Vong xuyên! Von...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Máy Phán Xét Nguyện Vọng cuối cùng cũng giải thích: “Chuyện của thần linh chỉ có thể nhìn, mà không thể nói.”
“Nếu không, khi ngài nói đến một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp, thứ đó sẽ nghe thấy ngài đang nói đến nó ngay lập tức, nó sẽ đi theo giọng của ngài mà đến thế giới này.”
“Hãy tin tôi, có một số thứ nếu để lộ ra, sẽ khiến cho ngài phải chết ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn nhìn bốn loại địa ngục hiện ra trên màn hình.
Xem ra lần này, loài người thực sự phải tuyệt diệt.
Thế giới này cũng bị đẩy đến đường cùng rồi.
Đúng lúc ấy Liêu Hành đột nhiên xoay người chạy đi.
“Ông định làm gì?” Diệp Phi Ly gọi với theo.
“Nữ Thần Công Chính, hãy giao quyền hạn cho tôi, tôi sẽ làm một con tàu vũ trụ mới, chúng ta phải thoát khỏi hành tinh này!” Liêu Hành vừa chạy vừa kêu to.
[Thưa ngài, ngài có cho phép ông ta không?] Nữ Thần Công Chính nói.
Nữ Thần Công Chính lại giải thích thêm: [Theo phân tích tình hình, thì bây giờ tốt nhất là rời khỏi hành tinh này.]
[Ngoài ra, tuy các con tàu lớn tuy có thể dễ dàng dẫn đến sự chút ý của quái vật vũ trụ, nhưng cái ngài Liêu Hành chế tạo là tàu vũ trụ loại nhỏ, hơn nữa ông ấy cũng có kinh nghiệm phong phú trong việc di chuyển trong vũ trụ, nếu đi bằng tàu nhỏ thì xác suất gặp phải quái vật là rất thấp, hơn nữa Bước nhảy siêu tốc đã được hoàn thiện của ngài Liêu Hành lại có thể đảm bảo mạng sống cho mọi người.]
“Sau đó thì sao? Lang thang mãi mãi trong vũ trụ sao?” Cố Thanh Sơn ảm đạm hỏi.
Nữ Thần Công Chính im lặng.
Vùng đất trống trên núi.
Đám người Cố Thanh Sơn nhìn chiến hạm vũ trụ Tinh Không loại nhỏ bay lên trời.
Liêu Hành bay về phía phi thuyền Thần Điện.
Chỉ cần có sự cho phép của Cố Thanh Sơn, ông ta có thể chế tạo ra một con tàu vũ trụ loại nhỏ ngay lập tức.
Trương Anh Hào nói: “Đằng nào thì thế giới này cũng trở thành như vậy rồi, đôi khi dám đối mặt với hiện thực cũng là can đảm đấy.”
Anh ta vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: “Cậu phải quyết định nhanh lên”
Cố Thanh Sơn gật đầu, nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly hoang mang nói: “Nếu vẫn còn hy vọng chiến thắng, tôi sẵn sàng chiến đấu cùng anh, nhưng nếu chúng ta phải đi, xin hãy mang cả tôi, mẹ tôi và bia mộ của vợ tôi đi cùng, đây là mong muốn duy nhất của tôi.”
Cố Thanh Sơn thở dài: “Để tôi suy nghĩ cẩn thận đã, nếu thực sự không còn cách nào khác, chúng ta cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này.”
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly nhìn nhau, đều không nói gì cả.
Cố Thanh Sơn một mình đi lên đỉnh núi.
Nhìn bóng lưng hắn, Diệp Phi Ly hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”
Trương Anh Hào mở quang não liên lạc với người nhà, bảo: “Bất kể cậu ta quyết định thế nào, tôi cũng phải đưa em gái của tôi đi cùng.”
“Anh có em gái?” Diệp Phi Ly ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, còn có cả bố mẹ và bạn gái.” Trương Anh Hào đáp.
“Tôi cũng phải nhanh chóng liên lạc với mẹ tôi.” Diệp Phi Ly mở quang não, nói.
…
Cố Thanh Sơn đi lên đỉnh núi.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, khiến cho không khí vô cùng mát mẻ.
Nếu như không phải tầm nhìn ở đỉnh núi quá rõ ràng, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy những chiếc quan tài không lồ phủ kín cả bầu trời hắc ám nơi thủ đô, thì buổi tối hôm nay hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy cực kì thư giãn.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống, dựa lưng vào một cái cây.
Hắn thở dài.
Hắn quả thực không ngờ tới tình hình lại chuyển biến đến mức này, còn nghiêm trọng hơn cả ở kiếp trước.
Mặc dù pháp quyết tu hành đã được ra mắt, không những thế còn phát các loại thuốc tiềm năng Võ giả, thức tỉnh Thiên tuyển, khai hóa Ngũ hành miễn phí nhưng thời gian thực sự quá ngắn.
Con người còn chưa phát triển đủ.
Kể cả bản thân hắn có là Kiếm Tiên đi chăng nữa, cũng không thể đánh bại ba địa ngục chỉ bằng sức mạnh của một người, huống hồ hiện giờ là bốn địa ngục.
Ban đầu còn muốn dung hòa tất cả các thế giới thành một thế giới, nhưng bây giờ, xem ra tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Không còn cách nào sao?
Thực sự đã đến thời khắc tận thế rồi sao?
Đúng lúc ấy, quang não của hắn đột nhiên sáng lên.
Giọng Liêu Hành gào to vang lên: “Cố Thanh Sơn, cho phép tôi đi, tôi muốn được Nữ Thần Công Chính cung cấp nguyên liệu để chế tạo tàu vũ trụ!”
“Giờ còn kịp sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đương nhiên là kịp! Lần trước phải trở về là do vấn đề số người, nhưng bây giờ chắc chắn tôi sẽ không tái phạm sai lầm ngày ấy nữa!”
Liêu Hành trừng mắt, giơ tay nói: “Tôi muốn chế tạo một con tàu thật to, mấy thằng nhãi từ địa ngục này đừng hòng đụng đến chúng ta!”
Cố Thanh Sơn nhìn Liêu Hành, thấy được dáng vẻ sục sôi ý chí chiến đấu của ông ta.
Hắn cười nói: “Được, Nữ Thần Công Chính, tôi cho phép ông ấy.”
[Đã rõ.] Nữ Thần Công Chính đáp lại.
Đóng quang não lại, Cố Thanh Sơn nói: “Ngài Liêu quả thực là một nhân tài kiệt xuất.”
Nữ Thần Công Chính nói: [Ngài muốn cứu cứu Tinh Cầu này, mà ông ta lại muốn chạy trốn, vậy nên đương áp lực của hai người không giống nhau, ngài không cần vì thế mà suy nghĩ nhiều.]
Cố Thanh Sơn cười nói: “Tôi hiểu.”
Hắn nhắm mắt lại, bất đầu dốc sức nghĩ đối sách ứng phó.
Từ kiếp trước của bản thân, cho đến kiếp này khi đã sống lại, mỗi một cuộc chiến, mỗi một cuộc tàn sát, một bước chuyển ngoặt, thậm chí mỗi một đạo cụ tu hành, từng thứ một, từng chuyện một, đều được hồi tưởng lại, chậm rãi tua lại trong tâm trí hắn.
Hắn đã dốc hết sức mình, toàn lực nghĩ cách ứng phó, mong muốn từ trong chỗ chết tìm ra được một hi vọng sống sót.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, im lặng suy nghĩ.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, những người tu hành cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Hoàng Tuyền.
Rốt cục cuối cùng chỉ là phí công vô ích.
Phút chốc, đêm đã qua.
Trời bắt đầu hửng sáng, đây là thời điểm đen tối nhất trong một ngày.
Bốn phía xung quanh đỉnh núi đều đen kịt, không có sao, cũng chẳng hề có ánh sáng.
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ đã lâu, nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách nào.
Hắn bắt đầu lẩm bẩm.
“Hoàng Tuyền… thật sự là nơi chúng ta có cố gắng đến mấy cũng không thể nào giải quyết được sao? Rốt cuộc phải là thứ gì mới có thể đấu lại được Hoàng Tuyền?”
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một việc.
Triều Âm kiếm từng dựa vào “Khổ Hải Giai Độ”, lấy được một giọt nước Vong Xuyên của bộ xương khô mặc áo bào đen.
Đây chính là thứ đến từ Hoàng Tuyền, là báu vật quý giá mà bộ xương mặc áo đen phải trải qua thời gian cả ngàn năm mới lấy được.
“Triều Âm.” Cố Thanh Sơn nói.
Vù vù!
Triều Âm kiếm lập tức hiện hình từ hư không.
“Nước Vong Xuyên có tác dụng gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Triều Âm kiếm không ngừng kêu to.
“Ý ngươi nói là ngươi có thể luyện nó trở thành một bộ phận của mình ư?”
Chuôi Triều Âm kiếm như đang làm động tác gật, sau đó lại tiếp tục kêu to.
“Thời gian luyện hóa rất ngắn, hơn nữa, từ nay về sau còn có thể được sự cho phép của Vong Xuyên, có thể thi triển kỹ năng Khố Hải Giai Độ ở sông Vong Xuyên…” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn cười cay đắng, chậm rãi lắc đầu.
Xem ra nước Vong Xuyên đúng là báu vật quý hiếm.
“Nếu không, khi ngài nói đến một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp, thứ đó sẽ nghe thấy ngài đang nói đến nó ngay lập tức, nó sẽ đi theo giọng của ngài mà đến thế giới này.”
“Hãy tin tôi, có một số thứ nếu để lộ ra, sẽ khiến cho ngài phải chết ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn nhìn bốn loại địa ngục hiện ra trên màn hình.
Xem ra lần này, loài người thực sự phải tuyệt diệt.
Thế giới này cũng bị đẩy đến đường cùng rồi.
Đúng lúc ấy Liêu Hành đột nhiên xoay người chạy đi.
“Ông định làm gì?” Diệp Phi Ly gọi với theo.
“Nữ Thần Công Chính, hãy giao quyền hạn cho tôi, tôi sẽ làm một con tàu vũ trụ mới, chúng ta phải thoát khỏi hành tinh này!” Liêu Hành vừa chạy vừa kêu to.
[Thưa ngài, ngài có cho phép ông ta không?] Nữ Thần Công Chính nói.
Nữ Thần Công Chính lại giải thích thêm: [Theo phân tích tình hình, thì bây giờ tốt nhất là rời khỏi hành tinh này.]
[Ngoài ra, tuy các con tàu lớn tuy có thể dễ dàng dẫn đến sự chút ý của quái vật vũ trụ, nhưng cái ngài Liêu Hành chế tạo là tàu vũ trụ loại nhỏ, hơn nữa ông ấy cũng có kinh nghiệm phong phú trong việc di chuyển trong vũ trụ, nếu đi bằng tàu nhỏ thì xác suất gặp phải quái vật là rất thấp, hơn nữa Bước nhảy siêu tốc đã được hoàn thiện của ngài Liêu Hành lại có thể đảm bảo mạng sống cho mọi người.]
“Sau đó thì sao? Lang thang mãi mãi trong vũ trụ sao?” Cố Thanh Sơn ảm đạm hỏi.
Nữ Thần Công Chính im lặng.
Vùng đất trống trên núi.
Đám người Cố Thanh Sơn nhìn chiến hạm vũ trụ Tinh Không loại nhỏ bay lên trời.
Liêu Hành bay về phía phi thuyền Thần Điện.
Chỉ cần có sự cho phép của Cố Thanh Sơn, ông ta có thể chế tạo ra một con tàu vũ trụ loại nhỏ ngay lập tức.
Trương Anh Hào nói: “Đằng nào thì thế giới này cũng trở thành như vậy rồi, đôi khi dám đối mặt với hiện thực cũng là can đảm đấy.”
Anh ta vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: “Cậu phải quyết định nhanh lên”
Cố Thanh Sơn gật đầu, nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly hoang mang nói: “Nếu vẫn còn hy vọng chiến thắng, tôi sẵn sàng chiến đấu cùng anh, nhưng nếu chúng ta phải đi, xin hãy mang cả tôi, mẹ tôi và bia mộ của vợ tôi đi cùng, đây là mong muốn duy nhất của tôi.”
Cố Thanh Sơn thở dài: “Để tôi suy nghĩ cẩn thận đã, nếu thực sự không còn cách nào khác, chúng ta cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này.”
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly nhìn nhau, đều không nói gì cả.
Cố Thanh Sơn một mình đi lên đỉnh núi.
Nhìn bóng lưng hắn, Diệp Phi Ly hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Anh Hào mở quang não liên lạc với người nhà, bảo: “Bất kể cậu ta quyết định thế nào, tôi cũng phải đưa em gái của tôi đi cùng.”
“Anh có em gái?” Diệp Phi Ly ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, còn có cả bố mẹ và bạn gái.” Trương Anh Hào đáp.
“Tôi cũng phải nhanh chóng liên lạc với mẹ tôi.” Diệp Phi Ly mở quang não, nói.
…
Cố Thanh Sơn đi lên đỉnh núi.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, khiến cho không khí vô cùng mát mẻ.
Nếu như không phải tầm nhìn ở đỉnh núi quá rõ ràng, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy những chiếc quan tài không lồ phủ kín cả bầu trời hắc ám nơi thủ đô, thì buổi tối hôm nay hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy cực kì thư giãn.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống, dựa lưng vào một cái cây.
Hắn thở dài.
Hắn quả thực không ngờ tới tình hình lại chuyển biến đến mức này, còn nghiêm trọng hơn cả ở kiếp trước.
Mặc dù pháp quyết tu hành đã được ra mắt, không những thế còn phát các loại thuốc tiềm năng Võ giả, thức tỉnh Thiên tuyển, khai hóa Ngũ hành miễn phí nhưng thời gian thực sự quá ngắn.
Con người còn chưa phát triển đủ.
Kể cả bản thân hắn có là Kiếm Tiên đi chăng nữa, cũng không thể đánh bại ba địa ngục chỉ bằng sức mạnh của một người, huống hồ hiện giờ là bốn địa ngục.
Ban đầu còn muốn dung hòa tất cả các thế giới thành một thế giới, nhưng bây giờ, xem ra tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Không còn cách nào sao?
Thực sự đã đến thời khắc tận thế rồi sao?
Đúng lúc ấy, quang não của hắn đột nhiên sáng lên.
Giọng Liêu Hành gào to vang lên: “Cố Thanh Sơn, cho phép tôi đi, tôi muốn được Nữ Thần Công Chính cung cấp nguyên liệu để chế tạo tàu vũ trụ!”
“Giờ còn kịp sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đương nhiên là kịp! Lần trước phải trở về là do vấn đề số người, nhưng bây giờ chắc chắn tôi sẽ không tái phạm sai lầm ngày ấy nữa!”
Liêu Hành trừng mắt, giơ tay nói: “Tôi muốn chế tạo một con tàu thật to, mấy thằng nhãi từ địa ngục này đừng hòng đụng đến chúng ta!”
Cố Thanh Sơn nhìn Liêu Hành, thấy được dáng vẻ sục sôi ý chí chiến đấu của ông ta.
Hắn cười nói: “Được, Nữ Thần Công Chính, tôi cho phép ông ấy.”
[Đã rõ.] Nữ Thần Công Chính đáp lại.
Đóng quang não lại, Cố Thanh Sơn nói: “Ngài Liêu quả thực là một nhân tài kiệt xuất.”
Nữ Thần Công Chính nói: [Ngài muốn cứu cứu Tinh Cầu này, mà ông ta lại muốn chạy trốn, vậy nên đương áp lực của hai người không giống nhau, ngài không cần vì thế mà suy nghĩ nhiều.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn cười nói: “Tôi hiểu.”
Hắn nhắm mắt lại, bất đầu dốc sức nghĩ đối sách ứng phó.
Từ kiếp trước của bản thân, cho đến kiếp này khi đã sống lại, mỗi một cuộc chiến, mỗi một cuộc tàn sát, một bước chuyển ngoặt, thậm chí mỗi một đạo cụ tu hành, từng thứ một, từng chuyện một, đều được hồi tưởng lại, chậm rãi tua lại trong tâm trí hắn.
Hắn đã dốc hết sức mình, toàn lực nghĩ cách ứng phó, mong muốn từ trong chỗ chết tìm ra được một hi vọng sống sót.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, im lặng suy nghĩ.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, những người tu hành cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Hoàng Tuyền.
Rốt cục cuối cùng chỉ là phí công vô ích.
Phút chốc, đêm đã qua.
Trời bắt đầu hửng sáng, đây là thời điểm đen tối nhất trong một ngày.
Bốn phía xung quanh đỉnh núi đều đen kịt, không có sao, cũng chẳng hề có ánh sáng.
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ đã lâu, nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách nào.
Hắn bắt đầu lẩm bẩm.
“Hoàng Tuyền… thật sự là nơi chúng ta có cố gắng đến mấy cũng không thể nào giải quyết được sao? Rốt cuộc phải là thứ gì mới có thể đấu lại được Hoàng Tuyền?”
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một việc.
Triều Âm kiếm từng dựa vào “Khổ Hải Giai Độ”, lấy được một giọt nước Vong Xuyên của bộ xương khô mặc áo bào đen.
Đây chính là thứ đến từ Hoàng Tuyền, là báu vật quý giá mà bộ xương mặc áo đen phải trải qua thời gian cả ngàn năm mới lấy được.
“Triều Âm.” Cố Thanh Sơn nói.
Vù vù!
Triều Âm kiếm lập tức hiện hình từ hư không.
“Nước Vong Xuyên có tác dụng gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Triều Âm kiếm không ngừng kêu to.
“Ý ngươi nói là ngươi có thể luyện nó trở thành một bộ phận của mình ư?”
Chuôi Triều Âm kiếm như đang làm động tác gật, sau đó lại tiếp tục kêu to.
“Thời gian luyện hóa rất ngắn, hơn nữa, từ nay về sau còn có thể được sự cho phép của Vong Xuyên, có thể thi triển kỹ năng Khố Hải Giai Độ ở sông Vong Xuyên…” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn cười cay đắng, chậm rãi lắc đầu.
Xem ra nước Vong Xuyên đúng là báu vật quý hiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro