Mưu Sát?
Phương Bất Ky
2024-08-10 15:38:30
Văn Cầm thầm hận trong lòng, không phải bình thường con nhỏ ti tiện An Cẩn này không muốn để cho Gia Minh biết chuyện cô ta bị dị ứng với chanh sao? Sao hôm nay đang yên đang lành lại đi nói ra?
Lúc này Trịnh Gia Minh cũng nhíu mày: "Tiểu Cẩn, em bị dị ứng nước chanh? Sao anh không biết? Không phải em thích uống nước chanh nhất à?”
Văn Cầm thấy Trịnh Gia Minh mở miệng cũng nháy mắt mấy cái giả bộ vô tội: "Tiểu Cẩn, mình thấy ngày thường cô Hai thường xuyên chuẩn bị nước chanh ở nhà, nghĩ cậu thích uống cái này nên mới cầm tới."
Người chung quanh cũng âm thầm lắc đầu với An Cẩn, vốn tưởng cô An chỉ không hiểu chuyện và không đủ rộng lượng thôi, không nghĩ tới cô còn là người chuyên nói dối, vì hãm hại bạn thân mà nói dối mình bị dị ứng với chanh?
An Cẩn cúi thấp đầu, lúc tất cả mọi người cho rằng cô cực kỳ xấu hổ vì lời nói dối bị vạch trần thì đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên.
Lông mi vừa đen vừa dài đã ướt nhẹp, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt trông rất đáng thương, ánh mắt nhìn Trịnh Gia Minh và Văn Cầm cũng có chút thất vọng.
"Văn Cầm, cậu luôn là người cẩn thận nhất, cũng vô cùng quan tâm chăm sóc mình và Gia Minh, đúng là mỗi ngày bác gái đều sẽ chuẩn bị nước chanh ở nhà, nhưng cậu có từng thấy mình uống nước chanh đó không? Từ nhỏ mình đã bị dị ứng với chanh, thậm chí có một lần vì ăn nhầm chanh mà bị sốc, tất cả người hầu trong nhà họ An đều biết chuyện đó. Cậu không tin thì mình cũng có thể lấy giấy kiểm tra dị ứng của bệnh viện cho cậu xem! Mình cho rằng mình hiếu thuận với mẹ Gia Minh nên không đành lòng nói thẳng, cậu quen cẩn thận thì hẳn là cũng hiểu mình, thật không ngờ..."
Môi Văn Cầm khẽ nhúc nhích, cô ta muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, dtruyenđúng là An Cẩn chưa từng uống mấy ly nước chanh đó.
Mà lúc này Trịnh Gia Minh đứng bên cạnh cũng mới phát hiện ra điểm này.
Người chung quanh đều là nhân vật có tiếng tăm thần bí trong giới kinh doanh, có ai mà không thông minh? Chỉ nhìn thôi cũng nhận ra vẻ mặt của Trịnh Gia Minh và Văn Cầm không thích hợp.
Hẳn là cô An nói không sai, cô ấy thật sự dị ứng với nước chanh.
Phát hiện này khiến cho bọn họ không khỏi nhìn kỹ Trịnh Gia Minh và Văn Cầm, hai người kia thật thú vị, một người là người chồng sắp cưới vô cùng cưng chiều An Cẩn, một người là bạn thân chăm sóc cô rất tỉ mỉ, nhưng ngay cả chuyện An Cẩn dị ứng nghiêm trọng với chanh cũng không biết!
"Ha ha, quả nhiên người chồng sắp cưới yêu thương săn sóc như lời đồn để An Cẩn cầu gì được nấy, quan tâm đầy đủ gì gì đó đều là dối trá, tôi đã nói rồi, trên thế giới này đến chỗ nào mới tìm được người đàn ông tốt như vậy."
"Còn có Văn Cầm này nữa, vừa đi đỡ An Cẩn vừa cầm đồ uống đến cho cô ấy, không biết còn tưởng cô ta cực kỳ quan tâm chăm sóc An Cẩn, nhưng ngay cả chuyện bạn mình bị dị ứng với chanh cũng không biết, thật không biết là giả quan tâm hay là thật sự quan tâm!"
"Suỵt, các cô không nghe vừa rồi An Cẩn nói bình thường Văn Cầm kia cẩn thận nhất sao? Nếu vậy sao lúc ở chung có thể không phát hiện được chút chuyện nhỏ đó?"
Nhất thời câu nói của người kia khiến người chung quanh khiếp sợ, ánh mắt nhìn Văn Cầm cũng từ giễu cợt biến thành chán ghét và bài xích.
Nếu thật như vậy thì hành vi của Văn Cầm chính là mưu sát, editAnieNg, người phụ nữ này thật đáng sợ!
"Không, tôi, tôi không..." Văn Cầm muốn giải thích nhưng khi nhìn ánh mắt những người đó thì ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Cô ta biết lúc này tất cả hình tượng điềm đạm mà cô ta gầy dựng đã uổng phí. Cô ta muốn bước chân vào giới thượng lưu này đã khó lại càng thêm khó!
Lúc này Trịnh Gia Minh cũng nhíu mày: "Tiểu Cẩn, em bị dị ứng nước chanh? Sao anh không biết? Không phải em thích uống nước chanh nhất à?”
Văn Cầm thấy Trịnh Gia Minh mở miệng cũng nháy mắt mấy cái giả bộ vô tội: "Tiểu Cẩn, mình thấy ngày thường cô Hai thường xuyên chuẩn bị nước chanh ở nhà, nghĩ cậu thích uống cái này nên mới cầm tới."
Người chung quanh cũng âm thầm lắc đầu với An Cẩn, vốn tưởng cô An chỉ không hiểu chuyện và không đủ rộng lượng thôi, không nghĩ tới cô còn là người chuyên nói dối, vì hãm hại bạn thân mà nói dối mình bị dị ứng với chanh?
An Cẩn cúi thấp đầu, lúc tất cả mọi người cho rằng cô cực kỳ xấu hổ vì lời nói dối bị vạch trần thì đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên.
Lông mi vừa đen vừa dài đã ướt nhẹp, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt trông rất đáng thương, ánh mắt nhìn Trịnh Gia Minh và Văn Cầm cũng có chút thất vọng.
"Văn Cầm, cậu luôn là người cẩn thận nhất, cũng vô cùng quan tâm chăm sóc mình và Gia Minh, đúng là mỗi ngày bác gái đều sẽ chuẩn bị nước chanh ở nhà, nhưng cậu có từng thấy mình uống nước chanh đó không? Từ nhỏ mình đã bị dị ứng với chanh, thậm chí có một lần vì ăn nhầm chanh mà bị sốc, tất cả người hầu trong nhà họ An đều biết chuyện đó. Cậu không tin thì mình cũng có thể lấy giấy kiểm tra dị ứng của bệnh viện cho cậu xem! Mình cho rằng mình hiếu thuận với mẹ Gia Minh nên không đành lòng nói thẳng, cậu quen cẩn thận thì hẳn là cũng hiểu mình, thật không ngờ..."
Môi Văn Cầm khẽ nhúc nhích, cô ta muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, dtruyenđúng là An Cẩn chưa từng uống mấy ly nước chanh đó.
Mà lúc này Trịnh Gia Minh đứng bên cạnh cũng mới phát hiện ra điểm này.
Người chung quanh đều là nhân vật có tiếng tăm thần bí trong giới kinh doanh, có ai mà không thông minh? Chỉ nhìn thôi cũng nhận ra vẻ mặt của Trịnh Gia Minh và Văn Cầm không thích hợp.
Hẳn là cô An nói không sai, cô ấy thật sự dị ứng với nước chanh.
Phát hiện này khiến cho bọn họ không khỏi nhìn kỹ Trịnh Gia Minh và Văn Cầm, hai người kia thật thú vị, một người là người chồng sắp cưới vô cùng cưng chiều An Cẩn, một người là bạn thân chăm sóc cô rất tỉ mỉ, nhưng ngay cả chuyện An Cẩn dị ứng nghiêm trọng với chanh cũng không biết!
"Ha ha, quả nhiên người chồng sắp cưới yêu thương săn sóc như lời đồn để An Cẩn cầu gì được nấy, quan tâm đầy đủ gì gì đó đều là dối trá, tôi đã nói rồi, trên thế giới này đến chỗ nào mới tìm được người đàn ông tốt như vậy."
"Còn có Văn Cầm này nữa, vừa đi đỡ An Cẩn vừa cầm đồ uống đến cho cô ấy, không biết còn tưởng cô ta cực kỳ quan tâm chăm sóc An Cẩn, nhưng ngay cả chuyện bạn mình bị dị ứng với chanh cũng không biết, thật không biết là giả quan tâm hay là thật sự quan tâm!"
"Suỵt, các cô không nghe vừa rồi An Cẩn nói bình thường Văn Cầm kia cẩn thận nhất sao? Nếu vậy sao lúc ở chung có thể không phát hiện được chút chuyện nhỏ đó?"
Nhất thời câu nói của người kia khiến người chung quanh khiếp sợ, ánh mắt nhìn Văn Cầm cũng từ giễu cợt biến thành chán ghét và bài xích.
Nếu thật như vậy thì hành vi của Văn Cầm chính là mưu sát, editAnieNg, người phụ nữ này thật đáng sợ!
"Không, tôi, tôi không..." Văn Cầm muốn giải thích nhưng khi nhìn ánh mắt những người đó thì ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Cô ta biết lúc này tất cả hình tượng điềm đạm mà cô ta gầy dựng đã uổng phí. Cô ta muốn bước chân vào giới thượng lưu này đã khó lại càng thêm khó!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro