Chú Nhỏ

Ngoại Truyện

Vy Thảo

2024-08-31 08:50:53

Cha Lâm bên trong thấy cô ra mở cửa lâu quá liền lên tiếng hỏi:“Viên à, sao con mở cửa lâu quá vậy? Ai ở bên ngoài thế m?”

" Dạ, con vào liền đây"

Lâm Viên lên tiếng vọng vào bên trong, cô nhanh chóng nép qua chừa lối cho anh bước vào

" Anh đến là được rồi, cần gì mua nhiều quà cáp đến vậy chứ?"

Cô nhìn đóng quà trên tay anh nhíu mày lên tiếng. Ôn Tư Thành nghe cô nói vậy liền bật cười:“Chưa lấy anh đã tiếc tiền thay anh rồi sao?”

" Ai thèm chứ"

Lâm Viên bĩu môi lắc đầu:“Vào trong thôi anh”

Sau đó cả hai cùng bước vào nhà, cha mẹ Lâm đã ngồi sẵn trên ghế sofa. Khi thấy Ôn Tư Thành bước vào, ánh mắt của hai người họ liền nhanh chóng đổ dồn vào anh

" Con chào hai bác. Hôm nay đến đột ngột, con có mang ít quà biếu hai bác, mong hai bác nhận cho"

Ôn Tư Thành lịch sự cúi đầu chào hỏi. Từng câu từng chữ anh nói ra đã được cha mẹ luyện tập cho rất kỹ càng, nhưng điều đó cũng không thể giấu đi được sự lo lắng hồi hộp trong lòng của anh

Cha Lâm nhìn anh với ánh mắt dò xét, nhìn từ trên xuống dưới rồi rút ra được một kết luận. Người đàn ông này thuộc dạng có tiền nhưng cũng rất có gia giáo, bước đầu đánh giá về anh được thông qua một cách dễ dàng

" À, con cứ để đó đi, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một chút"

Mẹ Lâm là một người rất dịu dàng và thân thiện, bà chỉ tay về ghế đối diện ra hiệu cho anh ngồi xuống:“Không biết con tên gì nhỉ?”

Anh mỉm cười khẽ đáp:" Con tên là Ôn Tư Thành, hai bác cứ gọi con là Tư Thành được rồi, con sống và làm việc ở Tô Thành"

Ôn Tư Thành? Tô Thành? Chẳng lẽ người trước mặt hai bọn họ chính là vị thái tử gia của Ôn thị nổi tiếng gần xa sao? Nghĩ đến đây, cha Lâm không khỏi nhìn anh đánh giá thêm lần nữa. Những người giàu như bọn họ có đáng tin hay không? Con gái của ông về đó có bị ức hiếp hay không?

Vô số câu hỏi được đã ra trong đầu của cha mẹ Lâm. Ôn Tư Thành dường như hiểu được ý nghĩ của hai người họ liền lên tiếng nói

" Thưa hai bác, Viên quen con chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi. Cha mẹ con cũng không phải dạng người coi trọng tiền tài. Chỉ cần là người thích hợp thì cha mẹ con sẽ ủng hộ"

Lời nói của anh dường như đánh tan đi mọi suy nghĩ của cha Lâm. Ông khẽ thở hắc ra, người đàn ông trước mặt hiện tại quả thật rất thông minh. Điều này cha Lâm không thể không tán thưởng, nhưng cách anh ta đối với con gái của ông như thế nào thì ông chưa thấy được. Điều này mới là quan trọng, nếu không được chồng yêu thương, điều đó mới thật sự là đáng thương

Cha Lâm nhìn anh khẽ hỏi:" Con và Lâm Viên quen nhau thế nào?"

Bỗng dưng cha hỏi như vậy, Lâm Viên không khỏi nhìn sang anh bên cạnh. Nếu lời anh nói ra không giống như cô nói thì sao nhỉ? Nhịp tim của Lâm Viên cứ thế mà tăng lên. Nhìn Ôn Tư Thành bên cạnh mình sắp nói ra, Lâm Viên không tự chủ được mà che đi lỗ tai

Anh cong môi lên tiếng:“Con và Viên quen biết nhau vài năm trước. Mới đây gặp lại, cảm thấy cả hai rất thích hợp với nhau nên đã quyết định ở bên nhau. Con bước qua tuổi 30 rồi, còn em ấy cũng sắp 30. Hiện tại chúng co đều cần một tình yêu để tiến đến hôn nhân. Con cảm thấy chúng con mọi thứ đều rất hợp nhau, vả lại có thể bù trừ lẫn nhau”

Lời anh vừa nói ra không khỏi khiến cho cha mẹ Lâm gật đầu hài lòng. Có lẽ người trước mắt không giống như họ đã nghĩ

Trước kia, họ từng nghĩ những người nhà giàu lúc nào cũng khinh thường kẻ nghèo hèn. Nhưng có lẽ không phải, người này chính là minh chứng sống chống lại ý nghĩ đó. Là người trong những gia tộc hàng đầu Tô Thành nhưng Ôn Tư Thành lại rất lịch sự lễ phép

Sau ngày hôm đó, Ôn Tư Thành dần được lòng cha mẹ Lâm nhiều hơn. Anh cũng thường xuyên cùng cô trở về thăm gia đình, được sự cho phép của cha mẹ, Lâm Viên cũng không còn sợ sệt giấu diếm để không bị phát hiện nữa. Thật ra trước kia, cô vô tình biết được suy nghĩ về những người giàu của cha mẹ nên đã giấu diếm không dám kể về anh cho họ nghe

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng nhờ đó mà sự việc trước khi đã đi dần vào quên lãng. Cô không nói, anh cũng không nói thì chẳng ai biết được nữa



" Tư Thành?"

Lâm Viên đẩy cửa hé đầu vào phòng làm việc của anh lên tiếng gọi. Nhưng ánh mắt ngó nghiêng ngó dọc chẳng thấy hình bóng quen thuộc đâu. Cô liền bĩu môi đẩy cửa bước vào

Bỗng dưng ở đâu ra xuất hiện một bóng đen đè cô vào tường

Hơi thở mát phả vào gương mặt xinh xắn của cô. Lâm Viên nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra trên đỉnh đầu

" Nhớ anh sao?"

Giọng nói khàn đặc vang lên, Lâm Viên khẽ ngẩn đầu liền đụng phải ánh mắt tràn đầy dục vọng của ai đó. Mặt của cô nhanh chóng liền chuyển sang sợ hãi muốn chạy đi

Nhưng người đàn ông kia đâu dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, Ôn Tư Thành nhanh chóng bế cô đặt lên bàn làm việc. Tay anh đẩy những sấp giấy tài liệu trên bàn rơi xuống đất

Anh chống tay hai bên giam cô vào giữa. Lâm Viên nhìn anh rồi vươn tay muốn đẩy anh ra nhưng không được, cô nhìn anh nũng nịu lên tiếng

" Tư Thành"

Nhìn ánh mắt cầu xin của cô, Ôn Tư Thành khẽ nhếch môi cười cười:“Em thỏa mãn anh đi. Sau đó anh sẽ thả em ra”

Nói xong không đợi cô phản ứng, anh liền áp môi của mình xuống môi cô. Đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng ngọt ngào của cô mà tham lam gom hết những thứ gọi là ngọt ngào

" Ưm… Tư Thành…"

Lâm Viên choàng tay qua cổ anh khẽ rên một tiếng vì bàn tay đang xâm phạm bên dưới của cô. Chiếc váy công sở nhanh chóng đã bị anh đẩy lên tận eo của cô, bên dưới chỉ còn được che đậy bởi chiếc quần lót mỏng manh

Chiếc áo sơ mi cũng được anh cởi nút ra hết, ao ngực bên trong đã bị đẩy lên cao. Đồi núi trập trùng liền hiện ra không có gì che đậy. Lâm Viên muốn lấy tay che đi cặp đồi bồng nhưng anh lại ngăn cản

Gương mặt của cô bị hung đỏ ửng lên. Bên dưới đã chảy ra rất nhiều chất dịch, hai bên đầu ngực đã căng cứng lên

Ôn Tư Thành không chần chừ nữa mà banh rộng hai chân của cô ra. Cồn thịt được phóng thích đã dựng đứng dần tiến vào bên trong

Nhìn ánh sáng bên ngoài chiều rọi vào căn phòng, Lâm Viên liền lên tiếng ngăn cản anh lại:" Đừng, bên ngoài nhìn vào thì làm sao?"

Ánh mắt của cô hướng ra bên lớp cửa kính. Ôn Tư Thành nhìn theo hướng ánh mắt của cô rồi bật cười lên tiếng:" Như vậy không phải rất kích thích sao?"

Thật ra những lớp cửa kính ở đây chỉ bên trong nhìn ra mới thấy được, còn bên ngoài nhìn vào thì không thấy được gì

Chưa kịp lên tiếng phản kháng lại thì đã bị dị vật bên dưới xâm nhập vào. Lâm Viên bám vào vai anh khẽ rên một tiếng:" Ưm…"

Ôn Tư Thành nắm lấy hai chân của cô bên dưới không ngừng đâm vào liên tục, còn phát ra âm thanh nhóp nhép. Cô bám vào vai anh mà không ngừng rên rỉ vì khoái cảm ập đến

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Ưm… a. nhanh một… chút … ưm…"

" A a… thoải mái… quá … a. a a "

Sau khi đưa cô lên đỉnh vào lần, Ôn Tư Thành liền bế cô đi đến lớp của kính có thể nhìn ra bên ngoài

Anh xoay người của cô ép vào tấm kính đưa lưng về phía anh. Lâm Viên bị hành động của anh làm cho sợ hãi, cô không ngừng lên tiếng phản kháng

" Tư Thành, đừng mà… có người thấy thì sao? A a a đừng mà…"

gậy th*t bên dưới không ngừng đâm vào rút ra nhanh không đếm được. Bỗng dưng bên ngoài ở đâu xuất hiện nhân viên lau cửa kính khiến cho Lâm Viên sợ hãi muốn chạy trốn, cô nhìn anh khóc lóc vang xin

" A a a Tư Thành… ưm… a đừng mà… Người ta nhìn thấy… ưm…a. a a. Anh tránh… ra a a đi…"

Ôn Tư Thành nhìn biểu hiện của cô rồi lắc đầu bật cười:" Nhìn ta không nhìn thấy đâu"

Không nhìn thấy hả? Là sao đây?

Chưa kịp giải đáp, Lâm Viên đã bị anh làm cho lên đỉnh, bên dưới phun ra rất nhiều nước. Đầu óc của cô cũng vì đó mà mong lung trên mây

Vận động xong, Ôn Tư Thành liền bế ngang người cô đi vào phòng tắm. Anh cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa kì cọ cho cô. Lâm Viên ngồi trên người anh, cô nhìn xuống cái bụng phình to ra của mình mà lắc đầu. Rốt cuộc anh và cô đã làm bao nhiêu lần vậy?

Bên dưới **** **** của anh từ trong người cô không ngừng chảy ra ngoài. Ôn Tư Thành thấy vậy liền lên tiếng trêu chọc cô

" Bà xã à, em phải giữ gìn nòi giống của anh cẩn thận chứ? Nó trào hết ra ngoài rồi, xem uổng phí công sức của anh chưa kìa"

Lâm Viên đang tựa đầu vào hõm cổ của anh nhíu mày vờ đánh vào ngực của anh một cái, giọng cô khàn khàn lên tiếng nói:“Ưm anh nói gì vậy? Ai là bà xã của anh chứ? Chúng ta còn chưa kết hôn”

" Chưa kết hôn nhưng mà nòi giống của anh đã cho em mất tiêu rồi. Có phải em định lấy của rồi không cần người không?"

Ôn Tư Thành giả vờ giận dỗi lên tiếng

" Em không có, cái này à là anh tự nguyện cho em còn gì?"

" Nhưng em đã nhận"

Lâm Viên bĩu môi:" Vậy em trả lại cho anh nhé?"

" Không được, đã nhận thì không được trả lại"

Anh không chịu cái này cũng không chịu cái kia, rốt cuộc anh muốn cô làm thế nào mới chịu hả?

Không lên tiếng hỏi nhưng cô đã nghe được đáp án từ miệng anh:“Nếu em nhận rồi thì em phải chấp nhận làm bà xã của anh”

" Hừm, khôn như anh"

Lâm Viên khinh thường đánh anh vài cái, cô thở dài:" Tư Thành, anh làm nhiều như vậy nhưng chẳng lần nào anh dùng biện pháp tránh thai cả. Em dùng anh cũng không cho. Lỡ em mang thai thì sao đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Nhỏ

Số ký tự: 0