Làm Việc Để Trả...
Phương Bất Ky
2024-08-10 15:38:30
Nghe thấy lời Trịnh Gia Minh nói, cơn tức của mẹ Trịnh bỗng chốc vọt lên, đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn cơm, lửa giận trong mắt hóa như thực chất.
"Không trách được mấy người làm cũng dám chống lại mẹ, thì ra đều là con nhỏ chết tiệt kia làm hư!" Một câu nói bao hàm khinh thường người làm nhà họ An, lại đủ biểu đạt ra tràn đầy bất mãn với An Cẩn.
"Mẹ!" Trịnh Gia Minh vội vàng ngăn lại, sao có thể nói thẳng những lời này ra? Nếu truyền đến trong tai An Cẩn thì sẽ ồn ào.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói tiếp, cách đó không xa đã truyền đến tiếng cười lạnh lùng.
Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đồng thời quay đầu, vừa vặn chạm mắt với ánh mắt đông lạnh của An Cẩn trên cầu thang.
Lòng Trịnh Gia Minh chấn động, từ khi nào ánh mắt An Cẩn lại khiến anh ta nghĩ tới Đường Tống, ánh mắt lãnh liệt giống như biết rõ tất cả, từ khi nào An Cẩn cũng có ánh mắt như thế?
"Ha ha." An Cẩn cười lạnh đi xuống lầu, bởi vì chân bị thương nên đi hơi chậm, lại không ảnh hướng đến khí chất lãnh liệt: "Xem ra, mẹ anh có ý kiến rất lớn với tôi."
Mẹ Trịnh cố ý hừ một tiếng, xoay đầu qua bên kia, tỏ rõ là không muốn nhin thấy An Cẩn, Trịnh Gia Minh thấy thế sợ An Cẩn sẽ tức giận, vội vàng đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt lo lắng.
"Tiểu Cẩn, chân em bị thương còn chưa lành, sao không kêu anh đi lên đỡ em xuống lầu? Lỡ như ngã phải làm sao? Đến đây, anh đỡ em..."
Trịnh Gia Minh vừa mới vươn tay qua đã bị An Cẩn tránh đi, bàn tay dừng ở giữa không trung, đầu tiên là vẻ mặt không thể tin, sau đó lại nhìn về phía An Cẩn với ánh mắt bị tổn thương.
An Cẩn nhìn thấy cũng coi như không thấy, đi đến bàn ăn, nhìn lướt qua mẹ Trịnh ngồi ở ghế chủ vị, cười lạnh: "Đứng dậy."
Hai chữ rất bình thản, lại khiến Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đồng thời sửng sốt.
"Cô nói cái gì?" Mẹ Trịnh trừng mắt, vẻ mặt khắc nghiệt.
"Tôi kêu bà đứng dậy, người ở dưới mái hiên, ngay cả một chút tự giác làm khách cũng không có? Chủ vị là chỗ bà có thể ngồi sao?"
An Cẩn không cho mẹ con Trịnh thị thời gian thở dốc, cô tiếp tục nói: "Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói, Trịnh Gia Minh, dù sao tôi và anh cũng chưa kết hôn, mẹ anh cứ ở trong nhà tôi như vậy cũng không tốt. Nếu bà ta không muốn dọn đi thì hãy làm việc để trả tiền nhà đi."
An Cẩn nói xong, chuyển tầm mắt về phía mẹ Trịnh còn ngẩn ngơ, khóe mắt cong lên, hận thù thoáng hiện lên trong mắt, khóe miệng nở nụ cười: "Nể mặt bà là mẹ của Trịnh Gia Minh, tôi có thể đồng ý trả cho bà tiền lương cao một chút."
Bộp!
Chiếc đũa trong tay mẹ Trịnh lại rơi, bà ta đứng bật dậy chỉ tay vào An Cẩn, dáng vẻ hận không thể lập tức bóp chết cô.
"Con nha đầu lừa đảo chết tiệt, cô nói cái gì, muốn tôi làm việc? Cô coi tôi là người làm để sai sử sao?"
Trịnh Gia Minh cũng nổi giận, An Cẩn đối xử với mẹ anh ta như vậy, hiển nhiên là hoàn toàn không coi anh ta ra gì, thế này là đang tát vào mặt anh ta! Nếu để cho người khác biết mẹ anh ta làm người làm ở trong nhà họ An, sau này anh ta còn quản lý Tập đoàn An Thị thế nào? Sao có thể sống yên trong thương giới Ma Đô?
"Tiểu Cẩn, em muốn ồn ào cũng phải có mức độ, em khiến anh mất hết mặt mũi ở trong bữa tiệc của ông Lô, hợp đồng cũng không ký được, thậm chí còn đi cùng người đàn ông khác làm mất thể diện của anh ở trước mặt mọi người, anh cũng không so đo với em những chuyện này. Em nghi ngờ giữa anh và Văn Cầm có vấn đề, muốn đuổi cô ấy đi, anh cũng đồng ý không hề phản đối, bây giờ em lại có ý xấu với mẹ anh, em thật quá đáng lắm rồi!"
"Không trách được mấy người làm cũng dám chống lại mẹ, thì ra đều là con nhỏ chết tiệt kia làm hư!" Một câu nói bao hàm khinh thường người làm nhà họ An, lại đủ biểu đạt ra tràn đầy bất mãn với An Cẩn.
"Mẹ!" Trịnh Gia Minh vội vàng ngăn lại, sao có thể nói thẳng những lời này ra? Nếu truyền đến trong tai An Cẩn thì sẽ ồn ào.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói tiếp, cách đó không xa đã truyền đến tiếng cười lạnh lùng.
Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đồng thời quay đầu, vừa vặn chạm mắt với ánh mắt đông lạnh của An Cẩn trên cầu thang.
Lòng Trịnh Gia Minh chấn động, từ khi nào ánh mắt An Cẩn lại khiến anh ta nghĩ tới Đường Tống, ánh mắt lãnh liệt giống như biết rõ tất cả, từ khi nào An Cẩn cũng có ánh mắt như thế?
"Ha ha." An Cẩn cười lạnh đi xuống lầu, bởi vì chân bị thương nên đi hơi chậm, lại không ảnh hướng đến khí chất lãnh liệt: "Xem ra, mẹ anh có ý kiến rất lớn với tôi."
Mẹ Trịnh cố ý hừ một tiếng, xoay đầu qua bên kia, tỏ rõ là không muốn nhin thấy An Cẩn, Trịnh Gia Minh thấy thế sợ An Cẩn sẽ tức giận, vội vàng đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt lo lắng.
"Tiểu Cẩn, chân em bị thương còn chưa lành, sao không kêu anh đi lên đỡ em xuống lầu? Lỡ như ngã phải làm sao? Đến đây, anh đỡ em..."
Trịnh Gia Minh vừa mới vươn tay qua đã bị An Cẩn tránh đi, bàn tay dừng ở giữa không trung, đầu tiên là vẻ mặt không thể tin, sau đó lại nhìn về phía An Cẩn với ánh mắt bị tổn thương.
An Cẩn nhìn thấy cũng coi như không thấy, đi đến bàn ăn, nhìn lướt qua mẹ Trịnh ngồi ở ghế chủ vị, cười lạnh: "Đứng dậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai chữ rất bình thản, lại khiến Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đồng thời sửng sốt.
"Cô nói cái gì?" Mẹ Trịnh trừng mắt, vẻ mặt khắc nghiệt.
"Tôi kêu bà đứng dậy, người ở dưới mái hiên, ngay cả một chút tự giác làm khách cũng không có? Chủ vị là chỗ bà có thể ngồi sao?"
An Cẩn không cho mẹ con Trịnh thị thời gian thở dốc, cô tiếp tục nói: "Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói, Trịnh Gia Minh, dù sao tôi và anh cũng chưa kết hôn, mẹ anh cứ ở trong nhà tôi như vậy cũng không tốt. Nếu bà ta không muốn dọn đi thì hãy làm việc để trả tiền nhà đi."
An Cẩn nói xong, chuyển tầm mắt về phía mẹ Trịnh còn ngẩn ngơ, khóe mắt cong lên, hận thù thoáng hiện lên trong mắt, khóe miệng nở nụ cười: "Nể mặt bà là mẹ của Trịnh Gia Minh, tôi có thể đồng ý trả cho bà tiền lương cao một chút."
Bộp!
Chiếc đũa trong tay mẹ Trịnh lại rơi, bà ta đứng bật dậy chỉ tay vào An Cẩn, dáng vẻ hận không thể lập tức bóp chết cô.
"Con nha đầu lừa đảo chết tiệt, cô nói cái gì, muốn tôi làm việc? Cô coi tôi là người làm để sai sử sao?"
Trịnh Gia Minh cũng nổi giận, An Cẩn đối xử với mẹ anh ta như vậy, hiển nhiên là hoàn toàn không coi anh ta ra gì, thế này là đang tát vào mặt anh ta! Nếu để cho người khác biết mẹ anh ta làm người làm ở trong nhà họ An, sau này anh ta còn quản lý Tập đoàn An Thị thế nào? Sao có thể sống yên trong thương giới Ma Đô?
"Tiểu Cẩn, em muốn ồn ào cũng phải có mức độ, em khiến anh mất hết mặt mũi ở trong bữa tiệc của ông Lô, hợp đồng cũng không ký được, thậm chí còn đi cùng người đàn ông khác làm mất thể diện của anh ở trước mặt mọi người, anh cũng không so đo với em những chuyện này. Em nghi ngờ giữa anh và Văn Cầm có vấn đề, muốn đuổi cô ấy đi, anh cũng đồng ý không hề phản đối, bây giờ em lại có ý xấu với mẹ anh, em thật quá đáng lắm rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro