Thế giới bị hủy...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có hai người tay cầm vũ khí, đứng ở hai bên máy gắp búp bê.
Người nọ liền đi tới trước máy gắp búp bê, đưa tay ấn lên.
Máy gắp búp bê lập tức sáng lên, tiếng nhạc của trò chơi lại vang lên lần nữa.
“Tốn một giọt máu sẽ khởi động được một lần.”
Leng keng!
“Ta muốn bắt ngài Tổng thống Liên Bang, ngươi làm được không?”
“Xin cho biết tên và tuổi của ông ta.”
Người nọ liền nói ra.
Máy gắp búp bê im lặng một hồi, sau mới nói: “Tôi không thể bắt người này được.”
“Tại sao, không phải lão ta cũng chỉ là người thường thôi sao?” Người nọ hỏi.
Máy gắp búp bê nói: “Bởi vì trong lòng các người có ác ý.”
Người nọ quay đầu nhìn về phía sau.
“Đổi cái máy khác.” Giọng nói già nua vang lên.
Người nọ liền tới trước Máy Phán Xét Nguyện Vọng, nói: “Ta muốn phán xét một người.”
Phán Xét Nguyện Vọng lập tức cất lời:
“Khách hàng kính mến, xin hãy cho biết kẻ tội nhân mà ngài muốn phán xét cũng như thân phận của hắn.”
Người nọ thấp giọng nói: “Ta muốn phán quyết Tổng thống Liên Bang.”
“Tôi không thể phán xét người này.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
“Tại sao? Trước kia Thẩm phán của Liên Bang phạm phải trọng tội, ngươi vẫn phán xét và phán quyết cả ông ta, vậy tại sao bây giờ lại không chịu phán xét Tổng thống?” Người kia hỏi.
Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói: “Dù ông ấy có dùng đến thủ đoạn, thì đó cũng là vì lợi ích của dân chúng, cho nên ông ấy không phải kẻ độc ác.”
Bọn họ liền nhìn nhau.
“Đáng chết.” Một giọng nói già nua vang lên.
“Đúng thật là kì lạ, chúng ta giết lão nhiều lần như thế, vậy mà đến cuối cùng lão vẫn không chết.” Một giọng nói già nua khác vang lên: “Bây giờ đến cả mấy cái máy kì quái này cũng che chở cho lão.”
“Trong suốt chiều dài lịch sử Liên Bang, chúng ta đã dùng cùng một phương thức thành công thay thế không biết bao nhiêu đời Tổng thống, tại sao đúng lần này lại thất bại chứ?” Thêm một giọng nói già nua nữa vang lên.
“Mấu chốt vấn đề là ngày càng có nhiều người ngả về phía lão.”
“Võ Thánh của nhà họ Trương và thế hệ sát thủ mới đều luôn luôn bảo vệ lão.”
“Lại còn nhà khoa học của Liên Bang kia nữa, chết tiệt.”
“Cứ như vậy, lão muốn kí kết dự luật nào là cái dự luật đó y như rằng sẽ được thông qua và thi hành.” Có người lo lắng nói.
“Đi thôi, đi sắp xếp một vụ ám sát, người ta bảo mèo có chín cái mạng, chừng nào lão còn sống, thì chúng ta sẽ tiếp tục giết.”
“Phải, đúng là khốn nạn.”
Bọn họ nói xong thì lần lượt rời khỏi nơi quảng trường hoang vu.
…
“Vậy là công năng của các ngươi chỉ có vậy thôi sao?” Cố Thanh Sơn không thể tin được, nói.
“Đúng vậy.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
“Vậy chuyện địa ngục làm thế nào bây giờ?”
Máy Phán Xét Nguyện Vọng đáp lời: “Xin hãy chú ý mã số của chúng tôi.”
“Ta thấy rồi, theo thứ tự là 1,12,23,47.”
“Những máy móc xử lí mọi việc dưới Hoàng Tuyền được phân thành các cấp từ 1 đến 88, tổng cộng có tám mươi tám chiếc.”
“Là máy xử lí các công việc thường ngày dưới Hoàng Tuyền, chúng tôi chẳng những có thể hoàn thành chu đáo tất cả sự vụ, mà còn cung cấp thêm một số chức năng giải trí nhất định.”
“Điều này là để giảm bớt áp lực công việc của chúng quỷ và nâng cao chất lượng cuộc sống của chúng quỷ ở Hoàng Tuyền.”
Cố Thanh Sơn liền hỏi: “Có phải các ngươi là những máy móc chuyên phụ trách đối phó với địa ngục, đối phó với người chết không?”
“Thật đáng tiếc, trước đó trên đường đến thế giới con người, ngoại trừ bốn chúng tôi ra, toàn bộ những đồng bạn còn lại đều đã bị hỏng.”
“Sao lại hỏng?”
“Hiện giờ đường đến thế giới con người nguy hiểm vô cùng, không nhiều máy vượt qua được.”
“Không có viện quân khác sao?”
“Các thần khí Thượng Cổ đang cố gắng nghĩ cách duy trì sự tồn tại của Hoàng Tuyền nên không thể đến được, chỉ có chúng tôi thôi.”
“Nói cách khác, chỉ dựa vào bốn chiếc máy các ngươi thì không thể xử lí địa ngục đúng không?
“Bốn chúng tôi quả thực không có cách nào.”
…
Cố Thanh Sơn và mọi người nhìn nhau, cùng thấy được sự thất vọng vô cùng trong mắt đối phương.
[Thưa ngài, có tin cấp báo!]
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
“Có chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Màn hình xuất hiện.
Trên sa mạc, tòa thành khổng lồ đã được xây xong.
Người khổng lồ bắt đầu chậm rãi ra khỏi sa mạc, tấn công thị trấn.
Bọn chúng có sức mạnh vô song không gì sánh được, chỉ cần nhàn nhã giơ tay nhấc chân một chút là đủ khả năng công thành đoạt trại.
Hạm đội Tinh Không Liên Bang không ngừng nã đạn bắn phá chúng, đáng tiếc hiệu quả không đáng kể.
Một gã khổng lồ có thân hình vô cùng to lớn đang nhìn lên bầu trời, dùng hết sức tung người lên.
Gã nhảy trên trên cao, bắt lấy một chiến hạm Tinh Không.
“AAAAA! Xuống đây cho ta!” Gã khổng lồ giận dữ gào.
Gã lôi chiến hạm Tinh Không từ trên trời lại, vứt xuống.
Ầm!
Khi chiến hạm Tinh không rơi xuống va chạm với mặt đất, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên.
Các chiến hạm Tinh Không vội vàng bay lên cao tránh đi.
“Ha ha ha ha ha, bọn người sống kia, mau đầu hàng đi, sau đó bọn mày sẽ được trở thành thức ăn cho bọn tao.” Gã khổng lồ cười một cách điên cuồng.
Màn hình chợt lóe lên.
Cảnh được chuyển đến một tòa thành lớn của đế quốc Phục Hy.
Những chiếc quan tài khổng lồ từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau xuất hiện.
Chúng lặng lẽ trôi lơ lửng trên bầu trời thành phố, với số lượng ngày càng nhiều.
Đủ mọi tiếng kêu đau đớn kì quái truyền ra từ trong những chiếc quan tài.
Ngay sau đó, màn hình lóe lên lần thứ hai.
Lần này cảnh chuyển đến thủ đô Liên Bang.
Những chiếc quan tài khổng lồ bao phủ chằng chịt khắp bầu trời.
Thủ đô hai nước cùng lúc bị địa ngục bao trùm, vừa nhìn là biết điều này không phải sự trùng hợp.
Cố Thanh Sơn nhìn những chuyện đang xảy ra trên màn hình, hít sâu một hơi.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Địa ngục Hàn Băng thì sao?”
Màn hình lại chuyển.
Từ điểm nhìn của vệ tinh không gian, non nửa vùng biên cương Thánh quốc đã biến thành màu trắng.
Băng tuyết đang lặng lẽ nuốt chửng cả địa phận của quốc gia này.
[Thưa ngài, có chuyển biến mới.] Nữ Thần Công Chính nói.
“Tình huống cụ thể…” Cố Thanh Sơn lặp lại.
Màn hình lóe lên lần thứ hai.
Lần này trên màn hình, hiện lên một tiểu quốc trên thế giới.
Ở nước này đang diễn ra một trận động đất, rung chuyển dữ dội.
Phòng ốc sập, cầu hỏng, mọi người thét lên chạy trốn khắp nơi.
Vậy nhưng trận động ấy vẫn chưa hề ngừng lại.
Dưới lòng đất, những bộ xương khô không ngừng trồi lên.
Chúng chồng chất, trở thành một ngọn núi xương trắng.
Động đất không ngừng lại, xương khô cũng không ngừng trồi lên từ dưới mặt đất, toàn bộ quá trình đã kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ.
“Không thể ngờ được giờ đến cả địa ngục Thi Hài cũng phủ xuống nhân gian, lần này thì xong thật rồi.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nhìn chăm chú vào màn hình, buồn bã thở dài nói.
Cố Thanh Sơn cũng không kiềm chế được nữa, nhìn Phán Xét Nguyện Vọng nói: “Rốt cuộc thì ở Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ không thể tiết lộ một vài tin tức liên quan đến chuyện này sao?”
Phán Xét Nguyện Vọng bình tĩnh nói: “Tôi không tiết lộ là vì muốn tốt cho ngài.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới sắp diệt vong rồi, còn có gì tốt cho ta nữa chứ?”
Người nọ liền đi tới trước máy gắp búp bê, đưa tay ấn lên.
Máy gắp búp bê lập tức sáng lên, tiếng nhạc của trò chơi lại vang lên lần nữa.
“Tốn một giọt máu sẽ khởi động được một lần.”
Leng keng!
“Ta muốn bắt ngài Tổng thống Liên Bang, ngươi làm được không?”
“Xin cho biết tên và tuổi của ông ta.”
Người nọ liền nói ra.
Máy gắp búp bê im lặng một hồi, sau mới nói: “Tôi không thể bắt người này được.”
“Tại sao, không phải lão ta cũng chỉ là người thường thôi sao?” Người nọ hỏi.
Máy gắp búp bê nói: “Bởi vì trong lòng các người có ác ý.”
Người nọ quay đầu nhìn về phía sau.
“Đổi cái máy khác.” Giọng nói già nua vang lên.
Người nọ liền tới trước Máy Phán Xét Nguyện Vọng, nói: “Ta muốn phán xét một người.”
Phán Xét Nguyện Vọng lập tức cất lời:
“Khách hàng kính mến, xin hãy cho biết kẻ tội nhân mà ngài muốn phán xét cũng như thân phận của hắn.”
Người nọ thấp giọng nói: “Ta muốn phán quyết Tổng thống Liên Bang.”
“Tôi không thể phán xét người này.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
“Tại sao? Trước kia Thẩm phán của Liên Bang phạm phải trọng tội, ngươi vẫn phán xét và phán quyết cả ông ta, vậy tại sao bây giờ lại không chịu phán xét Tổng thống?” Người kia hỏi.
Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói: “Dù ông ấy có dùng đến thủ đoạn, thì đó cũng là vì lợi ích của dân chúng, cho nên ông ấy không phải kẻ độc ác.”
Bọn họ liền nhìn nhau.
“Đáng chết.” Một giọng nói già nua vang lên.
“Đúng thật là kì lạ, chúng ta giết lão nhiều lần như thế, vậy mà đến cuối cùng lão vẫn không chết.” Một giọng nói già nua khác vang lên: “Bây giờ đến cả mấy cái máy kì quái này cũng che chở cho lão.”
“Trong suốt chiều dài lịch sử Liên Bang, chúng ta đã dùng cùng một phương thức thành công thay thế không biết bao nhiêu đời Tổng thống, tại sao đúng lần này lại thất bại chứ?” Thêm một giọng nói già nua nữa vang lên.
“Mấu chốt vấn đề là ngày càng có nhiều người ngả về phía lão.”
“Võ Thánh của nhà họ Trương và thế hệ sát thủ mới đều luôn luôn bảo vệ lão.”
“Lại còn nhà khoa học của Liên Bang kia nữa, chết tiệt.”
“Cứ như vậy, lão muốn kí kết dự luật nào là cái dự luật đó y như rằng sẽ được thông qua và thi hành.” Có người lo lắng nói.
“Đi thôi, đi sắp xếp một vụ ám sát, người ta bảo mèo có chín cái mạng, chừng nào lão còn sống, thì chúng ta sẽ tiếp tục giết.”
“Phải, đúng là khốn nạn.”
Bọn họ nói xong thì lần lượt rời khỏi nơi quảng trường hoang vu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
“Vậy là công năng của các ngươi chỉ có vậy thôi sao?” Cố Thanh Sơn không thể tin được, nói.
“Đúng vậy.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
“Vậy chuyện địa ngục làm thế nào bây giờ?”
Máy Phán Xét Nguyện Vọng đáp lời: “Xin hãy chú ý mã số của chúng tôi.”
“Ta thấy rồi, theo thứ tự là 1,12,23,47.”
“Những máy móc xử lí mọi việc dưới Hoàng Tuyền được phân thành các cấp từ 1 đến 88, tổng cộng có tám mươi tám chiếc.”
“Là máy xử lí các công việc thường ngày dưới Hoàng Tuyền, chúng tôi chẳng những có thể hoàn thành chu đáo tất cả sự vụ, mà còn cung cấp thêm một số chức năng giải trí nhất định.”
“Điều này là để giảm bớt áp lực công việc của chúng quỷ và nâng cao chất lượng cuộc sống của chúng quỷ ở Hoàng Tuyền.”
Cố Thanh Sơn liền hỏi: “Có phải các ngươi là những máy móc chuyên phụ trách đối phó với địa ngục, đối phó với người chết không?”
“Thật đáng tiếc, trước đó trên đường đến thế giới con người, ngoại trừ bốn chúng tôi ra, toàn bộ những đồng bạn còn lại đều đã bị hỏng.”
“Sao lại hỏng?”
“Hiện giờ đường đến thế giới con người nguy hiểm vô cùng, không nhiều máy vượt qua được.”
“Không có viện quân khác sao?”
“Các thần khí Thượng Cổ đang cố gắng nghĩ cách duy trì sự tồn tại của Hoàng Tuyền nên không thể đến được, chỉ có chúng tôi thôi.”
“Nói cách khác, chỉ dựa vào bốn chiếc máy các ngươi thì không thể xử lí địa ngục đúng không?
“Bốn chúng tôi quả thực không có cách nào.”
…
Cố Thanh Sơn và mọi người nhìn nhau, cùng thấy được sự thất vọng vô cùng trong mắt đối phương.
[Thưa ngài, có tin cấp báo!]
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
“Có chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Màn hình xuất hiện.
Trên sa mạc, tòa thành khổng lồ đã được xây xong.
Người khổng lồ bắt đầu chậm rãi ra khỏi sa mạc, tấn công thị trấn.
Bọn chúng có sức mạnh vô song không gì sánh được, chỉ cần nhàn nhã giơ tay nhấc chân một chút là đủ khả năng công thành đoạt trại.
Hạm đội Tinh Không Liên Bang không ngừng nã đạn bắn phá chúng, đáng tiếc hiệu quả không đáng kể.
Một gã khổng lồ có thân hình vô cùng to lớn đang nhìn lên bầu trời, dùng hết sức tung người lên.
Gã nhảy trên trên cao, bắt lấy một chiến hạm Tinh Không.
“AAAAA! Xuống đây cho ta!” Gã khổng lồ giận dữ gào.
Gã lôi chiến hạm Tinh Không từ trên trời lại, vứt xuống.
Ầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi chiến hạm Tinh không rơi xuống va chạm với mặt đất, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên.
Các chiến hạm Tinh Không vội vàng bay lên cao tránh đi.
“Ha ha ha ha ha, bọn người sống kia, mau đầu hàng đi, sau đó bọn mày sẽ được trở thành thức ăn cho bọn tao.” Gã khổng lồ cười một cách điên cuồng.
Màn hình chợt lóe lên.
Cảnh được chuyển đến một tòa thành lớn của đế quốc Phục Hy.
Những chiếc quan tài khổng lồ từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau xuất hiện.
Chúng lặng lẽ trôi lơ lửng trên bầu trời thành phố, với số lượng ngày càng nhiều.
Đủ mọi tiếng kêu đau đớn kì quái truyền ra từ trong những chiếc quan tài.
Ngay sau đó, màn hình lóe lên lần thứ hai.
Lần này cảnh chuyển đến thủ đô Liên Bang.
Những chiếc quan tài khổng lồ bao phủ chằng chịt khắp bầu trời.
Thủ đô hai nước cùng lúc bị địa ngục bao trùm, vừa nhìn là biết điều này không phải sự trùng hợp.
Cố Thanh Sơn nhìn những chuyện đang xảy ra trên màn hình, hít sâu một hơi.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Địa ngục Hàn Băng thì sao?”
Màn hình lại chuyển.
Từ điểm nhìn của vệ tinh không gian, non nửa vùng biên cương Thánh quốc đã biến thành màu trắng.
Băng tuyết đang lặng lẽ nuốt chửng cả địa phận của quốc gia này.
[Thưa ngài, có chuyển biến mới.] Nữ Thần Công Chính nói.
“Tình huống cụ thể…” Cố Thanh Sơn lặp lại.
Màn hình lóe lên lần thứ hai.
Lần này trên màn hình, hiện lên một tiểu quốc trên thế giới.
Ở nước này đang diễn ra một trận động đất, rung chuyển dữ dội.
Phòng ốc sập, cầu hỏng, mọi người thét lên chạy trốn khắp nơi.
Vậy nhưng trận động ấy vẫn chưa hề ngừng lại.
Dưới lòng đất, những bộ xương khô không ngừng trồi lên.
Chúng chồng chất, trở thành một ngọn núi xương trắng.
Động đất không ngừng lại, xương khô cũng không ngừng trồi lên từ dưới mặt đất, toàn bộ quá trình đã kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ.
“Không thể ngờ được giờ đến cả địa ngục Thi Hài cũng phủ xuống nhân gian, lần này thì xong thật rồi.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nhìn chăm chú vào màn hình, buồn bã thở dài nói.
Cố Thanh Sơn cũng không kiềm chế được nữa, nhìn Phán Xét Nguyện Vọng nói: “Rốt cuộc thì ở Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ không thể tiết lộ một vài tin tức liên quan đến chuyện này sao?”
Phán Xét Nguyện Vọng bình tĩnh nói: “Tôi không tiết lộ là vì muốn tốt cho ngài.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới sắp diệt vong rồi, còn có gì tốt cho ta nữa chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro