Bộ xương mặc áo...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Trương Anh Hào cảm thấy không bình thường, ngẩng đầu nhìn ông một chút rồi xoay người bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm rú giận dữ của Võ Thánh: “Ranh con, cậu dám lật trời à, đứng lại cho anh!”
Trương Anh Hào vừa trốn, vừa cứng cổ nói: “Ai ngu mà dừng lại chứ! Anh đường đường là một Võ Thánh, vậy mà còn muốn dạy dỗ em trước mặt nhiều người như vậy! Em nhớ anh rồi đó!”
Vùng ngoại thành của thủ đô.
Cố Thanh Sơn và Bộ xương mặc áo bào đen đứng ở hai phía đối lập trên không trung.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên chú ý thấy bên trong võng mạc của hắn có dòng chữ nhỏ như đom đóm xuất hiện.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
[Ngài đã ngăn cản được bước tiếp theo của Hoàng đế Phục Hy rồi, thế giới loài người tiếp tục được bảo trì ổn định, tốc độ lan tràn của Địa ngục Hàn Băng cũng sẽ chậm dần.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Quân chi viện đến từ Hoàng Tuyền đã biết được tình huống của nhân loại, hiện tại đang bắt đầu gia tăng tốc độ.]
[Giải thích: Viện quân Hoàng Tuyền sẽ nhanh chóng đến được nhân gian, sau đó sẽ cùng ngài chống lại Địa ngục Hàn Băng.]
Cố Thanh Sơn hung hăng nắm chặt nắm đấm, cảm thấy rất yên lòng.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Điều này cũng có nghĩa là sẽ không còn nhiều người phải chết nữa.
Chẳng thể ngờ được rằng Hoàng đế Phục Hy vừa chết thì chiến tranh nhanh chóng được chế ngự.
Xem ra đã có không ít người phải dùng toàn lực để ngăn chặn trận đại nạn này.
Hắn đưa mắt nhìn về phía đối diện.
Bộ xương mặc áo bào đen ngồi ở chỗ kia, ông ta đặt đầu lâu của Hoàng Đế ở một bên Bảo tọa Hàn Băng.
Đầu lâu vừa được đặt xuống thì băng sương lập tức bò lên trên bao trùm lấy toàn bộ đầu lâu.
Trên Bảo tọa Hàn Băng, đột nhiên tản mát ra luồng hàn khí lạnh lẽo.
Bộ xương mặc áo bào đen hài lòng vỗ vỗ vào bảo tọa, lẩm bẩm nói: "Làm từ máu của ta, các ngươi cuối cùng cũng đều quay về thân thể ta, cái này cũng đã đủ vinh quang để an ủi linh hồn của các ngươi rồi."
Các ngươi?
Lúc này Cố Thanh Sơn mới chú ý thấy là trong cái Bảo tọa Hàn Băng kia đang có hơn mười cái đầu lâu chồng chất một cách chỉnh tề trong đó.
Theo như lời của Bộ xương mặc áo bào đen thì chẳng lẽ những cái đầu lâu này chính là của những người đã từng đảm nhiệm vai trò Hoàng đế Phục Hy?
Đây là chân tướng tàn khốc, thái cỡ nào cơ chứ!
Cố Thanh Sơn nhìn Bộ xương mặc áo bào đen, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Bộ xương mặc áo bào đen cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Tuy rằng vừa rồi ta không có ở đây, nhưng ngươi có thể chiến thắng được hậu duệ của ta, vậy thì nhất định là có chỗ hơn người." Bộ xương mặc áo bào đen nói.
Một câu nói bình thường như vậy nhưng từ miệng ông ta nói ra thì lại khiến cho người khác cảm thấy rất không bình thường.
Trong giọng điệu của ông ta lộ ra một loại dục vọng không cách nào ức chế được.
Giống như là… Khát vọng muốn ăn cái gì đó.
Cố Thanh Sơn mở miệng hỏi: "Ông là Hoàng đế Phục Hy thời khai quốc?"
"Ngươi biết ta? À, cũng phải, trong thế giới này người nào mà không biết ta chứ."
"Trong lịch sử, dường như ông chưa bao giờ thất bại, cuối cùng ông chết vì tuổi già." Cố Thanh Sơn nhớ lại nói.
Nói đến cái đề tài này, Bộ xương mặc áo bào đen hơi dừng lại.
Đó chính là thời kỳ huy hoàng thuộc về ông ta.
Bộ xương mặc áo bào đen không biết lấy từ đâu ra một điếu xì gà, châm lửa đốt xong thì ngậm vào miệng.
Ánh lửa bên trên điếu xì gà lúc sáng lúc tối.
Bộ xương nhả ra một làn khói.
"Hương vị tuyệt vời." Bộ xương lẩm bẩm nói.
Một màn này có chút buồn cười.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, trong lòng dần dâng lên những cơn lạnh lẽo.
Người khác không biết nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Sau khi ăn qua máu người và thịt người, thì trong một khoảng thời gian ngắn, người chết vẫn có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ trong thế giới này.
Ông ta đã ăn mấy người rồi?
Linh hồn của những người đó đâu?
"Đúng vậy, trên thế giới này đã từng không có người sống nào có thể ngăn cản được ta cả."
Bộ xương mặc áo bào đen lại phun ra một làn khói khác, thở dài nói: "Bi ai của con người chính là ở chỗ này, cứ coi như ngươi có trở thành người mạnh nhất đi chăng nữa, thì theo sự chuyển động của thười gian ngươi cũng sẽ dần dần bị diệt vong mà thôi."
"Linh hồn có hương vị gì?" Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi.
Bộ xương mặc áo bào đen khẽ giật mình.
Sao một người sống lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ hắn ta đã biết cái gì sao?
"Người chết là không có vị giác." Bộ xương mặc áo bào đen nói khẽ: "Nhưng khi linh hồn tiến vào trong miệng, ngươi sẽ cảm giác được là nó đang giãy giụa, cảm giác được nó đang tuyệt vọng cùng với không cam lòng. Chờ đến lúc ngươi nuốt nó xuống rồi thì ngươi sẽ cảm thấy cơ thể mình có nhiều thêm một luồng năng lực."
"Luồng năng lực này biểu lộ ra rất rõ ràng, giúp ngươi cảm giác được bản thân mình đang mạnh lên ngay lập tức."
"Trở nên mạnh mẽ, đúng là cảm giác tuyệt với nhất."
Bộ xương mặc áo bào đen phát ra một tràng cười chói tai.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nghe, như có điều suy nghĩ nói: "Linh hồn bị ông ăn hết kia có lẽ cũng không đến mức bị tiêu tán nhỉ, dù sao thì ngươi cũng từng là một sinh linh được tạo thành từ ba hồn bảy vía."
Bộ xương mặc áo bào đen dừng lại.
Ông ta cẩn thận dò xét Cố Thanh Sơn.
Người trẻ tuổi này có thể chiến thắng được hậu duệ của ông ta, còn có thể ngăn cản được cuộc chiến tranh giữa hai nước, là một người thực sự có tài năng.
Nếu như mình có thể hoàn toàn sử dụng được người này thì không những có thể giảm bớt được năng lực chống cự mà còn có thể để nhanh kế hoạch của mình hơn.
Bộ xương mặc áo bào đen đột nhiên có thêm chút kiên nhẫn.
Ông ta từ tốn nói: "Thân là người chết, ta xác thực không cách nào có thể khiến cho bọn họ tiêu tán, nhưng hồn thể của bọn họ vĩnh viễn phải giãy giụa thống khổ trong thân thể của ta, mà năng lực của bọn chúng cũng đều do ta sử dụng."
"Thân là người chết nên không có cách nào làm cho linh hồn tiêu tán?" Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: "Nói như vậy tức là có một thứ gì đó đang tồn tại mà có thể ăn được linh hồn, đúng không?"
Bộ xương mặc áo bào đen nhìn hắn, dần dần trở nên nghiêm túc.
Đây là một người nhạy cảm.
Người này biết rõ cái gì mới là mấu chốt, mỗi một lần đặt câu hỏi đều nói trúng tim đen người khác.
Bộ xương mặc áo bào đen nói: "Cái đó không quan trọng, quan trọng là... Chúng ta đã đến nhân gian này, đây là một chuyện vô cùng quan trọng trước giờ chưa từng có của Hoàng Tuyền."
"Trước giờ chưa từng có... Thực sự là trước giờ chưa từng có? Nói như vậy tức là Hoàng Tuyền đã thực sự xảy ra chuyện rồi, có chuyện gì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Bộ xương mặc áo bào đen nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta cho ngươi hai lời cảnh cáo."
"Mời nói."
"Thứ nhất, người sống không nên tìm hiểu chuyện của Hoàng Tuyền, vì cái ngươi biết được sẽ phá hủy tất cả niềm tin và hy vọng của ngươi."
"Thứ hai thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đối phương không có ý định nói ra chân tướng, mình cũng không có cách nào biết được tình huống chính xác của địa ngục Hoàng Tuyền.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm rú giận dữ của Võ Thánh: “Ranh con, cậu dám lật trời à, đứng lại cho anh!”
Trương Anh Hào vừa trốn, vừa cứng cổ nói: “Ai ngu mà dừng lại chứ! Anh đường đường là một Võ Thánh, vậy mà còn muốn dạy dỗ em trước mặt nhiều người như vậy! Em nhớ anh rồi đó!”
Vùng ngoại thành của thủ đô.
Cố Thanh Sơn và Bộ xương mặc áo bào đen đứng ở hai phía đối lập trên không trung.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên chú ý thấy bên trong võng mạc của hắn có dòng chữ nhỏ như đom đóm xuất hiện.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
[Ngài đã ngăn cản được bước tiếp theo của Hoàng đế Phục Hy rồi, thế giới loài người tiếp tục được bảo trì ổn định, tốc độ lan tràn của Địa ngục Hàn Băng cũng sẽ chậm dần.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Quân chi viện đến từ Hoàng Tuyền đã biết được tình huống của nhân loại, hiện tại đang bắt đầu gia tăng tốc độ.]
[Giải thích: Viện quân Hoàng Tuyền sẽ nhanh chóng đến được nhân gian, sau đó sẽ cùng ngài chống lại Địa ngục Hàn Băng.]
Cố Thanh Sơn hung hăng nắm chặt nắm đấm, cảm thấy rất yên lòng.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Điều này cũng có nghĩa là sẽ không còn nhiều người phải chết nữa.
Chẳng thể ngờ được rằng Hoàng đế Phục Hy vừa chết thì chiến tranh nhanh chóng được chế ngự.
Xem ra đã có không ít người phải dùng toàn lực để ngăn chặn trận đại nạn này.
Hắn đưa mắt nhìn về phía đối diện.
Bộ xương mặc áo bào đen ngồi ở chỗ kia, ông ta đặt đầu lâu của Hoàng Đế ở một bên Bảo tọa Hàn Băng.
Đầu lâu vừa được đặt xuống thì băng sương lập tức bò lên trên bao trùm lấy toàn bộ đầu lâu.
Trên Bảo tọa Hàn Băng, đột nhiên tản mát ra luồng hàn khí lạnh lẽo.
Bộ xương mặc áo bào đen hài lòng vỗ vỗ vào bảo tọa, lẩm bẩm nói: "Làm từ máu của ta, các ngươi cuối cùng cũng đều quay về thân thể ta, cái này cũng đã đủ vinh quang để an ủi linh hồn của các ngươi rồi."
Các ngươi?
Lúc này Cố Thanh Sơn mới chú ý thấy là trong cái Bảo tọa Hàn Băng kia đang có hơn mười cái đầu lâu chồng chất một cách chỉnh tề trong đó.
Theo như lời của Bộ xương mặc áo bào đen thì chẳng lẽ những cái đầu lâu này chính là của những người đã từng đảm nhiệm vai trò Hoàng đế Phục Hy?
Đây là chân tướng tàn khốc, thái cỡ nào cơ chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn nhìn Bộ xương mặc áo bào đen, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Bộ xương mặc áo bào đen cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Tuy rằng vừa rồi ta không có ở đây, nhưng ngươi có thể chiến thắng được hậu duệ của ta, vậy thì nhất định là có chỗ hơn người." Bộ xương mặc áo bào đen nói.
Một câu nói bình thường như vậy nhưng từ miệng ông ta nói ra thì lại khiến cho người khác cảm thấy rất không bình thường.
Trong giọng điệu của ông ta lộ ra một loại dục vọng không cách nào ức chế được.
Giống như là… Khát vọng muốn ăn cái gì đó.
Cố Thanh Sơn mở miệng hỏi: "Ông là Hoàng đế Phục Hy thời khai quốc?"
"Ngươi biết ta? À, cũng phải, trong thế giới này người nào mà không biết ta chứ."
"Trong lịch sử, dường như ông chưa bao giờ thất bại, cuối cùng ông chết vì tuổi già." Cố Thanh Sơn nhớ lại nói.
Nói đến cái đề tài này, Bộ xương mặc áo bào đen hơi dừng lại.
Đó chính là thời kỳ huy hoàng thuộc về ông ta.
Bộ xương mặc áo bào đen không biết lấy từ đâu ra một điếu xì gà, châm lửa đốt xong thì ngậm vào miệng.
Ánh lửa bên trên điếu xì gà lúc sáng lúc tối.
Bộ xương nhả ra một làn khói.
"Hương vị tuyệt vời." Bộ xương lẩm bẩm nói.
Một màn này có chút buồn cười.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, trong lòng dần dâng lên những cơn lạnh lẽo.
Người khác không biết nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Sau khi ăn qua máu người và thịt người, thì trong một khoảng thời gian ngắn, người chết vẫn có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ trong thế giới này.
Ông ta đã ăn mấy người rồi?
Linh hồn của những người đó đâu?
"Đúng vậy, trên thế giới này đã từng không có người sống nào có thể ngăn cản được ta cả."
Bộ xương mặc áo bào đen lại phun ra một làn khói khác, thở dài nói: "Bi ai của con người chính là ở chỗ này, cứ coi như ngươi có trở thành người mạnh nhất đi chăng nữa, thì theo sự chuyển động của thười gian ngươi cũng sẽ dần dần bị diệt vong mà thôi."
"Linh hồn có hương vị gì?" Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ xương mặc áo bào đen khẽ giật mình.
Sao một người sống lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ hắn ta đã biết cái gì sao?
"Người chết là không có vị giác." Bộ xương mặc áo bào đen nói khẽ: "Nhưng khi linh hồn tiến vào trong miệng, ngươi sẽ cảm giác được là nó đang giãy giụa, cảm giác được nó đang tuyệt vọng cùng với không cam lòng. Chờ đến lúc ngươi nuốt nó xuống rồi thì ngươi sẽ cảm thấy cơ thể mình có nhiều thêm một luồng năng lực."
"Luồng năng lực này biểu lộ ra rất rõ ràng, giúp ngươi cảm giác được bản thân mình đang mạnh lên ngay lập tức."
"Trở nên mạnh mẽ, đúng là cảm giác tuyệt với nhất."
Bộ xương mặc áo bào đen phát ra một tràng cười chói tai.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nghe, như có điều suy nghĩ nói: "Linh hồn bị ông ăn hết kia có lẽ cũng không đến mức bị tiêu tán nhỉ, dù sao thì ngươi cũng từng là một sinh linh được tạo thành từ ba hồn bảy vía."
Bộ xương mặc áo bào đen dừng lại.
Ông ta cẩn thận dò xét Cố Thanh Sơn.
Người trẻ tuổi này có thể chiến thắng được hậu duệ của ông ta, còn có thể ngăn cản được cuộc chiến tranh giữa hai nước, là một người thực sự có tài năng.
Nếu như mình có thể hoàn toàn sử dụng được người này thì không những có thể giảm bớt được năng lực chống cự mà còn có thể để nhanh kế hoạch của mình hơn.
Bộ xương mặc áo bào đen đột nhiên có thêm chút kiên nhẫn.
Ông ta từ tốn nói: "Thân là người chết, ta xác thực không cách nào có thể khiến cho bọn họ tiêu tán, nhưng hồn thể của bọn họ vĩnh viễn phải giãy giụa thống khổ trong thân thể của ta, mà năng lực của bọn chúng cũng đều do ta sử dụng."
"Thân là người chết nên không có cách nào làm cho linh hồn tiêu tán?" Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: "Nói như vậy tức là có một thứ gì đó đang tồn tại mà có thể ăn được linh hồn, đúng không?"
Bộ xương mặc áo bào đen nhìn hắn, dần dần trở nên nghiêm túc.
Đây là một người nhạy cảm.
Người này biết rõ cái gì mới là mấu chốt, mỗi một lần đặt câu hỏi đều nói trúng tim đen người khác.
Bộ xương mặc áo bào đen nói: "Cái đó không quan trọng, quan trọng là... Chúng ta đã đến nhân gian này, đây là một chuyện vô cùng quan trọng trước giờ chưa từng có của Hoàng Tuyền."
"Trước giờ chưa từng có... Thực sự là trước giờ chưa từng có? Nói như vậy tức là Hoàng Tuyền đã thực sự xảy ra chuyện rồi, có chuyện gì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Bộ xương mặc áo bào đen nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta cho ngươi hai lời cảnh cáo."
"Mời nói."
"Thứ nhất, người sống không nên tìm hiểu chuyện của Hoàng Tuyền, vì cái ngươi biết được sẽ phá hủy tất cả niềm tin và hy vọng của ngươi."
"Thứ hai thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đối phương không có ý định nói ra chân tướng, mình cũng không có cách nào biết được tình huống chính xác của địa ngục Hoàng Tuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro