Chuyển Ra Khỏi...
Phương Bất Ky
2024-08-10 15:38:30
"Cái gì?" Mẹ Trịnh sửng sốt, không nghĩ tới nói có mấy câu mà chuyện hôn nhân của con trai đã bị bản thân khuấy đảo thất bại: "Cô đang nói cái gì vậy? Các cô đã sắp kết hôn, sao có thể nói chia tay là chia tay?"
Văn Cầm cũng vội vàng đứng dậy: "Đúng đó, An Cẩn, vừa rồi bác hai chỉ nói dỗi thôi, cậu đừng để trong lòng, anh họ, An Cẩn đã tức giận, anh còn không nhanh chóng khuyên cô ấy?" Đồng thời âm thầm kéo góc áo mẹ Trịnh, thấy bà ta nhìn qua, vội vàng nháy mắt vài cái với bà ta.
Mẹ Trịnh rất muốn trực tiếp đồng ý với An Cẩn ngay lúc này, nhà bà ta không cần loại con dâu dám tự cao tự đại với mẹ chồng này. Nhưng nghĩ đến lời con trai đã dặn bà ta, bây giờ An Thị còn chưa tới tay, An Cẩn mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của công ty nên mẹ Trịnh chỉ có thể nén tất cả uất ức xuống.
Trịnh Gia Minh nghe thấy An Cẩn nói chia tay, trong lòng có chút hoảng, cho dù cân nhắc từ góc độ nào thì bây giờ anh ta cũng không thể rời khỏi An Cẩn, nhưng lời Văn Cầm nói lại khiến lửa giận trong lòng anh ta lấn át cơn khủng hoảng nhàn nhạt này.
An Cẩn tức giận?
Cô ta khiến mình mất sạch thể diện trong bữa tiệc nhà họ Lô mà về còn dám tức giận với mình?
Trịnh Gia Minh xoay đầu qua một bên, mặt trầm xuống, chờ An Cẩn xin lỗi anh ta, lúc này mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta!
Người có cùng suy nghĩ với Trịnh Gia Minh, còn có cả mẹ Trịnh và Văn Cầm, bọn họ cũng đang chờ An Cẩn nhận lỗi với bọn họ, sẽ vẫn như trước kia, lấy ra nhiều thứ quý giá để lấy lòng bọn họ.
Nhưng mà lúc này bọn họ phải thất vọng rồi.
"Người đâu, thu dọn đồ đạc của bọn họ, để bọn họ lập tức chuyển đi!"
Giọng An Cẩn khiến người nhà họ Trịnh thất kinh, cũng khiến vú Trần đứng xem diễn ở một bên sửng sốt.
"Cô, cô nói cái gì?" Mẹ Trịnh đứng bật dậy, căm tức nhìn An Cẩn: "Được, còn chưa kết hôn mà cô đã dám đuổi mẹ chồng tôi đây ra bên ngoài, tôi nói cho cô biết, nếu ở thôn chúng tôi, cô thế này là bất hiếu, phải chịu gia pháp! Hôm nay nể cô là con ma bệnh, tôi tha cho cô lần này, hừ, đây là nhà con tôi, tôi xem ai dám đuổi tôi ra ngoài!"
Ở trong quan niệm của mẹ Trịnh, lấy chồng phải theo chồng, nếu An Cẩn đã sắp gả cho con trai của bà ta thì tất cả mọi thứ của nhà họ An đều sẽ thuộc về con trai của bà ta.
Nói cách khác là cũng chẳng khác nào thuộc về bà ta, cho nên bà ta mới dám đứng dậy tràn trề sức mạnh rít gào với An Cẩn.
"Ha ha." Một tiếng cười khẽ từ trong miệng An Cẩn tràn ra: "Sao tôi không biết từ khi nào thì cái nhà này không phải của họ An mà sửa thành họ Trịnh vậy? Đừng nói bây giờ tôi và con trai bà chưa kết hôn, cho dù có kết hôn thì nơi này cũng vĩnh viễn là nhà họ An!"
Một câu nói khiến sắc mặt ba người trước mặt biến đổi nhanh mà không có sức phản bác, nhất là Trịnh Gia Minh, anh ta hoàn toàn không thể tin được lời như vậy được nói ra từ trong miệng An Cẩn.
"Tiểu Cẩn, em..."
"Trịnh Gia Minh." Hễ nhắc tới cái tên này, An Cẩn lại không kiềm được dâng lên cảm giác chán ghét, cô khẽ cau mày, mấy trăm năm qua cô chưa từng thấy cảm xúc của bản thân mình như vậy.
"Vừa rồi mẹ anh nói anh cưới tôi quá uất ức, một khi đã như vậy thì chúng ta chia tay đi, các anh cũng thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà của tôi."
Thái độ của An Cẩn kiên quyết khiến ba người khác không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ cô nói thật?
Chuyển ra? Tuyệt đối không thể!
Mẹ Trịnh đứng bật dậy, muốn dạy dỗ đứa con dâu đại nghịch bất đạo này: "Cô..." Còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, trước mặt bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Văn Cầm cũng vội vàng đứng dậy: "Đúng đó, An Cẩn, vừa rồi bác hai chỉ nói dỗi thôi, cậu đừng để trong lòng, anh họ, An Cẩn đã tức giận, anh còn không nhanh chóng khuyên cô ấy?" Đồng thời âm thầm kéo góc áo mẹ Trịnh, thấy bà ta nhìn qua, vội vàng nháy mắt vài cái với bà ta.
Mẹ Trịnh rất muốn trực tiếp đồng ý với An Cẩn ngay lúc này, nhà bà ta không cần loại con dâu dám tự cao tự đại với mẹ chồng này. Nhưng nghĩ đến lời con trai đã dặn bà ta, bây giờ An Thị còn chưa tới tay, An Cẩn mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của công ty nên mẹ Trịnh chỉ có thể nén tất cả uất ức xuống.
Trịnh Gia Minh nghe thấy An Cẩn nói chia tay, trong lòng có chút hoảng, cho dù cân nhắc từ góc độ nào thì bây giờ anh ta cũng không thể rời khỏi An Cẩn, nhưng lời Văn Cầm nói lại khiến lửa giận trong lòng anh ta lấn át cơn khủng hoảng nhàn nhạt này.
An Cẩn tức giận?
Cô ta khiến mình mất sạch thể diện trong bữa tiệc nhà họ Lô mà về còn dám tức giận với mình?
Trịnh Gia Minh xoay đầu qua một bên, mặt trầm xuống, chờ An Cẩn xin lỗi anh ta, lúc này mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta!
Người có cùng suy nghĩ với Trịnh Gia Minh, còn có cả mẹ Trịnh và Văn Cầm, bọn họ cũng đang chờ An Cẩn nhận lỗi với bọn họ, sẽ vẫn như trước kia, lấy ra nhiều thứ quý giá để lấy lòng bọn họ.
Nhưng mà lúc này bọn họ phải thất vọng rồi.
"Người đâu, thu dọn đồ đạc của bọn họ, để bọn họ lập tức chuyển đi!"
Giọng An Cẩn khiến người nhà họ Trịnh thất kinh, cũng khiến vú Trần đứng xem diễn ở một bên sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô, cô nói cái gì?" Mẹ Trịnh đứng bật dậy, căm tức nhìn An Cẩn: "Được, còn chưa kết hôn mà cô đã dám đuổi mẹ chồng tôi đây ra bên ngoài, tôi nói cho cô biết, nếu ở thôn chúng tôi, cô thế này là bất hiếu, phải chịu gia pháp! Hôm nay nể cô là con ma bệnh, tôi tha cho cô lần này, hừ, đây là nhà con tôi, tôi xem ai dám đuổi tôi ra ngoài!"
Ở trong quan niệm của mẹ Trịnh, lấy chồng phải theo chồng, nếu An Cẩn đã sắp gả cho con trai của bà ta thì tất cả mọi thứ của nhà họ An đều sẽ thuộc về con trai của bà ta.
Nói cách khác là cũng chẳng khác nào thuộc về bà ta, cho nên bà ta mới dám đứng dậy tràn trề sức mạnh rít gào với An Cẩn.
"Ha ha." Một tiếng cười khẽ từ trong miệng An Cẩn tràn ra: "Sao tôi không biết từ khi nào thì cái nhà này không phải của họ An mà sửa thành họ Trịnh vậy? Đừng nói bây giờ tôi và con trai bà chưa kết hôn, cho dù có kết hôn thì nơi này cũng vĩnh viễn là nhà họ An!"
Một câu nói khiến sắc mặt ba người trước mặt biến đổi nhanh mà không có sức phản bác, nhất là Trịnh Gia Minh, anh ta hoàn toàn không thể tin được lời như vậy được nói ra từ trong miệng An Cẩn.
"Tiểu Cẩn, em..."
"Trịnh Gia Minh." Hễ nhắc tới cái tên này, An Cẩn lại không kiềm được dâng lên cảm giác chán ghét, cô khẽ cau mày, mấy trăm năm qua cô chưa từng thấy cảm xúc của bản thân mình như vậy.
"Vừa rồi mẹ anh nói anh cưới tôi quá uất ức, một khi đã như vậy thì chúng ta chia tay đi, các anh cũng thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà của tôi."
Thái độ của An Cẩn kiên quyết khiến ba người khác không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ cô nói thật?
Chuyển ra? Tuyệt đối không thể!
Mẹ Trịnh đứng bật dậy, muốn dạy dỗ đứa con dâu đại nghịch bất đạo này: "Cô..." Còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, trước mặt bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro