Cơ hội cuối cùn...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn thấy vẻ mặt của bọn họ như vậy, trong lòng bất chợt bùng lên một ý nghĩ.
"Chờ đó."
Cố Thanh Sơn nói xong liền đi ra khỏi đài cao, đến bên ngoài phạm vi trận pháp bao phủ, hắn đứng lại phân phó với Tình Nhu: "Đi đưa Ngô Tam đến đây."
"Vâng." Tình Nhu đáp một tiếng, liền rút lui.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Tam đã xuất hiện ở trước mặt của ba vị đường chủ.
Đầu tiên, gã quỳ xuống dập đầu với Cố Thanh Sơn một cái: "Công tử, ngài cho gọi thuộc hạ tới có dặn dò gì chăng?"
Ngô Tam mang theo nụ cười lấy lòng trên mặt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ nghi ngờ không kiểm soát nổi.
Ba vị đường chủ đều đang nhìn gã chăm chú, không hề nhúc nhích chút nào.
Ngô Tam chưa bao giờ gặp phải cục diện như thế.
Cố Thanh Sơn ra hiệu cho hai tu sĩ Thái Hư cảnh: "Các ngươi có thể không tin bất cứ lời nào ta nói, nhưng các ngươi đều biết, thần hồn của một người là không thể nào động chân động tay được, bằng không thần trí người này nhất định sẽ gặp tổn thương."
Hai đường chủ đồng loạt gật đầu.
Thần hồn của một người nếu như xảy ra vấn đề, tuyệt đối không qua được ánh mắt của hai người bọn họ. Còn Ngô Tam trước mắt đây có ánh mắt trầm tĩnh, thần thức ổn định, hiển nhiên là một tu sĩ bình thường.
Cố Thanh Sơn nói: "Đây là thân tín của ta, thay ta làm rất nhiều việc. Các ngươi nhất định có thể tìm ra những ký ức liên quan đến thế giới mới từ trên người hắn ta. Ký ức này đến từ chính thần hồn của hắn ta, việc này cho dù là ta cũng không thể nào gian lận, không cách nào lừa gạt các ngươi. Xin mời các ngươi tự mình đến xem."
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy liếc nhìn nhau, trong lòng cũng hơi động.
"Ta kiểm nghiệm trước nhé?" Triệu Ngũ Chuy đã kiềm chế không được, giành nói trước.
"Xin cứ tự nhiên." Diệp Ánh Mi nói.
Thân hình Triệu Ngũ Chuy hơi động, ngay lập tức biến mất. Còn chưa thấy gã có động tác gì, Ngô Tam đã bị đánh ngất mất rồi.
Triệu Ngũ Chuy mở năm ngón tay ra, đặt ở trên đỉnh đầu Ngô Tam.
Muốn thăm dò trí nhớ của một người, đơn giản và tiện dụng nhất chính là dùng Sưu hồn thuật.
Triệu Ngũ Chuy nhắm mắt lại, cả con người dường như lâm vào một loại trạng thái tĩnh lặng nào đó.
Thoáng chốc, cả đài cao đều trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động nào.
Diệp Ánh Mi xưa nay luôn bình tĩnh, giờ khắc này cũng không kìm được nữa, vội vàng hỏi: "Lão Triệu, rốt cuộc là thật hay giả?"
Nàng ta nhìn Triệu Ngũ Chuy rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Triệu Ngũ Chuy không nói gì, vẫn đang lục soát ký ức của Ngô Tam.
Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh.
Sở dĩ hắn có thể bình tĩnh như vậy, là bởi vì những chuyện đang xảy ra ngay lúc này đây hoàn toàn phù hợp với mong muốn của hắn
Trước đó ở thế giới Thần Võ, hắn từng tiến hành sưu hồn tu sĩ của Quảng Dương môn, qua đó biết được sự tồn tại của Ngô Tam.
Cũng bắt đầu từ lúc ấy, hệ thống đã thông báo cho hắn nhiệm vụ đặc biệt “Ngô Tam phải chết”.
Ngô Tam là người sống duy nhất biết đến sự tồn tại của thế giới Thần Võ và thế giới Tu Hành.
Thế nhưng, Ngô Tam chỉ biết là Tề Diễm đã dẫn theo một số đông thuộc hạ đi tới thế giới Thần Võ, còn bản thân gã không đi đến đó, cho nên gã không biết thủ hạ khác của Tề Diễm, thậm chí là bản thân Tề Diễm đã gặp phải chuyện gì. Gã cũng không biết rằng thế giới Thần Võ chỉ còn lại mỗi khí linh, càng không biết tu sĩ có sức chiến đấu cao nhất trong thế giới Tu Hành chỉ ở cảnh giới Phong Thánh.
… Chuyện Bách Hoa tiên tử đột phá tới lên Thần Chiếu cảnh chỉ vừa mới xảy ra trong lần cuối cùng Tề Diễm tiến vào thế giới Thần Võ.
Cố Thanh Sơn nói với hai vị Đường chủ rằng bản thân hắn không thể một thân một mình đối phó với thế giới kia, cần sự gia nhập của bọn họ.
Ký ức của kẻ tên Ngô Tam này có thể giúp hắn bao che lời nói dối ấy một cách hoàn hảo, đây chính là điểm tuyệt diệu nhất.
Ngô Tam hoàn toàn có thể chứng minh cho sự tồn tại của thế giới mới nhưng cũng không biết thế giới ấy mạnh yếu ra sao.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Sau mỗi một giây, biểu cảm trên mặt Triệu Ngũ Chuy lại dần thả lỏng hơn một chút. Cuối cùng, ý cười vui sướng không khống chế được từ từ lan ra trên khắp gương mặt gã ta.
Triệu Ngũ Chuy mở mắt ra, cất giọng oang oang đầy điên cuồng: "Là sự thật! Là sự thật! Hơn nữa không chỉ có thế…"
Gã ta còn chưa nói xong đã thấy Diệp Ánh Mi xông đến gạt tay gã ra, đặt tay của mình lên đỉnh đầu của Ngô Tam.
Một lúc lâu sau, nàng ta nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hai thế giới... Hai thế giới hoàn toàn mới..." Cả người nàng ta tỏa sáng như vừa được sinh ra lần nữa.
Cố Thanh Sơn thấy nhiêu đó cũng đã đủ rồi, bèn lên tiếng: "Ánh Mi tỷ, lão Triệu, bây giờ hai người cảm thấy thế nào?"
Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi đồng loạt gật đầu.
Sự tồn tại của thế giới mới đã được xác định chắc chắn.
Cố Thanh Sơn đi tới, nắm Ngô Tam giơ lên cao: "Thủ hạ này của ta cũng coi như đã cống hiến hết sức lực, để hắn ta nghỉ ngơi được rồi."
Hắn nói xong, trên tay vặn nhẹ một cái.
Rắc rắc!
Cổ Ngô Tam lập tức bị bẻ thành một độ cong kỳ lạ.
Cố Thanh Sơn tiện tay ném một cái, thi thể của gã ta bị ném ra khỏi đài cao, đập xuống nền đất, chẳng còn lại chút hơi thở nào.
Hai đường chủ đồng thời sửng sốt, nhưng bọn họ cũng hiểu ra rất nhanh.
"Còn có người nào khác trong tông môn ta biết chuyện này hay không?" Triệu Ngũ Chuy hỏi.
"Không còn, người của ta đều ở thế giới mới cả rồi, chỉ có hắn ta biết rõ mọi việc thôi." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Diệp Ánh Mi nói: "Làm vậy là đúng, chuyện thế giới mới quan trọng nhường nào, nhất định không thể để người khác biết được."
"Đương nhiên." Vẻ mặt Cố Thanh Sơn hết sức lạnh nhạt, trong miệng lại hùa theo lời của đối phương: "Vương Hồng Đao là lão hồ ly ở cảnh giới Huyền Linh, một khi ông ta trở về nhất định sẽ dùng những biện pháp mà chúng ta không ngờ tới để tìm hiểu, biết được vừa nãy chúng ta truyền gọi một mình Ngô Tam đến đây. Tính cách của ông ta rất đa nghi, chắc chắn sẽ muốn thăm dò xem Ngô Tam và ba chúng ta ở chung với nhau đã xảy ra chuyện gì. Một khi ông ta ra tay với Ngô Tam, vậy chuyện thế giới mới cũng không thể che giấu nổi nữa."
Hai vị đường chủ vừa nghe vừa gật đầu.
"Đúng, tuyệt đối không thể để Vương Hồng Đao biết chuyện này." Triệu Ngũ Chuy đồng ý nói.
Trong những việc cần bảo đảm tính nghiêm mật, Tề Diễm vẫn luôn khiến người khác yên lòng.
Gã đâu biết được, câu nói này của bản thân gã đã đồng thời kiểm chứng được một suy đoán trong lòng Cố Thanh Sơn.
"Tiếc nuối duy nhất chính là chuyện này đã làm ngươi tổn thất một thân tín đắc lực." Diệp Ánh Mi nhìn Tề Diễm, hơi áy náy nói. Nhưng khi nàng ta nhìn lại, phát hiện ra trên mặt Tề Diễm chẳng có bất cứ một biểu cảm nào.
"Không sao cả, Ánh Mi tỷ. Cái mạng này của Ngô Tam cũng coi như giúp ta phát huy một chút tác dụng, hắn ta chết cũng không đáng tiếc." Cố Thanh Sơn hờ hững nói. Nghe giọng điệu của hắn giống như đang đề cập đến một chuyện rất thông thường.
Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi cùng im lặng.
Tề Diễm vốn là người vô tình cay nghiệt như vậy, sẽ luôn lựa chọn những con đường có ích nhất cho bản thân mình.
Chuyện này muốn bảo mật thì vẫn nên để loại người như Tề Diễm đi làm.
Mà suy ngẫm cho thật kỹ, nếu như Tề Diễm có thể tự mình đối phó với hai thế giới mới kia, thì hắn tuyệt đối sẽ không tìm người giúp đỡ.
Vừa nghĩ đến đây, hai vị đường chủ thậm chí còn cảm thấy vui mừng.
Bỗng nhiên, Tề Diễm lên tiếng lần nữa: "Ánh Mi tỷ, lão Triệu, giờ thì hai người đã thấy thành ý của ta rồi."
Hai Đường chủ đồng loạt gật đầu.
Thế giới mới chắc chắn có tồn tại, Tề Diễm vì bảo đảm bí mật này mà thậm chí còn giết chết một thủ hạ của mình.
Nhiêu đây thành ý là đã đủ rồi.
"Bây giờ, xin hai người hãy phối hợp với ta xử lý Vương Hồng Đao, vậy mới bảo đảm đường sống của ta… cũng là cơ hội cuối cùng giữ lấy mạng của hai người."
Lần này, khi Cố Thanh Sơn nhắc đến chuyện xử lý Vương Hồng Đao, Triệu Ngũ Chuy đã không còn nổi trận lôi đình nữa.
Triệu Ngũ Chuy không hề có bất kỳ phản ứng gì, kích động và phẫn nộ trên gương mặt đều đã biến mất, tâm trạng sôi sục vốn có cũng không còn một mống. Gã chỉ dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn Cố Thanh Sơn.
Dường như gã đã biến thành một người khác.
“Ánh Mi, cô cảm thấy chúng ta nên làm gì?” Triệu Ngũ Chuy thấp giọng hỏi.
Diệp Ánh Mi nở nụ cười đắng chát, nói: “Đã đến mức độ này, ta và huynh chắc không thể đợi đến ngày Tề Diễm tắt thở được nữa đâu.”
“Vậy chúng ta có thể cân nhắc để hắn ta gia nhập.” Triệu Ngũ Chuy nói.
“Đúng vậy, dù sao trên tay hắn ta cũng có thế giới mới.”
“Cô nói trước đi.”
“Được.”
Hai người thương lượng xong thì đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chau mày, không biết hai người họ đang tính toán gì.
"Chờ đó."
Cố Thanh Sơn nói xong liền đi ra khỏi đài cao, đến bên ngoài phạm vi trận pháp bao phủ, hắn đứng lại phân phó với Tình Nhu: "Đi đưa Ngô Tam đến đây."
"Vâng." Tình Nhu đáp một tiếng, liền rút lui.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Tam đã xuất hiện ở trước mặt của ba vị đường chủ.
Đầu tiên, gã quỳ xuống dập đầu với Cố Thanh Sơn một cái: "Công tử, ngài cho gọi thuộc hạ tới có dặn dò gì chăng?"
Ngô Tam mang theo nụ cười lấy lòng trên mặt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ nghi ngờ không kiểm soát nổi.
Ba vị đường chủ đều đang nhìn gã chăm chú, không hề nhúc nhích chút nào.
Ngô Tam chưa bao giờ gặp phải cục diện như thế.
Cố Thanh Sơn ra hiệu cho hai tu sĩ Thái Hư cảnh: "Các ngươi có thể không tin bất cứ lời nào ta nói, nhưng các ngươi đều biết, thần hồn của một người là không thể nào động chân động tay được, bằng không thần trí người này nhất định sẽ gặp tổn thương."
Hai đường chủ đồng loạt gật đầu.
Thần hồn của một người nếu như xảy ra vấn đề, tuyệt đối không qua được ánh mắt của hai người bọn họ. Còn Ngô Tam trước mắt đây có ánh mắt trầm tĩnh, thần thức ổn định, hiển nhiên là một tu sĩ bình thường.
Cố Thanh Sơn nói: "Đây là thân tín của ta, thay ta làm rất nhiều việc. Các ngươi nhất định có thể tìm ra những ký ức liên quan đến thế giới mới từ trên người hắn ta. Ký ức này đến từ chính thần hồn của hắn ta, việc này cho dù là ta cũng không thể nào gian lận, không cách nào lừa gạt các ngươi. Xin mời các ngươi tự mình đến xem."
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy liếc nhìn nhau, trong lòng cũng hơi động.
"Ta kiểm nghiệm trước nhé?" Triệu Ngũ Chuy đã kiềm chế không được, giành nói trước.
"Xin cứ tự nhiên." Diệp Ánh Mi nói.
Thân hình Triệu Ngũ Chuy hơi động, ngay lập tức biến mất. Còn chưa thấy gã có động tác gì, Ngô Tam đã bị đánh ngất mất rồi.
Triệu Ngũ Chuy mở năm ngón tay ra, đặt ở trên đỉnh đầu Ngô Tam.
Muốn thăm dò trí nhớ của một người, đơn giản và tiện dụng nhất chính là dùng Sưu hồn thuật.
Triệu Ngũ Chuy nhắm mắt lại, cả con người dường như lâm vào một loại trạng thái tĩnh lặng nào đó.
Thoáng chốc, cả đài cao đều trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động nào.
Diệp Ánh Mi xưa nay luôn bình tĩnh, giờ khắc này cũng không kìm được nữa, vội vàng hỏi: "Lão Triệu, rốt cuộc là thật hay giả?"
Nàng ta nhìn Triệu Ngũ Chuy rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Triệu Ngũ Chuy không nói gì, vẫn đang lục soát ký ức của Ngô Tam.
Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh.
Sở dĩ hắn có thể bình tĩnh như vậy, là bởi vì những chuyện đang xảy ra ngay lúc này đây hoàn toàn phù hợp với mong muốn của hắn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó ở thế giới Thần Võ, hắn từng tiến hành sưu hồn tu sĩ của Quảng Dương môn, qua đó biết được sự tồn tại của Ngô Tam.
Cũng bắt đầu từ lúc ấy, hệ thống đã thông báo cho hắn nhiệm vụ đặc biệt “Ngô Tam phải chết”.
Ngô Tam là người sống duy nhất biết đến sự tồn tại của thế giới Thần Võ và thế giới Tu Hành.
Thế nhưng, Ngô Tam chỉ biết là Tề Diễm đã dẫn theo một số đông thuộc hạ đi tới thế giới Thần Võ, còn bản thân gã không đi đến đó, cho nên gã không biết thủ hạ khác của Tề Diễm, thậm chí là bản thân Tề Diễm đã gặp phải chuyện gì. Gã cũng không biết rằng thế giới Thần Võ chỉ còn lại mỗi khí linh, càng không biết tu sĩ có sức chiến đấu cao nhất trong thế giới Tu Hành chỉ ở cảnh giới Phong Thánh.
… Chuyện Bách Hoa tiên tử đột phá tới lên Thần Chiếu cảnh chỉ vừa mới xảy ra trong lần cuối cùng Tề Diễm tiến vào thế giới Thần Võ.
Cố Thanh Sơn nói với hai vị Đường chủ rằng bản thân hắn không thể một thân một mình đối phó với thế giới kia, cần sự gia nhập của bọn họ.
Ký ức của kẻ tên Ngô Tam này có thể giúp hắn bao che lời nói dối ấy một cách hoàn hảo, đây chính là điểm tuyệt diệu nhất.
Ngô Tam hoàn toàn có thể chứng minh cho sự tồn tại của thế giới mới nhưng cũng không biết thế giới ấy mạnh yếu ra sao.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Sau mỗi một giây, biểu cảm trên mặt Triệu Ngũ Chuy lại dần thả lỏng hơn một chút. Cuối cùng, ý cười vui sướng không khống chế được từ từ lan ra trên khắp gương mặt gã ta.
Triệu Ngũ Chuy mở mắt ra, cất giọng oang oang đầy điên cuồng: "Là sự thật! Là sự thật! Hơn nữa không chỉ có thế…"
Gã ta còn chưa nói xong đã thấy Diệp Ánh Mi xông đến gạt tay gã ra, đặt tay của mình lên đỉnh đầu của Ngô Tam.
Một lúc lâu sau, nàng ta nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hai thế giới... Hai thế giới hoàn toàn mới..." Cả người nàng ta tỏa sáng như vừa được sinh ra lần nữa.
Cố Thanh Sơn thấy nhiêu đó cũng đã đủ rồi, bèn lên tiếng: "Ánh Mi tỷ, lão Triệu, bây giờ hai người cảm thấy thế nào?"
Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi đồng loạt gật đầu.
Sự tồn tại của thế giới mới đã được xác định chắc chắn.
Cố Thanh Sơn đi tới, nắm Ngô Tam giơ lên cao: "Thủ hạ này của ta cũng coi như đã cống hiến hết sức lực, để hắn ta nghỉ ngơi được rồi."
Hắn nói xong, trên tay vặn nhẹ một cái.
Rắc rắc!
Cổ Ngô Tam lập tức bị bẻ thành một độ cong kỳ lạ.
Cố Thanh Sơn tiện tay ném một cái, thi thể của gã ta bị ném ra khỏi đài cao, đập xuống nền đất, chẳng còn lại chút hơi thở nào.
Hai đường chủ đồng thời sửng sốt, nhưng bọn họ cũng hiểu ra rất nhanh.
"Còn có người nào khác trong tông môn ta biết chuyện này hay không?" Triệu Ngũ Chuy hỏi.
"Không còn, người của ta đều ở thế giới mới cả rồi, chỉ có hắn ta biết rõ mọi việc thôi." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Diệp Ánh Mi nói: "Làm vậy là đúng, chuyện thế giới mới quan trọng nhường nào, nhất định không thể để người khác biết được."
"Đương nhiên." Vẻ mặt Cố Thanh Sơn hết sức lạnh nhạt, trong miệng lại hùa theo lời của đối phương: "Vương Hồng Đao là lão hồ ly ở cảnh giới Huyền Linh, một khi ông ta trở về nhất định sẽ dùng những biện pháp mà chúng ta không ngờ tới để tìm hiểu, biết được vừa nãy chúng ta truyền gọi một mình Ngô Tam đến đây. Tính cách của ông ta rất đa nghi, chắc chắn sẽ muốn thăm dò xem Ngô Tam và ba chúng ta ở chung với nhau đã xảy ra chuyện gì. Một khi ông ta ra tay với Ngô Tam, vậy chuyện thế giới mới cũng không thể che giấu nổi nữa."
Hai vị đường chủ vừa nghe vừa gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng, tuyệt đối không thể để Vương Hồng Đao biết chuyện này." Triệu Ngũ Chuy đồng ý nói.
Trong những việc cần bảo đảm tính nghiêm mật, Tề Diễm vẫn luôn khiến người khác yên lòng.
Gã đâu biết được, câu nói này của bản thân gã đã đồng thời kiểm chứng được một suy đoán trong lòng Cố Thanh Sơn.
"Tiếc nuối duy nhất chính là chuyện này đã làm ngươi tổn thất một thân tín đắc lực." Diệp Ánh Mi nhìn Tề Diễm, hơi áy náy nói. Nhưng khi nàng ta nhìn lại, phát hiện ra trên mặt Tề Diễm chẳng có bất cứ một biểu cảm nào.
"Không sao cả, Ánh Mi tỷ. Cái mạng này của Ngô Tam cũng coi như giúp ta phát huy một chút tác dụng, hắn ta chết cũng không đáng tiếc." Cố Thanh Sơn hờ hững nói. Nghe giọng điệu của hắn giống như đang đề cập đến một chuyện rất thông thường.
Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi cùng im lặng.
Tề Diễm vốn là người vô tình cay nghiệt như vậy, sẽ luôn lựa chọn những con đường có ích nhất cho bản thân mình.
Chuyện này muốn bảo mật thì vẫn nên để loại người như Tề Diễm đi làm.
Mà suy ngẫm cho thật kỹ, nếu như Tề Diễm có thể tự mình đối phó với hai thế giới mới kia, thì hắn tuyệt đối sẽ không tìm người giúp đỡ.
Vừa nghĩ đến đây, hai vị đường chủ thậm chí còn cảm thấy vui mừng.
Bỗng nhiên, Tề Diễm lên tiếng lần nữa: "Ánh Mi tỷ, lão Triệu, giờ thì hai người đã thấy thành ý của ta rồi."
Hai Đường chủ đồng loạt gật đầu.
Thế giới mới chắc chắn có tồn tại, Tề Diễm vì bảo đảm bí mật này mà thậm chí còn giết chết một thủ hạ của mình.
Nhiêu đây thành ý là đã đủ rồi.
"Bây giờ, xin hai người hãy phối hợp với ta xử lý Vương Hồng Đao, vậy mới bảo đảm đường sống của ta… cũng là cơ hội cuối cùng giữ lấy mạng của hai người."
Lần này, khi Cố Thanh Sơn nhắc đến chuyện xử lý Vương Hồng Đao, Triệu Ngũ Chuy đã không còn nổi trận lôi đình nữa.
Triệu Ngũ Chuy không hề có bất kỳ phản ứng gì, kích động và phẫn nộ trên gương mặt đều đã biến mất, tâm trạng sôi sục vốn có cũng không còn một mống. Gã chỉ dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn Cố Thanh Sơn.
Dường như gã đã biến thành một người khác.
“Ánh Mi, cô cảm thấy chúng ta nên làm gì?” Triệu Ngũ Chuy thấp giọng hỏi.
Diệp Ánh Mi nở nụ cười đắng chát, nói: “Đã đến mức độ này, ta và huynh chắc không thể đợi đến ngày Tề Diễm tắt thở được nữa đâu.”
“Vậy chúng ta có thể cân nhắc để hắn ta gia nhập.” Triệu Ngũ Chuy nói.
“Đúng vậy, dù sao trên tay hắn ta cũng có thế giới mới.”
“Cô nói trước đi.”
“Được.”
Hai người thương lượng xong thì đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chau mày, không biết hai người họ đang tính toán gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro