Chương 38
Vy Thảo
2024-08-31 08:50:53
### Ở Italia thời gian dài nên anh cũng không rõ về chuyện của cô. Sáng
nay khi vừa trở về liền nghe những anh em trong bang nói như vậy
Quan Sơ Nguyệt nhìn anh rồi thở dài:" Đúng là không có gì qua được chú mà. Đúng là như vậy nhưng cũng sắp kết thúc rồi"
Nhìn vẻ mặt thoáng buồn của cô, tim của Triệu Cảnh anh lại nhói lên. Vốn dĩ anh đợi cô đến mười tám tuổi thì mới thổ lộ, ai ngờ lại bị tên Nam Hoài Cẩn kia giành trước. Nếu yêu thương cô thì không nói đi, sao lại làm cô buồn chứ
Nghĩ như vậy anh lại cảm thấy việc mình đợi như vậy thật vô nghĩa. Vốn anh đã có lợi thế ở bên cạnh cô thường xuyên lại còn rất thân thiết, nếu tranh giành chắc chắn anh sẽ là người thắng
Nhưng mà nào ngờ tên Nam Hoài Cẩn kia vừa về lại giành mất người anh thầm thương trộm nhớ bấy lâu
- Tiểu Sơ Nguyệt của chú đừng buồn. Dù sao cũng còn chú mà
Triệu Cảnh đứng dậy bước đến xoa đầu cô:"Nếu cậu ta không tốt thì em cứ đá đi cho xong. Anh không dám hứa sẽ cùng em đi đến răng long đầu bạc, cũng không hứa sẽ bên cạnh em suốt đời suốt kiếp. Cuộc sống của anh thật sự rất nguy hiểm nhưng anh sẽ bảo vệ em thật tốt, chỉ cần anh còn một hơi thở sẽ không để bất kì ai làm hại đến em. Anh không nói những lời hoa mỹ nhưng thay vào đó anh sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy anh yêu em như thế nào"
- Chú... chú..
Quan Sơ Nguyệt bị lời nói của Triệu Cảnh làm cho bất ngờ. Cô không ngờ người thường ngày cô gọi là chú, người mà cô chia sẻ hết mọi việc vui buồn, người bên cô lúc cô sợ hãi hôm nay lại tỏ tình với cô như vậy. Nhưng thật sự cô không thể chấp nhận anh được, hiện tại trong lòng cô còn có Nam Hoài Cẩn
Nếu cô chấp nhận sẽ rất không công bằng với anh. Cô không thể làm vậy với anh được. Ngoài việc gọi anh là chú thì cô đã xem anh như người trong nhà. Thành thật mà nói anh rất tốt nhưng tình cảm của cô đối với anh chỉ là tình cảm của người cháu đối với chú, đó là tình cảm của người thân dành cho nhau.
Biết là anh không xem cô là cháu gái nhưng mà cô không thể chấp nhận anh
- Chú à, thật ra cháu không thể chấp nhận chú được đâu. Nếu như vậy chính là không công bằng với chú
- Anh không cần công bằng
Triệu Cảnh nhìn cô đăm đăm, vội vàng lên tiếng phản bác. Anh không cần thật sự không cần, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh thôi. đam mỹ hài
Cô ngẩn đầu nhìn lên anh, khẽ thở dài:” Chú, yêu một người không yêu mình đau lắm. Cháu xin lỗi, cháu không thể chấp nhận chú được. Chú nên từ bỏ sau đó tìm một người tốt hơn cháu đi”
Thấy cô từ chối như vậy, sắc mặt của Triệu Cảnh liền xấu đi nhưng anh đã nhanh chóng xóa tan đi. Anh khẽ thở dài rồi lên tiếng:” Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình. Không ngờ lại thất bại như vậy”
Quan Sơ Nguyệt định lên tiếng nhưng đã bị anh giành nói tiếp:” Không sao hết, dù sao anh cũng sẽ bảo vệ em đến cùng. Nếu không thể trở thành bạn trai không trở thành chồng thì anh có thể trở thành bạn tri kỷ của em không?”
- Được
Cô mỉm cười đáp, ánh mắt của cô hiện rõ sự áy náy. Triệu Cảnh khẽ cười:” Được, là bạn tri kỷ cũng không tệ”
- Chú…
- Sau này đừng gọi anh là chú nữa. Anh không già đến vậy đâu, cứ gọi là anh đi
Triệu Cảnh vẫn như vậy, anh không hề thay đổi chút nào. Lúc nào anh cũng để bản thân chịu thiệt, với điều kiện của anh có thể tìm biết bao nhiêu cô gái tài năng hơn cô chứ. Càng nghĩ như vậy, cô lại càng cảm thấy áy náy với anh
Thấy cô vẫn trầm ngâm không nói gì, anh liền lên tiếng:” Sơ Nguyệt không cần áy náy với anh đâu. Giữa chúng ta không có gì gọi là khách sáo cả nên em cứ như trước đây đi. Chỉ cần em vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ, hiểu không?”
Quan Sơ Nguyệt nghe anh nói liền mỉm cười gật đầu
Nam Hoài Cẩn đang trò chuyện cùng Quan Viễn và các anh em khác liền bắt gặp Triệu Cảnh cùng Quan Sơ Nguyệt bước xuống nhà
- Lão lục về rồi sao?
Với sự ngạc nhiên của những người anh em, Quan Viễn vẫn nhàn nhạ đáp lại:” Về rồi, lúc sáng”
Quan Sơ Nguyệt cùng Triệu Cảnh bước đến cùng nhàu ngồi xuống nghe bọn họ trò chuyện. Hàn lão thất nhìn Sơ Nguyệt rồi lên tiếng hỏi:” Tiểu Nguyệt, cháu khỏe rồi chứ?”
- Cháu không sao đâu, không dễ chết như vậy được
Cô vẫn thản nhiên, nửa đùa nửa thật mà trả lời. Cha Quan cùng mấy người kia nghe cô trả lời mà bật cười lắc đầu. Riêng Triệu Cảnh nghe lão thất hỏi cô như vậy liền thắc mắc, nhỏ tiếng hỏi cô:” Em làm sao vậy?”
- Vài ngày trước bị tai nạn nhưng bây giờ không sao rồi
Quan Sơ Nguyệt nhìn anh rồi thở dài:" Đúng là không có gì qua được chú mà. Đúng là như vậy nhưng cũng sắp kết thúc rồi"
Nhìn vẻ mặt thoáng buồn của cô, tim của Triệu Cảnh anh lại nhói lên. Vốn dĩ anh đợi cô đến mười tám tuổi thì mới thổ lộ, ai ngờ lại bị tên Nam Hoài Cẩn kia giành trước. Nếu yêu thương cô thì không nói đi, sao lại làm cô buồn chứ
Nghĩ như vậy anh lại cảm thấy việc mình đợi như vậy thật vô nghĩa. Vốn anh đã có lợi thế ở bên cạnh cô thường xuyên lại còn rất thân thiết, nếu tranh giành chắc chắn anh sẽ là người thắng
Nhưng mà nào ngờ tên Nam Hoài Cẩn kia vừa về lại giành mất người anh thầm thương trộm nhớ bấy lâu
- Tiểu Sơ Nguyệt của chú đừng buồn. Dù sao cũng còn chú mà
Triệu Cảnh đứng dậy bước đến xoa đầu cô:"Nếu cậu ta không tốt thì em cứ đá đi cho xong. Anh không dám hứa sẽ cùng em đi đến răng long đầu bạc, cũng không hứa sẽ bên cạnh em suốt đời suốt kiếp. Cuộc sống của anh thật sự rất nguy hiểm nhưng anh sẽ bảo vệ em thật tốt, chỉ cần anh còn một hơi thở sẽ không để bất kì ai làm hại đến em. Anh không nói những lời hoa mỹ nhưng thay vào đó anh sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy anh yêu em như thế nào"
- Chú... chú..
Quan Sơ Nguyệt bị lời nói của Triệu Cảnh làm cho bất ngờ. Cô không ngờ người thường ngày cô gọi là chú, người mà cô chia sẻ hết mọi việc vui buồn, người bên cô lúc cô sợ hãi hôm nay lại tỏ tình với cô như vậy. Nhưng thật sự cô không thể chấp nhận anh được, hiện tại trong lòng cô còn có Nam Hoài Cẩn
Nếu cô chấp nhận sẽ rất không công bằng với anh. Cô không thể làm vậy với anh được. Ngoài việc gọi anh là chú thì cô đã xem anh như người trong nhà. Thành thật mà nói anh rất tốt nhưng tình cảm của cô đối với anh chỉ là tình cảm của người cháu đối với chú, đó là tình cảm của người thân dành cho nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết là anh không xem cô là cháu gái nhưng mà cô không thể chấp nhận anh
- Chú à, thật ra cháu không thể chấp nhận chú được đâu. Nếu như vậy chính là không công bằng với chú
- Anh không cần công bằng
Triệu Cảnh nhìn cô đăm đăm, vội vàng lên tiếng phản bác. Anh không cần thật sự không cần, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh thôi. đam mỹ hài
Cô ngẩn đầu nhìn lên anh, khẽ thở dài:” Chú, yêu một người không yêu mình đau lắm. Cháu xin lỗi, cháu không thể chấp nhận chú được. Chú nên từ bỏ sau đó tìm một người tốt hơn cháu đi”
Thấy cô từ chối như vậy, sắc mặt của Triệu Cảnh liền xấu đi nhưng anh đã nhanh chóng xóa tan đi. Anh khẽ thở dài rồi lên tiếng:” Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình. Không ngờ lại thất bại như vậy”
Quan Sơ Nguyệt định lên tiếng nhưng đã bị anh giành nói tiếp:” Không sao hết, dù sao anh cũng sẽ bảo vệ em đến cùng. Nếu không thể trở thành bạn trai không trở thành chồng thì anh có thể trở thành bạn tri kỷ của em không?”
- Được
Cô mỉm cười đáp, ánh mắt của cô hiện rõ sự áy náy. Triệu Cảnh khẽ cười:” Được, là bạn tri kỷ cũng không tệ”
- Chú…
- Sau này đừng gọi anh là chú nữa. Anh không già đến vậy đâu, cứ gọi là anh đi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Cảnh vẫn như vậy, anh không hề thay đổi chút nào. Lúc nào anh cũng để bản thân chịu thiệt, với điều kiện của anh có thể tìm biết bao nhiêu cô gái tài năng hơn cô chứ. Càng nghĩ như vậy, cô lại càng cảm thấy áy náy với anh
Thấy cô vẫn trầm ngâm không nói gì, anh liền lên tiếng:” Sơ Nguyệt không cần áy náy với anh đâu. Giữa chúng ta không có gì gọi là khách sáo cả nên em cứ như trước đây đi. Chỉ cần em vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ, hiểu không?”
Quan Sơ Nguyệt nghe anh nói liền mỉm cười gật đầu
Nam Hoài Cẩn đang trò chuyện cùng Quan Viễn và các anh em khác liền bắt gặp Triệu Cảnh cùng Quan Sơ Nguyệt bước xuống nhà
- Lão lục về rồi sao?
Với sự ngạc nhiên của những người anh em, Quan Viễn vẫn nhàn nhạ đáp lại:” Về rồi, lúc sáng”
Quan Sơ Nguyệt cùng Triệu Cảnh bước đến cùng nhàu ngồi xuống nghe bọn họ trò chuyện. Hàn lão thất nhìn Sơ Nguyệt rồi lên tiếng hỏi:” Tiểu Nguyệt, cháu khỏe rồi chứ?”
- Cháu không sao đâu, không dễ chết như vậy được
Cô vẫn thản nhiên, nửa đùa nửa thật mà trả lời. Cha Quan cùng mấy người kia nghe cô trả lời mà bật cười lắc đầu. Riêng Triệu Cảnh nghe lão thất hỏi cô như vậy liền thắc mắc, nhỏ tiếng hỏi cô:” Em làm sao vậy?”
- Vài ngày trước bị tai nạn nhưng bây giờ không sao rồi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro