Hỗ Cứu Giả
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cánh tay tàn phế nói: “Ta sẽ đi tìm thân thể của ta... Dù sao thì ta cũng chỉ là một cánh tay tàn phế.”
Ba người ngẩng đầu, nhìn nhau.
“Dùng đi, Laura. Chuyện cứu người này dù sao cũng không phải chuyện xấu, mai sau không chừng người này thật sự có thể cứu chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nhét cánh tay vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Hắn nhìn cô bé, tỏ vẻ không hiểu.
Laura hít một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Em không cần bất kỳ người nào tới cứu cả.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu như em gặp phải bất kỳ hiểm cảnh nào, em vẫn có anh ở đây mà. Cố Thanh Sơn, anh là Bá Tước của Vương quốc, anh nhất định sẽ không để em bị người ta giết chết, không phải sao?”
“Đương nhiên, anh sẽ cứu em.”
“Vậy là được rồi. Em không cần vật này, người cần nó ngược lại chính là anh. Nguy hiểm mà anh phải đối mặt còn nhiều hơn em, cho nên anh hãy dùng nó đi.”
Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy rất cảm động, lại không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này Laura đã bắt đầu hỏi cánh tay tàn phế.
“Này, ngươi đã ở trên tay của anh ấy, anh ấy hẳn là vẫn an toàn chứ?”
“An toàn?”
Con mắt trên cánh tay mở ra thật to, kêu lên: “Chuyện ngươi muốn làm quá ghê gớm, chỉ sợ sẽ không có lúc nào được an toàn.”
Cho dù Cố Thanh Sơn có từ chối như thế nào, Laura vẫn muốn hắn dùng cánh tay này.
Thậm chí cô bé còn uy hiếp hắn, bảo rằng nếu hắn không dùng, mình sẽ ném nó vào trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Không có cách nào, Cố Thanh Sơn đành phải tiếp nhận tâm ý của cô bé.
Hắn cầm cánh tay bằng gỗ, các dòng chữ đom đóm nhỏ liên tục xuất hiện trên giao diện Chiến Thần.
[Vật Kỳ Quái: Cánh tay tình bạn (vì vẫn còn một cánh tay khác)]
[Vật phẩm này có thể biết được tâm nguyện trong lòng người sở hữu, tiến hành dự đoán đối với hoàn cảnh mà người sở hữu sắp sửa đối mặt, sau đó vượt qua các giới hạn về không gian để cứu một Hỗ Cứu giả.]
[Số lần sử dụng còn lại: 1/2.]
[Trình tự sử dụng:
Một, cầm nó lên;
Hai, dùng nó nắm vào hư không;
Ba, túm một Hỗ Cứu giả đang ở trong cảnh sống chết đến không gian mà ngài đang ở.]
Cố Thanh Sơn thầm khen ngợi.
Vật này có ba chức năng, hơn nữa một cái trong đó còn có thể vượt qua các giới hạn về không gian để đi cứu người.
Hệ Thần Bí vốn dĩ đã lớn mạnh, mà Kỳ Quái lại càng là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Chỉ có điều, đồ vật bên Kỳ Quái rất hiếm có, khó mà gặp được.
“Món đồ chơi này dùng như thế nào, rất khó sao?”
Lâm khoanh tay ở bên cạnh, cảm thấy hứng thú, hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn các dòng chữ đom đóm nhỏ trên giao diện Chiến Thần, nói:
“Hình như cũng không phải là rất khó.”
Nói xong, hắn cầm một đầu của cánh tay bằng gỗ, vung vào trong hư không.
Cánh tay xẹt qua hư không, rồi thu về.
Nhưng không túm được thứ gì hết.
Ba người đều cảm thấy khá kỳ lạ.
“Nè, sao ngươi không túm được bất kỳ một Hỗ Cứu giả nào vậy?” Laura không nhịn được, hỏi.
“Là thế này... Vừa nãy ta đã túm được một người ra khỏi một tình huống nguy hiểm, nhưng kết quả là cậu ta đã tắt thở ngay lập tức, cho nên ta mới buông cậu ta ra.” Cánh tay bằng gỗ nói.
“Kém cỏi đến vậy sao.” Cố Thanh Sơn thất vọng nói.
Con mắt trên cánh tay bằng gỗ trợn to, thanh minh: “Cậu nhóc, đáng lẽ cậu phải tự mình biết mình chứ.”
“Tự mình biết mình?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cánh tay bằng gỗ có chút bất đắc dĩ nói: “Muốn tìm một Hỗ Cứu giả phù hợp cho cậu, thật sự là rất khó.”
“Vậy phải làm thế nào?” Cố Thanh Sơn cũng không biết phải làm sao, hỏi.
“Đợi ta nhìn một chút, ta phải nhìn cho thật kỹ đã.”
Con mắt trên cánh tay bằng gỗ nhìn về phía hư không, tròng mắt liên tục chuyển động, giống như đang quan sát rất nhiều thế giới.
Đột nhiên, nó lớn tiếng kêu lên:
“Mau, toàn lực túm một lần nữa đi. Ta đã tìm được một đồng bọn rất tốt cho ngươi rồi đó. Có điều cậu ta đang ở vào tình huống vô cùng nguy hiểm, sắp chết đến nơi rồi.”
Cố Thanh Sơn vội vàng cầm cánh tay bằng gỗ quét về phía hư không một lần nữa.
Rút ra bài học từ lần trước, lần này hắn sử dụng cả kiếm quyết, chỉ để túm được cái người sắp bị giết chết kia nhanh hơn một chút.
Cánh tay bằng gỗ xẹt qua hư không.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trên cánh tay truyền tới cảm giác nặng trịch.
“Túm được rồi!”
Hắn kêu to lên một tiếng, hai tay túm lấy cánh tay bằng gỗ, mạnh mẽ kéo về...
Cùng thời khắc đó.
Chín trăm triệu tầng thế giới.
Khu Luân Hãm.
Một thế giới đổ nát gần khu Tranh Bá.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả từ trong không trung hạ xuống.
Toàn bộ thế giới không ngừng rung động, sụp đổ.
Dưới sự công kích liên tục không ngừng của nó, thế giới bắt đầu bị hủy diệt hoàn toàn.
“Ở trước mặt Hỗn Loạn vô tận, cho dù có là ngươi, thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phát ra giọng nói đắc ý.
Ở phía đối diện với nó, một người đàn ông đang quỳ một chân trên đất, lau đi vết máu trên khóe miệng.
Hắn ta bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là bản thể của ta không ở đây, nếu không thì...”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không vui nói: “Ngươi không còn cơ hội nữa rồi, ta đang càng ngày càng giành được nhiều sức mạnh của Hỗn Loạn hơn. Khi bản thể của ngươi chạy từ đáy Vực Sâu Vĩnh Hằng đến đây, ta sẽ không còn sợ ngươi nữa.”
“Còn bây giờ thì hãy chết đi!”
Sức mạnh vô tận bộc phát ra từ trên người nó.
Hư không méo mó, khuếch tán ra hai bên.
Trong cuồng phong, một kích tràn đầy sức mạnh của hỗn loạn đã tới!
Người đàn ông kia thở dài một tiếng, hai mắt trở nên sắc bén.
Cho dù là một khắc cuối cùng, cũng phải dùng sự chiến đấu để đối mặt!
Hắn ta toàn lực ra tay.
Ầm!
Sức mạnh Hỗn Loạn cuồn cuộn lao đến, nện cả người hắn ta xuống nền đất với một khí thế không thể chống lại.
Đúng lúc này, một cánh tay bằng gỗ kỳ quái đột nhiên nhô ra, nắm chặt lấy người đàn ông, biến mất khỏi thế giới này.
“Không...”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phẫn nộ gầm rú.
Nó gần như chỉ cần di chuyển một chút là đã về tới mặt đất.
Nhưng không còn lại gì ở đó.
Chỉ còn lại dư vị của sóng không gian vẫn đang tản ra bốn phương tám hướng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự biến động của không gian.
“Một nơi gần khu Kỳ Dị...”
“Xa quá rồi.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tiếc nuối nói: “Không được, trước tiên mình phải đến khu Tranh Bá tiêu diệt Trật Tự. Đây mới là chuyện quan trọng nhất!”
Nó đứng lên, nhảy vào không trung, rời khỏi thế giới đã bị hủy diệt ấy.
...
Bên kia.
“Bịch!”
Bóng đen rơi lên mặt đất.
Mấy người vây xung quanh xem xét, là một người đàn ông toàn thân dính đầy bụi đất.
Vết thương trên cơ thể của người đàn ông này khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Lúc này, hắn ta đã rơi vào cơn hôn mê.
Cánh tay bằng gỗ thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Được rồi, cậu ta vẫn còn hơi thở cuối cùng. Bởi vì cậu ta là tồn tại như thế, cho nên chỉ cần không dùng sức mạnh kia công kích cậu ta, cậu ta sẽ dần dần khỏe lại thôi.”
“Ta đã làm xong việc của mình rồi, tạm biệt.”
Cánh tay bằng gỗ vẫy chào Cố Thanh Sơn, Laura và Lâm.
Nó phóng lên trời, biến mất trong tầm mắt của ba người.
Ba người thu hồi ánh mắt, nhìn xuống nền đất.
Người đàn ông giống như được bới ra từ trong đống đổ nát, bị phủ một lớp tro bụi xám xịt, căn bản không nhìn rõ diện mạo.
“Người này là ai vậy?” Laura hỏi.
“Em không biết, anh lại càng không biết.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đưa tay bắt quyết.
Thuật Tẩy Rửa.
Chỉ thấy tất cả bụi đất trên cơ thể của người đàn ông đều bay ngược lên, tản vào trong hư không ở bên ngoài thuyền bay cổ thụ Kinh Cức.
Hình dáng và trang phục của người nọ xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn họ.
Lâm nhìn diện mạo của hắn ta, đột nhiên ngây ra.
“Sao lại trông giống với... trong truyền thuyết thế nhỉ.”
Lâm lẩm bẩm rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận dò xét người này.
Cơ thể không có vấn đề gì.
Đây chỉ là một người đàn ông bình thường, để một kiểu tóc hợp thời, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính đen.
Làm sao mà vị kia có thể hiểu được những thứ này chứ?
Ba người ngẩng đầu, nhìn nhau.
“Dùng đi, Laura. Chuyện cứu người này dù sao cũng không phải chuyện xấu, mai sau không chừng người này thật sự có thể cứu chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nhét cánh tay vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Hắn nhìn cô bé, tỏ vẻ không hiểu.
Laura hít một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Em không cần bất kỳ người nào tới cứu cả.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu như em gặp phải bất kỳ hiểm cảnh nào, em vẫn có anh ở đây mà. Cố Thanh Sơn, anh là Bá Tước của Vương quốc, anh nhất định sẽ không để em bị người ta giết chết, không phải sao?”
“Đương nhiên, anh sẽ cứu em.”
“Vậy là được rồi. Em không cần vật này, người cần nó ngược lại chính là anh. Nguy hiểm mà anh phải đối mặt còn nhiều hơn em, cho nên anh hãy dùng nó đi.”
Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy rất cảm động, lại không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này Laura đã bắt đầu hỏi cánh tay tàn phế.
“Này, ngươi đã ở trên tay của anh ấy, anh ấy hẳn là vẫn an toàn chứ?”
“An toàn?”
Con mắt trên cánh tay mở ra thật to, kêu lên: “Chuyện ngươi muốn làm quá ghê gớm, chỉ sợ sẽ không có lúc nào được an toàn.”
Cho dù Cố Thanh Sơn có từ chối như thế nào, Laura vẫn muốn hắn dùng cánh tay này.
Thậm chí cô bé còn uy hiếp hắn, bảo rằng nếu hắn không dùng, mình sẽ ném nó vào trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Không có cách nào, Cố Thanh Sơn đành phải tiếp nhận tâm ý của cô bé.
Hắn cầm cánh tay bằng gỗ, các dòng chữ đom đóm nhỏ liên tục xuất hiện trên giao diện Chiến Thần.
[Vật Kỳ Quái: Cánh tay tình bạn (vì vẫn còn một cánh tay khác)]
[Vật phẩm này có thể biết được tâm nguyện trong lòng người sở hữu, tiến hành dự đoán đối với hoàn cảnh mà người sở hữu sắp sửa đối mặt, sau đó vượt qua các giới hạn về không gian để cứu một Hỗ Cứu giả.]
[Số lần sử dụng còn lại: 1/2.]
[Trình tự sử dụng:
Một, cầm nó lên;
Hai, dùng nó nắm vào hư không;
Ba, túm một Hỗ Cứu giả đang ở trong cảnh sống chết đến không gian mà ngài đang ở.]
Cố Thanh Sơn thầm khen ngợi.
Vật này có ba chức năng, hơn nữa một cái trong đó còn có thể vượt qua các giới hạn về không gian để đi cứu người.
Hệ Thần Bí vốn dĩ đã lớn mạnh, mà Kỳ Quái lại càng là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Chỉ có điều, đồ vật bên Kỳ Quái rất hiếm có, khó mà gặp được.
“Món đồ chơi này dùng như thế nào, rất khó sao?”
Lâm khoanh tay ở bên cạnh, cảm thấy hứng thú, hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn các dòng chữ đom đóm nhỏ trên giao diện Chiến Thần, nói:
“Hình như cũng không phải là rất khó.”
Nói xong, hắn cầm một đầu của cánh tay bằng gỗ, vung vào trong hư không.
Cánh tay xẹt qua hư không, rồi thu về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không túm được thứ gì hết.
Ba người đều cảm thấy khá kỳ lạ.
“Nè, sao ngươi không túm được bất kỳ một Hỗ Cứu giả nào vậy?” Laura không nhịn được, hỏi.
“Là thế này... Vừa nãy ta đã túm được một người ra khỏi một tình huống nguy hiểm, nhưng kết quả là cậu ta đã tắt thở ngay lập tức, cho nên ta mới buông cậu ta ra.” Cánh tay bằng gỗ nói.
“Kém cỏi đến vậy sao.” Cố Thanh Sơn thất vọng nói.
Con mắt trên cánh tay bằng gỗ trợn to, thanh minh: “Cậu nhóc, đáng lẽ cậu phải tự mình biết mình chứ.”
“Tự mình biết mình?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cánh tay bằng gỗ có chút bất đắc dĩ nói: “Muốn tìm một Hỗ Cứu giả phù hợp cho cậu, thật sự là rất khó.”
“Vậy phải làm thế nào?” Cố Thanh Sơn cũng không biết phải làm sao, hỏi.
“Đợi ta nhìn một chút, ta phải nhìn cho thật kỹ đã.”
Con mắt trên cánh tay bằng gỗ nhìn về phía hư không, tròng mắt liên tục chuyển động, giống như đang quan sát rất nhiều thế giới.
Đột nhiên, nó lớn tiếng kêu lên:
“Mau, toàn lực túm một lần nữa đi. Ta đã tìm được một đồng bọn rất tốt cho ngươi rồi đó. Có điều cậu ta đang ở vào tình huống vô cùng nguy hiểm, sắp chết đến nơi rồi.”
Cố Thanh Sơn vội vàng cầm cánh tay bằng gỗ quét về phía hư không một lần nữa.
Rút ra bài học từ lần trước, lần này hắn sử dụng cả kiếm quyết, chỉ để túm được cái người sắp bị giết chết kia nhanh hơn một chút.
Cánh tay bằng gỗ xẹt qua hư không.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trên cánh tay truyền tới cảm giác nặng trịch.
“Túm được rồi!”
Hắn kêu to lên một tiếng, hai tay túm lấy cánh tay bằng gỗ, mạnh mẽ kéo về...
Cùng thời khắc đó.
Chín trăm triệu tầng thế giới.
Khu Luân Hãm.
Một thế giới đổ nát gần khu Tranh Bá.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả từ trong không trung hạ xuống.
Toàn bộ thế giới không ngừng rung động, sụp đổ.
Dưới sự công kích liên tục không ngừng của nó, thế giới bắt đầu bị hủy diệt hoàn toàn.
“Ở trước mặt Hỗn Loạn vô tận, cho dù có là ngươi, thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phát ra giọng nói đắc ý.
Ở phía đối diện với nó, một người đàn ông đang quỳ một chân trên đất, lau đi vết máu trên khóe miệng.
Hắn ta bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là bản thể của ta không ở đây, nếu không thì...”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không vui nói: “Ngươi không còn cơ hội nữa rồi, ta đang càng ngày càng giành được nhiều sức mạnh của Hỗn Loạn hơn. Khi bản thể của ngươi chạy từ đáy Vực Sâu Vĩnh Hằng đến đây, ta sẽ không còn sợ ngươi nữa.”
“Còn bây giờ thì hãy chết đi!”
Sức mạnh vô tận bộc phát ra từ trên người nó.
Hư không méo mó, khuếch tán ra hai bên.
Trong cuồng phong, một kích tràn đầy sức mạnh của hỗn loạn đã tới!
Người đàn ông kia thở dài một tiếng, hai mắt trở nên sắc bén.
Cho dù là một khắc cuối cùng, cũng phải dùng sự chiến đấu để đối mặt!
Hắn ta toàn lực ra tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm!
Sức mạnh Hỗn Loạn cuồn cuộn lao đến, nện cả người hắn ta xuống nền đất với một khí thế không thể chống lại.
Đúng lúc này, một cánh tay bằng gỗ kỳ quái đột nhiên nhô ra, nắm chặt lấy người đàn ông, biến mất khỏi thế giới này.
“Không...”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phẫn nộ gầm rú.
Nó gần như chỉ cần di chuyển một chút là đã về tới mặt đất.
Nhưng không còn lại gì ở đó.
Chỉ còn lại dư vị của sóng không gian vẫn đang tản ra bốn phương tám hướng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự biến động của không gian.
“Một nơi gần khu Kỳ Dị...”
“Xa quá rồi.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tiếc nuối nói: “Không được, trước tiên mình phải đến khu Tranh Bá tiêu diệt Trật Tự. Đây mới là chuyện quan trọng nhất!”
Nó đứng lên, nhảy vào không trung, rời khỏi thế giới đã bị hủy diệt ấy.
...
Bên kia.
“Bịch!”
Bóng đen rơi lên mặt đất.
Mấy người vây xung quanh xem xét, là một người đàn ông toàn thân dính đầy bụi đất.
Vết thương trên cơ thể của người đàn ông này khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Lúc này, hắn ta đã rơi vào cơn hôn mê.
Cánh tay bằng gỗ thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Được rồi, cậu ta vẫn còn hơi thở cuối cùng. Bởi vì cậu ta là tồn tại như thế, cho nên chỉ cần không dùng sức mạnh kia công kích cậu ta, cậu ta sẽ dần dần khỏe lại thôi.”
“Ta đã làm xong việc của mình rồi, tạm biệt.”
Cánh tay bằng gỗ vẫy chào Cố Thanh Sơn, Laura và Lâm.
Nó phóng lên trời, biến mất trong tầm mắt của ba người.
Ba người thu hồi ánh mắt, nhìn xuống nền đất.
Người đàn ông giống như được bới ra từ trong đống đổ nát, bị phủ một lớp tro bụi xám xịt, căn bản không nhìn rõ diện mạo.
“Người này là ai vậy?” Laura hỏi.
“Em không biết, anh lại càng không biết.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đưa tay bắt quyết.
Thuật Tẩy Rửa.
Chỉ thấy tất cả bụi đất trên cơ thể của người đàn ông đều bay ngược lên, tản vào trong hư không ở bên ngoài thuyền bay cổ thụ Kinh Cức.
Hình dáng và trang phục của người nọ xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn họ.
Lâm nhìn diện mạo của hắn ta, đột nhiên ngây ra.
“Sao lại trông giống với... trong truyền thuyết thế nhỉ.”
Lâm lẩm bẩm rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận dò xét người này.
Cơ thể không có vấn đề gì.
Đây chỉ là một người đàn ông bình thường, để một kiểu tóc hợp thời, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính đen.
Làm sao mà vị kia có thể hiểu được những thứ này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro