Thể Hiện Thực H...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Quái vật bị cắt ra, nhưng nó tranh thủ một khoảnh khắc cuối cùng, bắn một ngọn lửa đen vào chiến giáp sắt thép.
Chỉ trong nháy mắt, chiến giép sắt thép hơi nghiêng đi.
Ngọn lửa đen đánh trúng tay trái chiến giáp sắt thép, kéo toàn bộ cơ thể chiến giáp bay xa.
… Đôi bên đều đồng thời bị đối phương đánh cho bay ngược về phía sau.
“Đồ vật đáng thương, ngươi không giết được ta.” Quái vật cười nhạo.
Thân thể nó hợp lại lần nữa, khôi phục như lúc ban đầu.
Nhìn lại chiến giáp sắt thép, cánh tay trái đã hóa thành thép lỏng, bị lửa đen hòa tan hoàn toàn.nhưng ngay sau đó, trên thân thể nó lại lập tức lắp ráp ra một khẩu đại bác lớn, lắp đặt ở vị trí cánh tay trước kia.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đại bác châm ngòi liên tục.
Quái vật bị đánh đến mức kêu loạn, buộc phải trốn vào chỗ sâu trong bóng tối, nhất thời chẳng biết đã đi đâu mất.
Chỉ còn chiến giáp sắt thép treo giữa không trung, cảnh giác bày ra tư thế phòng ngự.
“Hành động tránh ngọn lửa đen vừa rồi là thao tác của em sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tô Tuyết Nhi nhanh tay điều chỉnh các loại thông số kỹ thuật và góc độ của đại bác, lắc đầu nói: “Cũng không phải em, chú ý... nó ở xung quanh đây, lúc nào cũng có thể sẵn sàng nhào lên.”
Cố Thanh Sơn điều khiển trường kiếm, chuẩn bị tiếp địch.
Nhưng trong lòng hắn còn hơi do dự.
Rốt cuộc là sức mạnh nào đột nhiên khiến cho chiến giáp nghiêng đi một chút?
Nếu không nhờ hành động ấy, sợ rằng ngọn lửa đen vừa rồi đã gây ra tổn thương nghiêm trọng.
Lúc này, mọi người vốn đã đứng ở trên cầu thang màu đen cũng không đi.
Lam Tụ lớn tiếng nói: “Nghe này, nếu như người sắt thép khổng lồ bị đánh bại, ai trong chúng ta cũng không trốn thoát. Các ngươi còn có thủ đoạn cất giấu nào thì lấy ra hết đi!”
Cổ Viêm lắc đầu nói: “Hầu hết năng lực của chúng ta đều là hủy diệt và phá hoại, nhưng quái vật kia dù nhận bất cứ thương tổn gì đều sẽ khôi phục như lúc ban đầu, chúng ta công kích cũng vô ích.”
Lam Tụ nhìn về phía đám thủ hạ của mình, cũng hơi bất đắc dĩ.
Đúng vậy, không tìm ra nhược điểm của quái vật, dù là kỹ năng cường đại cỡ nào cũng không làm gì được nó.
“Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha...”
Một tràng cười truyền đến.
Lúc này, còn có người cười được?
Mọi người theo tiếng cười nhìn lại.
Chỉ thấy cả người Sỏa Cường đang run rẩy, có vẻ như nhịn cười rất vất vả.
"Ngươi làm sao vậy?" Cổ Viêm hỏi.
“Không có việc gì.” Sỏa Cường khoát tay một cái, nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy thân là một cao thủ chân chính, cuối cùng cũng đến thời khắc thể hiện sức mạnh.”
Nó hét lớn: “Tất cả các thủ hạ thân mến của ta, đến đây đi!”
Đám ma quỷ nhanh chóng chạy về phía nó, còn nó thì buông lỏng tay vịn trên bậc thang, bước đi về phía đường ray.
Trong quá trình này, toàn bộ ma quỷ đều dung nhập vào cơ thể của nó.
Nó đang không ngừng lớn lên, thân hình dần dần to lớn đến mức có thể sánh với người sắt thép khổng lồ và quái vật lửa đen.
Một ma quỷ khổng lồ với ngọn lửa Luyện Ngục xuất hiện trên đường ray, tràn đầy uy nghiêm và sức mạnh không thể tả.
Grao!
Ma quỷ khổng lồ phát ra tiếng kêu rung động bốn phía.
Nó tựa như một ngọn lửa, như vầng mặt trời, sức mạnh vĩ đại tự như có thể đốt cháy hết thảy.
Cổ Viêm không nhịn được nói: “Trước đây nó cũng từng dùng chiêu này, sao bây giờ lại đột nhiên mạnh đến mức này?”
Lam Tụ nói: “Hình như ta từng gặp tên ma quỷ này ở đâu đó rồi...”
Hắn ta nhìn vào một tên tùy tùng tóc trắng ở phía sau.
Tùy tùng lập tức nói: “Bệ hạ, đây là người sáng lập Luyện Ngục trong truyền thuyết, là ma quỷ đệ nhất trong hư không, có sức mạnh vĩ đại không thể tưởng tượng nổi.”
Đệ nhất... Ma quỷ?
Mọi người kinh ngạc, một cảm giác kính nể cũng dần dần dâng lên trong lòng.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi cũng đã phát hiện biến hóa trên đường ray.
Trong chiến giáp, từng hàng số liệu liên tục xuất hiện, phân tích sức mạnh của Người sáng lập Luyện Ngục.
"Thực sự là... Quá cường đại..." Tô Tuyết Nhi thất thanh nói.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Sức mạnh thần thoại như vậy, lấy ra từ sớm thì chúng ta đâu có chật vật như vậy.”
Hai người đang nói, chỉ thấy quái vật toàn thân lửa đen cũng xuất hiện từ trong hư không.
Quái vật lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, cảnh giác quan sát Người sáng lập Luyện Ngục.
“Cơ hội đây rồi, chúng ta nắm chặt thời gian phân tích nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Tô Tuyết Nhi lên tiếng, hai người nhanh chóng thao tác trên hệ thống phân tích chiến tranh của bộ chiến giáp sắt thép.
Các trang bị cảm ứng đều hoàn toàn tập trung trên quái vật, toàn lực nhận lấy năng lực toát ra từ trên người quái vật.
“Cần mười giây để hoàn thành phân tích!” Tô Tuyết Nhi nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn rơi vào trên Người sáng lập Luyện Ngục, ấn xuống một cái nút, nhẹ giọng nói: “Sỏa Cường, ta cần thông tin, kéo dài mười giây rồi hẵng giết nó.”
Người sáng lập Luyện Ngục giật mình.
Nó nắm chặt hai nắm tay, cười càn rỡ: “Đến đây, thứ rác rưởi, đến đây chịu chết đi! Có thể chết ở trong tay ta, hẳn là ngươi phải cảm thấy vinh hạnh không gì sánh được!”
“Từ khi ta sáng lập Luyện Ngục tới nay, đã thật lâu không xuất hiện, chẳng lẽ các ngươi đã quên sức mạnh của ta.”
Sức mạnh trên người nó khuếch tán ra bốn phương tám hướng.khiến cho hư không cũng bắt đầu rung động không ngớt.
A a a a a a a!
Người sáng lập Luyện Ngục điên cuồng hét lên.
Sức mạnh của nó càng ngày càng lớn, cuối cùng đã đạt đến mức độ khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Mười giây đã đến.
“Sỏa Cường, có thể giết nó rồi!” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn về phía báo cáo phân tích.
Một dòng kết luận xuất hiện phía trên:
[Hắc Hỏa Tôn Giả, thể hiện thực hóa của linh hồn, ác quỷ Lục Đạo Luân Hồi.]
[Linh hồn hiện thực hóa là một loại phương thức tồn tại đặc thù, có thể rời khỏi thể xác để tồn tại độc lập, cũng có sức mạnh tương đương với thể xác bình thường.]
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Thì ra là ác quỷ!
Nó còn hơn cả đám ác quỷ của thế giới Nguyên Sơ, đơn giản là cách biệt một trời một vực, chẳng trách mình không thể nhận ra.
Thế nhưng, sao lại là linh hồn hiện thực hóa?
Thân xác của nó đâu?
Tâm niệm Cố Thanh Sơn chợt lóe lên, nói: “Sỏa Cường, nó là ác quỷ linh hồn hiện thực hóa!”
Lập tức, Người sáng lập Luyện Ngục nhận được tin tức sóng não của Cố Thanh Sơn.
Người sáng lập Luyện Ngục giật mình, mỉm cười lành lạnh, gầm nhẹ: “Cái chết sắp tới rồi, kẻ hiện thực hóa từ linh hồn kia, ngươi cho là linh hồn thì không thể giết ư?”
Quái vật bỗng chốc run bần bật.
Nó đột nhiên xoay người, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía xa, ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nó chạy trốn!
“Hừ! Đồ nhát gan, coi như ngươi chạy nhanh!” Người sáng lập Luyện Ngục tiếc nuối gầm rú.
Mọi người lại reo hò.
Bên mình có sức mạnh như vậy thì sợ gì quái vật. Một đường trực tiếp đánh tới là được rồi!
Chiến giáp sắt thép khổng lồ cũng từ trên cao rơi xuống, biến trở về thành đoàn tàu.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi đi tới.
“Chậc chậc, sớm biết ngươi mạnh như vậy, ta sẽ không phí sức.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Lam Tụ và Cổ Viêm cũng chạy tới, nhìn Người sáng lập Luyện Ngục bằng ánh mắt cực kỳ kính trọng.
Thật không ngờ, Sỏa Cường lại ẩn giấu chiêu bài lợi hại như vậy!
Từ giờ trở đi, ai còn dám nói nó ngốc?
Người sáng lập Luyện Ngục tràn đầy khí thế tang thương và uy nghiêm, khinh miệt nhìn quái vật đã chạy về phương xa, lớn tiếng nói: “Đừng để cho ta thấy ngươi, nếu không gặp một lần ta đánh một lần!”
Thân mình nó dần dần thu nhỏ lại, hơn mười tên ma quỷ rơi xuống lả tả.
Sỏa Cường lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Nó đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Không được, kỹ năng biến thành đại lão vừa rồi là giả, chỉ có thể dùng khí thế và sóng năng lượng để dọa người thôi, không thể chiến đấu thực sự.”
Chân mày Cố Thanh Sơn chau lại.
Sỏa Cường tiếp tục nói: “Mỗi lần ta giả thành đại lão xong, đều phải mê man một khoảng thời gian. Từ giờ trở đi, nếu thực sự phát sinh chiến đấu, phải dựa vào các ngươi.”
Bịch!
Sỏa Cường ngã xuống mặt đất.
Chỉ trong nháy mắt, chiến giép sắt thép hơi nghiêng đi.
Ngọn lửa đen đánh trúng tay trái chiến giáp sắt thép, kéo toàn bộ cơ thể chiến giáp bay xa.
… Đôi bên đều đồng thời bị đối phương đánh cho bay ngược về phía sau.
“Đồ vật đáng thương, ngươi không giết được ta.” Quái vật cười nhạo.
Thân thể nó hợp lại lần nữa, khôi phục như lúc ban đầu.
Nhìn lại chiến giáp sắt thép, cánh tay trái đã hóa thành thép lỏng, bị lửa đen hòa tan hoàn toàn.nhưng ngay sau đó, trên thân thể nó lại lập tức lắp ráp ra một khẩu đại bác lớn, lắp đặt ở vị trí cánh tay trước kia.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đại bác châm ngòi liên tục.
Quái vật bị đánh đến mức kêu loạn, buộc phải trốn vào chỗ sâu trong bóng tối, nhất thời chẳng biết đã đi đâu mất.
Chỉ còn chiến giáp sắt thép treo giữa không trung, cảnh giác bày ra tư thế phòng ngự.
“Hành động tránh ngọn lửa đen vừa rồi là thao tác của em sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tô Tuyết Nhi nhanh tay điều chỉnh các loại thông số kỹ thuật và góc độ của đại bác, lắc đầu nói: “Cũng không phải em, chú ý... nó ở xung quanh đây, lúc nào cũng có thể sẵn sàng nhào lên.”
Cố Thanh Sơn điều khiển trường kiếm, chuẩn bị tiếp địch.
Nhưng trong lòng hắn còn hơi do dự.
Rốt cuộc là sức mạnh nào đột nhiên khiến cho chiến giáp nghiêng đi một chút?
Nếu không nhờ hành động ấy, sợ rằng ngọn lửa đen vừa rồi đã gây ra tổn thương nghiêm trọng.
Lúc này, mọi người vốn đã đứng ở trên cầu thang màu đen cũng không đi.
Lam Tụ lớn tiếng nói: “Nghe này, nếu như người sắt thép khổng lồ bị đánh bại, ai trong chúng ta cũng không trốn thoát. Các ngươi còn có thủ đoạn cất giấu nào thì lấy ra hết đi!”
Cổ Viêm lắc đầu nói: “Hầu hết năng lực của chúng ta đều là hủy diệt và phá hoại, nhưng quái vật kia dù nhận bất cứ thương tổn gì đều sẽ khôi phục như lúc ban đầu, chúng ta công kích cũng vô ích.”
Lam Tụ nhìn về phía đám thủ hạ của mình, cũng hơi bất đắc dĩ.
Đúng vậy, không tìm ra nhược điểm của quái vật, dù là kỹ năng cường đại cỡ nào cũng không làm gì được nó.
“Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha...”
Một tràng cười truyền đến.
Lúc này, còn có người cười được?
Mọi người theo tiếng cười nhìn lại.
Chỉ thấy cả người Sỏa Cường đang run rẩy, có vẻ như nhịn cười rất vất vả.
"Ngươi làm sao vậy?" Cổ Viêm hỏi.
“Không có việc gì.” Sỏa Cường khoát tay một cái, nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy thân là một cao thủ chân chính, cuối cùng cũng đến thời khắc thể hiện sức mạnh.”
Nó hét lớn: “Tất cả các thủ hạ thân mến của ta, đến đây đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám ma quỷ nhanh chóng chạy về phía nó, còn nó thì buông lỏng tay vịn trên bậc thang, bước đi về phía đường ray.
Trong quá trình này, toàn bộ ma quỷ đều dung nhập vào cơ thể của nó.
Nó đang không ngừng lớn lên, thân hình dần dần to lớn đến mức có thể sánh với người sắt thép khổng lồ và quái vật lửa đen.
Một ma quỷ khổng lồ với ngọn lửa Luyện Ngục xuất hiện trên đường ray, tràn đầy uy nghiêm và sức mạnh không thể tả.
Grao!
Ma quỷ khổng lồ phát ra tiếng kêu rung động bốn phía.
Nó tựa như một ngọn lửa, như vầng mặt trời, sức mạnh vĩ đại tự như có thể đốt cháy hết thảy.
Cổ Viêm không nhịn được nói: “Trước đây nó cũng từng dùng chiêu này, sao bây giờ lại đột nhiên mạnh đến mức này?”
Lam Tụ nói: “Hình như ta từng gặp tên ma quỷ này ở đâu đó rồi...”
Hắn ta nhìn vào một tên tùy tùng tóc trắng ở phía sau.
Tùy tùng lập tức nói: “Bệ hạ, đây là người sáng lập Luyện Ngục trong truyền thuyết, là ma quỷ đệ nhất trong hư không, có sức mạnh vĩ đại không thể tưởng tượng nổi.”
Đệ nhất... Ma quỷ?
Mọi người kinh ngạc, một cảm giác kính nể cũng dần dần dâng lên trong lòng.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi cũng đã phát hiện biến hóa trên đường ray.
Trong chiến giáp, từng hàng số liệu liên tục xuất hiện, phân tích sức mạnh của Người sáng lập Luyện Ngục.
"Thực sự là... Quá cường đại..." Tô Tuyết Nhi thất thanh nói.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Sức mạnh thần thoại như vậy, lấy ra từ sớm thì chúng ta đâu có chật vật như vậy.”
Hai người đang nói, chỉ thấy quái vật toàn thân lửa đen cũng xuất hiện từ trong hư không.
Quái vật lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, cảnh giác quan sát Người sáng lập Luyện Ngục.
“Cơ hội đây rồi, chúng ta nắm chặt thời gian phân tích nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Tô Tuyết Nhi lên tiếng, hai người nhanh chóng thao tác trên hệ thống phân tích chiến tranh của bộ chiến giáp sắt thép.
Các trang bị cảm ứng đều hoàn toàn tập trung trên quái vật, toàn lực nhận lấy năng lực toát ra từ trên người quái vật.
“Cần mười giây để hoàn thành phân tích!” Tô Tuyết Nhi nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn rơi vào trên Người sáng lập Luyện Ngục, ấn xuống một cái nút, nhẹ giọng nói: “Sỏa Cường, ta cần thông tin, kéo dài mười giây rồi hẵng giết nó.”
Người sáng lập Luyện Ngục giật mình.
Nó nắm chặt hai nắm tay, cười càn rỡ: “Đến đây, thứ rác rưởi, đến đây chịu chết đi! Có thể chết ở trong tay ta, hẳn là ngươi phải cảm thấy vinh hạnh không gì sánh được!”
“Từ khi ta sáng lập Luyện Ngục tới nay, đã thật lâu không xuất hiện, chẳng lẽ các ngươi đã quên sức mạnh của ta.”
Sức mạnh trên người nó khuếch tán ra bốn phương tám hướng.khiến cho hư không cũng bắt đầu rung động không ngớt.
A a a a a a a!
Người sáng lập Luyện Ngục điên cuồng hét lên.
Sức mạnh của nó càng ngày càng lớn, cuối cùng đã đạt đến mức độ khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Mười giây đã đến.
“Sỏa Cường, có thể giết nó rồi!” Cố Thanh Sơn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn về phía báo cáo phân tích.
Một dòng kết luận xuất hiện phía trên:
[Hắc Hỏa Tôn Giả, thể hiện thực hóa của linh hồn, ác quỷ Lục Đạo Luân Hồi.]
[Linh hồn hiện thực hóa là một loại phương thức tồn tại đặc thù, có thể rời khỏi thể xác để tồn tại độc lập, cũng có sức mạnh tương đương với thể xác bình thường.]
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Thì ra là ác quỷ!
Nó còn hơn cả đám ác quỷ của thế giới Nguyên Sơ, đơn giản là cách biệt một trời một vực, chẳng trách mình không thể nhận ra.
Thế nhưng, sao lại là linh hồn hiện thực hóa?
Thân xác của nó đâu?
Tâm niệm Cố Thanh Sơn chợt lóe lên, nói: “Sỏa Cường, nó là ác quỷ linh hồn hiện thực hóa!”
Lập tức, Người sáng lập Luyện Ngục nhận được tin tức sóng não của Cố Thanh Sơn.
Người sáng lập Luyện Ngục giật mình, mỉm cười lành lạnh, gầm nhẹ: “Cái chết sắp tới rồi, kẻ hiện thực hóa từ linh hồn kia, ngươi cho là linh hồn thì không thể giết ư?”
Quái vật bỗng chốc run bần bật.
Nó đột nhiên xoay người, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía xa, ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nó chạy trốn!
“Hừ! Đồ nhát gan, coi như ngươi chạy nhanh!” Người sáng lập Luyện Ngục tiếc nuối gầm rú.
Mọi người lại reo hò.
Bên mình có sức mạnh như vậy thì sợ gì quái vật. Một đường trực tiếp đánh tới là được rồi!
Chiến giáp sắt thép khổng lồ cũng từ trên cao rơi xuống, biến trở về thành đoàn tàu.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi đi tới.
“Chậc chậc, sớm biết ngươi mạnh như vậy, ta sẽ không phí sức.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Lam Tụ và Cổ Viêm cũng chạy tới, nhìn Người sáng lập Luyện Ngục bằng ánh mắt cực kỳ kính trọng.
Thật không ngờ, Sỏa Cường lại ẩn giấu chiêu bài lợi hại như vậy!
Từ giờ trở đi, ai còn dám nói nó ngốc?
Người sáng lập Luyện Ngục tràn đầy khí thế tang thương và uy nghiêm, khinh miệt nhìn quái vật đã chạy về phương xa, lớn tiếng nói: “Đừng để cho ta thấy ngươi, nếu không gặp một lần ta đánh một lần!”
Thân mình nó dần dần thu nhỏ lại, hơn mười tên ma quỷ rơi xuống lả tả.
Sỏa Cường lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Nó đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Không được, kỹ năng biến thành đại lão vừa rồi là giả, chỉ có thể dùng khí thế và sóng năng lượng để dọa người thôi, không thể chiến đấu thực sự.”
Chân mày Cố Thanh Sơn chau lại.
Sỏa Cường tiếp tục nói: “Mỗi lần ta giả thành đại lão xong, đều phải mê man một khoảng thời gian. Từ giờ trở đi, nếu thực sự phát sinh chiến đấu, phải dựa vào các ngươi.”
Bịch!
Sỏa Cường ngã xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro