Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 15

2024-10-07 10:18:49

[Kính gửi kẻ thù truyền kiếp của Harry Harlow, đối tượng quan sát mới bất hạnh bị cậu “bắt giữ” kia đã ra sao rồi?]

Màn hình điện thoại sáng lên, đó là tin nhắn của Vincent gửi từ phía bên kia của Thái Bình Dương đến.

Biệt danh trong tin nhắn bắt nguồn từ thí nghiệm “Khỉ rhesus” của nhà tâm lý học người Mỹ nổi tiếng Harry Harlow: Ông đã sắp xếp cho những con khỉ con mới sinh hai người mẹ giả: Một là con khỉ sắt cung cấp thức ăn và một con khỉ bông không cung cấp thức ăn. Kết quả cho thấy, những con khỉ con khi bị sợ hãi và kích thích sẽ chạy đến chỗ con khỉ bông theo bản năng, mà không phải là con khỉ sắt đã cung cấp đồ sữa cho chúng...

Vì vậy Harry Harlow rằng: Tình yêu trên đời gồm ba yếu tố là sự tiếp xúc, vận động và vui chơi. Những điều kiện vật chất tốt nhất cũng không thể sánh bằng những cái ôm đầy tình yêu thương.

Khi Hoắc Thuật còn nhỏ, anh đã từng coi thường kết luận này.

Thật buồn cười khi dùng những con khỉ có trí tuệ thấp để phân tích sự phức tạp của bản chất con người. Con người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, một viên kẹo ngọt hay một cái ôm, một khoản tiền lớn hay nhu cầu tình cảm, có là kẻ ngốc thì cũng biết nên chọn cái nào.

Phản chứng này đã khiến Vincent hứng thú trong nhiều năm. Anh ta thân thiết gọi Hoắc Thuật là “kẻ thù truyền kiếp của Harry Harlow.”

Hoắc Thuật dám cược rằng lúc này đám điên trong viện nghiên cứu M đang tụ tập lại với nhau cùng chuẩn bị đặt cược.

Anh dựa vào ghế công thái học, vừa xoay khối rubik trong tay rồi vừa soạn tin nhắn: [Tôi đã thua bao giờ chưa?]

Tin nhắn còn chưa gửi đi thì đã có một cuộc gọi từ nước ngoài gọi đến.

Trong hai giây cuối trước khi điện thoại tự động tắt máy, Hoắc Thuật mới chậm rãi ấn nút nghe.

“A Thuật, sao mãi mới nghe máy vậy… Hi Amanda, just a moment.”

Đầu dây bên kia khá ồn ào, một giọng nữ uyển chuyển nhưng lạnh lùng đang cố dùng thứ tiếng Anh vụng về của mình chào người bên cạnh, rồi tiếp tục phàn nàn: “Hai ba con thật lạnh lùng, thế mà lại vứt mẹ ở đây một mình…”

“Lần này cần bao nhiêu?” Hoắc Thuật ngắt lời bà ta.

Đầu dây bên kia dừng lại một lát, rồi bà Bạch lại cố nói: “Một triệu đô la. Mẹ nhìn trúng một viên kim cương màu hồng đậm tự nhiên ba ca-ra.”

Hoắc Thuật chống cằm, lạnh nhạt nói: “Sao vậy, tiền ông cụ đưa không đủ cho bà tiêu à?”

“Con cũng biết đấy, ông ta già rồi, lại còn bị đứa con trai trưởng giám sát, ông ta còn nhớ gửi cho ta chút phí sinh hoạt đã là may lắm rồi.”

Chắc bà Bạch đã chịu đựng cơn tức quá lâu nên càng nói càng hăng: “Sau khi về nước con sao rồi? Không muốn yên ổn ở thủ đô, mà cứ nhất quyết chạy tới Sơn Thành chứng minh bản lĩnh cho ông cụ thấy làm gì. Hai đứa con trai của bà vợ cả, một đứa thì độc ác tàn nhẫn, một đứa thì là kẻ vô dụng. Hai đứa nó chẳng ai có thể gánh vác nổi sự nghiệp của nhà họ Hoắc. Hơn nữa, IQ của con cao như vậy, còn được chính ông ta công nhận là hoàn hảo hơn hai đứa kia gộp lại, như vậy con có thể dễ dàng đối phó với chúng nó rồi còn gì. Con đang chờ gì nữa?”

Hoắc Thuật để điện thoại ra xa, lạnh nhạt nhìn thời gian cuộc gọi đang không ngừng tăng lên.

“Thật phiền phức.”

Đầu bên kia điện thoại kinh ngạc: “Con nói cái gì?”

“Không có gì, tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho bà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Thuật tắt điện thoại, sự ôn hoà cũng dần biến mất. Anh cứ thờ ơ ngồi ở đó.

Con người thật kỳ lạ, chỉ cần dùng “máu mủ ruột thịt” là có thể trói buộc những người có IQ và năng lực hoàn toàn khác nhau lại một chỗ. Có thể đòi hỏi lợi ích vô điều kiện, rồi còn lấy cái danh là “máu mủ tình thâm”...

Ông ta sắt đá cả đời, luôn coi các con mình những lưỡi dao mà mài giũa. Ông ta còn thực sự khen Hoắc Thuật là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ông ta.

Nhưng Hoắc Thuật không muốn làm lưỡi dao, anh muốn làm người cầm đao.

Trò chơi của kẻ tầm thường thật sự rất nhàm chán.

Hoắc Thuật mở lại cửa sổ chat với Vincent trên điện thoại, rồi đẩy ghế công thái học về phía trước mở một tài liệu trên máy tính ra.

Thông tin lý lịch của Lâm Tri Ngôn xuất hiện trước mắt anh. Trong ảnh cô đang lặng lẽ mỉm cười, trông như một mệnh chưa được giải quyết.

Hoắc Thuật có thể nhận ra gần đây cô bắt đầu cố ý tránh né anh.

...

Mấy ngày nay Lâm Tri Ngôn rất bận rộn.

Giá sách, sách báo và dụng cụ y tế do xã hội quyên bắt đầu được chuyển đến. Vì vậy cô nhi viện cần mọi người đoàn kết hơn, tất cả giáo viên, nhân viên có thể tham gia đều được sắp xếp công việc, thậm chí mấy tình nguyện viên như Thành Dã Độ cũng phải tranh thủ thời gian rảnh đến bốc dỡ hàng.

Dì viện trưởng cũng đã sắp xếp lễ cắt băng khánh thành, còn yêu cầu các bạn nhỏ lên sân khấu biểu diễn tiết mục và tặng hoa. Nhưng đúng lúc quan trọng, cậu bé Trương Duệ Bác lại không chịu hợp tác.

“Duệ Bác là đứa trẻ khỏe mạnh hiếm có trong viện chúng ta, có thể hát có thể nhảy, sao lại không chịu lên? Làm người thì phải có lòng biết ơn chứ, các cô chú đã quyên tặng nhiều đồ ăn ngon như vậy sao lại không muốn biểu diễn cho họ xem?”

Một giáo sinh trường chuyên biệt Ngải Dao đang kéo tay Trương Duệ Bác tận tình khuyên nhủ.

Trương Duệ Bác đỏ mặt, dùng sức vùng ra: “Mỗi lần có người tới là lại bắt lên biểu diễn, em không cần ánh mắt đồng tình của những người đó! Thật sự rất xấu hổ, em cũng không phải con khỉ biết nhào lộn trong vườn bách thú!”

Cậu bé tám tuổi đã bắt đầu có lòng tự trọng nhỏ bé. Lâm Tri Ngôn phụ trách chụp ảnh, lúc này đang dắt Thái Tư và Trần Linh đi ngang qua liền ra dấu tay với Ngải Dao.

Ý là: Để tôi thử.

Lâm Tri Ngôn vỗ nhẹ lên vai Trương Duệ Bác, kiên nhẫn dùng ngôn ngữ ký hiệu. Thái Tư đeo máy trợ thính tự động làm phiên dịch, dùng sức nói chuyện: “Cô... Cô Lâm nói, không phải... biểu diễn cho các cô chú xem… mà là đại diện cho… tất cả các bạn…”

“Ôi, ý của cô Lâm là chỉ khi mọi người tỏ ra tích cực và tiến bộ thì các cô chú mới cảm thấy việc quyên tặng là xứng đáng. Như vậy chúng ta mới có nhiều cơ hội được chữa bệnh và đi học hơn.”

Chuông Nhỏ nhanh nhẹn tiếp lời, nghiêm túc răn dạy bạn nhỏ như người lớn: “Trương Duệ Bác, không phải cậu biểu diễn cho các cô chú xem mà là vì tương lai của tất cả bạn nhỏ chúng ta! Cô Lâm, em nói đúng chứ?”

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, giơ ngón cái nhẹ nhàng chạm vào trán Trần Linh, có nghĩa là “khen ngợi.”

Trương Duệ Bác không nói gì, nhưng khuôn mặt đỏ au cũng dần trở lại bình thường. Sau khi do dự một chút, cậu bé lại lặng lẽ đi thay trang phục võ thuật để biểu diễn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tri Ngôn đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy có mấy bóng người quen thuộc đang đi tới.

Cuộc gặp quá bất ngờ khiến cô ngơ ngác một lúc.

[Anh Hoắc, Nana, cô Quan…]

Lâm Tri Ngôn một tay dắt trẻ, một tay vội vàng gõ chữ: [Sao mọi người lại tới đây?]

Hoắc Thuật trả lời: “Thiết bị y tế rơi xuống đất nên tôi tiện thể ghé xem.”

Hoắc Y Na thầm khinh thường, khoanh tay ngồi trên xe lăn nói: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn cô nhi viện vậy?”

Cô ta đã cắt tóc, phần tóc mái dày che mắt đã được cắt gọn gàng. Điều này khiến Lâm Tri Ngôn vui như thấy “con gái rốt cuộc cũng thoát khỏi tuổi nổi loạn.”

“Sao cô cười ghê thế?”

Hoắc Y Na thấy vậy nhíu mày nói: “Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không tới để gặp cô. Chuyển Phát Nhanh đâu?”

“Em biết em biết! Để em dẫn chị đi gặp nó nhé!”

Trần Linh tinh mắt liền xung phong nhận việc đẩy Hoắc Y Na về phía sân bóng rổ.

Quan Thiến sợ đứa bé không đủ sức liền nói “tôi đi xem một chút” rồi đi theo.

Hoắc Thuật một tay đút túi, dưới ánh mặt trời rực rỡ mặt anh hoàn hảo không chút tì vết. Là một khuôn mặt tràn ngập ánh sáng.

[Anh không đi cắt băng sao?] Lâm Tri Ngôn hỏi.

“Có Chu Kính ở đây tôi không cần ra mặt.”

Hoắc Thuật lại đề nghị: “Nếu cô Lâm tiện đường thì có thể dẫn tôi đi tham quan không?”

Lâm Tri Ngôn vô thức tìm kiếm bóng dáng của Ngải Dao… Cô không thể nói được, chuyện tham quan này giao cho người khỏe mạnh thì sẽ ổn hơn.

Nhưng Ngải Dao đã biến mất từ lâu nên Lâm Tri Ngôn đành phải bảo Thái Tư đi chơi với Trần Linh. Sau đó cô mới ra hiệu cho Hoắc Thuật đi theo cô.

Bên kia.

Trong phòng thủ công mỹ thuật đang mở, Hoắc Y Na nhìn thấy Chuyển Phát Nhanh mà mình luôn mong chờ.

Chuyển Phát Nhanh vẫn còn nhớ cô ta, nó vẫy đuôi ngồi xổm ngoan ngoãn nhận cái ôm của Hoắc Y Na. Một người một chó im lặng dựa sát vào nhau, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh hài hòa hiếm có.

Trần Linh đội một cái mũ ngư dân màu vàng nhạt, trên vai đeo một cái túi nhỏ hình vịt vàng nhỏ cùng màu. Cô bé thích thú đi tới, nhìn chị gái xinh đẹp đang ngồi trên xe lăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0