Chủ Nhân Thế Gi...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Quan trọng nhất là, sức mạnh của người nọ vô cùng kinh khủng, làm sao có thể bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy cơ chứ?
Đúng, căn bản là không có khả năng.
Trái tim của Lâm từ từ được thả lỏng.
Cố Thanh Sơn bắt đầu kiểm tra tình trạng vết thương của người đàn ông.
“Ừm... thương tích khá nặng, nhưng mà cánh tay bằng gỗ nói anh ta sẽ không chết, vậy tôi sẽ xử lý vết thương cho anh ta trước.”
Cố Thanh Sơn nói.
Đúng lúc này, thuyền bay cổ thụ Kinh Cức đột nhiên chấn động, dừng ở tại chỗ không tiến lên phía trước nữa.
Dường như có thứ gì đó đang ngăn chặn đường đi của thuyền bay, khiến nó nhất thời không biết nên làm gì.
Laura và Lâm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trong dòng chảy thời không hỗn loạn ở trước mặt, thuyền bay này nối tiếp thuyền bay kia xuất hiện.
Những chiếc thuyền bay chi chít ngăn chặn trong dòng chảy thời không hỗn loạn, ngăn chặn tất cả các hướng tiến lên.
“Chúng ta đổi hướng!” Lâm không quan tâm nói.
“Không kịp nữa rồi.” Laura nói.
Chỉ thấy ở bốn phương tám hương xuất hiện đủ loại thuyền bay.
Những chiếc thuyền bay này bao vây con thuyền của Laura chặt chẽ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Từng đám chức nghiệp giả từ trên thuyền bay nhảy lên, bay đến thuyền cổ thụ Kinh Cức.
“Giao Nữ vương Kinh Cức ra đây!”
Người đứng đầu hét lớn.
Laura chạy đến phía sau Cố Thanh Sơn, dùng ngón tay chọc vào hắn, nói: “Làm sao bây giờ, em không thạo việc chiến đấu.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu, xử lý vết thương cho người đàn ông.
“Lâm.”
Hắn thản nhiên nói ra một chữ.
Lâm nhìn hắn, rồi lại nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Laura, cười nói: “Bình thường tôi sẽ không từ chối chiến đấu, nhưng mà...”
“Chị có chỗ khó gì sao?” Laura lập tức hỏi.
“Chỗ khó thì không có, chỉ là loại chuyện như đập muỗi này thật sự không thú vị.” Lâm nói.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô hơi hạ thấp xuống, bày ra tư thế sẵn sàng, ngay sau đó chậm rãi đánh ra một quyền về phía hư không ở trước mặt.
Nói là một quyền.
Nhưng trên đường mà nó được đánh ra, không gian xung quanh rung động rất nhiều lần với một tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.
Đằng trước, đằng sau, bên trên, bên dưới, bên trái, bên phải.
Tất cả các chức nghiệp giả bao vây xung quanh chiếc thuyền bay cổ thụ Kinh Cức, đều bị sức mạnh của một quyền đột nhiên xuất hiện trong hư không đánh cho tan tành.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, màu đỏ tươi bỗng tràn ngập cả không gian, rồi lại hóa thành sóng to gió lớn nhanh chóng đi xa.
Đây là kỹ xảo võ đạo vô cùng kinh người.
Khi Lâm khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, cô mạnh như thế!
Dòng chảy hỗn loạn của thời không mới vừa rồi còn ồn ào, dưới một quyền của cô, đã trở lại yên bình.
“Tôi thật sự không thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng nếu như bọn họ dám đến khiêu khích, thì họ phải chịu trách nhiệm cho sự sống chết của bản thân.”
Lâm thu quyền lại, bình tĩnh nói.
Cùng thời khắc đó.
Ở khu Tranh Bá xa xôi.
Ma Long Vực Sâu đang đứng trong biển kho báu vô tận, nghiêm túc kiểm kê bảo vật đã được ghi tên trong sổ.
Đột nhiên, một giọng nói thành kính mà hốt hoảng vang lên trong hư không:
“Thưa thần linh vĩ đại, chúng tôi có việc bẩm báo với ngài.”
Ma Long bực mình cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, nói: “Chuyện gì? Hỡi tín đồ của ta.”
“Ở nơi gần khu Kỳ Dị, trên tuyến đường bí mật đó, người chúng tôi phái đi đã đối mặt với Nữ vương Kinh Cức, nhưng tất cả đều đã bị giết chết.”
“Cái gì!”
Ma Long ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.
Giọng nói kia trở nên căng thẳng hơn, tiếp tục bẩm báo: “Có một cường giả chúng tôi hoàn toàn không thể chống lại đang bảo vệ cho Nữ vương Kinh Cức. Chỉ trong nháy mắt cô ta đã giết chết toàn bộ người của chúng tôi.”
“Là cổ thụ Kinh Cức sao?”
“Không phải nó. Theo phán đoán của chúng tôi, có lẽ là cận vệ của Nữ vương.”
“Cận vệ? Được rồi, ta đã hiểu, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Ma Long Vực Sâu im lặng đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc.
“Hộ vệ cường đại như vậy... Việc này thật kỳ lạ.”
Nó lẩm bẩm, trong đầu từ từ đưa ra quyết định.
“Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến.”
“Bất kể như thế nào, Nữ vương quản lý kho báu nhất định phải biến thành nô lệ của ta!”
......
Thuyền bay cổ thụ Kinh Cức lao đi nhanh chóng trong không trung.
Toàn bộ các chức nghiệp giả ồ ạt đến bao vây chiếc thuyền bay này đều đã tan thành mây khói.
Hư không trở lại yên bình.
Những chức nghiệp giả đứng đông nghịt ban nãy giống như một cảnh tượng nào đó chen ngang vào, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng lên khỏi mặt đất.
Vết thương của người đàn ông căn nọ về cơ bản đã được xử lý xong, nhưng đến lúc nào anh ta mới có thể tỉnh lại, thì hắn cũng không biết được.
Người đàn ông nằm trên boong thuyền không hề nhúc nhích, vẫn chìm trong cơn hôn mê.
Người được cánh tay bằng gỗ túm tới kia mai sau có thể giúp đỡ được cho mình sao?
Cố Thanh Sơn nhìn người đàn ông nọ, trong lòng có chút không chắc chắn.
Thế nhưng người này thật sự được cứu từ trong hư không tới đây.
Cố Thanh Sơn cũng hiểu rất rõ sức mạnh của bên Kỳ Quái.
Lúc này cũng không thể làm gì khác hơn là đợi đối phương tỉnh lại trước đã.
Hắn phóng xuất thần niệm quan sát hư không, chỉ thấy bốn phía sáng sủa, tất cả các chức nghiệp giả đến bao vây nơi này đều đã bị Lâm tiêu diệt không còn một mống.
“Giết sạch tất cả rồi ư?” Hắn không nhịn được liền hỏi.
“Là cậu bảo tôi ra tay, có vấn đề gì sao?” Lâm hỏi ngược lại.
Cố Thanh Sơn cười xòa: “Không có vấn đề gì, đương nhiên là không có vấn đề gì. Làm tốt lắm.”
Thế nhưng trong giọng nói của hắn, ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Hiện tại hắn chỉ còn 2 điểm hồn lực đáng thương, ngộ nhỡ gặp phải chuyện khẩn cấp, có rất nhiều năng lực không thể dùng được.
Lâm suy nghĩ một chút, từ từ hiểu ra.
“Tôi nhớ ra rồi, hình như cậu sở hữu một loại Trật Tự kỳ lạ, có thể giành được hồn lực trên người cường giả thông qua việc giết chóc. Sớm biết như vậy thì tôi chỉ đánh cho bọn họ bị tàn phế thôi.” Lâm nói.
Trông thấy bộ dạng có chút tiếc nuối của cô, Cố Thanh Sơn đành phải an ủi ngược lại: “Không sao, lần sau có kẻ thù thì lại giải quyết.”
“Nhất định phải là đối thủ mạnh hơn cậu thì mới được sao?” Lâm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Gần như tôi cũng được.” Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, trông thấy bộ dạng rục rịch muốn hành động kia của Lâm, vội vàng bổ sung: “Trên thực tế tôi cũng không thích tùy tiện giết người, nhất định phải là kẻ địch xác nhận có thể giết được.”
Lâm vừa nghe liền hiểu hắn đang lo lắng điều gì, tràn đầy thâm ý nói: “Hừ, cậu đòi hỏi nhiều thật đó. Sao tôi không nhìn ra cậu còn là một thánh nhân nhỉ?”
“Tôi không cao thượng như cô nói đâu. Chỉ có điều nếu như cô tùy ý bắt một người tới cho tôi giết, thì tôi thật sự không xuống tay được.” Cố Thanh Sơn cười khổ nói.
Hai người đột nhiên dừng lại.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, một vệt ánh sáng nóng rực hiện lên.
Tốc độ của vệt ánh sáng này rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trên boong thuyền của thuyền bay cổ thụ Kinh Cức.
Ầm!
Toàn bộ chiếc thuyền khẽ rung lên.
Chỉ thấy một người nham thạch mặc một bộ áo giáp màu xám xuất hiện trước mặt ba người.
“Chủ nhân thế giới Tinh vân Nam Thập Tự!” Laura kinh ngạc kêu lên.
“Người quen à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn quan sát đối phương, cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc nào đó trên người đối phương.
Ở thời đại viễn cổ, Cố Thanh Sơn đã từng biến thân thành Người khổng lồ ánh sáng bất diệt, hiện tại người nham thạch ở trước mặt hắn cũng có mấy phần khí tức của Người khổng lồ bất diệt.
Sinh mệnh nguyên tố này thật sự mạnh mẽ.
“Không, hắn ta là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Bá Chủ, là sự tồn tại mạnh nhất của bộ tộc Nguyên tố Đất, cũng là nhân vật nổi tiếng có thể đếm được trên đầu ngón tay trong chín trăm triệu tầng thế giới.” Laura nói nhỏ.
Người nham thạch to lớn rõ ràng cũng chú ý tới Laura.
Hắn ta tỏ ra có chút bất ngờ, hỏi: “Nữ vương Kinh Cức? Nói như vậy, là ngươi và thuộc hạ của ngươi đã cứu người kia?”
“Ai?” Laura không hiểu.
Đúng, căn bản là không có khả năng.
Trái tim của Lâm từ từ được thả lỏng.
Cố Thanh Sơn bắt đầu kiểm tra tình trạng vết thương của người đàn ông.
“Ừm... thương tích khá nặng, nhưng mà cánh tay bằng gỗ nói anh ta sẽ không chết, vậy tôi sẽ xử lý vết thương cho anh ta trước.”
Cố Thanh Sơn nói.
Đúng lúc này, thuyền bay cổ thụ Kinh Cức đột nhiên chấn động, dừng ở tại chỗ không tiến lên phía trước nữa.
Dường như có thứ gì đó đang ngăn chặn đường đi của thuyền bay, khiến nó nhất thời không biết nên làm gì.
Laura và Lâm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trong dòng chảy thời không hỗn loạn ở trước mặt, thuyền bay này nối tiếp thuyền bay kia xuất hiện.
Những chiếc thuyền bay chi chít ngăn chặn trong dòng chảy thời không hỗn loạn, ngăn chặn tất cả các hướng tiến lên.
“Chúng ta đổi hướng!” Lâm không quan tâm nói.
“Không kịp nữa rồi.” Laura nói.
Chỉ thấy ở bốn phương tám hương xuất hiện đủ loại thuyền bay.
Những chiếc thuyền bay này bao vây con thuyền của Laura chặt chẽ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Từng đám chức nghiệp giả từ trên thuyền bay nhảy lên, bay đến thuyền cổ thụ Kinh Cức.
“Giao Nữ vương Kinh Cức ra đây!”
Người đứng đầu hét lớn.
Laura chạy đến phía sau Cố Thanh Sơn, dùng ngón tay chọc vào hắn, nói: “Làm sao bây giờ, em không thạo việc chiến đấu.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu, xử lý vết thương cho người đàn ông.
“Lâm.”
Hắn thản nhiên nói ra một chữ.
Lâm nhìn hắn, rồi lại nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Laura, cười nói: “Bình thường tôi sẽ không từ chối chiến đấu, nhưng mà...”
“Chị có chỗ khó gì sao?” Laura lập tức hỏi.
“Chỗ khó thì không có, chỉ là loại chuyện như đập muỗi này thật sự không thú vị.” Lâm nói.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô hơi hạ thấp xuống, bày ra tư thế sẵn sàng, ngay sau đó chậm rãi đánh ra một quyền về phía hư không ở trước mặt.
Nói là một quyền.
Nhưng trên đường mà nó được đánh ra, không gian xung quanh rung động rất nhiều lần với một tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.
Đằng trước, đằng sau, bên trên, bên dưới, bên trái, bên phải.
Tất cả các chức nghiệp giả bao vây xung quanh chiếc thuyền bay cổ thụ Kinh Cức, đều bị sức mạnh của một quyền đột nhiên xuất hiện trong hư không đánh cho tan tành.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, màu đỏ tươi bỗng tràn ngập cả không gian, rồi lại hóa thành sóng to gió lớn nhanh chóng đi xa.
Đây là kỹ xảo võ đạo vô cùng kinh người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Lâm khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, cô mạnh như thế!
Dòng chảy hỗn loạn của thời không mới vừa rồi còn ồn ào, dưới một quyền của cô, đã trở lại yên bình.
“Tôi thật sự không thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng nếu như bọn họ dám đến khiêu khích, thì họ phải chịu trách nhiệm cho sự sống chết của bản thân.”
Lâm thu quyền lại, bình tĩnh nói.
Cùng thời khắc đó.
Ở khu Tranh Bá xa xôi.
Ma Long Vực Sâu đang đứng trong biển kho báu vô tận, nghiêm túc kiểm kê bảo vật đã được ghi tên trong sổ.
Đột nhiên, một giọng nói thành kính mà hốt hoảng vang lên trong hư không:
“Thưa thần linh vĩ đại, chúng tôi có việc bẩm báo với ngài.”
Ma Long bực mình cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, nói: “Chuyện gì? Hỡi tín đồ của ta.”
“Ở nơi gần khu Kỳ Dị, trên tuyến đường bí mật đó, người chúng tôi phái đi đã đối mặt với Nữ vương Kinh Cức, nhưng tất cả đều đã bị giết chết.”
“Cái gì!”
Ma Long ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.
Giọng nói kia trở nên căng thẳng hơn, tiếp tục bẩm báo: “Có một cường giả chúng tôi hoàn toàn không thể chống lại đang bảo vệ cho Nữ vương Kinh Cức. Chỉ trong nháy mắt cô ta đã giết chết toàn bộ người của chúng tôi.”
“Là cổ thụ Kinh Cức sao?”
“Không phải nó. Theo phán đoán của chúng tôi, có lẽ là cận vệ của Nữ vương.”
“Cận vệ? Được rồi, ta đã hiểu, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Ma Long Vực Sâu im lặng đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc.
“Hộ vệ cường đại như vậy... Việc này thật kỳ lạ.”
Nó lẩm bẩm, trong đầu từ từ đưa ra quyết định.
“Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến.”
“Bất kể như thế nào, Nữ vương quản lý kho báu nhất định phải biến thành nô lệ của ta!”
......
Thuyền bay cổ thụ Kinh Cức lao đi nhanh chóng trong không trung.
Toàn bộ các chức nghiệp giả ồ ạt đến bao vây chiếc thuyền bay này đều đã tan thành mây khói.
Hư không trở lại yên bình.
Những chức nghiệp giả đứng đông nghịt ban nãy giống như một cảnh tượng nào đó chen ngang vào, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng lên khỏi mặt đất.
Vết thương của người đàn ông căn nọ về cơ bản đã được xử lý xong, nhưng đến lúc nào anh ta mới có thể tỉnh lại, thì hắn cũng không biết được.
Người đàn ông nằm trên boong thuyền không hề nhúc nhích, vẫn chìm trong cơn hôn mê.
Người được cánh tay bằng gỗ túm tới kia mai sau có thể giúp đỡ được cho mình sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn nhìn người đàn ông nọ, trong lòng có chút không chắc chắn.
Thế nhưng người này thật sự được cứu từ trong hư không tới đây.
Cố Thanh Sơn cũng hiểu rất rõ sức mạnh của bên Kỳ Quái.
Lúc này cũng không thể làm gì khác hơn là đợi đối phương tỉnh lại trước đã.
Hắn phóng xuất thần niệm quan sát hư không, chỉ thấy bốn phía sáng sủa, tất cả các chức nghiệp giả đến bao vây nơi này đều đã bị Lâm tiêu diệt không còn một mống.
“Giết sạch tất cả rồi ư?” Hắn không nhịn được liền hỏi.
“Là cậu bảo tôi ra tay, có vấn đề gì sao?” Lâm hỏi ngược lại.
Cố Thanh Sơn cười xòa: “Không có vấn đề gì, đương nhiên là không có vấn đề gì. Làm tốt lắm.”
Thế nhưng trong giọng nói của hắn, ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Hiện tại hắn chỉ còn 2 điểm hồn lực đáng thương, ngộ nhỡ gặp phải chuyện khẩn cấp, có rất nhiều năng lực không thể dùng được.
Lâm suy nghĩ một chút, từ từ hiểu ra.
“Tôi nhớ ra rồi, hình như cậu sở hữu một loại Trật Tự kỳ lạ, có thể giành được hồn lực trên người cường giả thông qua việc giết chóc. Sớm biết như vậy thì tôi chỉ đánh cho bọn họ bị tàn phế thôi.” Lâm nói.
Trông thấy bộ dạng có chút tiếc nuối của cô, Cố Thanh Sơn đành phải an ủi ngược lại: “Không sao, lần sau có kẻ thù thì lại giải quyết.”
“Nhất định phải là đối thủ mạnh hơn cậu thì mới được sao?” Lâm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Gần như tôi cũng được.” Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, trông thấy bộ dạng rục rịch muốn hành động kia của Lâm, vội vàng bổ sung: “Trên thực tế tôi cũng không thích tùy tiện giết người, nhất định phải là kẻ địch xác nhận có thể giết được.”
Lâm vừa nghe liền hiểu hắn đang lo lắng điều gì, tràn đầy thâm ý nói: “Hừ, cậu đòi hỏi nhiều thật đó. Sao tôi không nhìn ra cậu còn là một thánh nhân nhỉ?”
“Tôi không cao thượng như cô nói đâu. Chỉ có điều nếu như cô tùy ý bắt một người tới cho tôi giết, thì tôi thật sự không xuống tay được.” Cố Thanh Sơn cười khổ nói.
Hai người đột nhiên dừng lại.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, một vệt ánh sáng nóng rực hiện lên.
Tốc độ của vệt ánh sáng này rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trên boong thuyền của thuyền bay cổ thụ Kinh Cức.
Ầm!
Toàn bộ chiếc thuyền khẽ rung lên.
Chỉ thấy một người nham thạch mặc một bộ áo giáp màu xám xuất hiện trước mặt ba người.
“Chủ nhân thế giới Tinh vân Nam Thập Tự!” Laura kinh ngạc kêu lên.
“Người quen à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn quan sát đối phương, cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc nào đó trên người đối phương.
Ở thời đại viễn cổ, Cố Thanh Sơn đã từng biến thân thành Người khổng lồ ánh sáng bất diệt, hiện tại người nham thạch ở trước mặt hắn cũng có mấy phần khí tức của Người khổng lồ bất diệt.
Sinh mệnh nguyên tố này thật sự mạnh mẽ.
“Không, hắn ta là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Bá Chủ, là sự tồn tại mạnh nhất của bộ tộc Nguyên tố Đất, cũng là nhân vật nổi tiếng có thể đếm được trên đầu ngón tay trong chín trăm triệu tầng thế giới.” Laura nói nhỏ.
Người nham thạch to lớn rõ ràng cũng chú ý tới Laura.
Hắn ta tỏ ra có chút bất ngờ, hỏi: “Nữ vương Kinh Cức? Nói như vậy, là ngươi và thuộc hạ của ngươi đã cứu người kia?”
“Ai?” Laura không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro