Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 14

2024-10-07 10:18:49

Lâm Tri Ngôn không thể nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thuật, đành phải cúi đầu gõ chữ: [Nếu anh Hoắc cần, tôi sẽ biên soạn cẩm nang ẩm thực gửi cho anh.]

“Được, tôi rất mong chờ.” Hoắc Thuật lễ phép đáp lại.

Ngay sau đó ánh mắt của anh hơi dừng lại, nhìn qua Lâm Tri Ngôn.

Lâm Tri Ngôn quay lại nhìn theo ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Thuật, phát hiện ra một đôi mắt mèo tròn xoe giấu sau đám cây xanh ở góc hành lang - Hoắc Y Na không biết tỉnh dậy từ lúc nào đang lạnh lùng nhìn trộm hai người qua kẽ lá.



"Đừng chạm vào tôi, tôi sẽ tự làm!"

Trong phòng tắm, cô Hoắc đang rất buồn bực, không chịu để Lâm Tri Ngôn tắm rửa giúp cô ta. Vết sẹo trên người giống như một lời nguyền đang bào mòn lòng kiêu hãnh của cô ta.

[Tôi sẽ chỉ cọ lưng cho cô thôi, còn vùng kín và những chỗ có thể nhìn thấy được thì cô tự xử lý]

Lâm Tri Ngôn nhanh chóng buộc gọn tóc, một tay đeo bao tay tắm, một tay gõ chữ: [Sau khi cọ lưng xong tôi sẽ làm cho cô một bộ móng.]

Đúng mật khẩu rồi, quả nhiên Hoắc Y Na nhướng mi: "Cô còn có thể làm móng được?"

[Cô nghĩ người phụ trách tắm rửa chỉ giúp người ta tắm thôi à? Tôi có thể cắt tóc, mát-xa, làm móng. Tôi còn đảm nhiệm vai trò của một hốc cây cảm xúc để cô Hoắc có thể phàn nàn bất cứ điều gì cũng được, tôi thề sẽ không nói ra ngoài một chữ.]

Người câm có thể nói ra ngoài được à? Hoắc Y Na trợn tròn mắt.

Lâm Tri Ngôn đã ở chung với trẻ con từ lâu nên có cách riêng để dỗ dành chúng: Khi nói lý lẽ không hiệu quả thì chuyển hướng sự chú ý là điều nên làm.

[Tóc của cô cũng dài quá rồi, tóc mái còn che mất cả mắt nữa. Lần sau tôi sẽ mang dụng cụ cắt tóc đến để cắt sửa cho cô.]

"Nếu dám phá hỏng kiểu tóc của tôi thì cô sẽ phải chết đấy!"

Hoắc Y Na chỉ lo cãi nhau, đến khi cô ta nhận ra có gì đó không đúng thì Lâm Tri Ngôn đã nhẹ nhàng nâng phần thân trên của cô ta lên, bắt đầu chà lưng cô ta theo vòng tròn.

Lưng Hoắc Y Na cứng còng, muốn giãy ra đã không kịp nữa, đành phải cắn môi ậm ừ: "Không được sờ lung tung!"

Bờ vai của cô gái mảnh mai mịn màng, đáng lẽ phải hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng Lâm Tri Ngôn lại sờ thấy vết sẹo lồi lên dưới cột sống khó có thể bỏ qua. Cô tránh qua như không nhìn thấy, không làm cô gái đang căng cứng thân mình phải xấu hổ.

Sau khi chà lưng xong, Lâm Tri Ngôn thực hiện lời hứa của mình và lấy ra một đống dụng cụ làm móng tay mini cầm tay từ túi vải, xếp chúng thành một hàng lên tủ phòng tắm.

Hoắc Y Na nhìn thấy sửng sốt: "Cái túi rách này của cô là kiểu túi không gian bốn chiều à?"

Sao bên trong đó cái gì cũng có!

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, cầm lên mấy lọ sơn móng tay hỏi: [Cô muốn sơn màu gì?]

“Màu đen.” Trong lòng Hoắc Y Na đã chết, nhưng miệng vẫn rất thành thật.

Màu sắc chán đời có chút nổi loạn lại phù hợp với tính cách của cô ta.

Lâm Tri Ngôn ra hiệu cho Hoắc Y Na đặt tay lên thành bồn tắm, dùng khăn khô lau sạch nước rồi bắt đầu dùng dụng cụ mài móng tay cẩn thận mài giũa.

Loại sơn móng tay đã chuẩn bị sẵn không phải là màu sơn đen hoàn toàn mà là một loại sơn móng tay mắt mèo với vệt sáng xanh lẫn bạc lấp lánh, gắn thêm một vài viên kim cương. Lâm Tri Ngôn có nền tảng nghệ thuật vững chắc và óc thẩm mỹ xuất sắc. Cô đã sử dụng những màu sắc thiếu sức sống nhất để tạo ra sự sang trọng và quý phái của một quý cô giàu có sang chảnh.

Hoắc Y Na lặng lẽ quan sát, sắc mặt dần dần từ lúc đầu không có hứng thú chuyển sang bình tĩnh và nghiêm túc.

Đèn tím chiếu lên móng tay hơi nóng một chút. Biểu cảm của cô ta thay đổi nhiều lần, cuối cùng nhẹ giọng gọi“Này.”

Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu lên thấy Hoắc Y Na đang nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô tránh xa anh trai tôi ra. Anh ấy không phải là người mà loại người như cô có thể tiếp cận được"

Lâm Tri Ngôn đang cầm đèn tím: "?"

Hoắc Y Na rút tay lại, hừ lạnh: "Nếu lại để tôi nhìn thấy cô dụ dỗ anh tôi lần nữa, tôi sẽ tố cáo cô ngược đãi, quấy rối khách hàng!"

Khóe miệng Lâm Tri Ngôn giật giật.

Đúng vậy, cô không nghe nhầm. Quấy rối chứ không phải đe dọa.

Lâm Tri Ngôn mỉm cười tắt đèn tím, thu dọn dụng cụ làm móng rồi lặng lẽ đeo bao tay tắm lên.

Hoắc Y Na nhận ra có gì đó không ổn, trừng mắt nhìn: "Cô muốn làm gì?"

[Nếu cô Hoắc đã nói như vậy thì có khi để tôi làm thật luôn đi. Cặp mông xinh đẹp của cô Hoắc vẫn chưa được kỳ cọ đúng không, để tôi giúp cô!]

"Aaa! Cô bị điên à Lâm Tri Ngôn!"



“Bé cưng, sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến việc treo khung tranh?”

Lăng Phi đắp mặt nạ Lady bước ra, nhìn thoáng qua đống giấy Tuyên vẽ hỏng đầy đất: "Ui trời! Bức tranh hoa lan vẽ phức tạp này được chọn lọc kỹ lưỡng để mang đi dự thi à?"

Lâm Tri Ngôn khẽ mỉm cười và dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời: [Mang đi tặng.]

"Ai mà đáng giá được cậu quan tâm như thế? Tớ ghen tị đấy nhé!"

Lăng Phi xoay mông ngồi ở mép giường, đưa đầu ngón tay vỗ nhẹ lên lớp mặt Lady trên mặt, ngón chân sơn màu đỏ tươi vẫn treo đôi dép lê lắc lư lên xuống rất đáng yêu.

Lâm Tri Ngôn đặt cuộn giấy đã cài dây buộc, đứng thẳng lên hỏi: [Cậu đột nhiên chuyển đến ở với tớ là vì đang cãi nhau với bạn trai à?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Khụ khụ, bé cưng cẩn thận một chút, vẫn còn đang tìm hiểu chứ đã phải là bạn trai đâu? Chuyện là mấy ngày trước xe của tớ bị va chạm, tớ chỉ muốn anh ta đi bảo hành cùng tớ một chút. Ai ngờ tên ngốc ấy lại nói là con gái lái xe xịn như thế để làm gì? Lại còn nói gì mà tớ như thế là khoe của nên mới làm người ta ghét, dạy đời tớ một trận nữa chứ… Dở người, đúng là bực mình!”

Thỉnh thoảng Lăng Phi lại thốt ra vài tiếng địa phương ở Tinh Thành, phàn nàn nói: “Sau đó thấy tớ tức giận, ngày nào cũng đến chờ ở cửa nhà tớ, thỉnh thoảng lại gửi hoa hồng đến nhà tớ mà đã nói mấy lần là tớ bị dị ứng phấn hoa rồi, phiền phức chết đi được.”

[Cậu có thể báo cho chủ nhà để đuổi anh ta đi hoặc gọi cảnh sát.] Lâm Tri Ngôn đề nghị.

"Nhưng anh ta đẹp trai quá. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy là tớ lại không nhẫn tâm đuổi người ta đi được, cùng lắm là nhắm mắt làm ngơ."

Lăng Phi kêu lên một tiếng tuyệt vọng: "Sắc đẹp chết người, bé cưng nhanh mắng cho tớ tỉnh lại đi!"

[Phi Phi của chúng ta xứng đáng với người tốt hơn.] Lâm Tri Ngôn ôm lấy Lăng Phi.

Điện thoại trên bàn rung lên, Lâm Tri Ngôn cầm lên xem là ảnh đại diện quen thuộc.

Shu: [Cô Lâm, ngày mai tài xế sẽ đợi ở chỗ cũ.]

Gần đây, tần suất Hoắc Thuật trò chuyện với cô tăng lên khá nhiều, nhưng cũng không đến mức đáng lo ngại. Một ngày chỉ nhắn một hai tin nói những câu đơn giản, không có gì đi quá giới hạn.

Trong mắt Lâm Tri Ngôn vô thức hiện lên ý cười, cô ngồi lên giường cầm điện thoại trả lời: [Không cần đâu, bạn của tôi sẽ lái xe đưa tôi đi.]

Shu: [Là bạn trai à?]

Không biết sao nhưng Lâm Tri Ngôn mơ hồ nhìn thấy sự dò hỏi trong bốn từ ngắn gọn này.

Cô giải thích: [Không, không! Là bạn thân nhất của tôi, đúng lúc cô ấy tiện đường thôi. [Thỏ che mặt.JPG]]

[Ra thế, vậy hai cô gái phải chú ý an toàn nhé.]

Nói xong Hoắc Thuật dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị: [Cô Lâm có vẻ rất thích con thỏ.]

Túi vải của Lâm Tri Ngôn có hình con nai và thỏ nhỏ do chính tay cô vẽ, móc khóa treo trên túi cũng là một chú thỏ móc len mà cô đã làm trong giờ học. Ngay cả tên WeChat của cô cũng là “Con thỏ không thích ăn củ cải.”

Cô thực sự không thích tất cả các món liên quan đến củ cải, cũng đúng là rất thích con thỏ.

Lâm Tri Ngôn: [Bởi vì con thỏ cũng im lặng như tôi, không phát ra tiếng gì hết.]

Shu: [Cô Lâm sai rồi. Thỏ không chỉ có thể kêu mà tiếng của nó còn không nhỏ.]

Lâm Tri Ngôn tò mò: [Thật sao?]

Hoắc Thuật chậm rãi gõ: [Tôi đã từng làm thí nghiệm giải phẫu sinh học ở trường trung học. Khi dao mổ cắt vào cơ thể của con thỏ thí nghiệm, nó sẽ phát ra một tiếng thét chói tai trong cơn đau đớn lúc sắp chết.]

[...Á!]

Lâm Tri Ngôn sợ hãi, kinh hồn bạt vía hỏi: [Điều gì sẽ xảy ra với con thỏ sau khi thí nghiệm kết thúc?]

Shu: [Nó sẽ bị tiêu hủy nhân đạo.]

Khi tiêm không khí từ ống tiêm vào tĩnh mạch của con thỏ thí nghiệm, tình trạng tắc mạch do không khí sẽ sớm hình thành cho đến khi cơ thể chết. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của bàn thí nghiệm, bộ lông khô héo run rẩy, tiếng rên rỉ chìm trong im lặng.

Lời nói của Hoắc Thuật bình tĩnh khách quan, nhưng Lâm Tri Ngôn giống như cảm nhận được sự đau đớn trên da, vô cớ cảm thấy khó chịu.

Vì những con thỏ kêu lên trong tuyệt vọng.

Cô không biết phải nói gì nữa, chắc là Hoắc Thuật đã nhận ra, anh an ủi: [Chúng nó đã có những cống hiến xuất sắc cho sự tiến bộ của y học nhân loại, cuối cùng cũng thoát khỏi đau đớn. Cô Lâm hẳn cũng thấy vui vẻ thay cho chúng.]

Lâm Tri Ngôn mím môi: [Cái chết không bao giờ là một điều khiến người ta vui vẻ. [Thỏ rơi nước mắt.JPG]]

Hoắc Thuật đứng hình một chút rồi nhanh chóng trả lời: [Cô nói đúng. Xin lỗi cô Lâm, tại tôi nói về một chủ đề không vui.]

Anh gửi một bao lì xì rồi hỏi: [Vết bầm tím trên người cô còn đau không?]

Lâm Tri Ngôn dần thoát ra sự khó chịu, dở khóc dở cười nói: [Cảm ơn anh quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi! Nhưng anh không cần ngày nào cũng gửi bao lì xì cho tôi. Điều này không đúng với quy định.]

Hoắc Thuật không dây dưa nữa, kết thúc chủ đề một cách nhẹ nhàng và hợp lý.

Shu: [Chúc ngủ ngon, cô giáo thỏ.]

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng nhếch môi và trả lời bằng icon "Chúc ngủ ngon.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhận ra Lăng Phi đang chống đầu nhìn mình, trên mặt nở nụ cười dâm đãng.

"Bé cưng, nói chuyện vui vẻ quá nhỉ! Cậu có đàn ông ở bên ngoài đúng không? Khai thật đi, không được giấu diếm!" Lăng Phi ngồi khoanh chân khoanh tay, làm ra tư thế thẩm vấn.

Lâm Tri Ngôn ngẩn người, bất lực dùng ngôn ngữ ký hiệu: [Người ta là ông chủ, người nhà bệnh nhân.]

Trên mặt Lăng Phi hiện rõ ra chữ: "Thật hả? Tớ không tin."

"Có ai sau khi tan làm nhận được tin nhắn của ông chủ lại cười vui vẻ như vậy không? Á à tớ biết rồi, có phải là chủ nhân của bức tranh hoa lan cậu vẽ không? Hoa lan trong thung lũng trống trải, một quý ông khiêm tốn, đánh giá cao quá nha!"

Lăng Phi mỉm cười muốn cướp điện thoại của cô: "Nào nào nào để chị xem xem, tuy thể chất của chị đây chuyên hút trai đểu, nhưng thời gian dài bị bệnh cũng thành thầy thuốc giỏi, để chị khám cho em xem nào!"

Lâm Tri Ngôn nằm hẳn vào chăn, để điện thoại dưới người bảo vệ rồi bật cười khì.

[Cái người theo đuổi cậu đang tìm kiếm cậu khắp danh sách bạn bè của tớ đấy! Hay tớ cho anh ta biết địa chỉ để anh ta đến đón cậu nhé?]

"Đừng mà! Được rồi được rồi, tớ không trêu cậu nữa."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Phi cười đủ rồi, nằm xuống giường: “Nhưng nói thật, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi tớ cũng chưa từng thấy cậu có hứng thú với ai như vậy. Nếu người đó có điều kiện tốt về mọi mặt thì thử xem cũng không có hại gì. Đừng luôn cảm thấy vì mình không nghe được nên chỉ chơi được với những người như vậy. Thanh xuân có mấy năm thôi, nếu không dùng nữa lại già mất.”

Lâm Tri Ngôn duỗi chân tay thon dài của mình ra, nằm thẳng cạnh Lăng Phi.

Cô biết rất rõ ràng, ngoại trừ tình cờ gặp gỡ ở nơi làm việc, cô và Hoắc Thuật không nên có những tương tác không cần thiết. Chưa kể anh là một người xuất thân bí ẩn, đầy kiêu hãnh với khả năng phi thường. Dù là một người lương thiện bình thường, họ sẽ không có bất kỳ khả năng phát triển nào.

Thực tế không phải là một câu chuyện cổ tích, cô cũng không bao giờ mơ mộng.

Tuy nhiên cảm giác thoải mái khi nói chuyện với Hoắc Thuật gần đây, những cảm xúc vô tình bị tác động giống như bọt khí trong nước thỉnh thoảng lại nổi lên, khó mà che giấu.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.



Ngày hôm sau khi đến nhà họ Hoắc, Lâm Tri Ngôn mang theo bức tranh được gói cẩn thận trong túi lụa.

Sau khi cô làm xong công việc của mình thì trời đã gần tối, lúc này Hoắc Thuật mới lững thững đi đến.

Chàng trai cao lớn bước vào cửa thay giày, mái tóc đen bù xù, mặc một bộ đồ thể thao màu đen trắng tương phản, trên một vai khoác một túi gậy golf cùng màu. Chân dài vai rộng, đẹp trai không tả xiết.

"Tôi đánh golf với đàn anh, để cô Lâm phải chờ lâu rồi."

Hoắc Thuật đưa túi đựng bóng cho dì Trương cất đi, lúc anh đang ký giấy dịch vụ tắm rửa, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thấy cuộn giấy tựa trên ghế sô pha: “Đó là cái gì?”

Lâm Tri Ngôn cầm cuộn giấy lên xoay một vòng sau đó mở túi lụa rồi đưa cho anh, tất cả chỉ trong một động tác.

“Cho tôi à?” Hoắc Thuật tỏ ra ngạc nhiên.

Lâm Tri Ngôn nheo mắt gật đầu.

Hoắc Thuật xoay người ngồi trên ghế sô pha, cởi nút thắt, trước mặt lộ ra một bức tranh hoa lan Trung Hoa lịch sự tao nhã.

Những người khác vẽ mai lan trúc cúc luôn thích sự tươi vui, nhưng bức tranh trước mặt có một khoảng trống rộng lớn, chỉ có một thân cây xiên từ dưới lên và một cành hoa trắng nở khắp hai phần ba bức tranh. Những chiếc lá trang nhã nằm rải rác, phủ xanh nhưng vẫn tinh tế.

Người ta nói rằng nét vẽ của một bức tranh sẽ phản ánh tính cách của người vẽ nó ở một mức độ nhất định. Loài lan có tinh thần hướng về phía trước này có vài phần kiêu ngạo xa cách.

“Rất có ý nghĩa.”

Anh xem xét nó một lúc lâu, không biết đang nói về bức tranh hay nói người vẽ.

[Có thể treo trên tường ở khu vực giải trí.]

Lâm Tri Ngôn đã sớm nhìn thấy bức tường cạnh tủ sưu tầm của Hoắc Thuật đang trống, thiếu một bức tranh.

"Cảm ơn, tôi sẽ quý trọng nó."

Hoắc Thuật ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi đang không biết nên tặng lại thứ gì mới xứng đáng với món quà quý giá như này.”

Túi xách, trang sức hay các sản phẩm chăm sóc da cao cấp... Hoắc Thuật đều có thể đưa được nếu cô chịu nói ra.

Hôm nay khi chơi golf, người con trai thứ ba của nhà họ Lý đã tặng cho anh vài chiếc đồng hồ. Anh nhớ rằng trong số đó có mẫu nữ dành cho những cô gái trẻ, với dây đeo bằng da cá sấu đơn giản và thanh lịch cùng mặt đồng hồ đầy sao.

Nó không quá đắt, rất hoàn hảo đối với Lâm Tri Ngôn.

[Không cần, không cần.]

Lâm Tri Ngôn từ chối món quà đáp lễ của anh và gõ chữ giải thích: [Cảm ơn anh Hoắc vì đã giúp tôi trong bữa tiệc sinh nhật của chú tôi lần trước. Bọn trẻ cũng thích sô-cô-la được tặng. Bức tranh này là món quà cảm ơn của tôi nên anh không cần phải tặng lại tôi bất cứ thứ gì khác.]

Suy nghĩ một chút, cô nói thêm: [Nhận thứ gì đó quá quý giá, tôi không có tiền mua quà đáp lễ sẽ rất xấu hổ.]

Hóa ra món quà này không phải là xin công đòi thưởng, mà là quà đáp lễ.

Chỉ là đồ vật rơi ra từ kẽ ngón tay thôi mà cô thực sự nghĩ cách đền đáp ân tình đó, đúng là chân thành đến đáng yêu.

Cố nén hưng phấn, Hoắc Thuật cười nói: "Gia đình tôi giàu có, cô Lâm vốn không cần báo đáp phần ân tình này."

Lâm Tri Ngôn nghi hoặc một lúc sau mới hỏi: [Tại sao anh có tiền thì tôi lại không cần báo đáp ân tình?]

Quan điểm về ích lợi của Hoắc Thuật có vẻ hơi kỳ lạ, chẳng lẽ nhà anh có tiền là mình cứ việc lấy miễn phí hay sao? Những gì cô đã trải qua từ khi còn nhỏ và sự giáo dục mà cô nhận được đều dạy cô phải “Có qua có lại, giao tiếp bằng trái tim.”

Lâm Tri Ngôn biết rằng nghiêm túc như vậy có thể gây khó chịu, nhưng cô không muốn nợ ai bất cứ điều gì. Một khi ranh giới giữa công và tư bị xóa nhòa, cô sẽ dễ dàng đánh mất chính mình.

Món nợ ân tình là món nợ khó trả nhất, cô sợ mình sẽ không trả được.

Nếu người kia thực sự đánh giá cao chính mình thì mình càng không nên làm người ta thất vọng. Đây là nguyên tắc ứng xử của cô.

Sau khi Lâm Tri Ngôn rời đi, Hoắc Thuật vẫn nhớ lại dáng vẻ mềm mại thẳng thắn của Lâm Tri Ngôn, giống như hoa lan trong tranh, dáng dấp của cô thanh tú nhưng ẩn chứa khí phách.

Khối rubik kim tự tháp chuyển động nhẹ nhàng giữa các ngón tay của anh, Hoắc Thuật mở khóa điện thoại chuyển cho y tá Quan Thiến hai nghìn tiền boa.

Quan Thiến lập tức đáp lại: [Cám ơn ông chủ!!! [Quỳ lạy với đôi mắt lấp lánh.JPG]]

Thậm chí còn không hỏi lý do chuyển tiền.

Đôi môi mỏng của Hoắc Thuật mấp máy: Đây là bản tính của con người sao.

Trên thế giới này, một con thỏ quá tỉnh táo có thể không phải là chuyện tốt, bởi điều đó có nghĩa khi gặp nguy hiểm, nó sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn cả việc gây tê làm thí nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0