần.
Hệ thống, nhiệm vụ Thần thông Phong Thánh cảnh có thể trực tiếp hoàn thành không?
Hắn im lặng hỏi trong lòng.
Ting!
Hệ thống phát ra một âm thanh thanh thúy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ngài nhất định phải đạt đến Phong Thánh cảnh mới có thể rút được thần thông Phong Thánh cảnh, đây là qu tắc tự nhiên của tu hành, cũng là điều kiện tiền đề của nhiệm vụ.]
Cố Thanh Sơn hơi tiếc nuối.
Có điều đây cũng là lẽ thường, hắn chưa đạt tới cảnh giới Phong Thánh thì sao có thể lấy được sức mạnh của Phong Thánh cảnh, cảm ngộ quy tắc Thiên Địa của nó để mà rút được thần thông chứ?
Xem ra phải nhanh chóng độ kiếp rồi.
Cố Thanh Sơn âm thầm nghĩ.
“Tề Diễm, ngươi cảm thấy bây giờ nên làm gì?” Triệu Ngũ Chuy thấy hắn bỗng nhiên im lặng không nói, liền không kìm được hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Nếu hai người không thể ra tay ngoài sáng, chẳng bằng chúng ta cùng nghĩ cách, thiết kế cạm bẫy xử lý Vương Hồng Đao.” Sau đó, hắn vờ như tùy tiện hỏi một câu: “Lúc này có lẽ Vương Hồng Đao không ở trong tông môn nhỉ?”
Hai vị đường chủ yên lặng gật đầu.
Ba người ngầm hiểu nhau, không nói toạc ra.
Đây là một vấn đề mấu chốt.
Vương Hồng Đao sẽ không trơ mắt nhìn Tề Nhược Nhai độ kiếp thành công, cho nên giờ chắc chắn ông ta đã đến dòng chảy thời không hỗn loạn để quấy nhiễu Tề Nhược Nhai độ kiếp rồi.
Hai vị đường chủ nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Thanh Sơn, đều cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Tề Diễm, sao ngươi không mau đi thông báo cho phụ thân ngươi?” Diệp Ánh Mi hỏi.
“Hay ngươi và phụ thân ngươi đã sớm biết Vương Hồng Đao sẽ đi?” Triệu Ngũ Chuy cũng hỏi.
Cố Thanh Sơn lại cười cười.
“Lo chuyện của họ làm gì.” Hắn từ tốn nói.
“Ngươi có ý gì?” Triệu Ngũ Chuy hỏi.
“Hai ngày trước, phụ thân ta đã đi độ kiếp. Cả quá trình đón nhận lôi kiếp của Huyền Linh cảnh tốn khoảng một ngày một đêm, đáng lẽ ông ấy đã nên quay về rồi. Nhưng hôm nay ta trở về thế giới của chúng ta mà vẫn chưa có tin tức gì của ông ấy, Vương Hồng Đao cũng chưa quay về, điều này đã giải thích rõ mọi vấn đề.”
Hắn hơi ngừng lại rồi hỏi: “Một người ở cảnh giới Huyền Linh đang bị trọng thương, một người sắp độ kiếp. Hai người như vậy đấu với nhau một ngày một đêm chắc cũng sớm có kết quả rồi, giờ ta còn kịp làm gì nữa?”
Hai vị đường chủ khẽ gật đầu.
Chuyện quả đúng như Tề Diễm nói.
Trong hoàn cảnh hiểm nguy đó, cho dù là kẻ đánh lén hay kẻ bị đánh lén đều sẽ dốc hết sức đánh ra những đòn tấn công mạnh nhất, sẽ nhanh chóng phân thắng bại thôi.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Nếu ông ấy đã không về được, Vương Hồng Đao cũng chưa thể lập tức trở về thì tất nhiên là có ba loại tình huống.”
“Tình huống thứ nhất, phụ thân ta thắng, nhưng ông ấy vẫn đang chữa thương. Đây là tình huống tốt nhất, sau này các người có thể theo phụ thân ta lăn lộn. Nhưng đồng thời, tình huống này lại khó xảy ra nhất. Vương Hồng Đao chờ đợi ngày này đã rất lâu, chắc chắn sẽ có kế hoạch kín đáo nhất, chuẩn bị đầy đủ nhất.”
“Như vậy chúng ta tới tình huống thứ hai, Vương Hồng Đao thắng, nhưng ông ta vẫn chưa thể trở về, hiển nhiên là vì thương thế nặng thêm, bắt buộc phải lập tức chữa thương.”
“Tình huống thứ ba, bọn họ đồng quy vu tận, không ai có thể trở về được nữa.”
Cố Thanh Sơn nhìn hai vị đường chủ, cười nói: “Loại tình huống thứ nhất và tình huống thứ ba, ta đều không cần phải lo lắng gì cả. Nhưng nếu là tình huống thứ hai, ta nhất định phải cẩn thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro