Võ Kinh
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Nó ngủ rồi.
Mọi người nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mấy giây an tĩnh.
Tiếng ngáy vang lên.
Sau đó là tiếng nghiến răng ken két.
“Hay là… chúng ta... cứ bỏ nó ở lại đây?” Cổ Viêm oán ận nói.
“Tâm trạng của ngươi, ta có thể hiểu được, nhưng đúng là nó vừa cứu mọi người.” Lam Tụ nói.
Cố Thanh Sơn chớp mắt, nói: “Vừa rồi, uy thế của nó quá thịnh, không những dọa cho quái vật kia sợ hãi bỏ chạy, mà có lẽ tạm thời sẽ không có quái vật khác đến chọc chúng ta.”
“Nhân lúc này, chúng ta mau rời khỏi đây!”
........
Tuýt...
Rầm rập rầm rập!
Xe lửa chạy như bay trong bóng đêm.
Ở sâu dưới trong lòng đất có vô số đường ray, đây đều là do đế quốc Tinh Huy tạo ra khi xưa.
Cố Thanh Sơn phân tích toàn bộ kết cấu và công năng của đoàn tàu sắt thép.
Tô Tuyết Nhi thì thông qua tinh đồ để biết được phải đi đường nào.
Hai người phối hợp với nhau, lái xe lửa, không ngừng thay đổi đường đi trong bóng đêm, đi về phía trước theo chỉ dẫn của tinh đồ.
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, xe lửa vẫn không ngừng vận hành, nhưng hai người đều đã hơi buồn ngủ.
Hiện tại tất cả mọi người đều biến thành người thường, đi hơn nửa ngày, lại đấu với quái vật một phen, sau đó cả đêm điều khiển xe lửa tiến lên, đã sớm mệt rã rời.
“Thanh Sơn, để em làm, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ cười cười, nói:
“Đợi thêm chút nữa đã, chừng sáu giờ sau, xe lửa sẽ thay đổi hình dạng.”
Tô Tuyết Nhi nhớ tới chỉ dẫn trên tinh đồ, nói rằng: “Cũng đúng, phía trước cũng không có đường ray, chỉ là một mảnh hư vô tối tăm, anh định vượt qua kiểu gì?”
“Biến thành thuyền... Lam Tụ và Cổ Viêm đều biết lái thuyền bay, kế tiếp cứ giao cho bọn họ.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn thao tác thật nhanh trên bàn điều khiển.
Tốc độ của xe lửa dần dần trở nên chậm lại.
Lúc đường ray sắp sửa biến mất hoàn toàn, xe lửa vút lên trên không rồi bay ra ngoài, từ từ biến thành một chiếc phi thuyền sắt thép.
“Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Bóng dáng của Lam Tụ xuất hiện ở khoang điều khiển: “Tiếp theo giao lại cho chúng ta.”
Cổ Viêm cũng đi đến, nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, còn không biết tình huống gì đang đợi đằng sau, phải giữ đủ thể lực.”
Cố Thanh Sơn cùng với Tô Tuyết Nhi lui ra khỏi phòng điều khiển, trở lại khu nghỉ ngơi.
Đám tùy tùng của Lam Tụ đã đứng chờ ở chỗ này từ lâu.
“Hai người bạn tôn kính, mời đi bên này.”
Một tùy tùng khẽ khom người nói.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi được dẫn tới toa ăn uống, một bữa sáng thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn sàng cho bọn họ.
Khi họ đang ăn, Sỏa Cường ngửi được mùi hương nên tỉnh lại, chạy tới ăn ké rồi lại đi ngủ.
“Tên ma quỷ này thật đặc biệt.” Cố Thanh Sơn bình luận.
“Ừm, nó có thực lực rất mạnh, cũng được thủ hạ kính yêu, thật đúng là tài giỏi.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cố Thanh Sơn nhớ tới chuyện lúc trước, hỏi lần nữa: “Tuyết Nhi, lúc chúng ta cùng điều khiển người sắt thép chiến đấu, khi bị tấn công nó lại đột nhiên nghiêng đi một chút, nhờ vậy mới tránh được tập kích của ngọn lửa đen. Đó thực sự không phải do em thao tác sao?”
Tô Tuyết Nhi bật cười, nói: “Đúng vậy, em căn bản không hề nhúc nhích, anh vẫn còn đang băn khoăn chuyện này?”
“Đúng, anh nghĩ đây không phải là trùng hợp, bời vì cơ giáp là binh khí chiến tranh tinh vi, không có mệnh lệnh nó sẽ không tự ý tùy tiện di chuyển.”
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Binh khí siêu thời không, là ngươi khống chế cơ giáp sao?”
Một âm thanh máy móc điện tử vang lên: [Cũng không phải tôi, tôi đang chuyển đổi hình dạng, không rảnh đi làm chuyện này.]
Nói như vậy, thì không tìm được nguyên nhân.
Chẳng lẽ thực sự chỉ là trùng hợp?
Ý niệm trong đầu Cố Thanh Sơn nhanh chóng xoay chuyển.
Bỗng nhiên hắn lấy ra một khúc xương nhỏ, tỉ mỉ xem xét.
Đây chính là khúc xương cất giữ thi thể yêu tinh lúc trước. Khi ấy chỉ mới vừa mở ra, thi thể yêu tinh liền tan thành bụi, tung bay đi mất.
Tô Tuyết Nhi nhìn khúc xương này, cũng đang nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Cô hiếu kỳ hỏi: “Thanh Sơn, anh nói bất kỳ khúc xương nào nằm trong tay anh, anh cũng có thể nhận biết được độ mềm rắn và cân nặng của nó, là thật sao?”
Cố Thanh Sơn quan sát khúc xương trong tay, lơ đãng nói: “Đúng vậy, có thể.”
Tô Tuyết Nhi đỏ mặt, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Cố Thanh Sơn, nói: “Vậy… anh nhìn tay của em một chút, xem nó mềm hay cứng? Có lẽ em chiến đấu nhiều quá, ngón tay đã trở nên thô ráp...”
Cố Thanh Sơn nắm tay cô, vuốt vuốt cánh tay cô rồi nghiêm túc nói: “Cả bàn tay và cánh tay của em đều quá mềm, không hề có cơ bắp, e là không thể tác chiến lâu dài. Ngoài ra em còn chưa trải qua khóa huấn luyện đánh chiến nào, da thịt quá mức non mịn cũng sẽ tăng lên cảm giác đau đớn cho em, gây bất lợi khi chiến đấu với người khác.”
Tô Tuyết Nhi ngẩn ngơ.
Cố Thanh Sơn lại đổi chủ đề, nói tiếp: “Sao lạ thế nhỉ, anh nhớ hồi xưa em đã từng học một ít quyền pháp và thể thuật, sách võ thuật của Tô gia cũng rất nổi danh ở Liên Bang, em lại là đại tiểu thư...”
“Trước đây đúng là em biết một vài bí pháp võ đạo… chỉ có điều đã lâu không luyện, bỏ bê khá lâu rồi.” Tô Tuyết Nhi bật cười nói.
Cố Thanh Sơn chợt nói: “Thì ra là thế, nhưng mà cũng không sao, chỗ anh có một vài pháp môn rèn luyện, anh có thể truyền cho em. Em kiên trì luyện một thời gian, từ từ sẽ tìm lại được cảm giác võ đạo năm đó.”
Tô Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, ý nghĩ trong lòng thay đổi liên tục, chợt cười nói: “Nhưng em không cần học quyền nữa, bởi vì bây giờ em là thẻ bài sư, có thể dùng thẻ bài chiến đấu.”
Mặt cô đỏ lên, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi: “Thanh Sơn, anh thử xem một số nơi khác cho em, xem có phải cũng không thích hợp luyện võ hay không.”
Cố Thanh Sơn xua xua tay, nghiêm mặt nói: “Anh có thể nhìn một suy mười, chỉ cần tiếp xúc bàn tay và cánh tay của em thì đã biến tình hình cơ bản của em rồi. Thật ra nền tảng võ đạo của em thật sự khá tốt, anh nhớ khi xưa, trong số bạn bè cùng lứa tuổi thì võ đạo của em là xuất sắc nhất.”
“Như vậy cũng tiếc thật... Thật ra gần đây anh nhận được một quyển võ kinh, là pháp môn do một cao thủ thời đại cực cổ truyền lại cho anh. Hay là anh truyền lại cho em, để em luyện một chút.”
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ nói tiếp: “Nghe nói chỉ cần đọc môn võ kinh này một lần thôi, hạt giống sức mạnh võ đạo đáng kinh ngạc cũng sẽ nảy mầm trong cơ thể. Tuy anh là kiếm tu, nhưng cũng thường hay niệm tụng quyển võ kinh này, nhờ vậy mà nhận thức và cảm ngộ đối với sức mạnh cũng sâu sắc hơn. Em phải quý trọng phương pháp võ đạo này.”
Tô Tuyết Nhi ngây người.
Như này không giống với mình tưởng tượng.
Nhưng mà lại cảm thấy ấm áp.
Là thực sự ấm áp.
Ánh mắt của Tô Tuyết Nhi càng dịu dàng hơn, cô nhẹ giọng hỏi: “Là võ kinh gì?”
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại.
Lúc đầu khi Lâm truyền lại môn võ kinh này cũng không nói thêm gì, cho nên đến tên hắn cũng không biết.
Nhưng mà môn võ kinh này thực sự dùng tốt, có trợ giúp rất lớn đối với người tu hành, cho nên hắn từng đi hỏi Lâm xem có thể truyền môn võ kinh này cho người khác, truyền bá nó rộng rãi hay không.
Lúc đó Lâm không thèm để ý chút nào, nói rằng tùy ý hắn.
Cho nên mới có tình huống như bây giờ.
“Về phần tên của võ kinh... Anh cũng không rõ ràng lắm, người truyền cho anh cũng không nói tỉ mỉ. Bây giờ anh đọc cho em, em hãy ghi nhớ thật kỹ.”
Cố Thanh Sơn nói từng chữ ra cho Tô Tuyết Nhi, đợi đến khi cô đã học thuộc lòng, hắn lại giảng thêm về cảm ngộ của mình cho cô nghe.
Tô Tuyết Nhi hiếu kỳ hỏi: “Anh thường niệm tụng cái này, chẳng lẽ không gây trở ngại cho anh làm những chuyện khác sao?”
Cố Thanh Sơn thành thực nói: “Ngoại trừ tu luyện kiếm thuật, mỗi ngày khi anh ăn uống, nói chuyện, làm việc, trong lòng không khắc nào không tụng niệm võ kinh. Cho nên kiếm thuật cũng theo đó tăng cảnh giới rất nhanh.”
“Được rồi, em cũng đi thử một chút, nhưng mà bây giờ sức mạnh của chúng ta đã bị tước đoạt...” Tô Tuyết Nhi nắm tay nói.
Mọi người nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mấy giây an tĩnh.
Tiếng ngáy vang lên.
Sau đó là tiếng nghiến răng ken két.
“Hay là… chúng ta... cứ bỏ nó ở lại đây?” Cổ Viêm oán ận nói.
“Tâm trạng của ngươi, ta có thể hiểu được, nhưng đúng là nó vừa cứu mọi người.” Lam Tụ nói.
Cố Thanh Sơn chớp mắt, nói: “Vừa rồi, uy thế của nó quá thịnh, không những dọa cho quái vật kia sợ hãi bỏ chạy, mà có lẽ tạm thời sẽ không có quái vật khác đến chọc chúng ta.”
“Nhân lúc này, chúng ta mau rời khỏi đây!”
........
Tuýt...
Rầm rập rầm rập!
Xe lửa chạy như bay trong bóng đêm.
Ở sâu dưới trong lòng đất có vô số đường ray, đây đều là do đế quốc Tinh Huy tạo ra khi xưa.
Cố Thanh Sơn phân tích toàn bộ kết cấu và công năng của đoàn tàu sắt thép.
Tô Tuyết Nhi thì thông qua tinh đồ để biết được phải đi đường nào.
Hai người phối hợp với nhau, lái xe lửa, không ngừng thay đổi đường đi trong bóng đêm, đi về phía trước theo chỉ dẫn của tinh đồ.
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, xe lửa vẫn không ngừng vận hành, nhưng hai người đều đã hơi buồn ngủ.
Hiện tại tất cả mọi người đều biến thành người thường, đi hơn nửa ngày, lại đấu với quái vật một phen, sau đó cả đêm điều khiển xe lửa tiến lên, đã sớm mệt rã rời.
“Thanh Sơn, để em làm, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ cười cười, nói:
“Đợi thêm chút nữa đã, chừng sáu giờ sau, xe lửa sẽ thay đổi hình dạng.”
Tô Tuyết Nhi nhớ tới chỉ dẫn trên tinh đồ, nói rằng: “Cũng đúng, phía trước cũng không có đường ray, chỉ là một mảnh hư vô tối tăm, anh định vượt qua kiểu gì?”
“Biến thành thuyền... Lam Tụ và Cổ Viêm đều biết lái thuyền bay, kế tiếp cứ giao cho bọn họ.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn thao tác thật nhanh trên bàn điều khiển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tốc độ của xe lửa dần dần trở nên chậm lại.
Lúc đường ray sắp sửa biến mất hoàn toàn, xe lửa vút lên trên không rồi bay ra ngoài, từ từ biến thành một chiếc phi thuyền sắt thép.
“Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Bóng dáng của Lam Tụ xuất hiện ở khoang điều khiển: “Tiếp theo giao lại cho chúng ta.”
Cổ Viêm cũng đi đến, nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, còn không biết tình huống gì đang đợi đằng sau, phải giữ đủ thể lực.”
Cố Thanh Sơn cùng với Tô Tuyết Nhi lui ra khỏi phòng điều khiển, trở lại khu nghỉ ngơi.
Đám tùy tùng của Lam Tụ đã đứng chờ ở chỗ này từ lâu.
“Hai người bạn tôn kính, mời đi bên này.”
Một tùy tùng khẽ khom người nói.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi được dẫn tới toa ăn uống, một bữa sáng thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn sàng cho bọn họ.
Khi họ đang ăn, Sỏa Cường ngửi được mùi hương nên tỉnh lại, chạy tới ăn ké rồi lại đi ngủ.
“Tên ma quỷ này thật đặc biệt.” Cố Thanh Sơn bình luận.
“Ừm, nó có thực lực rất mạnh, cũng được thủ hạ kính yêu, thật đúng là tài giỏi.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cố Thanh Sơn nhớ tới chuyện lúc trước, hỏi lần nữa: “Tuyết Nhi, lúc chúng ta cùng điều khiển người sắt thép chiến đấu, khi bị tấn công nó lại đột nhiên nghiêng đi một chút, nhờ vậy mới tránh được tập kích của ngọn lửa đen. Đó thực sự không phải do em thao tác sao?”
Tô Tuyết Nhi bật cười, nói: “Đúng vậy, em căn bản không hề nhúc nhích, anh vẫn còn đang băn khoăn chuyện này?”
“Đúng, anh nghĩ đây không phải là trùng hợp, bời vì cơ giáp là binh khí chiến tranh tinh vi, không có mệnh lệnh nó sẽ không tự ý tùy tiện di chuyển.”
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Binh khí siêu thời không, là ngươi khống chế cơ giáp sao?”
Một âm thanh máy móc điện tử vang lên: [Cũng không phải tôi, tôi đang chuyển đổi hình dạng, không rảnh đi làm chuyện này.]
Nói như vậy, thì không tìm được nguyên nhân.
Chẳng lẽ thực sự chỉ là trùng hợp?
Ý niệm trong đầu Cố Thanh Sơn nhanh chóng xoay chuyển.
Bỗng nhiên hắn lấy ra một khúc xương nhỏ, tỉ mỉ xem xét.
Đây chính là khúc xương cất giữ thi thể yêu tinh lúc trước. Khi ấy chỉ mới vừa mở ra, thi thể yêu tinh liền tan thành bụi, tung bay đi mất.
Tô Tuyết Nhi nhìn khúc xương này, cũng đang nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Cô hiếu kỳ hỏi: “Thanh Sơn, anh nói bất kỳ khúc xương nào nằm trong tay anh, anh cũng có thể nhận biết được độ mềm rắn và cân nặng của nó, là thật sao?”
Cố Thanh Sơn quan sát khúc xương trong tay, lơ đãng nói: “Đúng vậy, có thể.”
Tô Tuyết Nhi đỏ mặt, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Cố Thanh Sơn, nói: “Vậy… anh nhìn tay của em một chút, xem nó mềm hay cứng? Có lẽ em chiến đấu nhiều quá, ngón tay đã trở nên thô ráp...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn nắm tay cô, vuốt vuốt cánh tay cô rồi nghiêm túc nói: “Cả bàn tay và cánh tay của em đều quá mềm, không hề có cơ bắp, e là không thể tác chiến lâu dài. Ngoài ra em còn chưa trải qua khóa huấn luyện đánh chiến nào, da thịt quá mức non mịn cũng sẽ tăng lên cảm giác đau đớn cho em, gây bất lợi khi chiến đấu với người khác.”
Tô Tuyết Nhi ngẩn ngơ.
Cố Thanh Sơn lại đổi chủ đề, nói tiếp: “Sao lạ thế nhỉ, anh nhớ hồi xưa em đã từng học một ít quyền pháp và thể thuật, sách võ thuật của Tô gia cũng rất nổi danh ở Liên Bang, em lại là đại tiểu thư...”
“Trước đây đúng là em biết một vài bí pháp võ đạo… chỉ có điều đã lâu không luyện, bỏ bê khá lâu rồi.” Tô Tuyết Nhi bật cười nói.
Cố Thanh Sơn chợt nói: “Thì ra là thế, nhưng mà cũng không sao, chỗ anh có một vài pháp môn rèn luyện, anh có thể truyền cho em. Em kiên trì luyện một thời gian, từ từ sẽ tìm lại được cảm giác võ đạo năm đó.”
Tô Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, ý nghĩ trong lòng thay đổi liên tục, chợt cười nói: “Nhưng em không cần học quyền nữa, bởi vì bây giờ em là thẻ bài sư, có thể dùng thẻ bài chiến đấu.”
Mặt cô đỏ lên, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi: “Thanh Sơn, anh thử xem một số nơi khác cho em, xem có phải cũng không thích hợp luyện võ hay không.”
Cố Thanh Sơn xua xua tay, nghiêm mặt nói: “Anh có thể nhìn một suy mười, chỉ cần tiếp xúc bàn tay và cánh tay của em thì đã biến tình hình cơ bản của em rồi. Thật ra nền tảng võ đạo của em thật sự khá tốt, anh nhớ khi xưa, trong số bạn bè cùng lứa tuổi thì võ đạo của em là xuất sắc nhất.”
“Như vậy cũng tiếc thật... Thật ra gần đây anh nhận được một quyển võ kinh, là pháp môn do một cao thủ thời đại cực cổ truyền lại cho anh. Hay là anh truyền lại cho em, để em luyện một chút.”
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ nói tiếp: “Nghe nói chỉ cần đọc môn võ kinh này một lần thôi, hạt giống sức mạnh võ đạo đáng kinh ngạc cũng sẽ nảy mầm trong cơ thể. Tuy anh là kiếm tu, nhưng cũng thường hay niệm tụng quyển võ kinh này, nhờ vậy mà nhận thức và cảm ngộ đối với sức mạnh cũng sâu sắc hơn. Em phải quý trọng phương pháp võ đạo này.”
Tô Tuyết Nhi ngây người.
Như này không giống với mình tưởng tượng.
Nhưng mà lại cảm thấy ấm áp.
Là thực sự ấm áp.
Ánh mắt của Tô Tuyết Nhi càng dịu dàng hơn, cô nhẹ giọng hỏi: “Là võ kinh gì?”
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại.
Lúc đầu khi Lâm truyền lại môn võ kinh này cũng không nói thêm gì, cho nên đến tên hắn cũng không biết.
Nhưng mà môn võ kinh này thực sự dùng tốt, có trợ giúp rất lớn đối với người tu hành, cho nên hắn từng đi hỏi Lâm xem có thể truyền môn võ kinh này cho người khác, truyền bá nó rộng rãi hay không.
Lúc đó Lâm không thèm để ý chút nào, nói rằng tùy ý hắn.
Cho nên mới có tình huống như bây giờ.
“Về phần tên của võ kinh... Anh cũng không rõ ràng lắm, người truyền cho anh cũng không nói tỉ mỉ. Bây giờ anh đọc cho em, em hãy ghi nhớ thật kỹ.”
Cố Thanh Sơn nói từng chữ ra cho Tô Tuyết Nhi, đợi đến khi cô đã học thuộc lòng, hắn lại giảng thêm về cảm ngộ của mình cho cô nghe.
Tô Tuyết Nhi hiếu kỳ hỏi: “Anh thường niệm tụng cái này, chẳng lẽ không gây trở ngại cho anh làm những chuyện khác sao?”
Cố Thanh Sơn thành thực nói: “Ngoại trừ tu luyện kiếm thuật, mỗi ngày khi anh ăn uống, nói chuyện, làm việc, trong lòng không khắc nào không tụng niệm võ kinh. Cho nên kiếm thuật cũng theo đó tăng cảnh giới rất nhanh.”
“Được rồi, em cũng đi thử một chút, nhưng mà bây giờ sức mạnh của chúng ta đã bị tước đoạt...” Tô Tuyết Nhi nắm tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro