Anh Này, Anh Là...
Phương Bất Ky
2024-08-10 15:38:30
"Á!"
Văn Cầm ôm mu bàn tay lùi về sau, bởi vì mang giày cao gót nên suýt nữa đứng không vững, may được người đàn ông phía sau đỡ lấy kịp thời.
"Tiểu Cầm, em có sao không?"
Giọng nói của người đàn ông đó dịu dàng như gió xuân.
Nhưng đối với An Cẩn mà nói, nó lại lạnh đến mức khiến người rét run.
Đột nhiên hai mắt An Cẩn đau đớn, đầu cô liên tục nghĩ về hình ảnh năm đó bị khoét hai mắt.
"Anh họ, em không sao, anh đừng trách An Cẩn, cậu ấy không cố ý."
Văn Cầm lắc đầu cười với Trịnh Gia Minh, vẻ ngoài thanh nhã khiến cô ta trông như được phủ thêm một lớp áo khoác thánh khiết, toàn thân tràn ngập 'lương thiện', khiến người sinh lòng thương tiếc.
"Tiểu Cẩn! Sao em lại như vậy? Tiểu Cầm có lòng tốt đỡ em lên, sao em có thể đẩy em ấy? Nếu anh không kịp đỡ lấy em ấy thì em ấy sẽ ngã lên mấy miểng thủy tinh này, em có nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?"
Trịnh Gia Minh nhẹ nhàng thương tiếc ôm lấy người phụ nữ kia, editAnieNg, nhưng ánh mắt nhìn An Cẩn lại tràn đầy trách móc và thất vọng.
An Cẩn khẽ cười, ánh mắt lại hạ xuống âm độ, kiếp trước cũng như thế, chỉ cần Văn Cầm xảy ra chuyện thì chắc chắn Trịnh Gia Minh sẽ đau lòng bảo vệ, sau đó đổ tất cả sai lầm lên người cô.
Buồn cười là lúc đó cô còn từng cười chọc anh ta là người nghe lời em gái, trêu anh ta yêu thương em họ mà không coi trọng vợ sắp cưới là cô.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là kiếp trước cô bị mù mới không nhìn ra sự ám muội giữa đôi nam nữ chó chết này.
An Cẩn hơi rũ mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đã từng xảy ra ở kiếp trước.
Kiếp trước, cũng vào lúc này, cô bị Văn Cầm đẩy ngã trật chân, Trịnh Gia Minh lại chỉ lo bảo vệ Văn Cầm mà chỉ trích cô bày ra tính tình tiểu thư, quấy rối tiệc sinh nhật của ông Lộ, phá hư việc làm ăn của anh ta.
Sau đó, Văn Cầm đỡ cô đứng dậy còn cố ý dẫm lớp váy bên dưới lễ phục của cô khiến bộ lễ phục bị thủy tinh cắt rách toạc, hơn nửa thân thể lộ ra trước mặt mọi người, trở thành trò cười của toàn bộ xã hội thượng lưu!
Văn Cầm, nếu An Cẩn tôi đã trở lại nhất định sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần tất cả những gì cô từng làm với tôi!
"Anh này, anh là ai?" An Cẩn ngưng suy nghĩ, cô giấu nỗi hận trong mắt rồi nhếch miệng cười nói.
Người chung quanh sửng sốt nhìn An Cẩn, không phải cô cả nhà họ An ngã khùng luôn đó chứ? Ngay cả chồng sắp cưới của mình mà cũng không nhận ra nữa à?
Trịnh Gia Minh cũng ngẩn ra, nhưng chỉ một giây sau vẻ sững sờ lại đổi thành thở dài bất dắc dĩ: "Tiểu Cần, đừng nghịch nữa! Đây là tiệc sinh nhật của ông Lộ, em bất mãn gì với anh thì chúng ta về nhà rồi nói có được không?"
À, thì ra là vợ chồng son giận dỗi thôi.
Vẻ mặt người chung quanh hiểu ra, ánh mắt nhìn An Cẩn cũng từ ngạc nhiên biến thành xem thường, dtruyen, đúng là cô cả nhà họ An này càng ngày càng không ra gì, muốn cãi nhau cũng không phân biệt trường hợp, thế này không phải là cố ý khiến chồng sắp cưới của cô mất mặt sao?
"Ha ha." An Cẩn cười, không còn hiền hành như vừa rồi, mặt mày cô cong cong, đôi mắt long lanh tỏa ra ánh sáng khác biệt.
"Bây giờ anh nhớ ra anh là chồng sắp cưới của tôi rồi à? Sao lúc tôi ngã anh không đỡ tôi?"
An Cẩn che giấu ánh sáng lóe lên trong mắt, cô 'buồn bã' cúi đầu: "Gia Minh, tôi bị thương, ngay cả quan tâm mà anh cũng không, còn nói tôi làm loạn..."
Bị thương?
Mọi người nhìn theo tầm mắt An Cẩn đến chỗ mắt cá chân phải của cô, quả nhiên chỗ đó đã sưng đỏ, thật rõ ràng cho thấy vừa rồi ngã xuống bị trẹo chân.
Đáy mắt Văn Cầm thoáng hiện lên chút vui sướng đắc ý, lại cảm thấy thế này còn chưa đủ.
So với việc mỗi ngày cô ta sống cùng người mình yêu mà chỉ có thể đau đớn dùng địa vị anh em để đến gần nhau thì chút vết thương này của An Cẩn tính là gì?
Trịnh Gia Minh nhìn mắt cá chân An Cẩn, anh ta che giấu sự ghét bỏ thoáng hiện lên trong mắt, lại thế nữa, mỗi lần vào lúc quan trọng thì cô gái này hết phát bệnh tim thì chính là bị thương.
Cô ta đúng là gánh nặng của mình!
Nhanh thôi, chỉ cần lần này có thể được ông Lộ coi trọng và hợp tác thành công với Hoằng Đức Đường thì địa vị của anh ta ở An Thị sẽ càng được củng cố.
Đến lúc đó anh ta sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của con đàn bà ngu xuẩn này để sống nữa!
Trịnh Gia Minh ngẩng đầu lên, sự chán ghét trong mắt đã được ẩn đi và trở thành vô cùng thâm tình mà đau lòng.
"Tiểu Cẩn, em bị thương à?"
Văn Cầm ôm mu bàn tay lùi về sau, bởi vì mang giày cao gót nên suýt nữa đứng không vững, may được người đàn ông phía sau đỡ lấy kịp thời.
"Tiểu Cầm, em có sao không?"
Giọng nói của người đàn ông đó dịu dàng như gió xuân.
Nhưng đối với An Cẩn mà nói, nó lại lạnh đến mức khiến người rét run.
Đột nhiên hai mắt An Cẩn đau đớn, đầu cô liên tục nghĩ về hình ảnh năm đó bị khoét hai mắt.
"Anh họ, em không sao, anh đừng trách An Cẩn, cậu ấy không cố ý."
Văn Cầm lắc đầu cười với Trịnh Gia Minh, vẻ ngoài thanh nhã khiến cô ta trông như được phủ thêm một lớp áo khoác thánh khiết, toàn thân tràn ngập 'lương thiện', khiến người sinh lòng thương tiếc.
"Tiểu Cẩn! Sao em lại như vậy? Tiểu Cầm có lòng tốt đỡ em lên, sao em có thể đẩy em ấy? Nếu anh không kịp đỡ lấy em ấy thì em ấy sẽ ngã lên mấy miểng thủy tinh này, em có nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?"
Trịnh Gia Minh nhẹ nhàng thương tiếc ôm lấy người phụ nữ kia, editAnieNg, nhưng ánh mắt nhìn An Cẩn lại tràn đầy trách móc và thất vọng.
An Cẩn khẽ cười, ánh mắt lại hạ xuống âm độ, kiếp trước cũng như thế, chỉ cần Văn Cầm xảy ra chuyện thì chắc chắn Trịnh Gia Minh sẽ đau lòng bảo vệ, sau đó đổ tất cả sai lầm lên người cô.
Buồn cười là lúc đó cô còn từng cười chọc anh ta là người nghe lời em gái, trêu anh ta yêu thương em họ mà không coi trọng vợ sắp cưới là cô.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là kiếp trước cô bị mù mới không nhìn ra sự ám muội giữa đôi nam nữ chó chết này.
An Cẩn hơi rũ mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đã từng xảy ra ở kiếp trước.
Kiếp trước, cũng vào lúc này, cô bị Văn Cầm đẩy ngã trật chân, Trịnh Gia Minh lại chỉ lo bảo vệ Văn Cầm mà chỉ trích cô bày ra tính tình tiểu thư, quấy rối tiệc sinh nhật của ông Lộ, phá hư việc làm ăn của anh ta.
Sau đó, Văn Cầm đỡ cô đứng dậy còn cố ý dẫm lớp váy bên dưới lễ phục của cô khiến bộ lễ phục bị thủy tinh cắt rách toạc, hơn nửa thân thể lộ ra trước mặt mọi người, trở thành trò cười của toàn bộ xã hội thượng lưu!
Văn Cầm, nếu An Cẩn tôi đã trở lại nhất định sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần tất cả những gì cô từng làm với tôi!
"Anh này, anh là ai?" An Cẩn ngưng suy nghĩ, cô giấu nỗi hận trong mắt rồi nhếch miệng cười nói.
Người chung quanh sửng sốt nhìn An Cẩn, không phải cô cả nhà họ An ngã khùng luôn đó chứ? Ngay cả chồng sắp cưới của mình mà cũng không nhận ra nữa à?
Trịnh Gia Minh cũng ngẩn ra, nhưng chỉ một giây sau vẻ sững sờ lại đổi thành thở dài bất dắc dĩ: "Tiểu Cần, đừng nghịch nữa! Đây là tiệc sinh nhật của ông Lộ, em bất mãn gì với anh thì chúng ta về nhà rồi nói có được không?"
À, thì ra là vợ chồng son giận dỗi thôi.
Vẻ mặt người chung quanh hiểu ra, ánh mắt nhìn An Cẩn cũng từ ngạc nhiên biến thành xem thường, dtruyen, đúng là cô cả nhà họ An này càng ngày càng không ra gì, muốn cãi nhau cũng không phân biệt trường hợp, thế này không phải là cố ý khiến chồng sắp cưới của cô mất mặt sao?
"Ha ha." An Cẩn cười, không còn hiền hành như vừa rồi, mặt mày cô cong cong, đôi mắt long lanh tỏa ra ánh sáng khác biệt.
"Bây giờ anh nhớ ra anh là chồng sắp cưới của tôi rồi à? Sao lúc tôi ngã anh không đỡ tôi?"
An Cẩn che giấu ánh sáng lóe lên trong mắt, cô 'buồn bã' cúi đầu: "Gia Minh, tôi bị thương, ngay cả quan tâm mà anh cũng không, còn nói tôi làm loạn..."
Bị thương?
Mọi người nhìn theo tầm mắt An Cẩn đến chỗ mắt cá chân phải của cô, quả nhiên chỗ đó đã sưng đỏ, thật rõ ràng cho thấy vừa rồi ngã xuống bị trẹo chân.
Đáy mắt Văn Cầm thoáng hiện lên chút vui sướng đắc ý, lại cảm thấy thế này còn chưa đủ.
So với việc mỗi ngày cô ta sống cùng người mình yêu mà chỉ có thể đau đớn dùng địa vị anh em để đến gần nhau thì chút vết thương này của An Cẩn tính là gì?
Trịnh Gia Minh nhìn mắt cá chân An Cẩn, anh ta che giấu sự ghét bỏ thoáng hiện lên trong mắt, lại thế nữa, mỗi lần vào lúc quan trọng thì cô gái này hết phát bệnh tim thì chính là bị thương.
Cô ta đúng là gánh nặng của mình!
Nhanh thôi, chỉ cần lần này có thể được ông Lộ coi trọng và hợp tác thành công với Hoằng Đức Đường thì địa vị của anh ta ở An Thị sẽ càng được củng cố.
Đến lúc đó anh ta sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của con đàn bà ngu xuẩn này để sống nữa!
Trịnh Gia Minh ngẩng đầu lên, sự chán ghét trong mắt đã được ẩn đi và trở thành vô cùng thâm tình mà đau lòng.
"Tiểu Cẩn, em bị thương à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro