Chương 37
Vy Thảo
2024-08-31 08:50:53
- Được rồi, giải ông ta đi
Nam Hoài Cẩn cất giọng lạnh lùng, sau đó anh xoay người ra xe trước. Đám người áp giải gia chủ Lý cũng nhanh chóng theo sau. Tô Phù ra đến cổng biệt thự thì chần chừ xoay người nhìn lại căn biệt thự nơ bản thân đã sống mấy năm qua, cơn tức giận không lòng lại nổi lên
______
Quan Sơ Nguyệt ngồi trên giường lại thất thần. Anh và cô vẫn sẽ tiếp tục được sao?
Nhớ lại cái hôm cô vừa tỉnh lại tại bệnh viện. Quan Sơ Nguyệt sau khi bị cha mẹ nhét đầy cẩu lương vào họng như vậy cô liền nhớ đến một người, người đó hiện giờ ở đâu? Không định đến bên cạnh cô sao?
- Cha mẹ nếu có việc thì không cần ở lại bên cạnh con đâu. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người bảo vệ con
Cô vừa nói vừa nhìn ra đám người đứng canh chừng ngoài phòng bệnh. Thấy vẻ mặt của mẹ còn có phần lo lắng cô lại lên tiếng an ủi:" Không sao đâu mẹ, ở đây có bác sĩ mà. Dù sau công việc của mẹ bận như vậy nếu vì con mà chậm trễ cũng không hay"
- Tiểu Nguyệt, có phải con đập đầu rồi hồ đồ không? Sao công việc của mẹ lại quan trọng hơn con chứ. Mẹ cứ muốn ở đây với con gái, công việc còn có cấp dưới làm
Thấy mẹ như vậy cô cũng không nói gì thêm nữa. Cha Quan còn lo rất nhiều chuyện nên rời đi trước. Một lát sau, mẹ Quan cũng trở về nhà để tự tay chuẩn bị cơm nước cho cô
" Ting ting"
Điện thoại của cô trên bàn bỗng dưng reo lên. Là tin nhắn?
Quan Sơ Nguyệt liền nhanh chóng mở tin nhắn kia ra. Là một người lạ gửi đến, là một bức ảnh cùng với một lời nhắn
" Cô nghĩ Hoài Cẩn yêu cô thật sao? Cô nghĩ sai rồi, anh ấy chỉ vì quyền lực của cha cô thôi. Đợi đến lúc anh ấy có địa vị vững mạnh sẽ lập tức đá cô cho xem. À chắc cô cũng thắc mắc tôi là ai phải không? Xin tự giới thiệu tôi chính là vị hôn thê của anh ấy. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, tình cảm thì khỏi phải bàn. Tôi có lòng tốt khuyên cô nên rời xa anh ấy càng xa càng tốt trước khi bị đá "
Bức ảnh đính kèm theo chính là chụp khúc trên của hai người họ, người phụ nữ kia không mặc quần áo nằm trong lòng ngực của Nam Hoài Cẩn. Không rõ mặt mũi của cô ta thế nào nhưng dáng người thì rất thon thả thoạt nhìn rất giống với cô
Nam Hoài Cẩn hai tay ôm cô ta vào lòng, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ say
Bỗng nhiên Quan Sơ Nguyệt bật cười lớn, chính là tự cười chế giễu bản thân mình. Lúc nãy cô còn mong ước anh đến bên cô, cô nghĩ anh yêu cô nhưng cô thật sự sao rồi
.....
" Cốc cốc cốc"
Quan Sơ Nguyệt bừng tỉnh vì tiếng gõ cửa kia. Cô nhìn sang cánh cửa khẽ lên tiếng:" Mời vào"
Người đàn ông đứng ngoài cánh cửa liền nhanh chóng bước vào. Vừa nhìn thấy cô, đôi môi bạc của anh ta khẽ nhếch lên
- Ai chọc tiểu mỹ nhân giận rồi
Nghe lời nói trêu chọc kia, Quan Sơ Nguyệt ngạc nhiên quay đầu nhìn lại người đàn ông đó
- Chú về rồi?
Người này tên là Triệu Cảnh cũng là một trong những người anh em của cha cô. Triệu Cảnh đứng thứ sáu hay còn gọi là lão lục
Triệu Cảnh có xuất thân từ gia đình quý tộc. Từ nhỏ đã đi theo Quan Viễn học hỏi kinh nghiệm. Hiện giờ anh là một nhà bán vũ khí rất có tiếng trong thế giới ngầm, nói thì nói như vậy nhưng rất hiếm người biết mặt anh
- Thấy chú về không vui sao?
Giọng nói của anh vẫn trầm trầm dễ nghe như vậy. Sơ Nguyệt khẽ bĩu môi:" Có quà cho cháu sao?"
- Trước khi cho cháu thì chú muốn hỏi một chuyện
Triệu Cảnh nhướng mày ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với cô:" Cháu và lão ngũ qua lại với nhau sao?"
Ở Italia thời gian dài nên anh cũng không rõ về chuyện của cô. Sáng nay khi vừa trở về liền nghe những anh em trong bang nói như vậy
Quan Sơ Nguyệt nhìn anh rồi thở dài:" Đúng là không có gì qua được chú mà. Đúng là như vậy nhưng cũng sắp kết thúc rồi"
Nam Hoài Cẩn cất giọng lạnh lùng, sau đó anh xoay người ra xe trước. Đám người áp giải gia chủ Lý cũng nhanh chóng theo sau. Tô Phù ra đến cổng biệt thự thì chần chừ xoay người nhìn lại căn biệt thự nơ bản thân đã sống mấy năm qua, cơn tức giận không lòng lại nổi lên
______
Quan Sơ Nguyệt ngồi trên giường lại thất thần. Anh và cô vẫn sẽ tiếp tục được sao?
Nhớ lại cái hôm cô vừa tỉnh lại tại bệnh viện. Quan Sơ Nguyệt sau khi bị cha mẹ nhét đầy cẩu lương vào họng như vậy cô liền nhớ đến một người, người đó hiện giờ ở đâu? Không định đến bên cạnh cô sao?
- Cha mẹ nếu có việc thì không cần ở lại bên cạnh con đâu. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người bảo vệ con
Cô vừa nói vừa nhìn ra đám người đứng canh chừng ngoài phòng bệnh. Thấy vẻ mặt của mẹ còn có phần lo lắng cô lại lên tiếng an ủi:" Không sao đâu mẹ, ở đây có bác sĩ mà. Dù sau công việc của mẹ bận như vậy nếu vì con mà chậm trễ cũng không hay"
- Tiểu Nguyệt, có phải con đập đầu rồi hồ đồ không? Sao công việc của mẹ lại quan trọng hơn con chứ. Mẹ cứ muốn ở đây với con gái, công việc còn có cấp dưới làm
Thấy mẹ như vậy cô cũng không nói gì thêm nữa. Cha Quan còn lo rất nhiều chuyện nên rời đi trước. Một lát sau, mẹ Quan cũng trở về nhà để tự tay chuẩn bị cơm nước cho cô
" Ting ting"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điện thoại của cô trên bàn bỗng dưng reo lên. Là tin nhắn?
Quan Sơ Nguyệt liền nhanh chóng mở tin nhắn kia ra. Là một người lạ gửi đến, là một bức ảnh cùng với một lời nhắn
" Cô nghĩ Hoài Cẩn yêu cô thật sao? Cô nghĩ sai rồi, anh ấy chỉ vì quyền lực của cha cô thôi. Đợi đến lúc anh ấy có địa vị vững mạnh sẽ lập tức đá cô cho xem. À chắc cô cũng thắc mắc tôi là ai phải không? Xin tự giới thiệu tôi chính là vị hôn thê của anh ấy. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, tình cảm thì khỏi phải bàn. Tôi có lòng tốt khuyên cô nên rời xa anh ấy càng xa càng tốt trước khi bị đá "
Bức ảnh đính kèm theo chính là chụp khúc trên của hai người họ, người phụ nữ kia không mặc quần áo nằm trong lòng ngực của Nam Hoài Cẩn. Không rõ mặt mũi của cô ta thế nào nhưng dáng người thì rất thon thả thoạt nhìn rất giống với cô
Nam Hoài Cẩn hai tay ôm cô ta vào lòng, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ say
Bỗng nhiên Quan Sơ Nguyệt bật cười lớn, chính là tự cười chế giễu bản thân mình. Lúc nãy cô còn mong ước anh đến bên cô, cô nghĩ anh yêu cô nhưng cô thật sự sao rồi
.....
" Cốc cốc cốc"
Quan Sơ Nguyệt bừng tỉnh vì tiếng gõ cửa kia. Cô nhìn sang cánh cửa khẽ lên tiếng:" Mời vào"
Người đàn ông đứng ngoài cánh cửa liền nhanh chóng bước vào. Vừa nhìn thấy cô, đôi môi bạc của anh ta khẽ nhếch lên
- Ai chọc tiểu mỹ nhân giận rồi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe lời nói trêu chọc kia, Quan Sơ Nguyệt ngạc nhiên quay đầu nhìn lại người đàn ông đó
- Chú về rồi?
Người này tên là Triệu Cảnh cũng là một trong những người anh em của cha cô. Triệu Cảnh đứng thứ sáu hay còn gọi là lão lục
Triệu Cảnh có xuất thân từ gia đình quý tộc. Từ nhỏ đã đi theo Quan Viễn học hỏi kinh nghiệm. Hiện giờ anh là một nhà bán vũ khí rất có tiếng trong thế giới ngầm, nói thì nói như vậy nhưng rất hiếm người biết mặt anh
- Thấy chú về không vui sao?
Giọng nói của anh vẫn trầm trầm dễ nghe như vậy. Sơ Nguyệt khẽ bĩu môi:" Có quà cho cháu sao?"
- Trước khi cho cháu thì chú muốn hỏi một chuyện
Triệu Cảnh nhướng mày ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với cô:" Cháu và lão ngũ qua lại với nhau sao?"
Ở Italia thời gian dài nên anh cũng không rõ về chuyện của cô. Sáng nay khi vừa trở về liền nghe những anh em trong bang nói như vậy
Quan Sơ Nguyệt nhìn anh rồi thở dài:" Đúng là không có gì qua được chú mà. Đúng là như vậy nhưng cũng sắp kết thúc rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro